Sở Đằng Hổ là dạng người như thế, đã không có chút nhân tính nào, giống như một con rắn độc, bất cứ kẻ nào nhìn thấy, cũng sẽ không rét mà run.
Nhưng Sở Đằng Hổ dừng một chút, lập tức xoay người lại, quỳ xuống: "Mong được cống hiến cho Thập Tam gia!"
Sự cố kỵ trong mắt Dạ Vô Ba ngày càng đậm, nói: "Ngươi nói thật tình?"
Sở Đằng Hổ nói: "Vâng! Tiểu tử mong được đi theo làm tùy tùng cho Thập Tam gia, làm trâu làm ngựa cho ngài sai bảo!"
"Vì cái gì?"
"Ở trên đời, đơn giản là quyền thế mĩ sắc! Rất nhiều chuyện, người khác không cho được, cần chính mình đi kiếm lấy! Đi cố gắng! Mà bây giờ, nếu Thập Tam gia cho ta cơ hội này, ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua!" Sở Đằng Hổ nói.
"Nhưng ta là kẻ thù giết cha của ngươi!" Dạ Vô Ba lạnh lùng nhìn hắn.
"Cha ta là do ta giết!" Sở Đằng Hổ nói.
Dạ Vô Ba nhìn hắn một lúc lâu, vung tay lên, nói: "Ngươi đi đi."
Sở Đằng Hổ cung kính dập đầu vài cái, nói: "Tiểu nhân tùy thời tùy chỗ chờ Thập Tam gia sai khiến." Rồi lui ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Sở Đằng Hổ rời đi, lão giả có chòm râu dê nói: "Thập Tam gia, cứ cho hắn đi như vậy sao?"
Vô Ba xuất thần nhìn phương hướng Sở Đằng Hổ rời đi.
"Tiểu tử này… Rất nguy hiểm!" Lão giả có chòm râu dê run lên một cái, có một loại rét lạnh phát ra từ nội tâm: "Cha ruột, đệ đệ ruột thịt của mình, nói giết liền giết..."
"Tiểu tử này là một nhân tài, nếu trong tương lai có thể sống tiếp, có thể sống lâu dài, tất nhiên sẽ là một kiêu hùng!" Dạ Vô Ba nặng nề nói: "Lúc trước hắn cũng chỉ là một cái bao cỏ, nhưng hôm nay, mới chính thức mở ra tâm tính kiêu hùng của hắn. Nhân tài như vậy, giết thì rất đáng tiếc."
"Nhưng Thập Tam gia, dù sao ngài cũng là kẻ thù giết cha của hắn!" Chòm râu dê nói.
"Trong lòng loại người này, làm gì có kẻ thù giết cha!" Dạ Vô Ba lạnh lùng nói: "Nếu có một ngày, hắn đầy đủ lông cánh, thực lực vượt qua ta, như vậy hắn sẽ xuống tay đối với ta, hơn nữa không chút do dự. Nhưng ở trước lúc cánh chim của hắn đầy đặn, hắn ở trước mặt ta, thì so với một con chóđều phải nghe lời!"
Trong mắt Dạ Vô Ba lóe ra ánh sáng âm độc: "Nếu dùng tốt tiểu tử này, đây là một con chó điên! Hơn nữa là chó điên vô cùng nghe lời!"
"Chó điên này, so với Sở Phi Long còn hữu dụng hơn." Dạ Vô Ba nặng nề nói.
Lão giả có chòm râu dê do dự một hồi, rốt cuộc nói: "Thập Tam gia, ty chức cảm thấy … Chuyện của Sở Phi Long, tựa như không có đơn giản như vậy."
Dạ Vô Ba nói: "Hả?"
Chòm râu dê nói một cách do dự: "Lúc ấy...Chúng ta đều tức giận, Thập Tam gia ngài cũng thế...Nhưng...Chúng ta từ đầu đến cuối, cũng không có cho Sở Phi Long cơ hội biện bạch...Cứ như vậy làm cho hắn đã chết, hiện tại nhớ tới...Không khỏi có chút...Lo lắng."
Dạ Vô Ba nhướng mày, trầm ngâm hẳn lên.
"Nếu Sở Phi Long thật sự có quỷ, làm sao sẽ để cho con mình dẫn Sở Dương tiến đến?" Lão giả có chòm râu dê nói: "Điểm này, có chút khó hiểu."
"Ngươi nói là, ta dễ tin lời nói của một bên?" Dạ Vô Ba chậm rãi hỏi, khi nổi giận, hình như trong lòng có chút trống rỗng, sự giận dữ của Dạ Vô Ba, cũng đã theo cái chết của Sở Phi Long mà dần dần hạ xuống, đầu dần dần linh hoạt lên, trầm ngâm nói: "Đúng vậy...Hình như có một chút không ổn..."
Vừa nói, hắn cũng suy nghĩ kĩ lại, chậm rãi nói: "Dưới Tam trọng đoạt Hồn Thuật, có thể nói dối hay không nhỉ?"
Vấn đề này, tất cả mọi người không có ai cũng trả lời được.
Bởi vì Tam trọng đoạt Hồn Thuật, chỉ có đệ tử dòng chính của Dạ gia mới có thể tu luyện, bốn người khác, mặc dù biết uy lực thật lớn, nhưng cũng không biết môn công pháp này đến tột cùng là như thế nào.
Dạ Vô Ba trầm ngâm, suy nghĩ một lần, nói: "Dạ gia ta thành lập đã vạn năm, Tam trọng đoạt Hồn Thuật, từ trước kia đã là lợi khí lớn nhất! Cho tới bây giờ đều không có sai lầm...Tại sao có thể có sai lầm?"
"Tuyệt đối không có sai!" Ánh mắt Dạ Vô Ba mãnh liệt, nhìn lão giả có chòm râu dê, đột nhiên lạnh lùng nói: "Ngươi nghĩ như thế này, là hoài nghi ta thi pháp, thì thực sự là không đúng!"
Tuy rằng tâm cơ của Dạ Vô Ba linh hoạt, nhưng cũng bảo thủ; giờ phút này, một chút nghi vấn trong lòng hắn bị sự tự tin mãnh liệt hoàn toàn che dấu.
"Nói như vậy..." Tên còn lại nói: "Chuyện này, quả nhiên là Tiêu gia làm! Mã lão tam...Cũng thật sự là do Tiêu Thất giết?"
Dạ Vô Ba lạnh lùng nói: "Trừ bỏ tên Tiêu Thất khốn kiếp đáng chém ngàn đao, còn toàn bộ đông nam khu, chẳng lẽ còn có kiếm trung đế quân thứhai?"
Lão giả mặt ngựa thầm nghĩ: Tiêu gia cũng không chỉ có một mình Tiêu Thất là kiếm trung đế quân, hình như Tiêu gia còn có vài vị lão tổ tông, có tu vi rất cao so với Tiêu Thất tu vi...Cũng đều kiếm đế.
Nhưng hoài nghi trước đã bị trách cứ một chút, giờ phút này nếu mình nói ra, chỉ sợ càng không có quả ngon để ăn, đành phải nuốt vào trong bụng.
"Vậy...Tên Sở Dương thì xử lí như thế nào?" Tên còn lại chỉ vào Sở Dương đang tựa trên bàn, khe khẽ hỏi.
"Giết!" Dạ Vô Ba nói mà không chớp mắt một chút nào.
Lão giả mặt ngựa đáp ứng một tiếng, sẽ xuống tay. Mới vừa rồi bị chỉ trích một chút, giờ phút này, đương nhiên phải biểu hiện.
"Giết? Tâm địa độc ác quá đi?" Một âm thanh chầm chậm truyền từ ngoài vào: "Dạ Vô Ba, chẳng lẽ ngươi muốn diệt tộc Sở gia ở ngay đây à?".
Một câu nói kia cũng không nói lớn, nhưng năm người Dạ gia ở trong phòng, lại đồng thời cảm thấy bị choáng một chút. Hiển nhiên, tu vi người vừa tới cực cao, đã kinh hãi thế tục! Tuyệt đối là thánh cấp!
Ánh mắt Dạ Vô Ba co rút lại, quát: "Là ai?"
Cửa ra vào mở ra nghe két một tiếng, hai người đứng ngay trước cửa, một lão giả đứng trước, mặt mày nhẵn nhụi; khuôn mặt, giống như khối sắt cứng ngắc, gương mặt ngay ngắn, mũi thẳng mồm vuông, không giận mà tự có uy nghiêm. Đứng thẳng nột chỗ mà tự nhiên có một loại tư thế sát phạt quyết đoán, thiết diện vô tư!
Lão giả này vừa mới nói, tóc đen thui, mặt sắc trắng nõn, làn da cũng có chút bóng loáng, có thể nói là trung niên nhân. Ở phía sau hắn, chính là Chấp Pháp đường thống lĩnh ở đây, Sa Tâm Lượng.
Ánh mắt Hàn Tiêu Nhiên bình thản, chắp hai tay sau lưng, thản nhiên đi đến. Sa Tâm Lượng đi theo sát ở phía sau hắn.
Ánh mắt Dạ Vô Ba co rút mạnh lại, trong mắt lộ ra vẻ cố kỵ cùng khó hiểu: "Nguyên lai là...Hàn tổng chấp pháp đại nhân tự mình đến! Dạ Thập Tam...Thật sự không ngờ."
Hắn nói ra những lời này, bốn thị vệ đều chấn động.
Thì ra là hắn!
Lão Đại của toàn bộ chấp pháp giả ở đông nam Thượng Tam Thiên! Hàn Tiêu Nhiên!
Khó trách Dạ Vô Ba cũng tự xưng thành "Dạ Thập Tam"; nếu là lúc trước, đó là việc mà người khác nói một câu thì Dạ Vô Ba đều phải tức giận...
"Ừm, Dạ Vô Ba, lần này ngươi đến đông nam, chính là vì giết người?" Hàn Tiêu Nhiên chậm rãi đi tới, nơi đi qua, thi thể cùng máu tươi trên mặt đất tựđộng tách ra, lộ ra mặt đất bóng loáng.
Hắn hừ lạnh một tiếng, một tiếng cười lạnh: "Ngươi thật lớn mật! Ở đông nam giết người, ngươi đã nói với ta chưa?"
Dạ Vô Ba cười làm lành nói: "Chức tước của tổng chấp pháp đại nhân thực sự không nhỏ, tiểu đệ chính là chịu không nỗi."
Hàn Tiêu Nhiên phất ống tay áo một cái: "Thế hai người trên mặt đất kia, ngươi giải thích như thế nào?"
Đọc Truyện Online mới nhất ở TruyenFull.vnDạ Vô Ba cười ha ha: "Vừa rồi tổng chấp pháp đại nhân chắc cũng nghe được, hai người kia, chính là người của chúng ta; lại phản bội ta. Ta chỉđang xử lí phản đồ, cùng giết người không hề có quan hệ."
Hắn mỉm cười nói: "Nếu sớm biết rằng tổng chấp pháp đại nhân ở bên cạnh, tiểu đệ cũng sẽ không liều lĩnh như thế."
"Xử lí phản đồ?" Sắc mặt Hàn Tiêu Nhiên lạnh lẽo, giơ lên một ngón tay chỉ chỉ Sở Dương: "Thiếu niên này, cũng là phản đồ của các ngươi?"
Dạ Vô Ba gọn gàng nói: "Cái này không phải, nếu tổng chấp pháp đại nhân ra mặt, tiểu tử này, tại hạ liền bỏ qua cho hắn cũng không sao."
"Chỉ là buông tha?" Hàn Tiêu Nhiên chau mày.
Trong lòng Dạ Vô Ba nói thầm một trận: Tên Hàn Tiêu Nhiên này, rốt cuộc muốn làm cái gì? Sao có vẻ như không muốn buông tha vậy?
Nhưng bất kể như thế nào, tại khu vực đông nam, hắn gặp được Hàn Tiêu Nhiên, dù có bản lĩnh thông thiên, cũng tuyệt đối không dám lỗ mãng!
Dạ Vô Ba rất rõ ràng, đừng nhìn mình chính là người của Dạ gia, cái thân phận này vô cùng tôn sùng; mà ngay cả vài cái tổng chấp pháp của chín khu vực lớn khác trong thiên hạ nhìn thấy chính mình, cũng cố kỵ một chút uy thế của Dạ gia. Nhưng tên Hàn Tiêu Nhiên trước mắt này lại là một trường hợp đặc biệt.
Hàn Tiêu Nhiên bắt người giết người, chưa bao giờ xem gia tộc, không nhìn thế lực, chỉ nhìn tội trạng!
Nếu hắn cho rằng nên bắt nên giết, như vậy, không chỉ nói mình chính là Dạ Thập Tam, cho dù là đại ca đang làm gia chủ đến nơi này, chỉ sợ Hàn Tiêu Nhiên cũng sẽ bắt lấy không tha!
Người nầy chính là một kẻ vũ phu!
Cho nên Dạ Vô Ba mới có thể biểu hiện vô cùng thành thật như vậy, bởi vì chỉ cần Hàn Tiêu Nhiên ra lệnh một tiếng, hôm nay coi như là mình có thểchạy trốn khỏi chỗ này, nhưng có mọc cánh cũng tuyệt đối bay không thoát khỏi đông nam!
"Như vậy...Ý của tổng chấp pháp đại nhân là..." Dạ Vô Ba nén giận.
"Ngươi giết người ở chỗ của ta, cần phải cho ta một cái lí do chính đáng!" Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên, nhưng cũng thật sự, không thể phản bác: "Còn có, ngươi giết người của Sở gia, mặc dù Sở gia chỉ là một cái tiểu gia tộc, nhưng cũng là thế lực chịu sự bảo hộ của chấp pháp giả, ngươi dựa vào cái gì mà giết?"
"Ngươi dụ dỗ người khác làm gián điệp, sự tình bại lộ liền giết người diệt khẩu, lại dám nói là đang xử lí phản đồ?" Ánh mắt Hàn Tiêu Nhiên tràn dầy vẻ lạnh lùng nhìn Dạ Vô Ba: "Dạ Thập Tam, ta thấy, ngươi theo ta trở về nhà là tốt nhất!"
Đi về nhà?
Ngay lập tức vẻ mặt Dạ Vô Ba trở nên rối rắm. Đường đường là Dạ Thập Tam của Dạ gia, nếu bị chấp pháp giả bắt trở về nhà, chuyện chê cười này sẽ rất lớn. Sau này mình làm sao có thể diện đi ra gặp người?
"Vậy, tổn thất của tổng chấp pháp đại nhân, tại hạ bồi thường là được!" Dạ Vô Ba cắn răng một cái, nói: "Tổng chấp pháp đại nhân nói phải gì, thì ta sẽ làm thế. Chỉ cần hôm nay, tổng chấp pháp đại nhân mở một mặt lưới, cho Dạ gia ta một chút mặt mũi."
"Một vạn Tử tinh!" Hàn Tiêu Nhiên thản nhiên nói.
"Không thành vấn đề!" Dạ Vô Ba sảng khoái đáp ứng. Dạ Vô Ba biết, nếu Hàn Tiêu Nhiên khai ra giá như vậy, cho dù mình hơi do dự, chỉ sợ bị bắt vềnhà là chắc chắn rồi.
Cho nên, căn bản không có nửa điểm do dự, một lời đáp ứng: "Sau đó, ta sẽ đem một vạn tử tinh đưa đến Chấp Pháp đường!"
"Tốt!" Hàn Tiêu Nhiên nói: "Tâm Lượng, tí nữa Tử Tinh được mang tới, ngươi mang cho Sở gia năm nghìn!"
Sa Tâm Lượng khom người nói: "Thuộc hạ tuân mệnh."
Hàn Tiêu Nhiên quay đầu, nhìn Dạ Vô Ba: "CHuyện của Sở gia, lão phu dọn dẹp cho ngươi, ngươi đi đi."
Trong lòng Dạ Vô Ba thầm mắng: Sở gia có thể có chuyện gì? Cho dù là Sở gia biết, chẳng lẽ còn dám tìm Dạ gia ta tính sổ hay sao? Làm gì cần ngươi đi giải quyết...
Nhưng mặt ngoài cũng phải cung kính, nói: "Một khi đã như vậy, liền phiền toái Hàn tổng chấp pháp rồi. Đại ân đại đức, sau này sẽ hậu báo."
Bốn người Dạ gia cũng đồng thời thở dài nhẹ nhõm một hơi, hướng Hàn Tiêu Nhiên chào tạm biệt, nối đuôi nhau đi ra ngoài. Giống như là một đám quân bị đánh bại.
Nhìn mọi người đi xa, Hàn Tiêu Nhiên vỗ bả vai Sở Dương: "Còn giả bộ cái gì nữa? Mọi người đi rồi!"