Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 42: Thiên hạ chấn động



Mặc cho trời đất đột ngột tối đen lại, thư sinh nọ vẫn y nguyên chắp tay đứng trước cửa sổ, không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi có người rón rén tiến vào phòng để thắp lên ánh nến đầu tiên, rồi đèn dầu trong toàn phủ cũng sáng lên thì hắn mới nhẹ nhàng nhíu lông mày, trở lại trước bàn sách ngồi xuống, ánh mắt rơi vào hư không, tựa hồ như đang suy tư chuyện gì.

"Tướng gia, Đổng đại nhân cầu kiến." Một lão giả thanh y vô thanh vô tức xuất hiện, cung kính bẩm báo.

"Đổng Vô Pháp? Để hắn vào đi." Thư sinh này, chính là đệ nhất quyền thần chỉ dưới một người mà trên cả vạn người ở Đại Triệu đế quốc - Đệ Ngũ Khinh Nhu!

Giây lát, một người vóc dáng cao gầy đi vào.

"Tướng gia mạnh khỏe."

"Ngồi đi." Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ nhàng phất tay, nhìn chăm chú vào ánh nến đang bập bùng trên bàn, lẳng lặng nói: "Đổng đại nhân tới có việc gì thế?"

"Cũng là vì thiên địa dị tượng lần này mà đến thôi." Đổng Vô Pháp thân hình cao dài, hai bàn tay to như quạt nan, khuôn mặt gầy gò, xương gò má nhô cao, đôi mắt sắc bén lợi hại tựa chim ưng! Bất luận ai nhìn vào ánh mắt hắn hẳn cũng sẽ ngay lập tức liên tưởng tới đám kền kền ăn xác thối hung tàn trong sa mạc.

Người này chính là đệ nhất mãnh tướng của quân đội Đại Triệu đế quốc!

Đổng Vô Pháp đến đây thì đã đại biểu cho hai ban văn võ của Đại Triệu đế quốc có mặt đông đủ trong căn phòng này rồi!

Trong những triều đình bình thường, đầu não của hai ban văn võ hầu như đều ở vào thế nước lửa bất tương dung, nhưng ở đây thì hoàn toàn ngược lại. Nếu xét về tuổi đời thì Đổng Vô Pháp lớn hơn so với Đệ Ngũ Khinh Nhu, nhưng Đệ Ngũ Khinh Nhu lại là nhân vật mà Đổng Vô Pháp một đời bội phục nhất!

"Thiên địa dị tượng? Không sai, quả đúng là thiên địa dị tượng!", trên khuôn mặt nho nhã của Đệ Ngũ Khinh Nhu lộ ra một nét sầu lo, nhẹ nhàng thốt lên. Nói xong, ánh mắt của hắn thoáng rũ xuống một chút, tựa hồ đang cố gắng nghiền ngẫm cái gì đó, ngón tay nhịp nhịp lên mặt bàn vang lên những tiếng lốc cốc cực khẽ.

Cả thư phòng lâm vào một mảng yên lặng. Đổng Vô Pháp thân hình thẳng tắp vững vàng, lặng lẽ ngồi đối diện với Đệ Ngũ Khinh Nhu, không dám quấy rầy dòng suy nghĩ của hắn.

Qua nửa ngày, mây đen trên cao mới dần dần tản đi, bầu trời lại trở lại sáng sủa.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chắp tay đứng dậy, chậm rãi dạo bước đến trước cửa sổ, ngẩng đầu lẩm bẩm: "Nửa canh giờ! Mây đen kéo đến, trời đất u ám, càn khôn đảo lộn, tới bây giờ lại phảng phất như đất trời khai mở, chừng nửa canh giờ, loại hiện tượng quỷ dị này quả thật là thiên cổ hiếm thấy."

"Tướng gia, có sự kiện trọng đại nào sắp phát sinh sao?" Đổng Vô Pháp biến sắc hỏi.

Đệ Ngũ Khinh Nhu ngửa đầu nhìn trời, vẻ khiếp sợ trong mắt lóe lên rồi biến mất, mà Đổng Vô Pháp ngồi ở phía sau nên không thấy được.

Đệ Ngũ Khinh Nhu chậm rãi quay trở lại, mỉm cười nói: "Không có gì, không hiểu sao, trời đất đột nhiên đảo loạn, thiên cơ hỗn loạn khôn lường. Toàn bộ tương lai đã không cách nào đoán trước!"

"Lấy khả năng quan trắc tinh tượng thông thiên triệt địa của tướng gia mà cũng không thể biết trước nổi ư?" Đổng Vô Pháp bỗng nhiên đứng bật dậy, ánh mắt lộ ra vẻ lo lắng.

"Bất kể như thế nào, xu thế Đại Triệu ta nhất thống thiên hạ đã là phi thường rõ ràng!", thanh âm Đệ Ngũ Khinh Nhu tuy nhỏ nhưng lại chắc chắn tựa chém đinh chặt sắt, mang theo tự tin tưởng nói: "Hết thảy dựa theo kế hoạch định ra lúc trước tiến hành." Hắn thoáng ngừng một chút, nhẹ nhàng nói thêm một câu: "Đẩy nhanh tốc độ!"

"Vâng!" Đệ Ngũ Khinh Nhu thanh âm tuy rất bình thường nhưng khẩu khí chém đinh chặt sắt kia lại khiến cho Đổng Vô Pháp hoàn toàn yên lòng. Tựa hồ chỉ cần có những lời này của Đệ Ngũ Khinh Nhu thì cho dù toàn bộ bầu trời có sập xuống cũng chỉ là chuyện râu ria ngoài lề rồi vậy!

"Đi đi thôi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu ấm áp mỉm cười.

"Vâng, ta đi đây." Đổng Vô Pháp đứng dậy, quay người sải bước đi ra ngoài.

Nhìn theo bóng lưng của hắn biến mất, Đệ Ngũ Khinh Nhu vốn đang mỉm cười thì ánh mắt đột nhiên trở nên nghi hoặc, khó hiểu, lẩm bẩm nói: "Như thế nào có thể như vậy được? Tình thế vốn đang chói lọi như mặt trời ban trưa, vì sao chỉ sau có một lần thiên địa nghịch chuyển mà đối phương đã có thể nắm được một tia sinh cơ chứ?"

Đệ Ngũ Khinh Nhu chầm chậm thong thả đi đi lại lại quanh thư phòng, sau nửa ngày, tay trái hắn chợt chậm rãi nắm chặt đặt lên trước ngực, ánh mắt dần dần trở nên lăng lệ ác liệt: "Chỉ là cây đèn cầy sắp tắt trong gió, một chút hơi tàn có là gì! Dưới tay Đệ Ngũ Khinh Nhu ta sao có thể để ngươi góp gió thành bão đây?!"

Ánh mắt của hắn ngưng tụ, tựa hồ đã quyết định cái gì, nhướng mày quát: "Người tới!".

Lời này chỉ ngắn ngủn có hai chữ, vậy mà ẩn chứa sát cơ trùng trùng!

***********

Nơi Thiết Vân quốc, được xưng là một đời thiên kiêu chi tử Thiết Bổ Thiên cũng đang tập trung tư tưởng suy ngẫm nhìn lên không trung, khuôn mặt nhu hòa nét vẻ chững chạc nghiêm nghị không tương xứng với tuổi tác.

"Rối loạn, hết thảy đều rối loạn!" Thiết Bổ Thiên thì thào lẩm bẩm, lắc đầu nhịn không được khẽ cười: "Bàn cờ thiên hạ này, Đệ Ngũ Khinh Nhu à Đệ Ngũ Khinh Nhu… ngươi vẫn còn nắm chắc được vậy sao?"

Nói đến đây thì khuôn mặt một mực trầm trọng điểm thêm vẻ lo âu man mác của Thiết Bổ Thiên không ngờ bỗng xuất hiện một tia dí dỏm, lông mi khẽ cong lại, trong lúc nhất thời thậm chí có chút yểu điệu mê người.

************

Không chỉ có là Hạ Tam Thiên, ngay cả bầu trời ở Trung Tam Thiên, Thượng Tam Thiên tại thời khắc này cũng trở thành đen kịt! Thậm chí ngay cả ở một số nơi phủi đầy bụi thời gian, vốn là những địa phương chỉ thuộc về truyền thuyết cũng đã có dấu vết rục rịch...

Man hoang băng nguyên, khi sắc trời bắt đầu tối đi thì bỗng một cột năng lượng cực lớn từ trên đánh xuống, hất văng từng khóm mây đen trong cả một vùng lớn rồi đổ ập xuống, một tòa núi băng hùng vĩ bạo liệt… Một bóng đen bắn thẳng lên không trung, quay đầu xem xét bốn phía, rồi như xác định được thứ mình vẫn mong chờ đã xuất hiện nên đột ngột ngửa mặt lên trời cười ha hả. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.xyz

"Thời khắc Tam Tinh thánh tộc chúng ta xuất thế rốt cuộc đã tới rồi!" Hắn cuống cuồng hô hét, đột nhiên phốc một cái hạ xuống quỳ gối lên trên mặt băng, ngưỡng mặt lên trời, hai mắt chứa chan lệ nóng: "Cửu Kiếp tựa không, thương thiên nghịch chuyển, trời mới ra ràng, Thánh tộc hưng! Thương thiên ơi hỡi thương thiên, lời thề này trói buộc chúng ta đã vài vạn năm… Vài vạn năm ah!"

Trong gió lạnh thê lương, thanh âm của hắn xa xa lan tỏa, giữa băng nguyên trống trải quanh quẩn thật lâu thật lâu. Nỗi niềm thê lương qua thời gian dằng dặc cùng sự kinh hỉ khi trút được gánh nặng lúc này cứ thế trải dài trong gió tuyết.

"Các con! Chúng ta lại đem cái Cửu Trọng Thiên này chơi một ván long trời lỡ đất! Ha ha ha..." Bóng đen này hét vang một tiếng hùng hồn, tựa như một tiếng sấm giữa trời!

Từng tràng âm thanh hoan hô từ bốn phương tám hướng vang lên.

******************

Cùng lúc đó, các gia tộc đại cự đầu chi phối Thượng Tam Thiên cùng Trung Tam Thiên cũng đều nhao nhao tổ chức hội nghị mật. Mà nội dung hội nghị cũng chỉ có một – Thiên địa dị tượng.

"Thời thế sắp thay đổi. Đám hậu bối tuổi trẻ của gia tộc ta cũng nên nhân khoảng thời gian này mà xông xáo giang hồ để lịch lãm rèn luyện rồi. Bằng không gia tộc sẽ có nguy cơ ở trong tràng biến đổi này mà sụp đổ mất."

"Cửu Kiếp xuất thế, phong vân loạn vũ… vạn kiếp tiêu tan, ngàn sao khóc hận… thiên địa biến sắc, mạng người tựa không… Đây là thiên ý. Thanh niên đệ tử ưu tú trong tộc, lập tức nhập thế."

"Trong đợt xông xáo giang hồ lịch lãm rèn luyện lần này, nhất định phải dốc toàn lực để lấn lướt chèn ép truyền nhân của những gia tộc khác! Mặc kệ dùng thủ đoạn nào cũng phải chèn ép cho bằng được! Điểm này nhất định phải nhớ kỹ! Thiên địa sắp có biến đổi lớn, lúc này số mệnh hư vô sẽ cực kỳ có ảnh hưởng tới hưng suy của các đại gia tộc. Mà những người trẻ tuổi các ngươi chính là đại biểu cho số mệnh của chúng ta trong tương lai rồi!"

Những lời này, ở từng cái gia tộc thì tầng lớp cha chú đều thận trọng nhắn nhủ lại cho hậu bối của mình.

Tất nhiên là phải còn có thêm một câu trọng yếu nhất, cũng là câu mà hầu như thanh niên nào cũng cơ hồ bị nhéo lấy lỗ tai mà buộc phải nghe cả trăm ngàn lần: "Tìm kiếm chủ nhân Cửu Kiếp kiếm, nếu có thể làm bạn thì lập tức toàn lực tương trợ! Nếu là địch thì phải không tiếc bất cứ giá nào để hủy diệt hắn!"

Thiên địa chấn động, cơ hồ tất cả quyết sách đều chỉ được đưa ra hoàn chỉnh chỉ trong vòng ngắn ngủn nửa canh giờ!

Mà Sở Dương hiện vẫn còn đang ở dưới lòng đất, hắn cũng không biết vì Cửu Kiếp kiếm xuất thế mà cục diện toàn bộ thế giới đã thay đổi. Hắn càng tuyệt đối không biết rằng bởi vì sự kiện lần này mà đã thay đổi gần như hoàn toàn quỹ tích của rất nhiều con người sau này phong vân một cõi, hùng bá một phương!

Mà những... cái này, ở kiếp trước tuyệt đối chưa từng có đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.