Một đêm này, Tuyết Lệ Hàn một mình một người ngồi ở trên đỉnh núi, trước mặt có một cái bàn bàng Tử Ngọc, trên bàn có ba cái chén.
Tuyết Lệ Hàn trước mặt có một cái, đối diện là hai cái.
Vừa lấy ra một bầu rượu, Tuyết Lệ Hàn mỉm cười rót đầy rượu ngon cho 2 chén đối diện và giơ lên cái chén của mình nhẹ giọng nói: "Huynh đệ.. Đệ muội, nữ nhi của các ngươi... Ta giúp các ngươi tìm được rồi."
"Đệ muội, hài tử có ta... Ngươi nên yên tâm."
Một ngụm uống hết sau đó đem chén rượu đối diện tưới trên mặt tuyết, trên mặt tuyết xuất hiện một mảnh nước đọng, nước đọng dần dần thấm dưới xuống.
"Nhiều năm trước, chúng ta cứ uống rượu như vậy... Ta vẫn muốn hỏi ngươi vì sao khi uống rượu nên ở trên đỉnh núi?" Tuyết Lệ Hàn nhìn hư không, tựa hồ Tử Hào đứng ở nơi đó mà nói.
Tuyết Lệ Hàn nâng chén, uống một hơi cạn sạch nói: Lúc ấy
ngươi nói, ta thích loại cảm giác quan sát thiên hạ này... Làm như ta đứng ở chỗ cao nhất, ta sẽ cảm giác được cả thương thiên đại địa đều ở dưới chân ta. Ha hả... Huynh đệ, ta hôm nay không có cảm giác như vậy, chỉ muốn lên cao cùng ngươi uống rượu, mỗi lần đều ở chỗ cao."
"Chỉ tiếc, hiện tại không còn có người theo ta ở chỗ này uống rượu."
Tuyết Lệ Hàn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vừa cạn chén sau đó thở dài... lại cạn chén nữa...
Một đêm gió tuyết đột nhiên.
Tuyết Lệ Hàn cứ như vậy ở trên đỉnh núi ngồi một đêm, uống rượu một đêm, uống đến rạng sáng ngày kế tiếp.
Hắn như cũ như vậy cô đơn ngồi đó, cô đơn uống rượu, cùng huynh đệ, đệ muội trăm vạn năm trước uống rượu; là ăn mừng rốt cuộc tỉm được huyết mạch hay là phiền muộn do anh hùng không còn nữa? Là tiếc hận? Là hồi ức?...
Đến tột cùng như thể nào, không ai nói được rõ ràng.
Một bên trong rừng tùng, Tuyết Thất tựa vào trên một thân cây từ xa xa nhìn đại ca mình một mình uống rượu, sắc mặt đứng đắn cùng nghiêm túc trước nay chưa từng có.
Hắn không nhúc nhích, tựa hồ cùng rừng tùng dung thành nhất thể. Một hồi lâu sau có một tiếng thét dài vang dội thiên không. Thanh âm của Tuyết Lệ Hàn ở trên bầu trời quanh quẩn thật lâu.
"Thiên Binh ngàn vạn chiến Tử Tiêu;
Máu nhuộm chiến trường áo anh hào;
Một mình chiến đấu hăng hái nào sợ;
Trụ đá giữa dòng làm thiên kiêu;
Một thân anh hùng xương cốt vô tồn;
Đầy ngập nhiệt huyết hóa thành cầu vồng; Sinh tử đồng tâm vì thân thuộc;
Phiêu linh thiên địa làm bạn với chàng; Làm sao vực ngoại trống trận cao;
Trăm vạn năm không xấu hổ,
Xương thịt may mắn gặp lại sáng nay;
Thế gian có Đông Hoàng ở đây;
Ai dám mắt lạnh nhìn nữ kiều?
Giải quyết xong ân cừu năm đó;
Sẽ cùng huynh đệ say một lần..."
Kế tiếp, cũng chỉ có Tuyết Lệ Hàn thở dài...
Đối diện hai cái chén rượu lẳng lặng nằm ở trên bàn, trong đầy trời tuyết trắng rượu còn ấm, nhiệt khí bay lên tựa hồ đối diện Tuyết Lệ Hàn đang có hai vợ chồng nâng chén cùng Đông Hoàng thoải mái chè chén vậy...
Tử Tà Tình tựa vào ngực Sở Dương với trạng thái cực kỳ nhu nhược gần một đêm. Nàng cũng không có thương tâm khóc mà chỉ là có chút mê võng.
Tại sao có thể như vậy... rất nhiều năm tháng rồi sớm đà có thói quen cô tịch, sớm thành thói quen độc thân một mình, trong lúc bất chợt lại có cha mẹ? Tại sao trong lúc bất chợt, bản thân biến thành hậu nhân của anh hùng? Tại sao trong lúc bất chợt... Bản thân thì tuy có mà hết thảy lại đã sớm bị mất rồi...
Còn là đã mất trăm vạn năm rồi!
3 người Sở Dương ôm nhau một chỗ, người nào cũng không có mở miệng nói chuyên, cứ như vậy ôm nhau thật chặt.
Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ cũng biết, cái Tử Tà Tình hiện tại cần nhất thật ra thì cũng không phải là an ủi.
Chuyên lần này đối với Tử Tà Tình mà nói, cố nhiên là một chuyện tốt. Nhưng chính là có một chút quá mức đột nhiên, về phần tâm tình cực kỳ phức tạp nên có một chút không thể nhận thức được.
Hoặc là ngay cả bản thân Tử Tà Tình cũng chưa chắc rõ ràng biết được lúc này trong lòng mình rốt cuộc là có tư vị gì.
Tử Tiêu Thiên Đế... Người anh hùng trong truyền thuyết kia, người một mình chiến đấu hăng hái cho đến hơi thở cuối cùng kia lại là cái thế anh hùng, lại là cha của mình?
Cái sự đột ngột này thực làm cho Tử Tà Tình thậm chí có chút ít không biết làm sao.
Nhưng chẳng biết tại sao vẫn có chút phiêu bạc, có chút cảm giác bất định, cảm giác không an toàn lại tựa hồ như tò đó được dẹp yên mặc dù bọn họ cũng đã mất.
Nhưng ta... Dù sao vân là có cha, có mẹ.
Bọn họ cũng không phải là không thương ta, nhưng bởi vì thiên ma xâm lấn, vì đại nghĩa, chẳng quan tâm đến ta... Nhưng bọn họ trước khi chết vân đem ta hoàn toàn an bài...
Ngay cả vì đại nghĩa mà uổng tư tình nhưng vẫn là đem ta an trí thỏa đáng!
Ta hẳn là nên thỏa màn.
Đang khi nhớ lại cái sơn động kia, những thứ đồ lấy không hết, dùng không cạn kia, Tử Tà Tỉnh nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng dâng lên một trận cảm giác hạnh phúc, không nhịn được mà ứa nước mắt và lộ ra một tia mỉm cười ôn nhu.
Giờ khắc này Tử Tà Tình vẫn là dị thường nhu nhược, không còn vẻ cứng rắn như trong dĩ vãng nữa!
Sở Dương ôm Tử Tà Tình, nhưng trong lòng thì nghĩ đến: Có thể hay không là ban đầu Tử Tiêu Thiên Đế đã cảm thấy được sát cơ của Thánh Quân nhưng, mặt đối với thiên ma rồi lại trăm triệu lần không thể lùi bước. Bản thân mình có thể cùng thiên ma đánh một trận nhưng chỉ có đứa bé này còn đang trong trứng, còn cần có năm tháng dài ấp trứng, vì an toàn Cho nên mới đem nàng đưa đi xa như vậy?
Lại càng gần như cố chấp đặt ra thời gian cơ hồ là trăm vạn năm... Thật ra thì chính là vì... Bảo đảm nàng có thể chạy trốn được độc thủ của Thánh Quân?
Nhưng, nơi này lại có một cái vấn đề, ngay cả là lấy tu vi của Tử Hào cùng Lăng Phiêu Bình khi đó cũng chưa chắc có đầy đủ năng lực phong ấn trăm vạn năm, hơn nữa, bọn họ lúc ấy đà trong chiến đấu, khó có thể phân tâm...
Cứ như vậy lại có một vấn đề khác: Thiết trí phong ấn lý do do người khác làm! Người áo đen kia tự nhiên là có thực lực đặt ra trăm vạn năm phong ấn nhưng bọn hắn lại làm như thế nào mời được người áo đen kia?
Điểm này làm cho Sở Dương không giải thích được, hoàn toàn không hiểu.
Nếu người áo đen kia chịu ra tay giúp bọn hắn an bài hậu nhân thì tại sao không chịu ra tay trợ giúp bọn họ bình định thiên ma. Lấy thực lực của hắc y nhân kia mà nói, cơ hồ chính là phất tay một cái hoàn toàn có thể làm cho thiên ma tan thành mây khói...
Nhưng hắn vì sao không có xuất thủ?
Điểm này hiển nhiên là hoàn toàn không cách nào thuyết phục được!
Tin tưởng không có người có thể trơ mắt nhìn một vị cái thế anh hùng cứ như vậy ở trước mặt mình chết trận!
Tối thiểu bản thân Sở Dương tự giác là mình không thể!
Nguồn tại http://Truyện FULLMà người nọ nếu có thể có thực lực cao như vậy, nói vậy cũng tuyệt đối không thể sao?
Tâm chính mới có thể đi lên vô thượng Đại Đạo! đây là điều Sở
Dương vẫn tin chắc không nghi ngờ.
Sở Dương cau mày, nghĩ đến chuyên này mà cảm thấy trong đó tràn đầy sương mù!
Căn bản là cái gì cũng thấy không rõ lắm, càng thêm nghĩ mài mà không rõ.
Mạc Khinh Vũ thủy chung biết điều ngồi ở bên cạnh hai người, không nói câu nào, chẳng qua là ân cần nhìn Tử Tà Tình.
Sắc trời đã dần dần sáng lên.
Cảm xúc của Tử Tà Tình cũng từ từ bắt đầu khôi phục. Dần dần khôi phục lại như dĩ vãng mà ngồi thẳng người lên, tà ngực Sở Dương rời đi vuốt tóc của mình, nhẹ giọng nói: "Ta không sao..."
Sau đó nàng liền đứng lên.
Thần sắc tỉnh táo, kiên định, tựa hồ lại đà khôi phục được hình ảnh vị Tử đại tỷ cường thể lạnh lùng lại cứng rắn, độc thân đối mặt với thiên hạ.
Hình ảnh này so với 1 vị anh hùng một thân một mình suất lĩnh quân đội chiến Thiên Ma sao mà tương tự?!
"Trước kia, ta cho là mình chỉ như là một lá lục bình không có rễ... Hiện tại, cuối cùng có rồi." Tử Tà Tình bình tĩnh nói: "Cha mẹ trước kia huy hoàng, ngay cả không còn nhưng chỉ là chúc cho vinh quang của bọn họ. Những thứ này không quan hệ với ta..."
Thanh âm của nàng có chút run rẩy nói: "Chuyện ta có thể làm chính là vỉ bọn họ báo thù, tĩnh bình Ma hoạn, tàn sát hết thiên ma."
"Nhất định phải tàn sát hết thiên ma!" Tử Tà Tình ánh mắt nhìn về phía hướng đông bắc, đó là phía Tử Tiêu Thiên thanh âm run rẩy nhưng kiên quyết nói: "Khôi phục ta... Tử Tiêu Thiên khuyết!"
"Cái này là dĩ nhiên!" Sở Dương thấy Tử Tà Tình tâm tình khôi phục, vội vàng trêu chọc một câu, nói: "nhạc phụ đại nhân của ta mặc dù mất nhưng cơ nghiệp Tử Tiêu Thiên này, còn có cả Tử Tiêu Thiên đương nhiên cũng là đồ cưới để lại cho vợ ta. Có câu nói vào cửa nhà ta chính là người nhà ta. Cho nên Tử Tiêu Thiên kia đương nhiên chính là của ta... Ta dĩ nhiên muốn cướp về."
Tử Tà Tình mặt đỏ bừng cả giận nói: "Muốn đánh a, người nào vào cửa nhà ngươi?"
Sở Dương cười hắc hắc nói: "Người nào lên tiếng chính là người đó, sớm muộn gì cũng vào thôi." Đột nhiên tràn đầy cảm khái thở dài một tiếng, dàng dặc nói: "Không nghĩ tới Sở Dương ta lại có phúc khí như vậy, tùy tùy tiện tiện tìm vợ lại chính là lá ngọc cành vàng..."
Lời còn chưa dứt, đã bị Tử Tà Tình liên thủ với Mạc Khinh Vũ, hai nàng một người một cước không có chút nào hoa giả, vô cùng chắc chắn đá vào trên mông đít hắn cả người trực tiếp bị đạp bay đi ra ngoài.
Mới vừa rồi cái loại không khí sầu não bị Sở Dương trêu chọc đã không còn sót lại chút gì.
Chỉ nghe Mạc Khinh Vũ ghen tức mười phần nói: "Chính xác... Bổ Thiên tỷ tỷ chính là hoàng để, so sánh với lá ngọc cành vàng còn lá ngọc cành vàng hơn ; Tử tỷ tỷ cũng là Thiên Đế hậu nhân, hàng thật giá thật lá ngọc cành vàng; Ô tỷ tỷ chính là Thiên Ngoại Lâu chưởng môn chi nữ... Ở trên giang hồ, cũng cũng coi là lá ngọc cành vàng tiêu chuẩn, cũng chỉ có ta đây lài,tiểu cô nương không phải là lá ngọc cành vàng... Hừ!"
Sở Dương tự biết miệng lưỡi sơ sót vội vàng cười làm lành bổ túc, đại độ lời ngon tiếng ngọt vội vàng an ủi mới làm cho trái tim nhỏ của tiểu bảo bối an tĩnh lại.
Nghe Sở Dương không hợp thói thường thổi phồng khoa trương nịnh hót, Tử Tà Tình cùng Mạc Khinh Vũ rối rít cảm giác sởn gai ốc, giơ ống tay áo vừa nhìn, chỉ thấy trên làn da trơn bóng như ngọc sớm đà nổi dậy một tầng da gà mà nhẹ nhàng run lên.
Sáng sớm, khi mọi người tụ cùng một chỗ ăn cơm, mọi người cũng đã bình tĩnh lại.
Tuyết Lệ Hàn nhìn Tử Tà Tình ăn cơm, trên mặt tràn đầy từ ái cùng trấn an.
Tử Tà Tình cúi đầu ý vị yên lặng ăn cơm, Tuyết Lệ Hàn đột nhiên nói: "Nha đầu, coi như khuê nữ của ta đi? Ngươi là con Tử Hào cũng chính là con của Tuyết Lệ Hàn ta. Sau này cứ để cho cha nuôi che chở ngươi, cả Cửu Trọng Thiên Khuyết, mặc ngươi hoành hành! Coi như là con trai của Thánh Quân, ngươi muốn làm thịt vậy thì làm thịt, hoàn toàn không sao cả!"
Tuyết Thất ho khan một tiếng, hai mắt nhìn bầu trời.
Vô liêm sỉ này... Bây giờ nói chuyện thật là quá mức... Vì thu con gái nuôi lại ngay cả con trai của Vân Thượng Nhân cũng muốn làm thịt... đó có thể là cháu ngươi đó...