Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2206: Gặp lại Khinh Vũ



Yêu Hậu sắc mặt lạnh lùng, thản nhiên nói: "Không có việc gì. Mọi người đều là người từng trải, rốt cuộc nên làm như thể nào, bọn họ so với chúng ta hiểu rõ ràng hơn nhiều!"

"Thật ra thỉ, đối với bọn họ mà nói, ở lúc sinh thời nếu 1 lần nữa được tuỳ thích càn rỡ một hồi, đó khó không phải là 1 chuyện vui, hơn nữa bọn họ hiện tại làm chuyện xấu mà lại vân có thể có được kết quả tốt, hơn nữa có thể mang đến cho hậu thế vô hạn quang minh, bình tĩnh mà xem xét, nếu như ta là bọn hắn thì ta nhất định sẽ làm!"

"Đây cũng là cơ hội cho bọn họ tẩy đi vết ô trên người."

"Thật ra thì, nhân tâm cũng là giống nhau, bất kể là người tốt hay ác nhân khi đối mặt với sự xâm lược thì đều sẽ đồng tâm hiệp lực." Yêu Hậu nhẹ nói: "Những tên quên nguồn quên gốc, lang tâm cẩu phế, chân chính cùng Thiên ma cấu kết... Dù sao chẳng qua là số ít!"

"Đúng." Bạch y mỹ phụ đồng ý nói.

"Trượng nghĩa đa phần là người ít học... Phụ lòng phần lớn là người đọc sách." Yêu Hậu cúi đầu nhớ tới hai câu nói này mà trong mắt hàn quang chợt lóe, nói: "Để cho bên tình báo chú ý nhiều hơn đến những thứ kia ở Yêu Hoàng Thiên. Chớ cho ràng học được mấy câu đạo lý của loài người thì liền cho ràng cái gì cũng không đúng. Một khi phát hiện ra dị trạng thỉ lập tức diệt trừ!"

"Dạ."

"Đây là chuyên liên quan đến cả sinh tử tồn vong của cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, vạn lần không được có sự mềm lòng nào!"

"Dạ."

"Làm xong chuyên này, ngươi cũng đi Lạc Hoa thành bên kia xem sao. Đi xem Ninh Ninh: Còn có Sở Dương kia nữa, bất cứ lúc nào cũng phải giữ liên lạc với ta." Yêu Hậu lẳng lặng nói chuyên.

"còn tỷ tỷ thì sao?" Bạch y mỹ phụ nhạy cảm ý thức được cái gì nói.

"Ta? Bọn ta muốn đi Tử Tiêu Thiên một chuyển." Yêu Hậu ngẩng đầu lên, trong ánh mắt có ý vị nói không rõ được nói: "Còn muốn đi Đông Hoàng Thiên một lần... Ngoài ra, còn muốn muốn đi Trung Cực Thiên, đi gặp Thánh Quân một chút nữa!"

"Gặp Thánh Quân một chút? Nhìn cái gỉ?" Bạch y mỹ phụ nhíu mày hỏi.

"Ta chính là muốn xem, Thánh Quân hắn có phải như ta hoài nghi hay không..." Yêu Hậu trong con ngươi toát ra hung lệ sát khí khó nói lên lời.

Cổ sát khí này ngập trời dựng lên, trong nháy mắt bao phủ cả Yêu Hoàng cung. Hàng tỉ bầy yêu đồng thời ngã quỵ!

Yêu Hoàng ra oai, rung trời hám địa!

Sở Dương cũng không biết, khi hắn nói ra câu 'Trượng nghĩa đa phần là kẻ ít học, phụ lòng phần lớn là người đọc sách thì những lời này không lâu sau cũng được Yêu Hậu nói ra.

Cho nên nói, sự trùng hợp có đôi khi thật rất đáng sợ! Những lời này, truy cứu căn bản thỉ quả thật là có chút bất công nhưng ở thời kì phi thường thỉ hết thảy vân nên cẩn thận là hơn.

Sở Dương hiện tại đang đứng ở trên giáo trường, nhìn cực hạn huấn luyện phía dưới bụi mù di thiên, khí thế ngất trời mà một tay nâng má đang suy nghĩ một việc là liệu còn có biện pháp gì khác không, so sánh với biện pháp hiện thỉ hữu hiệu hơn, có thể trong thời gian ngắn nhất ép ra được tiềm lực lớn nhất của thân thể con người không đây?

Đến tột cùng còn có biện pháp nào tàn khốc hơn một chút hay không? Nhìn đám tiểu tử này lúc này còn có thể hô to gọi nhỏ, khí thế ngất trời nhưng dường như lại đang rất hưởng thụ? Đó là làm sao đây...

Sở Dương đau khổ suy tư, cũng là trăm mối vẫn không có cách giải. Trong lòng thậm chí suy nghĩ, có nên đem giường ngủ của bọn hắn đổi thành đinh phản hay không sau đó mỗi lúc trời tối cũng đi kiểm tra xem đã tiến vào ngủ say hay không...,

Chỉ cần chưa ngủ say, hết thảy cũng là không nương tay một gậy nện xuống...,

Sở Dương vắt hết óc, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào tự hỏi: Dĩ nhiên, nếu để cho đám Thiên Binh Các phía dưới đang huấn luyện biết được giờ phút này ngự tọa đại nhân đang suy nghĩ cái gì thì đoán chừng là tất cả mọi người sẽ nổi điên!

Ngươi bắt người ta ngủ trên đinh mà còn muốn kiểm tra xem ngủ say hay không..., Đây là nghiên cứu phương pháp huấn luyện sao? đây rõ ràng là đang suy tư làm sao lấy mạng già của chúng ta rồi!

Gia hỏa này này vẻ mặt hơi buồn, dáng về như phong thần như ngọc tuấn lâng thanh niên, tư thể rõ ràng là ưu nhà nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ nhiều thủ đoạn cực kỳ tàn ác để hành hạ người ta, chẳng lẽ đó chính là "Tiểu bạch kiểm không có hảo tâm " trong truyền thuyết sao?!

Cổ nhân thật không lừa ta, cách ngôn vẫn tương đối có đạo lý!

Liền vào lúc này, từ phía bắc môn Lạc Hoa thành đột nhiên vù vù xông tới một chiếc xe ngựa. Bên trong, một tiểu cô nương mặc hồng y, đẹp như thiên tiên vẻ mặt vội vàng thò đầu ra hỏi nói: "Xin hỏi, Thiên Binh Các ở nơi đâu?"

Tất cả nhìn qua ai nấy không khỏi vì tuyệt thế dung mạo của tiểu cô nương này mà khuynh đảo. Rất nhanh có người nhiệt tâm chỉ đường cho tiểu cô nương này.

Cũng không thiểu tiểu tử nhiệt tình muốn làm hướng đạo nhưng trong lòng mang theo một chút suy nghĩ không muốn người biết. Sau hai câu nói thì lại: "Cô nương, ngươi đi Thiên Binh Các tìm ai a? Nơi đó gần đây nhiều người lắm! Chỉ sợ là khó tìm a.

"Tìm chồng của ta! Hắn dễ tìm lắm!"

"Ách..., cô nói cô muốn tìm ai? trượng phu hả? Cô đã thành hôn rồi hả?"

"Đúng vậy." Nguồn tại http://Truyện FULL

"Ách, được rồi được rồi, trượng phu của cô cụ thể tên gọi là gì a?"

"Hắn gọi là Sở Dương... Ai! Ngươi không phải là nên vì ta làm hướng đạo sao? Làm sao nói còn chưa dứt lời đã chạy mất rồi,..., người đâu?"

Kể tò khi hai chữ Sở Dương này ra khỏi miệng, đám tiểu tử mê sắc đẹp của Mạc Khinh Vũ trong nháy mắt đã chạy không còn một mống.

Nếu nói người có tên cây có bóng đúng là thật không lừa ta!

Chớ có nói đùa! Đây chính là nhân vật ngay cả Mặc Vân Thiên thiên Thái Tử cũng dám nói giết là liền giết! Nếu bị hắn biết được mình lại có ý với lão bà của hắn... Muốn chết cũng không cần thiếu não như vậy a...

vẫn nên mau chạy đi là tốt, vạn nhất bị hiểu lầm cẩn thận mất cái mạng nhỏ!

Thuận tiện cầu nguyên, vị mỹ lệ Tiểu nương tử kia có thể ngàn vạn lần không nên nhớ khuôn mặt ta... Ta đây trên mặt giờ khắc này có cái nốt ruồi đen thật không đáng phải được ngài nhớ thương, lại càng không dám để cho trượng phu của ngai nhớ thương a...,

Sở Dương giờ phút này ở trong lòng vẫn đắn đo vô chừng, không cách nào định được. Đột nhiên trong bụng không khỏi vừa động, trong lúc bất chợt cũng có chút dung quang toả sáng, dường như nhịp tim cũng có chút dồn dập mà không khỏi sững sờ, hôm nay làm sao vậy? sao lại hưng phấn như vậy đây?

Làm sao trong lúc bất chợt lại có chút cổ quái dị trạng như vậy đây, chẳng lẽ nói...

Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến lúc này đều ở trên đài cao ngồi đó, còn có Tử Tà Tỉnh chắp tay đứng ở bên cạnh nhìn phía dưới huấn luyện: Giờ phút này cũng rối rít cảm giác được Sở Dương có điều khác thường nên cũng giương mắt nhìn qua.

Liền vào thời khắc này, một cái thanh âm réo rắt kêu lên nói: "Sở Dương, ngươi ở đâu đó?" từ cửa Thiên Binh Các truyền đến.

Sở Dương nghe vậy thì thấy trong lòng chấn động giống như bị hạnh phúc hung hăng đánh một cái; trái tim suýt nữa ngưng đập mà vội vàng đứng lên nói: "Ta ở chỗ này, ta ở chỗ này đây."

Nói còn chưa dứt lời, cả người đã phi thân lên.

Tại cửa viện, một đạo hồng y thân ảnh theo tiếng phóng lên cao, người này dung mạo mạn diệu, hồng y bồng bềnh, mang theo vô hạn thâm tình phi thân lao tới. Ngay cả tâm tình vội vàng nhưng thân ảnh trên không trung xẹt qua vẫn giống như là thiên tiên khiêu vũ làm say lòng người.

Tử Tà Tình ánh mắt chợt lóe, lẩm bẩm nói: "Cửu Thiên Vũ! Là Mạc Khinh Vũ nha đầu kia! Không nghĩ tới nha đầu này hôm nay lại đã luyện đến loại tình trạng nàỵ!"

"Mạc Khinh Vũ!" Thiết Bổ Thiên cùng Ô Thiến Thiến đồng thời đứng lên nói mà tâm tình thật có chút phức tạp.

Tình địch lớn nhất không thể địch nổi trong đời mình đồng thời cũng là tỷ muội tối trọng yểu rốt cục đã đến!

Mạc Khinh Vũ lần nữa đi tới bên cạnh Sở Dương! Sở Dương chỉ cảm thấy trong lòng như muốn sôi trào, trong lúc nhất thời hưng phấn quả thực muốn nổ tung vậy.

Vào một sát na kia, hắn cơ hồ không thể tin được vào lỗ tai mình. Khinh Vũ đã tới rồi!

Đang ở giữa không trung đã thấy được thân ảnh làm cho mình nhớ thương kia đang mau lẹ bay đến.

Cái nơ hình con bướm ở trên đầu kia như đang giương cánh muốn bay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ vui mừng xa cách gặp lại, còn có thật nhiều cảm giác hồi lâu tương tư bị đè nén hóa thành sự ủy khuất khó tả, đôi môi đỏ mọng mím lại mà trong hốc mắt đầy tràn nước mắt trong suốt.

Rốt cục nàng đã thấy được Sở Dương, vào giờ khắc này rất nhiều nước mắt không nhịn được mà tràn ra.

Mạc Khinh Vũ mang theo vô hạn tư niệm, vô hạn quyển luyến, bay qua khoảng cách chừng mười trượng rồi hung hăng nhào vào trong ngực Sở Dương! Giờ khắc này, người vốn luôn luôn thủ lễ như nàng, thậm chí hoàn toàn không có bất kỳ suy nghĩ đến việc hành vi của mình đang bị mấy vạn người nhìn vào!

Cứ như vậy liều mạng phi thân mà đến! khi cảm giác được lồng ngực ấm áp, trong một sát na kia, Mạc Khinh Vũ có một loại cảm giác hạnh phúc hết thảy đau khổ đã kết thúc rồi.

về đến nhà rồi!

Đây là cảm giác đầu tiên!

Sau đó, lâu dài tư niệm hóa thành ủy khuất lúc này mới như lũ quét bộc phát ra!

Sở Dương ôm người ngọc trong ngực mà như e sợ giai nhân trước mắt đột nhiên biến mất, Sở Dương vui mừng một lòng cơ hồ muốn muốn nổ tung lên, cơ hồ là vô ý thức lẩm bẩm nói nhỏ nói: "Khinh Vũ, Khinh Vũ...."

Mạc Khinh Vũ từ từ ngẩng đầu, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đã sớm loang lổ nước mắt, như lê hoa đái vũ mà cũng là trong nước mắt mỉm cười, trong tươi cười mà át chế không nổi cảm giác muốn rơi lệ, cắn môi không để cho mình khóc ra thành tiếng, si ngốc nhìn Sở Dương, nói: "Ngươi vẫn là một chút cũng không thay đổi, thật tốt..."

Ngươi cũng vậy, thật tốt a." Sở Dương mỉm cười rồi dùng hết toàn lực đem thân thể mềm mại này kéo vào lòng ôm thật chặt, càng ôm càng giống như là muốn đem người ngọc trước mắt thu vào trong thân thể của mình, trọn đời không hề chia lìa nữa.

Hai người trên không trung cứ như vậy ôm thật chặc, 2 thân thể dán chặt chậm rãi xoay tròn, một bộ hắc bào cùng hồng y ở trên không trung cùng khắp nơi bão tuyết chiểu rọi lại thành một bộ phong cảnh dị thường hài hòa tốt đẹp...,

Phía sau, Mộng Vô Nhai lớn tiếng hô quát nói: "Nhìn cái gì vậy, ngay cả một chút xíu định lực cũng không có, toàn bộ trở về luyện thêm cho ta, hôm nay thời gian huấn luyện nhiều hơn gấp đôi!"

Lý Quan Ngư loát râu mép, mỉm cười nhìn và rung đùi đắc ý nói: "Tài tử giai nhân, trời sanh một đôi: Quả nhiên là hâm mộ đến chết người."

Bên cạnh có người cười nói: "Cúc Hoa Đao Vương trong nhà thê thiếp như mây, như thể còn hâm mộ người khác, không muốn sống sao?!"

Lý Quan Ngư ha hả cười nói: "Ta vốn là sắc lang, đây còn là bản tính con người, sợ gì?!"

Đột nhiên hắn điều chỉnh sắc mặt nói: "Toàn bộ cũng đừng nhìn nữa, mới vừa rồi ngừng như vậy, mắt thấy nếu không muốn bị đội ngũ khác vượt qua thì hôm nay thời gian huấn luyện nhiều hơn gấp ba!"

Cả sân huấn luyện nhất thời tiếng kêu than dậy khắp trời đất, ai nấy rên rỉ liên tục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.