Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 2442: Hồng nhan cửa thứ hai!



Trầm Mặc ủy khuất muốn khóc lên!

Bản thân cả đời nói ít mà ý nhiều, cả đời một đời tích ngôn như kim, cả đời một đời ghét nhất đúng là nói tào lao, chính là dài dòng.

Hết lần này tới lần này khác bản thân còn chịu trách nhiệm về một cửa ải như vậy... xem thư!

Hắn sao cũng không phải là người sống khô sao...

Hết lần này tới lần này chữ nào chữ nấy phải xem hết! Hơn nữa còn phải tỉ mỉ nhận thức xong hết!

Đang cực độ bi phẫn lại thấy đối diện thiếu niên áo đen kia ôn hòa cười cười nói: "Ngài mở cửa rồi, chúng ta như vậy là vượt qua kiểm tra rồi sao! Đa tạ! Đa tạ đa tạ."

"Người nào nói các ngươi vượt qua kiểm tra rồi? Ta muốn đem bọn ngươi... toàn bộ xé nát, tức chết ta a a a..." Trầm Mặc ngửa mặt lên trời kêu to, tuy nhiên khóe mắt dư quang lại thấy đại môn cửa ải bản thân mình chịu trách nhiệm thật giống như đã... Đà mở rộng.

"Ách..." Trầm Mặc ngây người như phỗng đứng lại.

Cứ như vậy để cho bọn họ vượt qua kiểm tra rồi?

"Ta quá ủy khuất a... Ta quá không phục..." Trầm Mặc khóc rống lên. Ông trời già, ngài đây không phải là chơi ta chứ?

Nhưng vào lúc này, một đạo bạch quang tò trên trời giáng xuống bao phủ Trầm Mặc, cả thân thể Trầm Mặc phảng phất trong lúc bất chợt nhẹ đi từ từ phiêu khởi bay lên như tiên.

Từ từ, ngay cả diện mạo của hắn cũng trở nên mơ hồ nhưng vẫn tức giận ủy khuất rống to nói: "Các ngươi chờ đó... Ta nhất định phải tỉm các ngươi... Các ngươi không thể hành hạ ta như thế... Đây là còn chưa xong... Ta..."

Càng bay càng cao, càng ngày càng xa, rốt cục hoàn toàn nhìn không thấy nữa nhưng thanh âm của hắn vọng lại thì vẫn nghe được.

"Vượt qua kiểm tra rồi, vượt qua kiểm tra rồi." Sở Dương nhìn màu đen đại môn mở rộng cười ha ha, đột nhiên ôm cổ Thiết Bổ Thiên hôn một cái.

Thiết Bổ Thiên đỏ bừng cả khuôn mặt, vội giãy giụa, vô ý Sở Dương đem nàng buông ra, nhanh tay nhanh chân bắt được Mạc Khinh Vũ cùng Ô Thiến Thiến, bẹp bẹp mỗi người bị hôn một cái.

Hẳn là phân cam cùng vị!

Nhất thời, ba nữ nhân quốc sắc thiên hương mặt cũng là biến thành đỏ bừng.

Hồng!

"Bệ hạ của ta, ngươi làm sao lại nghĩ ra cái biện pháp này, cái này cũng quá cao, cao, thật sự là cao..." Sở Dương không bội phục cũng không được, nhất là xem xong lá thư này rồi, cảm giác mình cũng mau muốn qua đời...

Mà Thiết Bổ Thiên vị một đời nữ hoàng đế này lại có thể nghĩ ra biện pháp như thể, chân chính là người thường không thể a!

"Đây cũng là chuyên không có cách nào, ta lúc trước nghe vị quản gia kia nói... nên sử dụng phương pháp trái ngược. Mà người chúng ta đối mặt rất rõ ràng là một vị tích ngôn như kim." Thiết Bổ Thiên ôn hòa nói: "Cho nên ta mới xung phong nhận việc, sử dụng phương pháp trái ngược, bởi vì, Sở Dương ngươi làm việc luôn luôn lưu loát, không chút nào ướt át bẩn thỉu, thành thật là không viết ra được bức thư như vậy đâu."

Sở Dương gật đầu thừa nhận.

Đúng vậỵ, lấy tính tình của mình, nếu phong thư đó đổi lại do tự mình tới viết, nhất định là không viết ra được, ít nhất là không viết ra được tới trình độ có hiệu quả dựng sào thấy bóng như vậy.

Thiết Bổ Thiên cũng là một đời nữ hoàng, sát phạt quyết đoán, không kém nam nhi chút nào nhưng làm sao có thể viết ra được bức thư bẩn thỉu như vậy? Quả nhiên làm người ta khó hiểu a!

"Ai, thật ra thì cũng chính là thấy nhiều biết nhiều, ta dĩ vãng ngày ngày cũng phải xem tấu chương, một cách tự nhiên tự học được..." Thiết Bổ Thiên bất đắc dĩ cười cười nói: "Đám phu tử dài dòng sức lực, tấu chương của họ chỉ sợ so sánh với phong thư này cũng không kém hơn bao nhiêu. Một chuyên lăn qua lộn lại nói chính là để cho hoàng đế nhức đầu, chỉ cần để cho hoàng để nhức đầu, phiền toái sẽ thuận miệng một câu: Tốt lắm tốt lắm, các ngươi nhìn mà làm. Kết quả là... Quyền hạn và vân vân toàn bộ tới tay..."

"Mà đối mặt với tấu chương như vậy, ngươi hết lần này tới lần này khác vẫn không thể nổi giận... Bởi vì người dám làm như thế đều cũng là cựu thần, có vô số công lao khổ." Thiết Bổ Thiên cười khổ nói: "Cho nên, sự hàm dưỡng, tự tin của ta thành thật là so sánh với vị Trầm Mặc kia còn tốt hơn nhiều lắm, nếu đổi lại là ta tới thủ cửa ải, Sở Dương ngươi chỉ sợ cả đời phải ở bên ngoài viết thơ rồi."

Sở Dương theo bản năng rùng mình một cái, vừa nghĩ tới hậu quả đáng sợ đó, không khỏi lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng ngay sau đó cả giận nói: "Ngươi dám làm như thể ư, ta liền trước tiên xông đi vào, Bá Vương ngạnh thượng cung... Sau đó bản thân mở cửa..."

Lời này còn chưa nói nết, đã bị Thiết Bổ Thiên đỏ mặt đuổi giết, Sở Dương cười ha ha một tay ôm lấy Mạc Khinh Vũ, đầu tàu gương mẫu xông ào vào trong đại môn màu đen.

Cửa thứ hai.

Đập vào mắt chính là một cái đại môn màu đỏ. Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vn

Trước mắt phiến thiên địa này dường như chỉ có đại môn màu đỏ ra thì phảng phất không còn có gì khác cả.

Chỉ có ở trước đại môn có một hồng y nhân đang đứng chắp tay. Đó là một thân màu đỏ dị thường tiên diêm, giống như một đoàn Liệt Hỏa vậy. Loại màu đỏ này tuyệt không giống với màu hồng của Mạc Khinh Vũ.

Màu đỏ của Mạc Khinh Vũ mặc dù cũng hết sức tiên diễm nhưng lại có chút ít nhu hòa.

Mà trước mắt vị hồng y nhân này lại như thiêu đốt vậy!

Cho dù vừa nhìn qua cũng đã thấy nóng bỏng, tựa hồ là một đoàn lửa nóng phát sáng.

Cũng chỉ là vừa nhìn thấy, đám người Sở Dương đồng thời cảm giác được, cửa ải này tuyệt đối không dễ qua!

Tưởng tượng cửa ải trước động động đầu bút vượt qua kiểm tra - hảo sự này chỉ sợ khó khăn lặp lại được nữa!

"Các ngươi nhanh như vậy xông qua cửa thứ nhất, cũng là có mấy phần đạo hạnh." Hồng y nhân tiếng nói rất nhu hòa, nhưng trong xương lại mơ hồ mang theo cảm giác khẩn cấp.

"Vô cùng chính xác. Trầm Mặc tên kia cũng nên có người sửa trị hắn một chút." Hồng y nhân chậm rãi xoay người nói: "Nhìn gia hỏa này môi một ngày ủ rũ cụp lấy mặt, phảng phất như toàn bộ người trong thiên hạ đều thiểu nợ tiền hắn, tính cách ba cây gậy đánh không ra một cái cái rắm ấy."

Đám người Sở Dương tiến đến gần, ở khoảng cách gần quan sát hồng y nhân kia, chỉ thấy người này vóc người cao gầy, mặt mũi nhu hòa, diện mục anh tuấn, lông mày dài đến tóc mai.

Dĩ nhiên là một trung niên nhân vô cùng phong độ.

Sở Dương ha hả cười nói: "Nếu đám vãn bối làm cho tiền bối vui lòng như vậy, như vậy, tiền bối không ngại đại khai chi môn trực tiếp thả chúng ta qua cửa chứ."

Hồng y nhân nhàn nhạt cười lắc đầu nói: "Vậy cũng không được... Nếu là nói như vậy, các ngươi thỉ thống khoái mà ta lại phải chịu trừng phạt, chuyên tổn hại mình lợi người này ta sẽ không làm."

Hắn nhìn bốn người, chậm rãi nói: "cửa ài của ta cũng không dễ qua như lúc trước đâu."

Sở Dương nghiêm mặt nói: "điều kiện qua ải của Tiền bối như thế nào xin chỉ thị."

Hồng y nhân mỉm cười nói: "Các ngươi nhìn một thân trang phục của ta tất nhiên sẽ có cảm giác ta là người không dê tiếp xúc. Nhưng thật ra là lầm to, ta là người tính tỉnh ôn hòa nhất bất quá, trông mặt mà bắt hình dong là như thể."

Hắn nhìn bốn người, thấy bốn người cũng không nói gì thì cực kỳ hài lòng cười cười, nói: "Trẻ nhỏ dễ dạy! Ta giải thích một chút về cửa ải này nhé, điều kiện qua cửa ải này là ta sẽ hỏi ba cái vấn đề, các ngươi chỉ cần có một người trả lời được, có thể làm cho ta hài lòng là vượt qua kiểm tra, ta dĩ nhiên là có cho các ngươi đi qua."

"Nhưng nếu như là các ngươi không thể để cho ta hài lòng, không thể để cho ta cam tâm tình nguyên tha cho các ngươi đi qua, ngay cả các ngươi đem ta đập thành tro... cũng không tính là vượt qua kiểm tra, cuối cùng các ngươi vân là cái gì cũng không chiếm được, chẳng qua là tổn hại người tổn hại mình, hào vô sở hoạch, ta nói như vậy, các ngươi nghe rõ không?"

Sở Dương sảng khoái nói: "Hiểu hiểu rồi, tiền bối khoái nhân khoái ngữ, vậy chúng ta đợi ngươi hỏi và hết sức trả lời này là được."

"Ngươi chỉ sợ có chỗ hiểu lầm rồi." Hồng y nhân chậm rãi lắc đầu nói: "Vấn đề của ta, cũng chỉ có thể do một người đến trả lời. Hơn nữa... Tuyệt không có thể là ngươi, ngươi đã bị loại bỏ ra bên ngoài rồi."

Sở Dương rất là kinh ngạc nói: "Đây là chuyện gì, lần này sấm quan chính là lấy ta là chủ, tại sao ta lại bị loại bỏ bên ngoài? Ta một lão gia không đi sấm quan lại để cho 3 nữ hài tử thay ta sấm quan sao? quá không có đạo lý!"

Hồng y nhân cười nói: "Bất kể có đạo lý hay không, dù sao quy tắc là như thế."

Hắn không đợi Sở Dương đặt câu hỏi, lai tiếp tục giải thích nói: "Thật ra thì ngươi sẽ bị loại bỏ bên ngoài là bởi vì cửa thứ nhất chính là do nữ nhân của ngươi xuất thủ phá giải, cái lý do đó khiến cho người phá quan sau đó đều phải do nữ nhân của ngươi tới xông."

"Quá tam quan, mà ngươi vừa lúc mang theo ba nữ nhân, chớ nói đây không phải là định số, Thiên số khó lường!"

Hồng y nhân thâm ý sâu sắc nhìn Sở Dương, nhẹ nhàng mà nói: "Đây là Mệnh số trong tối tăm không ai có thể sửa đổi. Nếu ngươi không nên trả lời, như vậy nếu ngươi trả lời sẽ phát hiện ra các ngươi sẽ trở lại Vong Mệnh Hồ. Hơn nữa... Vong Mệnh Hồ, các ngươi cả đời này cũng sẽ nhìn không thấy được nữa, đây chính là hạn chế nơi đây."

"Đã như vậy, để chúng ta tới sấm quan đi." Thiết Bổ Thiên rất sảng khoái nói: "Sở Dương, dù sao quá tam quan cũng không liên quan gì đến chiến lực, ta nghĩ cũng sẽ không có gì nguy hiểm, để chúng ta đi phá quan cũng được."

Sở Dương gật đâu nói: "Đỏ là... Các ngươi là lão bà của ta, các ngươi xuất thủ phá quan, cũng chẳng khác nào là ta phá quan, thật không cần phân biệt rõ ràng."

Hồng y nhân cười ha ha, nói: " nói chuyện hay, ngươi hiện tại cũng không có tư cách tới phá quan bởi vì trước kia khi ngươi phá cửa ải thứ nhất, cái phân nhuệ khí tồn tại ở trên người của ngươi không thích hợp với cửa ải của ta."

"Hiện nay cũng chỉ có thể từ trong hai người còn dư lại lựa chọn ra một người sấm quan, nếu như có thể phá quan, người còn dư lại cuối cùng sẽ ứng đối với cửa ải cuối cùng." Hồng y nhân này thanh âm mặc dù ôn hòa nhưng là như đinh chém sắt, không dao động chút nào.

Mạc Khinh Vũ cùng Ô Thiến Thiến nhìn nhau mà đều lộ ra nụ cười tự tin.

Mạc Khinh Vũ đầu tiên mở miệng nói: "Như vậy, cửa ải này để ta làm đi."

"Để ta đánh đi." Ô Thiến Thiến cũng là tự xưng là bác học đa tài, khởi chịu rơi ở phía sau nói.

"Cửa ải này do ta chỉ định người sấm quan, câu trả lời này của nàng nếu không trúng ý của ta, các ngươi toàn thể thất bại." Hồng y nhân nhàn nhạt cười nói.

"Không sao cả, ngươi chỉ định đi." Sở Dương tin cậy nói: "Không có quan khẩu nào là các nàng không thể vượt qua. Tùy tiện ai cũng vậy. Ta tin tưởng các nàng so sánh với bản thân ta còn cường liệt hơn."

Lời này nói thật sự là dễ nghe cực kỳ, rất được lòng của giai nhân. Hai vị mỹ nữ được nịnh nọt đều hạnh phúc vui sướng cười cười.

"vậy ngươi đến trả lời này." Hồng y nhân nhìn Ô Thiến Thiến, mỉm cười nói.

Cái lựa chọn này làm đến mọi người đại xuất ngoài ý liệu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.