Ngô Vận đến nay khi nhớ lại một khắc kia thì khiếp sợ cơ hồ muốn điên cuồng.
Trùng điệp mấy ngàn dặm địa giới, dưới vách đá là vô số um tùm hài cốt.
Trong những năm này, bao nhiêu hài tử chịu không được tàn khốc huấn luyện mà chết, bọn họ như thế phơi thây hoang dã, tất cả đều bị ném vào nơi đó.
Vĩnh viễn không quên được khi đó, ánh mắt của huấn luyện viên nhìn mình kia, nhìn về phía mình với ánh mắt rét lạnh.
Tuy nhiên lần sau hắn đến thì vẫn là vách đá đó nhưng bên trong hài cốt cũng đã biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, tựa hồ như lần trước hắn chứng kiến bất quá là một giấc mộng mà thôi.
Thậm chí bản thân hắn mỗi lần nửa đêm mộng hồi, cũng thường tự vấn lòng, ngày đó những thứ bản thân nhìn thấy có thật hay không!
Trong số không tới ba nghìn người đi ra hàng năm, trong đó có một phần nhỏ sẽ đi vào các đại thiên địa, nếm thử khảo thủ công danh, đạt được một quan nửa chức, quản lý nhất phương tòn phần lớn là đi vào trong giang hồ mênh mông.
Ai nấy từ nơi này đi ra, khi mới vừa đi ra đều không ngoại lệ cũng có tu vi Địa cấp.
Bảo thủ bí mật của bản thân, không cho phép nói với bất kỳ người nào chính là đệ nhất điều luật.
Cho dù từng là người quen biết cũ nhưng ở trên giang hồ nếu có cơ duyên gặp nhau thì cũng là chỉ là người xa lạ.
Có người vi phạm, giết không tha!
Ngoài ra, sơn trang chỉ có một yêu cầu: Mỗi năm trăm năm, người trong cuộc phải đột phá một cái tiểu cảnh giới. Sau khi lên cấp Thánh Nhân thì có thể đổi thành mười vạn năm đột phá 1 lần và bất cứ lúc nào cũng chờ chực nhận nhiệm vụ.
Không đột phá, chỉ có một con đường chết.
Bao nhiêu vạn năm trôi qua. Vừa lúc bắt đầu cảnh giới tăng lên tự nhiên là không cần đến năm trăm năm, nhưng càng về sau này, nhất là sau khi đột phá Thánh vị tầng thứ rồi mà muốn năm trăm năm đột phá một cấp quả thực chính là khó như lên trời.
Nếu không có đầy đủ cơ duyên, có đầy đủ thiên tài địa bảo phụ trợ, cơ hồ chính là mười phần không hoàn thành được cái nhiệm vụ này. Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, như vậy, bất kể trước kia ngươi có bao nhiêu cống hiển, bao nhiêu chiến công, cố gắng cỡ nào đều chỉ có một con đường chết mà thôi, tuyệt không ngoại lệ.
Cùng với nhiệm vụ lên cấp so sánh với nhau thì những thứ khác như tài phú thế lực gì đó hết thảy đều không đáng giá nhắc tới.
Có tánh mạng, mới có hi vọng, mới có ngày mai, tánh mạng không còn, hết thảy bất quá là mây khói, từ nơi này đi ra mọi người đều rất hiểu điểm này!
Sống không dễ dàng, chết rất đơn giản, chỉ cần là chủ nhân có ý niệm, độc tố trong tâm mạch lập tức phát tác, tức thì chết oan chết uổng, thần hồn đều tán.
Người cùng bản thân đi ra năm đó, một nhóm ba nghìn người kia cho tới bây giờ có thể sống được mấy người đây? Ngô Vận lắc đầu, cười khổ. Cái vấn đề này, bản thân trả lời không được nhưng điều duy nhất có thể khẳng định đó chính là: Nhất định là không nhiều lắm!
Hoặc là, người còn sống sót ngay cả mười người cũng không đến.
Cái quy định này được thực hiện rất nghiêm chỉnh, làm cho mọi người từ nơi này đi ra đều như nổi điên đi gia tăng lên thực lực của mình, nổi điên tự đi trộm, đi chém giết, không chừa thủ đoạn nào đi thu hoạch một chút thiên tài địa bảo.
Mà càng là như thể, lại càng là có người bị chết mau.
Mỗi người cũng là một mình chiến đấu, không có ngoại viện, thậm chí, có rất nhiều người tự giết lân nhau, cướp lấy một ít cơ hội sống sót.
Mỗi một năm ba nghìn người, có thể nói là rất nhiều nhưng ba nghìn người này sau khi đi ra, một năm sau nhiều nhất cũng tuyệt đối không còn nổi một nửa; năm năm sau căn bản là tình huống tốt nhất cũng cũng chỉ có một hai trăm.
Đợi đến kỳ hạn năm trăm năm thứ nhất phần lớn đã đi suối vàng số còn lại càng ít.
Có rất nhiều năm tất cả đã sớm chết sạch.
Thường thường sẽ có tình huống như thế này: người tò một năm này đó đi ra, thật lâu sau chỉ còn lại có một người nhưng từ sau đợt của hắn trong mấy chục năm sau mọi người đi ra đều chết sạch chỉ có hắn sống nhưng cũng có thể bảo đảm 1 chuyên: Phàm là người có thể sống sót như vậy, ai nấy cũng là tinh anh.
Những thứ tinh anh này bây giờ còn sống bao nhiêu, cũng chỉ có người trong sơn trang ghi lại mới có thể nhận ra được chính xác. Ngoại nhân, bao gồm cả Ngô Vận luôn luôn cũng chỉ cho rằng chỉ có tự mình tồn tại cuộc sống như thể bọn họ đã sớm thành quen rồi.
Ngô Vận thản nhiên thở dài, lưng đeo một thanh kiếm làm bạn với bản thân cả đời từ từ đi vào Quỳnh Hoa thành. Bóng lưng của hắn lộ ra vẻ có chút thê lương.
Có chút cô đơn tử khí. Ta đã già nua rồi. Cảnh giới tiếp theo vô luận như thế nào cũng đột phá không nổi.
Lần này, chỉ sợ sẽ là nhiệm vụ cuối cùng của ta rồi?
Những năm này vì thi hành nhiệm vụ đã giết bao nhiêu người? Tàn sát bao nhiêu người vô tội? hãm hại bao nhiêu người vô tội?
Tất nhiên đã nhớ không được, hàng hà sa số...
Bốn phương tám hướng sóng người kéo dài mãnh liệt mà đến. Mạc Thiên Cơ chắp hai tay sau lưng, đứng ở trên cổng thành nam nhìn bốn phương tám hướng có sóng người giống như thủy triều vọt tới; cơn gió mạnh thổi làm cho mái tóc đen của hắn bồng bềnh tung bay.
Gió mạnh làm cho Mạc Thiên Cơ theo bản năng nheo lại ánh mắt tạo
thành hai đạo khe mắt nhưng bên trong bắn ra hai đạo tinh tế hàn quang đủ cho bất luận kẻ nào cũng cảm giác trái tim băng giá.
Không ngừng mà có người lui tới, truyền lại tin tức, những người này cũng lấy tốc độ của Thánh cấp cao thủ đem tài liệu về người vào các cửa thành trước tiên đưa đến chỗ Mạc Thiên Cơ.
"Thánh Quân tuyệt đối sẽ không cho phép Tạ Đan Quỳnh xuôi gió xuôi nước đăng vị như vậy cho nên tất nhiên sẽ có động tác."
"Nhưng hắn lại không thể sử dụng thế lực bên ngoài, tại ngoài sáng hắn còn muốn khen ngợi ủng hộ Tạ Đan Quỳnh, cho nên lực lượng bên ngoài nhất định là không thể động dụng."
"Mà dân gian giang hồ và một số cao thủ có liên quan đến Thánh Quân, thậm chí các cao thủ cùng các đại Thiên Đế có liên lạc cũng không thể động dụng, dù sao ta sẽ dễ dàng tìm được dấu vết."
"Còn có lực lượng của các siêu cấp môn phái hắn cũng không thể lợi dụng."
"Cùng như vậy, hắn càng thêm không thể nào bản thân tự mình xuất thủ!"
"Nhưng Thánh Quân nhất định là có một lực lượng nhân thủ riêng có thể tới hoàn thành nhiệm vụ lần này. Điểm này, ta có thể khẳng định."
"Nếu hắn không có lực lượng như vậy, ta ngược lại muốn khinh thị hắn, hắn cũng không xứng ngồi vào vị trí bây giờ! Bất kể hèn hạ vô sỉ không chừa thủ đoạn nào như thể nào, dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, nhưng chúng ta nhất định phải thừa nhận, vị trí của Thánh Quân hiện nay không thể nghi ngờ là vị trí của một người thắng lợi, phần thưởng của người thắng."
"Hắn có thể lấy được thắng lợi như vậy, chính là kiêu ngạo cùng thành tựu của hắn. Cho nên chúng ta tuyệt đối không thể có nửa điểm khinh thị."
"Nếu tất cả mọi người bị loại bỏ, như vậy, người có thể tới quấy rối từ đâu tới đây đây?"
Mạc Thiên Cơ thanh âm rất thấp, lời nói vừa văn ra khỏi miệng sẽ theo gió phiêu tán đi, trên mặt của hắn cũng là một mảnh ngưng trọng. Dùng ngón tay nhẹ nhàng gõ vào chồng danh sách dày hơn ba thước trước mặt Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: " chỉ có thể ở trong này!"
"Mưa gió nổi lên, vô luận rốt cuộc là trò hay hay là tai họa, đều sẽ tò buổi tối hôm nay bắt đầu." gió thổi tung tóc và áo bào của Mạc Thiên Cơ phần phật.
Sở Dương khẽ mỉm cười, thản nhiên nói: "Hiện tại đã xác định mấy người rồi?"
Mạc Thiên Cơ cười cười nói: "Trước mắt có ít nhất hơn một trăm tên khả nghi, bất quá, có thể xác định cũng chỉ có ba người, còn có hơn hai mươi người có trọng đại hiềm nghi. Những người khác, tất cả cũng có riêng nỗi băn khoăn của mình trong người, cho nên... từ tối nay thượng bắt đầu lục lọi."
Mạc Thiên Cơ trầm trọng thở dài nói: "Lúc này mới là ngày thứ nhất mà thôi."
Từ trong tài liệu khổng lồ trước tiên tìm ra những người này là Mạc Thiên Cơ đã lo lắng hết lòng rồi; ở trong thời gian ngắn ngủn một ngày Mạc Thiên Cơ giao ra tâm lực khó có thể đoán chừng!
Sở Dương gật đầu, nói: "Tốt, đã như vậy, tối nay Nhạc Nhi theo ta cùng nhau hành động. Ta muốn nhờ độc công của nó."
Mạc Thiên Cơ cau mày nói: "để cho nàng một cô bé tự mình đi mạo hiểm... Này không tốt lắm đâu? Nếu không đổi lại người khác?"
Text được lấy tại Truyện FULLSở Dương nghiêm túc, đứng đắn, nghĩa chánh tò nghiêm nói: " nói gì vậy? Thân là người giang hồ, những thứ nguy hiểm này luôn cần đối mặt, tại sao phải né tránh? Luôn phải trong rét cắt da cắt thịt gió tanh mưa máu xông xáo mới có thể chân chính bình yên giang hồ, không làm quen sao được? Hơn nữa, ngươi nếu là có thể tìm được một cao thủ sử dụng độc tuyệt đỉnh như Sở Nhạc Nhi sao, có thể tìm tới không?"
Nhìn Sở Dương mặt nghiêm túc sắc, Mạc Thiên Cơ há miệng, tựa hồ muốn nói điều gì, một hồi lâu, chán nản cúi đầu nói: "Được rồi."
Thứ nhất Sở Dương nói quả thật có đạo lý, không trải qua mưa gió làm sao thấy cầu vồng, không trải qua mưa máu làm sao được tường hòa, thứ hai, Mạc Thiên Cơ ngay cả hộc cứu thiên nhân, nhưng cũng thật sự vô năng tìm được một cao thủ dụng độc khác cho Sở Dương.
Tại Thiên Khuyết cao thủ dụng độc không nhiều mà Sở Nhạc Nhi luân phiên kỳ ngộ, độc thuật tu vi đã sớm tăng vọt tới cảnh giới thường nhân khó có thể tưởng tượng được. Lấy tu vi trước mắt, thành tựu dụng độc mà nói, mặc dù còn chưa tới cảnh giới không tiền khoáng hậu nhưng dõi mắt đương thời chỉ sợ cũng khó có người có thể địch nổi. Coi như là Vũ Tuyệt Thành thân tới, ở phương diện dụng độc cũng chưa chắc dám nói nhất định là có thể hơn được Sở Nhạc Nhi hôm nay!
Thứ ba, Mạc Thiên Cơ thật lòng là không dám phản đối nữa bởi vì.
Sở Nhạc Nhi vẫn tiểu sanh sanh đứng ở trên tường thành, nụ cười gắn đầy vẻ chờ mong, nghe Sở Dương nói như vậy thì thản nhiên cười, nói: "vẫn là đại ca tốt nhất. Biết ta muốn đi ra ngoài hoạt động một chút, luôn ngây ngốc ở trong phòng, quả nhiên là buồn bực đến chết."
Mạc Thiên Cơ tự đáy lòng thở dài, nói: "Ta vẫn phải nhắc nhở một câu, những người này đều là cao thủ, cái này... Ngươi... Các ngươi nhất định phải cẩn thận mọi chuyên, hết thảy cũng nên lấy an toàn làm trọng, những cái khác tất cả cũng là thứ yểu."
Sở Dương đảo cặp mắt trắng dã nói: "Thật dài dòng, ta còn cần ngươi dặn dò sao?"
Dứt lời liền lôi kéo tay Sở Nhạc Nhi mà nghênh ngang rời đi.
Phía sau, Mạc Thiên Cơ quay lưng lại đi nhưng ai nhìn qua trên mặt hắn thỉ thấy vẻ thất bại. Mẹ nó, ai dặn dò ngươi? Gã Sở Dương này thật là tự tác đa tình!...
Sau khi đi xuống tường thành Sở Nhạc Nhi cười cười mà trên mặt Sở Dương cũng xuất hiện 1 tia mỉm cười nhưng ngay sau đó lại biến thành nghiêm túc.
Hồ Bất Quy một thân một mình khoanh chân ngồi ở trong khách sạn nhưng không biết vì sao, kể từ khi đi vào Quỳnh Hoa thành, hắn cảm giác có chút tâm thần không yên,
Cũng có một loại dự cảm xấu không ngừng xâm nhập trong lòng.