Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 416: Ta đã trở thành huyền thoại



Sắc mặt Cảnh Mộng Hồn lập tức trở nên trắng bệch, kêu lên: "Điều đó không có khả năng!".

Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói: "Người đã đến đây rồi còn gì mà không thể". Cảnh Mộng Hồn kinh ngạc đến ngẩn người, Đệ Ngũ Khinh Nhu đứng lên.

Trên chiến trường, một đội Thiết Vân đại quân binh hùng mã tráng, sắp xếp đội ngũ chỉnh tề, lẳng lặng đứng đó.

Thiết Vân quân kỳ dựng thẳng tắp, sau đó được kéo lên chỉnh tề. Phía trước đội ngũ, hai con khoái mã vẫn không nhúc nhích. Trên lưng ngựa, hai người không nhìn ra là bao nhiêu tuổi lặng lẽ ngồi đó. Phía trước bọn họ vài chục trượng một con hắc mã đứng thẳng một mình, trên lưng ngựa là một người hắc y hắc bào, mặt nạ màu vàng dữ tợn, hắc bào rộng thùng thình đón gió đông bay phần phật.

Xung quanh Hắc y nhân một cỗ hàn khí thực chất lạnh thấu xương không ngừng dũng động.

Tuy rằng chỉ một mình một ngựa, nhưng quân đội Đại Triệu ở đối diện đều cảm thấy người này giống như là một ma thần viễn cổ, từ trong địa ngục bỗng nhiên chui ra! Hiện thân giữa ban ngày ban mặt.

Ánh mắt sắc bén của hắn nhìn tới đâu, ai nấy đều cảm thấy lạnh toát.

Sở Diêm Vương!

Hắn căn bản không cần phải xưng tên báo họ, nhưng tất cả quan binh quan binh vào sát na nhìn thấy hắn thì trong đầu đều bất giác hiện lên cái tên này.

Cũng chỉ có khí thế như vậy mới có thể ngang vai ngang vế với Đệ Ngũ tướng gia! Cũng chỉ có nhân vật như vậy mới có thể một mình chống đỡ sự đuổi giết toàn lực của Kim Mã Kỵ Sĩ đường, một đường bão táp giết một vạn ba ngàn dặm.

Lúc này, hắn lại xuất hiện ở đây!

Trong quân đội Đại Triệu vang lên tiếng kèn thê lương, toàn bộ quân đội đột nhiên giống như thủy triều tách ra hai bên, lưu lại một con đường ở giữa.

Ánh mắt mọi người vào lúc này đều biến thành tôn kính và cuồng nhiệt. Tiếng vó ngựa chậm rãi vang lên, vệ đội của Đệ Ngũ Khinh Nhu xuất hiện, Đệ Ngũ Khinh Nhu trên mặt mang theo nụ cười thản nhiên, xuất hiện trước mặt Sở Diêm Vương.

Hộ vệ có chút do dự, nhưng chiết phiến trong tay Đệ Ngũ Khinh Nhu lại chỉ về phía trước, thái độ rất kiên quyết. Hộ vệ bất đắc dĩ đành phải tiếp tục khiêng hắn vượt qua trung tuyến mới dừng lại.

Sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu vung tay lên, toàn bộ thân binh rút đi, ở giữa chỉ còn lại một mình Đệ Ngũ Khinh Nhu. Sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu hơi hơi ngẩng đầu, nhìn Sở Dương ở đối diện rồi cười cười. Nụ cười mang theo rất nhiều ẩn ý.

Hai Ảnh Tử đều tục rịch muốn động, Đệ Ngũ Khinh Nhu trong truyền thuyết không biết bất kỳ công phu nào, đây chính là cơ hội trời ban. Nếu lúc này giết chết hắn hoặc là bắt làm tù binh.

Hai người vừa động thì Sở Dương hoảng sợ thấp giọng quát: "Các ngươi muốn tìm chết à?".

Ảnh Tử ngạc nhiên.

"Đệ Ngũ Khinh Nhu chính là cao thủ cấp Hoàng!". Sở Dương cúi đầu nói.

Hai Ảnh Tử lập tức cả người đầy mồ hôi lạnh, ánh mắt lập tức có chút dại đi. Cao thủ cấp Hoàng? Đệ Ngũ Khinh Nhu không ngờ đã lừa gạt người trong thiên hạ?

Sau đó Sở Dương giục ngựa, chiến mã tiến về phía Đệ Ngũ Khinh Nhu.

Cách càng lúc càng gần.

Trung tuyến!

Cự ly giữa hai người chỉ có ba trượng! Đây là một khoảng cách rất nguy hiểm. Nhất là đối với Sở Dương mà nói thì càng thêm nguy hiểm.

Sau đó Sở Dương kéo ngựa, ngẩng đầu lên nhìn. Mà Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng ngẩng đầu mang theo ánh mắt ấm áp nhìn về phía Sở Dương.

Bốn mắt nhìn nhau.

Không biết vì sao, phía sau hai người, tất cả quân nhân biết hai người. Hôm nay gặp mặt trong lòng đều dâng lên một loại cảm giác kỳ dị khi hai người bốn mắt nhìn nhau tựa hồ thiên địa vào thời khắc này đều rung chuyển rồi tối sầm lại. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.xyz

Sau đó Đệ Ngũ Khinh Nhu liền bật cười. Hắn ngồi trên ghế tiêu dao, cả người thả lỏng nói: "Gặp ngươi một lần thật không dễ dàng gì".

Sở Dương nói: "Đệ Ngũ tướng gia cũng là cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bán".

Đệ Ngũ Khinh Nhu bật cười: "Đối nội cần tư cách, đối ngoại, cũng cần tư cách".

Sở Dương cũng cười.

Hắn hôm nay gặp Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng là một thần lai chi bút. Vốn hắn còn đang suy nghĩ, ẩn ở một chỗ kín, dùng năng lượng của mình phá quấy, sau đó nhắm chuẩn thời cơ, cho một kích lôi đình. Nhưng Sở Dương suy nghĩ rất lâu, vẫn từ bỏ, quyết định gặp mặt trực tiếp!

Tin tức Sở Diêm Vương vẫn khỏe mạnh sớm hay muộn cũng không thể gạt được Đệ Ngũ Khinh Nhu. Nhưng hắn nếu biết từ trong miệng người khác thì trong lòng sẽ có chuẩn bị, Đệ Ngũ Khinh Nhu sẽ rất nhanh điều tiết được bản thân, không bị tin tức này chi phối, hơn nữa rất nhanh sẽ chế định ra đối sách. Khi đối mặt với Sở Dương, ngược lại sẽ có một loại cảm giác thành tựu, một loại cảm giác thỏa mãn nắm giữ được tất cả.

Nhưng Sở Dương vào lúc này, dưới tình huống Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm chắc rằng Sở Diêm Vương đã chết lại đột nhiên nhảy ra, cầu kiến Đệ Ngũ Khinh Nhu, lại cho Đệ Ngũ Khinh Nhu một kích thật mạnh vào lúc hắn đang thỏa thuê mãn nguyện!

Như vậy sẽ khiến cho Đệ Ngũ Khinh Nhu có một loại cảm giác thất bại, thì ra hắn không chết! Thì ra ta trả giá lớn như vậy mà hắn còn chưa có chết!

Cái Sở Dương cần chính là loại cảm giác thất bại này của Đệ Ngũ Khinh Nhu, cho dù chỉ một chút cũng sẽ khiến hắn cảm thấy tất cả đã lệch khỏi quỹ đạo nắm giữ của hắn.

Bởi vì trận chiến này quyết định thắng bại không phải binh lực bao nhiêu, mà là Đệ Ngũ Khinh Nhu! Nếu Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn bảo trì được tính toán không bỏ sót, như vậy, phía Thiết Vân cho dù là dồn hết toàn lực cũng đấu một trận chiến lâu dài và gian khổ, cuối cùng rất có thể sẽ thất bại.

Cho nên Sở Dương nghĩ hết mọi biện pháp đánh tan tâm cảnh của Đệ Ngũ Khinh Nhu! Mà lần gặp mặt thình lình xảy ra này chính là chiêu thứ nhất của hắn.

Đệ Ngũ Khinh Nhu có chút thú vị nhìn cái mặt nạ dữ tợn của hắn: "Ngươi chắc bảo hai người họ tới".

Sở Dương cười hắc hắc: "Tới cho ngươi cơ hội xuất thủ, cho ngươi đủ lý do để ở trước mắt bao người trảm sát ba chúng ta ư?".

"Thật ư?". Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Nếu bọn họ lên thì chắc chắn sẽ chết! Nhưng... ta không nắm chắc". Hắn nhẹ nhàng mà thở ra nói: "Sở Diêm Vương thần bí, Sở Diêm Vương xung phong liều chết vào biên cảnh trong một vạn ba ngàn quân Đại Triệu, ha ha...".

Sở Dương bật cười: "Có thể được tướng gia đánh giá bằng hai chữ thần bí, Sở mỗ rất vinh hạnh".

Đệ Ngũ Khinh Nhu trầm mặc một hồi rồi nói: "Ở Đại Triệu, hai vị Sở công tử... người nhỏ là ngươi?".

"Đúng". Sở Dương cũng không giấu giếm, giờ này khắc này phủ nhận cũng không có ý nghĩa gì.

"Ừ, người chịu một chưởng của ta, là ngươi". Đệ Ngũ Khinh Nhu mặc dù đang hỏi nhưng lại dùng khẩu khí khẳng định.

"Đúng".

"Ừ...". Khẩu khí của Đệ Ngũ Khinh Nhu càng lúc càng bình tĩnh nói: "Người vào tàng bảo khố của ta cũng là ngươi?".

"Tàng bảo khố?". Sở Dương nhíu mày.

"Không phải ngươi?". Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ giọng hỏi.

"Không phải". Sở Dương nói, cái đó liên quan tới năng lực thần bí của Cửu Kiếp Huấn, Sở Dương sao có thể thừa nhận?

"Ồ... thì ra không phải ngươi". Đệ Ngũ Khinh Nhu lẳng lặng nói. Hắn dùng khóe mắt quan sát ánh mắt của Sở Dương, sắc bén tựa hồ như muốn xuyên thấu mặt nạ của hắn, nhìn thấy mỗi một tấc da thịt trên mặt hắn. Thật lâu sau, Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi nói: "Xem ra là một người khác".

Bất tri bất giác, trong lòng hắn ngay cả tự mình cũng không có chủ ý, lén thở hắt ra một hơi.

Sở Diêm Vương không phải là Cửu Kiếp chủ!

"Tướng gia, tàng bảo khố cần phải trông giữ thật kỹ". Sở Dương nhắc nhở: "Địa phương trọng yếu như vậy vạn nhất bị lấy đi một kiện hai kiện thì tổn thất cũng rất lớn".

"Ngươi rất vui sướng khi người gặp họa?". Đệ Ngũ Khinh Nhu bật cười, sau đó ánh mắt chậm rãi trở nên sắc bén nói: "Ngươi hôm nay gặp ta, chắc không phải là chỉ để nói những lời vớ vẩn chứ".

Sở Dương gật gật đầu: "Kỳ thật ta hôm nay thật sự chỉ muốn nhìn xem Đệ Ngũ tướng gia nắm giữ toàn bộ Đại Triệu, chơi đùa cả thiên hạ trong lòng bàn tay rốt cuộc có bộ dạng như thế nào".

Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười: "Cũng là hạ chiến thư".

Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn Sở Dương: "Vào lúc ngươi xuất hiện, khi ngươi yêu cầu gặp ta, ta đã biết đại chiến của hai nước đã bắt đầu".

"Đệ Ngũ tướng gia lần này thiên hạ chi chiến lần này ngươi cần phải ứng phó toàn lực đó". Ánh mắt của Sở Dương cũng dần dần trở nên lợi hại, nhẹ giọng nói: "Thanh danh cả đời chớ có để mất".

"Ta sẽ ứng phó toàn lực". Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi gật đầu, đối với khí thế bức nhân của Sở Dương cũng không đáp lại, chỉ đơn giản bình tĩnh tựa hồ đang kể chuyện: "Vậy nhìn xem trên chiến trường khói lửa ai có thể định càn khôn, ai có thể nắm trầm phù".

"Sở Diêm Vương... ha ha!". Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng nói: "Chớ để ta thất vọng".

"Chỉ sợ tướng gia sẽ bất ngờ". Sở Dương thản nhiên nói, đột nhiên trong hai mắt nghiêm lại, ánh mắt lợi hại tựa hồ như hai đạo thần kiếm phá tan thương khung, đâm thẳng vào ở sâu trong nội tâm của Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Đệ Ngũ Khinh Nhu vẫn bình thản như cũ, nhưng bên trong đồng tử lại hơi co lại nói: "Cho dù bất ngờ thì cũng phải đối mặt, cũng phải thắng!".

Hai người đều không nói gì nữa.

Mặt trời đã nhô cao, trong không trung không có một gợn mây.

Đại quân phía sau hai người thì đều cảm thấy mưa gió sắp đến! Tựa hồ toàn bộ thanh thiên vào lúc này đang sập xuống.

Thật lâu sau Sở Dương ngửa đầu nhìn bầu trời, thản nhiên nói: "Tướng gia, trận chiến này nếu ngươi bại, cái tên Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng sẽ vĩnh viễn lưu truyền trên đại lục này. Thế nhân đều sẽ ghi nhớ cái tên Đệ Ngũ Khinh Nhu! Nó sẽ trở thành một truyền thuyết".

Đệ Ngũ Khinh Nhu nói: "Sau khi Thiết Vân bị diệt quốc, ta cũng sẽ cam đoan lập chuyện cho ngươi, để cái tên Sở Diêm Vương trở thành truyền kỳ của đại lục!".

Hai người cùng cười ha hả.

Sở Dương đột nhiên quay đầu ngựa, phóng ngựa lướt nhanh, quay lại trận, ngửa mặt lên trời cười dài, phong vân chấn động! Tiếng cười chưa dứt thì lại một tiếng thét chấn động thương khung vang lên: "Ha ha ha, không cần! Sở Diêm Vương ta sớm đã trở thành truyền kỳ bất hủ rồi!".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.