Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 962: Đều có mưu đồ



Ta sắp không chịu nổi nữa rồi, Tử Tà Tình lén lút truyền âm, trên khuôn mặt tuyệt đẹp lại có thể xuất hiện một vẻ trắng bệch: "Ta vừa nghe thấy âm thanh này thì cả người liền nóng lên, da đầu thấy run run từng đợt, khuôn mặt tê dại đi...”

Vị đại năng từng tung hoành hơn mười người vị diện này tỏ ra vẻ mặt sợ hãi: "Ta sống qua bao nhiêu vạn năm rồi... Còn chưa từng sợ hãi người nào, nhưng vị Nhu tràng công tử này, thật sự làm cho trong lòng ta nổi lên sự sợ hãi. Hắn chỉ dùng cái miệng của mình, cũng có thể làm người khác ghê tởm đến chết!" Gia Cát Văn tao nhã cười cười, nói: "Dạ huynh, nói chuyện nghiêm túc nào."

Dạ Thí Vũ vặn vẹo uốn éo eo, bỉu môi nói: "Văn Văn...”

Gia Cát Văn rốt cục cũng lạnh run một cái, tiếng nói cũng thay đổi: "Dạ huynh, ngươi còn như vậy nữa, ta sẽ không nói gì nữa đâu.”

Rõ ràng Dạ Thí Vũ cũng không thèm để ý, ngưỡng mặt lên tỏ vẻ oán hận, nói: "Văn Văn, tình nghĩa của ta đối với ngươi, chẳng lẽ ngươi lại làm như không thấy?”

Gia Cát Văn nghiến nghiến răng, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, nói bằng một loại thanh âm ôn nhu đến mức gần như làm cho người chết cũng ngán: "Dạ huynh, tình ý của ngươi đối với ta, ta làm sao có thể không biết? Chẳng qua chúng ra ở đời thường, làm sao có thể không để ý đến ánh mắt của người khác, mà ta và ngươi đều là người của đại gia, nhưng, nếu Dạ huynh đã nói như vậy, thì tiểu đệ cũng tỏ thái độ. Như thế này, nếu ngươi có thể thuyết phục Dạ thị gia tộc, ta liền cưới ngươi về làm vợ.

Tục ngữ nói, ba dẹp không bằng một tròn ha ha...”

Lúc này đây, đến lượt Dạ Thí Vũ chịu không nổi, lông trên cả người dựng đứng lên, hắn nhảy dựng lên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cút! Ngươi là đồ biến thái!”

Tiếng mắng to này, rõ ràng là tiếng của nam nhân.

Gia Cát Văn cười ha ha, gần như cười ra nước mắt: "Ngươi là đồ bê đê! Mỗi ngày dùng loại thủ đoạn này trêu chọc người khác, hôm nay rốt cuộc cũng cho ngươi thử cảm giác này!" Dạ Thí Vũ tức giận nhìn hắn nửa ngày, rốt cuộc cũng phải bật cười một tiếng.

Lại ngồi trở lại.

Trong bụi cỏ, Tử Tà Tình cùng Sở Dương còn có Sở Nhạc Nhi đã cảm thấy hoàn toàn không thể nói gì...

Nếu không phải hai người này cuối cùng cũng bắt đầu nói chuyện nghiêm túc, ba người gần như phải ngất xỉu ở chỗ này.

Đồng thời trong lòng Sở Dương cũng tán thưởng không ngừng, Gia Cát Văn thật không hỗ danh là nhân vật đi ra từ trí giả gia tộc, một chiêu dùng chiêu của người trả lại cho người, dùng vô cùng tốt.

Làm cho người có da mặt dày cỡ như Dạ Thí Vũ, cũng phải dựng tóc gáy, thẹn quá hóa giận.

Nhìn có vẻ như đang nói giỡn, cũng là hai đại công tử của hai đại gia tộc giao chiến một lần. Hiện tại Dạ Thí Vũ đang hoàn toàn lép vế, bởi vì thủ đoạn làm cho người khác ghê tởm là sở trường của hắn, đã bị người khác dùng thủ đoạn càng thêm ghê tởm làm cho hắn cảm thấy ghê tởm lại…

Sở Dương nói thầm trong lòng: Không biết Gia Cát Văn xếp hàng thứ mấy trong gia tộc Gia Cát?

Nếu nhân vật như vậy ở gia tộc Gia Cát còn không phải là vị trí thứ nhất, như vậy, đệ nhất công tử của gia tộc Gia Cát có tâm tư như thế nào? Đáng sợ như thế nào?

Sở Dương nghĩ ở trong lòng: Tên Gia Cát Văn này, so với Đệ Ngũ Khinh Nhu thì như thế nào?

Nghĩ nghĩ, vẫn cảm thấy Gia Cát Văn kém hơn một chút.

Bởi vì bất kể khi nào Đệ ngũ Khinh Nhu đều tuyệt đối không thay đổi sắc mặt. Mà Gia Cát Văn, mới vừa rồi bất kể là thủ đoạn nào thì vẫn là không khống chế được, tóm lại là đã đổi sắc mặt.

Chỉ nghe Gia Cát Văn nói: "Dạ huynh, Lãng tổng chấp pháp đã đuổi bắt Hồng Vô Lượng mấy trăm năm nay, lúc này đây, rõ ràng đã chiếm được tin tức chính xác, Hồng Vô Lượng ở ngay chỗ này, nhưng vì sao Lãng tổng chấp pháp không tự mình ra tay? Hoặc là, sai người của Hình đường ra tay? Mà lại nhờ lực lượng của tam đại gia tộc chúng ta... Theo ý ngươi, chuyện này là sao?”

Dạ Thí Vũ nhíu nhíu mày, buồn bả nói: "Chắc là những lão gia hỏa kia trong gia tộc bị vị Hình đường tổng chấp pháp này bắt được điểm yếu mới phải làm việc cho hắn?" "Nói thừa" Mắt của Gia Cát Văn trở nên trắng dã nói: "Đương nhiên là bị hắn bắt được điểm yếu. Nhưng ân oán giữa Lãng Nhất Lang cùng Hồng Vô Lượng, thiên hạ đều biết: Lần này cũng không chính mình ra tay! Chuyện này, rất khả nghi. Ta nói là động cơ của Lãng Nhất Lang, cũng không phải là nguyên nhân mà hắn sai khiến chúng ta.”

Dạ Thí Vũ nhăn lông mày, tập trung suy nghĩ, nói: " Cửu đại gia tộc chúng ta, bị chấp pháp giả trong Hình đường bắt được không ít nhược điểm. Chẳng qua từ các đời trước đến nay vẫn như vậy. Cũng không có gặp chuyện gì... Tuy rằng chấp pháp giả mạnh mẽ, nhưng muốn nói hoàn toàn đè ép Cửu đại gia tộc, thì cũng chưa chắc. Nhưng lúc này đây, Lãng Nhất Lang vừa nói, vài vị lão tổ tông lại lập tức đồng ý, điểm này ta thấy cũng rất khả nghi." Gia Cát Văn gật gật đầu, nói: "Không sai.”

"Về việc Lãng Nhất Lang không tự mình ra tay thì tuyệt đối không phải vì ngại ngùng." Dạ Thí Vũ bình tĩnh phân tích.

"Nói dư thừa!" Gia Cát Văn dở khóc dở cười.

"Năm đó Lãng Nhất Lang đại náo lễ tang vợ Hồng Vô Lượng, làm cho ồn ào huyên náo, hai người chính là thù ghét vì tình." Gia Cát Văn bình tĩnh phân tích: "Càng về sau, Lãng Nhất Lang lại bắt giết bằng hữu của Hồng Vô Lượng khắp nơi, hai người xung đột vũ trang, thành kẻ thù sống chết. Mặc kệ là Lãng Nhất Lang hay là Hồng Vô Lượng, chỉ cần đạt được tin tức của đối phương, sẽ lập tức tiến đến, mong muốn cả đời này, chính là tự tay đâm đối phương!" "Nhưng lúc này đây, nơi Hồng Vô Lượng ở đã xác định, Lãng Nhất Lang lại không ra tay." Gia Cát Văn nói: "Vậy trong đó, chắc chắn có âm mưu!”

Dạ Thí Vũ ngạc nhiên nói: "Không thể âm hiểm như vậy đi? Gia Cát thế gia các ngươi, việc gì đều thích liên tưởng đến âm mưu, thật sự chịu không nổi các ngươi..." Gia Cát Văn nói: "Lãng Nhất Lang không ra tay, ta cho rằng, có hai khả năng. Khả năng thứ nhất, chính là Hồng Vô Lượng trải qua nhiều năm mai danh ẩn tích như vậy, tu vi đã mạnh mẽ hơn xưa nhiều: Lãng Nhất Lang đã đi tìm Hồng Vô Lượng, lại ăn quả đắng rồi mới bắt chúng ta đi.”

Dạ Thí Vũ cau mày không nói lời nào, thật lâu sau, nói: "Chắc không phải như vậy.”

Gia Cát Văn cũng đã im lặng một chút, nói: "Khả năng thứ nhất cũng là khả năng khó xảy ra nhất. Còn về khả năng thứ hai... Chính là hiện tại Lãng Nhất Lang đang tới thời điểm quan trọng không thể tự mình ra tay được!”

Dạ Thí Vũ thu hồi dáng vẻ mềm mại đáng yêu như con giá, ánh mắt lóe sáng... Hạ thấp âm thanh: ‘Ngươi nói là hắn phải tấn chức tam phẩm chí tôn rồi hả? Giờ phút này đúng là thời điểm đang đột phá bình cảnh?" Gia Cát Văn nhìn nhìn hắn một cách kỳ quái, mỉm cười: "Dạ huynh, ngươi đang thử dò xét ta sao?”

Dạ Thí Vũ nháy mắt mấy cái, nở nụ cười.

Gia Cát Văn hừ một tiếng nói: "Lãng Nhất Lang ở 270 năm trước, đã là tam phẩm chí tôn!

Việc này tuy rằng tuyệt mật, ngươi vừa hỏi, ta biết ngay ngươi có ý tứ gì. Dạ huynh, ở trước mặt gia tộc Gia Cát chúng ta, ngươi lại có thể có can đảm nói như vậy, lòng dạ ngươi hẹp hòi quả nhiên là làm cho ta bội phục.”

Dạ Thí Vũ bị bóc trần tâm tư, lập tức chứng nào tật nấy, vừa thẹn thùng vừa dậm chân một cái, vặn vẹo eo, quăng cái mị nhãn, sẳng giọng: "Ngươi thật là đáng ghét...”

Gia Cát Văn cười hắc hắc.

Hai Đại công tử, đều có tâm sự: Ngay cả khi nói chuyện như vậy cũng là khoe tâm trí.

Đều đào hầm cho đối phương rớt vào.

Dạ Thí Vũ cố ý nói tam phẩm, nếu gia tộc Gia Cát không biết: Gia Cát Văn tự nhiên sẽ đem tin tức này báo cáo trở về, như vậy, phân tích của gia tộc Gia Cát nhằm vào Lãng Nhất Lang sẽ suy giảm lớn.

Về sau nếu có biến cố gì, gia tộc Gia Cát sẽ bởi vì dự đoán sai lầm ở giờ phút làm cho tổn thất nặng nề, ít nhất cũng có thể ảnh hưởng kế hoạch một phía.

Mà Gia Cát Văn nói ra như vậy, chẳng khác gì là phá một lần tính kế của Dạ Thí Vũ.

Ngay lúc đó tại chính thức ngơ ngẩn lại thành Dạ Thí Vũ.

Bởi vì, theo phân tích của Gia Cát Văn, Lãng Nhất Lang có thể đang đột phá tứ phẩm chí tôn. Tin tức này, đối cửu đại gia tộc mà nói thì đều rất quan trọng.

Nhưng tin tức này, là thật hay là giả? Có nên thông báo cho gia tộc hay không? Nếu thông báo, lỡ đây là tin tức sai thì sao? Nếu không thông báo, lỡ chuyện này là thật thì sao?

Nếu là thật, điều chỉnh kế hoạch đối phó với Lãng Nhất Lang. Như vậy tiếp theo sẽ như dùng đá tảng đập muỗi, lãng phí lực lượng như vậy sẽ làm cho thực lực chỗ khác suy yếu tứ phẩm chí tôn, có thể chú ý hắn, thì đâu phải là người bình thường?

Hai Đại công tử đều có tâm cơ, ở mặt ngoài hoà hợp êm thấm, ngươi theo ta theo, trong tối đối chọi gay gắt, tính kế lẫn nhau.

Bởi vì mọi người đều biết, thiên vạn năm luân hồi chi kỳ của Cửu Trọng Thiên đã sắp đến: Mà một khi Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, tuy rằng chấp pháp giả mặt ngoài công bằng, nhưng trong tối vẫn là thiên vị Cửu Kiếp kiếm chủ.

Chỉ cần Cửu Kiếp kiếm chủ xuất hiện, liền cho thấy thời kì đối đầu của cửu đại gia tộc với chấp pháp giả đã bắt đầu.

Cho dù là đại chiến, cũng không phải là không có khả năng.

Từng vạn năm luân hồi kỳ, đều sẽ phát sinh một lần đại chiến giữa cửu đại gia tộc với chấp pháp giả... Làm sao có thể không đề phòng? Huống chi hiện tại đã hơn chín nghìn năm rồi" Vậy tên khốn kia đâu rồi?" Trong lòng Dạ Thí Vũ nghĩ không ra, đành phải sửa lại đề tài, khi nói chuyện, thản nhiên, không thèm che dấu, để lộ ra vẻ chán ghét.

"Tên khốn kia đang đùa giỡn phụ nữ, Gia Cát Văn cười nói: "Lúc đó, lúc ta đang dùng Thiên địa thần thính dò xét động tĩnh mấy trăm dặm quanh đây, đúng lúc nghe thấy tên khốn kia đang nói chuyện.”

"Hắn đang nói cái gì?" Dạ Thí Vũ rất cảm thấy hứng thú hỏi.

Gia Cát Văn lấy ra một vật bằng kim loại có bộ dáng giống như cái lổ tai rồi nói: "Sử dụng Thiên địa thần thính này một lần, cần hao phí rất lớn chân nguyên, ta chỉ mới nghe xong vài câu chợt nghe thấy Lan Nhược Vân nói: Cô nương, nếu không hai ta đánh? Đê cho bọn họ đều đi? Ngươi muốn đánh ở trên giường? Hay là đánh ngay tại chỗ này?

Hay là xuống nước đánh? Hay là đánh ở trên cây?”

Gia Cát Văn lại học được thanh âm giống Lan Nhược Vân như đúc, ngay cả ý tứ dâm đãng trong đó cũng bắt chước giống y chang.

"Hiện tại, có lẽ tên khốn kia đang đánh ở đâu đó thôi" Gia Cát Văn nói đầy hèn mọn.

Dạ Thí Vũ giận dữ: "Cái thằng kia lại đang đùa giỡn con gái yếu ớt như chúng ta! Hắn còn nói gì nữa?" "Ta thi triển Thiên địa thần thính hao phí chân nguyên vô cùng? Chỉ nghe được vài câu này cũng đã làm cho ta thấy ghê tởm không chịu được." Gia Cát Văn tức giận nói: "Chẳng lẽ ngươi nghĩ rằng ta dùng Thiên địa thần thính để nghe lén sao?" Dạ Thí Vũ cũng giận dữ: "Tên khốn kia tàn phá mỹ nữ, ngươi lại có thể nghe thấy mà cũng không quan tâm? Để mặc hắn làm bậy, làm cho thể xác và tinh thần yếu ớt của con gái chúng ta bị tổn thương thật lớn?”

Gia Cát Văn hừ hừ: "Ta muốn quan tâm, nhưng lần này đi ra, chẳng lẽ gia tộc của ngươi không có báo cho ngươi? Không cần đắc tội Lan Nhược Vân? Chẳng lẽ ngươi không biết người đứng sau lưng hắn là ai sao? Dạ Thí Vũ còn chưa nguôi giận:“Nhưng ta nghe thấy hắn nói chuyện như thế liền tức giận, rất giống hắn đang cưỡng gian ta vậy...”

"Cưỡng gian ngươi? Hắn cưỡng gian ngươi?!" Rốt cuộc Gia Cát Văn cũng phun ra một ngụm trà, liên tục ho khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.