Sở Dương hít thật sâu một hơi: "Loại thứ ba, chính lựa chọn con đường võ đạo. Dùng tất cả tính mạng của mình mà gian khổ tu luyện, kéo dài thời
gian sinh mệnh. Cuộc đời này cũng sẽ có thêm nhiều màu sắc, nhưng cũng
là tịch mịch cô độc, tràn đầy sóng gió, tràn đầy nguy hiểm cửu tử nhất
sinh. Không không phải lúc nào cũng có hậu...."
Sở Nhạc Nhi trầm mặc một chút, nữa: "Đại ca, có loại thứ tư không?"
"Loại thứ tư...." Sở Dương hít một hơi, nói: "Có."
"Con đường thứ tư, chính là con đường đại đạo." Sở Dương nuốt một ngụm
nước miếng, có chút gian nan nói: "Con đường đại đạo chính là một trong
những con đường khó khăn nhất, cũng tịch mịch nhất, cô độc nhất. Đến một thời điểm nào đó, có thể ngươi sẽ phát hiện, người bên cạnh ngươi đã
không còn. Nhưng ngươi lại không thể quay đầu lại, chỉ có thể tiếp tục
tiến lên phía trước. Nhưng ngay cả phía trước có gì cũng không biết...."
Sở Dương trầm giọng nói.
"Phía trước... thật sự không có gì sao?" Sở Nhạc Nhi cắn cắn ngón tay, lộ ra một vẻ ngây thơ đáng
yêu của tiểu nữ hài, nhẹ giọng hỏi.
"Có lẽ sẽ có gì đó, nhưng... tất cả phía trước, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành phía sau, biến thành phong cảnh sau lưng...."
Sở Dương trầm giọng nói xong, ngây ngẩn nhìn lửa cháy bập bùng, im lặng không nói.
Sở Nhạc Nhi đi ra ngoài hai bước, nhìn sắc trời tối tăm và rừng cây u
ám, đứng bên cạnh đống lửa, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ngươi cũng biết ta.
Ta từ khi sinh ra đã phải thừa nhận thống khổ... Ta lớn lên trong thống
khổ. Đau khổ mà người khác mười đời cũng chưa chắc đã phải chịu đựng, ta lại có thể vượt qua nhiều lần trong vòng một tháng."
Sở Nhạc
Nhi mỉm cười: "Đại bộ phận nữ tử thiên hạ, đu lựa chọn con đường thứ
nhất, giúp chồng dạy con, tìm nơi quy túc, từ đó sống tới hết đời."
"Nhưng.... cả đời ta, đã chịu quá nhiu thống khổ rồi, cũng không thể vì chồng dạy con, đi con đường bình thường nhất."
Sở Dương nặng nề nói: "Vậy, con đường thứ nhất, phủ định."
"Phủ định."
"Con đường thứ hai, con đường quyền lực... Tranh đấu trong gia tộc, ta
không muốn tham dự, dù nói thế nào, cũng là cốt nhục chí thân. Loại tình huống như vậy, ta suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đáng sợ." Sở Nhạc
Nhi trầm tĩnh nói.
Sở Dương thở dài: "Vậy, con đường thứ hai, cũng phủ định."
"Phủ định."
"Con đường thứ ba, con đường võ đạo." Sở Nhạc Nhi thản nhiên cười: "Đại ca, đã có con đường siêu thoát con đường võ đạo, ta vì sao phải lựa
chọn con đường võ đạo thấp hơn một bậc chứ."
Sở Dương bất đắc dĩ nói: "Con đường thứ ba cũng phủ định."
"Phủ định." Sở Nhạc Nhi khẽ cười.
"Vậy chỉ còn lại con đường thứ tư để chọn." Sở Dương nói.
"Cho nên ta không cần chọn." Sở Nhạc Nhi mỉm cười: "Con đường thứ tư,
tràn đầy gian khổ, rất cô độc, rất tịch mịch. Nhưng... luôn có người đi. Phía trước tất nhiên sẽ biến thành phía sau, nhưng phong cảnh thủy
chung vẫn là phong cảnh, phong cảnh chưa biết, mới là thứ hấp dẫn người
ta nhất. Bởi vì người ta vĩnh viễn không bao giờ biết, sau này mình sẽ
gặp được thứ gì."
"Làm sao ta biết trước được, ta sẽ không có
người đồng hành chứ? Con đường đại đạo, nếu đi lên con đường này, có ai
mà không nổi tiếng? Nhân vật thiên tài, vĩnh hằng truyền thuyết từ xưa
tới nay, đều ở trên con đường này."
Sở Nhạc Nhi nhẹ giọng nói: "Cước bộ ta nhanh hơn, đi thêm vài bước, là có thể siêu việt một truyền thuyết."
"Mỗi một lần siêu việt, chính là một loại thành tựu."
Hai mắt Sở Nhạc Nhi sáng ngời: "Đại ca, ta thích loại thành tựu này."
Khuôn mặt, dưới ánh lửa chiếu rọi, tựa hồ đang sáng lên.
Sở Dương thở ra một hơi thật dài, tựa hồ đem tất cả, tất cả cảm giác, tất cả băn khoăn, đẩy hết ra ngoài theo hơi thở dài.
“Được."
Sở Dương quát lớn một tiếng.
Sau đó hắn đứng lên: "Một khi đã vậy, nếu Nhạc Nhi đã lựa chọn con
đường cho mình, ta chỉ có thể nói một câu: Tương lai, chớ hối hận."
Sở Nhạc Nhi kiên định nói: "Ta tuyệt không hối hận."
Nàng ngẩng đầu lên, mang theo một vẻ kiên quyết: "Bởi vì đây là con
đường của riêng ta. Nếu ta hối hận, sẽ không có ai hối hận thay ta."
Sở Dương im lặng nhìn nàng một hồi, nói: "Ở đây ta còn có ba con đường."
"Còn có ba con đường?" Sở Nhạc Nhi kinh ngạc nhìn lại.
"Ba con đường đại đạo." Sở Dương nói.
"Đại ca, mời nói." Sở Nhạc Nhi nói: "Ta sẽ cân nhắc, lựa chọn cẩn thận."
Sở Dương chậm rãi bước đi thong thả hai bước, nói: "Con đường thú nhất
là có một loại công pháp, dựa theo khuôn phép cũ, ít lối rẽ nhất, chỉ
cần ngươi kiên trì, là có thể tiến thẳng về phía trước. Đó cũng là con
đường mà đại đa số mọi người lựa chọn."
"Con đường thứ hai?" Sở Nhạc Nhi nhíu mày.
"Con đường thứ hai, chính là đường tắt. Ta có một loại công pháp, đi
theo lộ tuyến cơ thể thuần âm của nữ tử. Sau đó, có thể dùng thiên địa
linh dược, không ngừng tăng lên, tăng cấp trong thời gian nhanh nhất.
Sau khi tới một cảnh giới nhất định, mới bắt đầu quay trờ về chính đồ,
từng bước đi tới. Đây cũng là một con đường đại đạo." Sở Dương nói.
Sở Nhạc Nhi lại nhíu mày: "Ý tứ đại ca là, con đường thứ hai chỉ có
khởi điểm bất đồng. Nhưng sau một khoảng thời gian nhất định, lại quay
trở v con đường thứ nhất."
"Đúng." Sở Dương nhìn nàng nói: "Đó cũng là phương pháp nhanh nhất, ổn thỏa nhất để nữ tử tu luyện."
"Con đường thứ ba thì sao?" Sở Nhạc Nhi nhẹ giọng hỏi.
"Ta hi vọng ngươi sẽ lựa chọn hai con đường vừa rồi." Sở Dương ngập ngừng, nhưng vẫn nói.
"Chỉ là... đại ca, muội muội của ngươi, cũng không phải nữ tử bình
thường." Sở Nhạc Nhi mỉm cười dịu dàng, cũng mang theo một vẻ kiên trì
bướng bỉnh.
"Vớ vẩn." Sở Dương bật cười, nhưng vẫn do dự.
"Đại ca." Sở Nhạc Nhi thúc giục.
"Con đường thứ ba, chính là một con đường tà đạo." Sở Dương có chút
không tình nguyện, nhưng vẫn nói thật: "Thân thể ngươi trải qua bao
nhiêu thống khổ, hơn nữa còn là tiên thiên chi độc, khác hẳn với thường
nhân. Một khi chữa khỏi bệnh, thì chính là tiên thiên độc linh thể."
"Tiên thiên độc linh thể?" Sở Nhạc Nhi nháy mắt một cái: "Nói cách khác, ta tu luyện độc công sẽ nhanh hơn."
"Không sai." Sở Dương nói: "Ở chỗ của ta, có độc kinh. Bất quá, môn
công pháp này quá ảnh hưởng tới thanh danh nữ tử. Cho nên ta không muốn
để ngươi luyện độc công."
Sở Dương thở dài một hơi: "Nếu ngươi
lựa chọn hai con đường trước, khi trị liệu cho ngươi, ta sẽ thay đổi
hoàn toàn thể chất độc linh thể của ngươi, khiến ngươi trở thành huyền
âm thể. Tiến cảnh cũng không hề chậm hơn độc linh thể."
Sở Nhạc Nhi nghĩ một lát, nói: "Nếu độc linh thể đã là tiên thiên ban tặng, nào có thể dễ dàng thay đổi? Lại nói... ta bị thống khổ nhiều năm như vậy,
hiện giờ mới nhìn thấy một tia hi vọng. Một khi thay đổi thể chất, vậy
bao nhiêu khổ sở mà ta chịu đừng từ khi ra đời tới nay, chẳng lẽ không
phải là vô nghĩa sao? Cái này có khác nào kim củi ba năm thiêu một giờ?"
Sở Dương vươn tay, cầm lấy tay Sở Nhạc Nhi, hai mắt nhìn thật
sâu vào mặt nàng: "Nhạc Nhi, ngươi là muội muội của ta. Ta hi vọng cả
đời này ngươi có thể vui vẻ. Cho dù đi con đường đại đạo, ta cũng hi
vọng đời này có người sẽ làm bạn với ngươi, trận trọng ngươi, thương
tiếc ngươi. Đại ca dù sao cũng chỉ là đại ca, không thể ở cùng ngươi cả
đời. Mà... một khi tu luyện độc công, thanh danh có tổn hại, đối với
thanh danh nữ tử, chính là ảnh hưởng không thể xóa bỏ... Thử hỏi nam tử
thiên hạ, có ai nguyện ý lấy một nữ tử cả người là độc? Chuyện này không cần nhắc lại nữa. Ý đại ca là... ngươi đi một con đường bình thường,
lại có thể hưởng thụ lạc thú nhân gian, vẹn toàn đôi đường, ngươi hiểu ý ta không?"
Sở Nhạc Nhi ôm lấy hắn, nhẹ giọng nói: "Đại ca, ta
hiểu... Chỉ là, nếu sau này thật sự có một người như vậy... người nọ chỉ để ý tới chính thống, lại không thể chấp nhận độc công của ta, tâm địa
hẹp hòi như thế, cho dù ta không luyện độc công, phó thác một đời này
cho loại người đó, đại ca ngươi có thể yên tâm sao?
Sắc mặt Sở
Dương thay đổi: "Nhạc Nhi ngoan, chờ đến khi thân thể ngươi khôi phục
bình thường, đại ca sẽ truyền độc công cho ngươi."
Sở Nhạc Nhi mừng rỡ, ôm chầm lấy hắn, đôi môi như cánh hoa hung hăng thơm lên má hắn: "Đại ca là người tốt."
Thầm nghĩ, ta đã có độc linh thể thì làm sao lại không luyện độc công?
Hơn nữa, khởi điểm của ta trễ như vậy, nếu cứ tu luyện theo phép cũ, thì đến khi nào mới có thể giúp đỡ ngươi đây? chỉ có độc công, cho dù tu vi thấp, ở một số thời điểm, độc vẫn là nỗi kinh sợ cường đại...
Luyện độc công, đại ca chắc chắn không cần chiếu cố ta vất vả như vậy.,...
Sở Dương cảm thụ được đôi môi mềm mại của Sở Nhạc Nhi trên má, nhịn không được trong lòng cũng vui vẻ.
Thầm nghĩ, nói cho cùng, ta vẫn băn khoăn quá nhiều. Ta là Cửu Kiếp
kiếm chủ, bên người cần có trợ lực cường đại. Nếu như Nhạc Nhi tu luyện
độc công, tương lai tất sẽ thành trợ lực cường đại. Nhưng ta lại lo lắng tới vấn đề thanh danh, lo lắng người trong thiên hạ chỉ tay nói ta lợi
dụng muội muội của mình để đạt được quyền lực, ngay cả muội muội của
mình cũng muốn biến thành độc thể...
Là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Chỉ cần ta không thẹn với lương tâm, Nhạc Nhi luyện hay không luyện độc công, thì có can hệ gì? Người khác nói gì, có liên quan gì tới ta?
Đại đạo khôn cùng, cái gọi là độc công, bất quá cũng chỉ là lối đi mà thôi.
Nghĩ như vậy, lập tức tâm bình khí hòa.
Suy nghĩ vừa thông suốt, không ngờ lại cảm thấy tâm cảnh của mình có
chút bất ổn, ẩn ước bình cảnh tựa hồ có dấu hiệu buông lỏng. Đột nhiên
hiểu được: kỳ thật trong lòng thông suốt, cũng là một loại phương thức
luyện kiếm
Sở Dương cười ha hả.
Phất tay một cái, bảy vị linh dược dưới đất liền biến vào trong Cửu Kiếp không gian.
Hắn cứ đứng đó bên cạnh đống lửa, trên người đột nhiên tung hoành kiến khí dày được, bay múa không ngừng.
Ngụy Vô Nhan vẫn luôn ở phương xa trong lòng có cảm ứng, vội vàng chạy tới, không khỏi chấn động.
Chỉ thấy trên người Sở Dương kiếm khí tung hoành. Một cỗ khí thế mờ mịt tràn ra bốn phía, kiếm khí vù vù lao ra ngoài, tựa như có một bàn tay
vô hình nào đó đang khống chế, chỉ bay lượn xung quanh, nhưng lại không
thương tổn tới thứ gì.
Cuối cùng, tất cả kiếm khí đột nhiên
xông thẳng lên trời, hội hợp lại trên đỉnh đầu Sở Dương, biến thành một
thanh trường kiếm nho nhỏ. Từng tiếng kiếm ngân từ trong kim khí vô ảnh
này phát ra, tựa như phượng khiếu cửu tiêu.
Kiếm khí nhoáng lên đã biến mất không thấy đâu nữa, biến vào trong cơ thể Sở Dương.
Ngụy Vô Nhan rõ ràng cảm nhận được, cấp bậc kiếm đế của Sở Dương, vào
giờ khắc này, lại tăng thêm một tầng, bởi vì tinh khí thần cả người hắn, so với lúc trước thì hoàn toàn bất đồng.
Càng thêm sắc bén, càng thêm không cố kỵ gì hết.
Thì ra thanh kiếm này, chính là kiếm trong vỏ, nhưng hiện tại, đã rời khỏi vỏ nửa xích, bộc lộ phong mang.