Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 920: Nguyệt Linh Tuyết



Trong lòng Sở Dương cũng thoáng chấn kinh. Vô Cốt Huyết ngư chính là 1

loại linh thú dưới nước, cho dù sống một ngàn, một vạn năm thì lớn nhất

bất quá cũng chỉ bằng lòng bàn tay mà thôi. Loại cá này cũng không khác

Hấp Linh Thánh ngư là mấy. Hấp Linh Thánh ngư có thể hấp thu thiên địa

linh khí, Vô Cốt Huyết ngư đương nhiên không thể so sáng với Hấp Linh

Thánh ngư, nhưng nếu luận tới công hiệu, cũng chỉ là một lơn một nhỏ mà

thôi. Hấp Linh Thánh ngư cực kỳ hiếm có, ngàn năm cũng chưa chắc đã phát hiện được 1 con. Mà Vô Côt Huyết ngư tuy nhiều, nhưng cũng chỉ Bạch Sa

Giang này mới có. Vô Cốt Huyết ngư thiên tính âm hàn, khi lớn lên, hấp

thụ âm hàn chi khí của địa mạch dưới đáy nước, tích lũy trong cơ thể.

Tuổi thọ càng lâu, âm hàn linh khí trong cơ thể cũng càng nhiều. Tới một mức độ nhất định, Vô Cốt Huyết ngư sẽ biết sử dụng âm hàn linh khí hóa

thành thể lưu, tràn ngập cơ thể, thây thế xương cốt vốn có, toàn thân

lột xác thành màu đỏ. Trên thực tế, đến lúc đó mới được gọi là Vô Cốt

Huyết ngư. Vô Cốt Huyết ngư không có xương cốt, sinh trưởng tới mức toàn thân màu đỏ, bình thường ít nhất cũng phải sống trên 300 năm mới được.

Mà ở phía đối diện, chỉ thấy hồng ảnh đầy trời.Số Vô Cốt Huyết ngư đó,

đâu chỉ có ngàn vạn con? Chỉ sợ sau khi hắn thu hoạch lần này, Vô Cốt

Huyết ngư toàn bộ Bạch Sa Giang này sẽ tuyệt tích hoàn toàn trong 300

năm tới. Dùng loại thủ đoạn thông huyền này để bắt Vô Cốt Huyết ngư …

người này cũng thật là xa xỉ tới cực điểm. Vô Cốt Huyết ngư đối với

Thuần Âm chi thể có hiệu quả tu luyện rất tốt. Vừa nhìn thấy nhiều Vô

Cốt Huyết ngư như vậy, Sở Dương lập tức nhớ tới 2 người: Một là Ô Thiến

Thiến, hai là Mạc Khinh Vũ. Nếu như 2 nữ tử này tu luyện mà có nhiều Vô

Cốt Huyết ngư phụ trợ, nhấtđịnh tốc độ sẽ nhanh hơn gấp đôi, thậm chí

nhiều hơn. Chỉ tiếc, người này có thần công thông thiên triệt địa như

vậy, mình cũng không có bổn sựcướp Vô Cốt Huyết ngư từ tay hắn. Lại nói, Ô Thiến Thiến ở Hạ Tam Thiên, Mạc Khinh Vũ ở Thượng Tam Thiên, nhưng

cũng không biết ở nơi nào. Cho dù đoạt được rồi, thì cũng chỉ có thể cất trong Cửu Kiếp không gian chờ cơ hội thôi… Đang suy nghĩ thì người này

đã tới gần. Chỉ thấy hắn đứng giữa lòng sông, 2 tay vừa giương lên, vô

số Vô Cốt Huyết ngư tựa hồ như thiêu thân lao vào lửa, từ bốn phương tám hướng vù vù bay tới, chui vào trong ống tay áo hắn. Phương xa, ở nơi

gần như bằng mắt thường khó có thể nhìn thấy, vẫn có vô số Vô Cốt Huyết

ngư dồn dập bay tới. Người này cứ thế đứng giữa lòng sông, ước chừng 1

khắc đồng hồ sau, trên mặt sông không còn Vô Cốt Huyết ngư bay ra nữa,

lúc này mới ngừng lại. Xoay người nhìn về phía con thuyền của đám người

Sở Dương, khẽ cười nhàn nhạt, gật gật đầu tựa hồ tỏ vẻ xin lỗi. Mọi

người ngây ra như phỗng, không ngờ không hề phản ứng chút nào. Người nọ

vẫy vẫy tay, trong lòng bàn tay tựa hồ bắn ra một đạo hồng quang, ầm một tiếng, toàn bộ con sông bỗng nhiên tan băng, nước sông bắt đầu cuồn

cuộn chảy. Lúc này,thế nước vô cùng lớn. Ba con thuyền lớn của đám

người Sở Dương lập tức bị nước sông cuốn phăng đi. Đúng lúc này, người

nọ mỉm cười, phất tay một cái, 3 con thuyền lớn không ngờ lại đứng yên,

tựa hồ không hề di động mảy may, nước sông dưới thuyền ầm ầm vỗ tới,

nhưng không hề ảnh hưởng tới thuyền 1 chút nào. Người nọ gật đầu, cười

nói: “Xin chư vị chớ trách. Tại hạ chỉbắt mấy con cá, nên mất chút thời

gian, khiến chư vị bất tiện, xin đừng để ý’’. (text: nói chuyện hay

thật…haizz). Tất cả mọi người đều không nói lời nào, thầm nghĩ, để ý cái gì mà không để ý? Ngươi xuất thủ lộ liễu như vậy, chúng ta cũng không

phải thiểu não, làm sao dám tìm người gây chuyện? Về phần trách tội

ngươi… đây không phải là nói giỡn sao… Sở Dương ho khan một tiếng, ôm

quyền nói: “Tiền bối cử thoải mái làm việc. Cũng vừa vặn để chúng ta

tăng thêm kiến thức, đại khai nhãn giới một phen”. Người nọ cười ha hả,

liếc mắt nhìn Sở Dương một cái rồi quay đầu đi. Nhưng sauđó hắn lại đột

nhiên ồ lên một tiếng, quay đầu lại nhìn về phía Sở Nhạc Nhi trong lòng

Sở Dương. Lập tức phất ống tay áo một cái, cả người đã phiêu diêu đáp

xuống thuyền, đi tới trước người Sở Dương. Sở Dương chỉ cảm thấy mắt hoa lên một cái, trước mặt đã có thêm một người, tiếp đó người này vươn

tay, đặt lên uyển mạch Sở Nhạc Nhi. Những động tác này, mọi người đều

thấy rõ ràng, nhưng ai cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ. Rõ ràng có

thể nhìn thấy tất cả, nhưng lại không thể nhúc nhích được mảy may. “Thể

chất cô nương này thật kỳ quái”. Người nọ thoáng nhíu mày, nói: “Cũng là Thuần Âm chi thể, bất quá… lại bị phá hư rồi. Âm hàn chi khí tán nhập

thần hồn, lẽ ra phải chết từ lâu rồi, làm sao có thể sống tới bây giờ?”

Hai mắt Sở Dương sáng lên: “TIền bối có thể chữa khỏi bệnh cho xá muội?” Thầm nghĩ, người này nhất định là một vị cái thế kỳ nhân không thể nghi ngờ. Nếu hắn có thể chữa khỏi bệnh cho Sở Nhạc Nhi thì thật sự tốt quá, mình cũng bớt được bao nhiêu khí lực. Người nọ thu tay về, nhíu mày

trầm tư trong chốc lát, sau đó thản nhiên nói: “Ta không trị được”. Hắn

dừng lại một chút, nói: “Bất quá, người áp chế thống khổ thần hồn cho

nàng có thểtrị khỏi”. Sở Dương trong lòng chột dạ, không dám nói thêm

nhiều. Không ngờ người này phát hiện thần hồn ấn ký của Kiếm Linh lưu

lại khi chữa bệnh cho Sở Nhạc Nhi. Người nọ nhíu mày, lẩm bẩm nói:

“Người kia là ai? Khả năng không chế lực lượng thần hồn của người này đã đạt tới cảnh giới kinh thế hãi tục… ta còn xa mới bằng…”. Hắn lắc lắc

đầu, nhìn Sở Nhạc Nhi, ngừng lại một chút, nói: “Trong cơ thể tiểu cô

nương này đã chứa tiên thiên độc… Nếu như trị khỏi bệnh, tu luyện độc

công… nhất định sẽ là thiên tài có một không hai, ngàn năm khó gặp’’.

Hai mắt Sở Nhạc Nhi sáng lên, hỏi: “ Độc công? Rất lợi hại sao?’’ Bạch y nhân mỉm cười: “Lợi hại thiên hạ đệ nhất’’. Sở Nhạc Nhi vui vẻ cười,

nhìn về phía Sở Dương, lại phát hiện mặt đại ca đang âm trầm, bộ dáng có chút tức giận, không khỏi lè lưỡi, không dám nói tiếp nữa. Bạch y nhân

mỉm cười nói: “Tuy ta không thể chữa khỏi hoàn toàn cho nàng, bất quá,

giúp nàng tăng cường một chút thể chất thì có thể”. Nói xong liền vung

tay lên, trong tay xuất hiện hơn trăm con Vô Cốt Huyết ngư. Hắn bổ xuống 1 trảo, hơn 100 con Vô Cốt Huyết ngư ngay lập tức nổ tung, tụ hợp lại

thành một quả cầu nhỏ trong suốt, lớn bằng ngón tay cái, nằm trong lòng

bàn tay hắn, hương thơm nức mũi. Hắn đưa tiểu cầu tới trước miệng Sở

Nhạc Nhi, nói: “Ăn nó đi”. Sở Nhạc Nhi hơi sợ, nhưng vẫn hé miệng, nuốt

tiểu cầu này xuống. Lập tức người ào trắng điểm một chỉ vào trán Sở Nhạc Nhi. Sở Nhạc Nhi chỉ cảm thấy một cỗ âm hàn khí nhanh chóng chạy một

lượt khắp cơ thể, khiến cho mình thoải mái, không cách nào hình dung

được, sau đó hòa tan vào đan điền. Lập tức, trên trán một cỗ lực lượng

ấm áp truyền vào, khiến Sở Nhạc Nhi cảm thấy buồn ngủ, thoáng mềm nhũn,

gục vào trong lòng Sở Dương, chìm vào giấc ngủ. “Để nàng ngủ một giấc,

sau khi tỉnh lại, sẽ không có việc gì nữa”. Bạch y nhân nhìn Sở Dương,

thoáng đánh giá kỹ một chút, nói: “Ngươi là đại ca nàng?”. Sở Dương nói: “Đúng”. Bạch y nhân, lại tiếp: “Ừm… Đáng thương tiểu nha đầu, tiếc là

ta đã thu đệ tử, thương thế của nàng lại không tốt… ta bất lực’’. (Text: ‘’bất lực’’… ha ha ha). Nói xong lại nhìn Sở Dương, ánh mắt có chút kỳ quái nói: “Độc công, vị tất là tổn người hại mình.Tư tưởng của ngươi có chút thủ cựu.” Sở Dương khẽ cười nhạt, nói: “Một cô nương như hoa như

ngọc, nếu như tu luyện độc công, chunh quy vẫn ảnh hưởng không tốt tới

thanh danh. Nam tử chúng ta thì không sao cả, nhưng danh tiết nữ tử lại

sẽ bị hủy diệt. Mà nàng tương lại còn phải lập gia đình. Thử hỏi, ai dám cưới một độc nữ, giơ tay một cái là ngàn dặm không người?”. Bạch y nhân hừ một tiếng: “Không ai dám rước, đó là bời vì bọn hắn là phàm phu tục

tử, không xứng với nàng thôi. Nếu như đã là phàm phu tục tử, thì cần gì

phải để ý tới suy nghĩ của bọn hắn? Nên biết, ý trung nhân thật sự, phải là người nhìn ra vẻ đẹp của nữ tử, cả đời thưởng thức, yêu thương

nào’’. (text: có vợ rồi ăn nói có khác, khặc khặc…) Bạch y nhân mỉm

cười, nói: “Nếu ngươi thật sự yêu quý nàng, thì hãy cho nàng tiền đồ,

để nàng bễ nghễ thiên hạ, oai phong một cõi, chứ không phải dùng thân

phân và tình cảm của người, trói buộc nàng, biến nàng thành nữ nhân bình thường”. Sở Dương thản nhiên nói: “Cho dù muốn có tiền đồ, thì trước

tiên cũng phải khỏi bệnhđã”. Bạch y nhân nhìn Sở Dương một hồi lâu, nói: “tiểu huynh đệ hiện tại mới chỉ 18 tuổi, nhưng đã là kiếm đế tứ phẩm.

Tu vi như thế, cổ kim hiếm thấy. Tương lai thành tựu bất phàm. Chúng ta

có lẽ sẽ còn cơ hội gặp lại”. Hắn dừng một chút, nói: “ Nếu là kiếm thì

nên biết, kiếm… phải mài”. Sở Dương khẽ chấn động trong lòng, lầm bầm

nói: “Kiếm…phải mài”. Bạch y nhân khẽ nói: “ Dùng lịch lãm để mài, dùng

máu tươi để mãi, không dùng mạng người để mài, bất quá cũng chỉ là một

cục sắt mà thôi”. Sắc mặt Sở Dương nghiêm nghị, nói: “Đa tạ tiền bối chỉ điểm”. Bạch y nhân cười ha hả, nhìn về phía xa, nói: “Đến lúc rồi”.

Thân hình nhoáng lên một cái đã xuất hiện ở đoạn sông khác, đóng băng

toàn bộ lại, hắn vung tay lên mấy cái, vô số hồng ảnh từ trong nước lại

bay lên, chui vào ống tay áo hắn. Thật lâu sau, trong nước không còn

thấy hồng ảnh bay ra nữa. Bạch y nhân cười ha hả, chợt lóe lên một cái,

lại biến mất khỏi mặt sông. Trong thoáng chốc, đại giang lại tan băng,

khôi phục thế nươc chảy như trước, chỉ là không biết bạch y nhân sử dụng thủ đoạn gì mà sau khi băng tan, con thuyền chẳng những không bị cuốn

đi mà còn không hề suy xuyễn, thuận lợi tiếp tục tiến về phía trước,

không ngờ vẫn duy trì tốc độ ban đầu. Mọi người đứng trên boong thuyền,

im lặng không nói. Thật lâu sau, Sở Dương hỏi: “Người kia là ai?”. Ngụy

Vô Nhan thở dại, nhìn 3 người Vạn Nhân Kiệt gần như mặt không còn chút

máu, nói: “Ba người bọn hắn nhất định biết. Coi bọn hắn sợ tới mức nào

kia…’’ Vạn Nhân Kiệt đỏ mặt lên, nhảy dựng lên nói: “ Nếu như ta đoán

không lầm, người này là đệ nhị nhân của chấp pháp giả toàn thiên hạ -

Nguyệt Linh Tuyết. Cũng chính là trượng phu của Phong Vũ Nhu.” “Chẳng

trách ngươi lại sợ hãi như thế!”, Sở Dương gật đầu nói. Ba người Vạn

Nhân Kiệt cả đời là kẻ địch của cửu đại gia tộc cùng chấp pháp giả. Bây

giờ nhìn thấy cự đầu của chấp pháp giả, há lại không sợ hãi? Ba ngườiđỏ

mặt lên, cũng cảm thấy ngượng ngùng. Sở Dương ôm Sở Nhạc Nhi đang ngủ

say, nhíu mày, nhìn nơi Nguyệt Linh Tuyết vừa đứng, lầm bầm nói: “Nguyệt Linh Tuyết… Nguyệt Linh Tuyết…Đời này, nếu có tu vi như thế… thiên hạ

này có nơi nào không thể đi chứ?”. “Nếu có tu vi như Nguyệt Linh Tuyết,

thật sự kiếp này sống không uổng rồi”. Ngụy Vô Nhan vô cùng đồng ý.

Thuyền lớn tiếp tục lướt đi. Nguyệt Linh Tuyết luc này đã tới bờ bên

kia, thân hình vừa lóe đã xuất hiện trên một ngọn núi cách đó không xa,

thấp giọng quát: “Ninh Thiên Nhan, ra đi”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.