Ngạo Thế Đan Thần

Chương 241: Tương kế tựu kế



Băng Phong cực địa cũng gọi là Băng Phong châu, là một châu nhỏ nhất của Thần Vũ Cửu Châu, hơn nữa hoàn cảnh phi thường ác liệt, rất ít người, hầu như không có ai ở bên trong, có chỉ là môn phái Băng Phong cốc, tuy rằng như vậy, nhưng Băng Phong cốc thần bí lại rất cường hãn.

- Nếu như sự tình hoàn thành nhanh, ta có thể đi Băng Phong cốc nhìn U Lan!

Trầm Tường rất nhớ nghĩa muội này, ở trong đầu của hắn đó là một mỹ nhân tóc bạc thành thục lãnh diễm, từ khi phân ly, hắn còn chưa liên hệ được với Lãnh U Lan.

Bên trong phi hành, Trầm Tường cảm thấy càng ngày càng lạnh, hắn biết mình đi tới biên cảnh Ngạo Kiếm tông, ở chỗ này có một toà thành thị, ở cách thành trì này mấy vạn dặm có một mỏ quặng tinh thạch, bởi vì đây là đệ tử Thái Vũ môn phát hiện, vì lẽ đó Thái Vũ môn có thể ở nơi này khai thác hai mươi năm, cái này cũng là sự tình làm cho Ngạo Kiếm tông đối với Thái Vũ môn canh cánh trong lòng.

Một toà mỏ quặng rất lớn, khai thác mấy chục năm đều không là vấn đề, Thái Vũ môn cũng rất phúc hậu, không có lặng lẽ khai thác, mà là nói cho Ngạo Kiếm tông, dựa theo quy định của Thần Vũ đại lục, Thái Vũ môn có thể ở nơi nào khai thác hai mươi năm.

Bây giờ Thái Vũ môn ở nơi này bị võ giả ma đạo công kích, Ngạo Kiếm tông tuyệt sẽ không xuất thủ, bọn họ chỉ có thể cười trên sự đau khổ của người khác.

Trầm Tường đi tới toà thành thị tên là Sương Kiếm thành kia, mỗi một võ giả nơi này sẽ ở sau lưng hoặc bên hông mang theo một thanh kiếm, đây là truyền thống từ xưa tới nay của Thần Kiếm châu, Trầm Tường vì không thu hút sự chú ý, đã sớm lấy ra một thanh kiếm treo ở bên hông.

Nơi này rất lạnh, nếu như là võ giả thực lực khá mạnh sẽ không e ngại giá lạnh, bọn họ có thể sử dụng chân khí chống đỡ hàn khí xâm nhập thân thể, vì lẽ đó người ăn mặc rất mỏng, đại đa số đều là võ giả thực lực không tệ.

Hiện tại Trầm Tường ăn mặc rất dày, hắn lo lắng Thanh trưởng lão kia cấu kết Lữ gia, cố ý để hắn tới nơi này, sau đó mai phục hắn, cho nên chuyện thứ nhất hắn muốn làm chính là hỏi thăm một thoáng, nhìn xem sự tình Thái Vũ môn bị võ giả ma đạo vây công là thật hay không.

Trầm Tường đi tới một tiểu điếm, sau khi kêu mấy món ăn, khen thưởng cho tiểu nhị ba tinh thạch, liền bắt đầu hỏi dò tiểu nhị một ít chuyện.

- Tiểu ca, ta là người ngoại thành, mới vừa đến nơi đây, ta muốn hỏi một chút, chung quanh đây có có võ giả ma đạo hay không?

Trầm Tường hỏi.

Một tinh thạch đối với tiểu nhị mà nói là một bút thu hoạch không nhỏ, huống chi là ba tinh thạch, mặc dù hiện tại Trầm Tường muốn hỏi tổ tông mười tám đời của hắn cũng không khó.

Tiểu nhị là một người cao gầy, trời sinh có một khuôn mặt tươi cười, lúc này cười đến càng vui vẻ hơn:

- Khách quan, ngươi không biết a, mặc dù là có võ giả ma đạo, bọn hắn cũng không dám làm gì người Thần Kiếm châu chúng ta, bất quá không biết tại sao, một tháng này thường thường có võ giả ma đạo đến cướp đoạt mỏ quặng ngoài thành, Thái Vũ môn cũng chết hết mấy tên đệ tử.

- Đối với chuyện này, phủ thành chủ không có để ý, Ngạo Kiếm tông cũng không có để ý, bọn họ vốn là phi thường căm ghét Thái Vũ môn. Bất quá đệ tử Thái Vũ môn cũng không tệ, thời điểm vào trong thành, khen thưởng cho cũng rất nhiều, mặc dù nói bọn hắn lấy quặng ở Thần Kiếm châu, bất quá cũng chỉ là hai mươi năm mà thôi, đến thời điểm Ngạo Kiếm tông tiếp quản nơi đây, khai thác không biết mấy trăm mấy ngàn năm nữa! Nếu như không phải Thái Vũ môn phát hiện, bọn họ cái rắm cũng không có, cũng bởi vì như vậy, toà thành này mới có thể phát triển như vậy.

Trầm Tường nhìn ra được Ngạo Kiếm tông không quá được nhân tâm, hắn ở trong thành liền có thể thấy ven đường có không ít người ăn xin, này ở Thái Vũ môn là tuyệt đối không có.

Trầm Tường ở trong Sương Kiếm thành dạo một thoáng, hắn mua một bản đồ, địa đồ là một ít sơn mạch phụ cận Sương Kiếm thành, hắn đối chiếu địa đồ mà Thanh trưởng lão cho hắn một thoáng, dĩ nhiên phát hiện con đường có khác nhau rất lớn, tuy rằng đều có thể đi đến toà mỏ quặng kia, nhưng đường lại khác nhau rất lớn, tấm bản đồ mà Thanh trưởng lão cho hắn kia đường xa hơn một chút, hơn nữa còn hoang vắng và khó đi, địa đồ hắn mua được, thì lại gần, hơn nữa còn là một đại lộ.

- Xem ra Thanh trưởng lão này thật sự muốn âm ta a!

Trong lòng Trầm Tường âm thầm cười lạnh.

- Tương kế tựu kế, giết chết những người mai phục ở trên đường kia đi.

Trầm Tường đi ra khỏi Sương Kiếm thành, chiếu con đường mà Thanh trưởng lão cho hắn kia đi đến.

Tiến vào trong một rừng rậm, nơi này quả thật có một con đường nhỏ, Trầm Tường nhìn ra được đường nhỏ này là mới vừa mở ra, điều này làm cho hắn càng thêm khẳng định, Thanh trưởng lão kia thông đồng cùng môn phái ma đạo âm hắn.

Gia hoả mạnh nhất Lữ gia ở trong môn phái ma đạo, người kia lại truyền công cho Lữ Chính Nam, vì lẽ đó Lữ gia vẫn có vãng lai cùng môn phái ma đạo, liên hợp lại tính toán hắn, cũng không phải là không thể nào.

Trầm Tường cũng không hề theo đường nhỏ kia đi, mà là ở phụ cận đường nhỏ, phi thường cẩn thận đi tới, đồng thời để Long Tuyết Di chú ý tình huống chung quanh.

Nửa ngày trôi qua, Long Tuyết Di đột nhiên quát lên:

- Cảm ứng được một cỗ khí tức, tuy rằng gia hoả này vẫn thu liễm, nhưng ta vẫn có thể phát giác được, là một gia hỏa mạnh hơn ngươi rất nhiều.

Trầm Tường cả kinh, hỏi:

- Thực lực ra sao? Ở địa phương nào?

- Hẳn là Chân Võ Cảnh ngũ đoạn, hắn cường đại chủ yếu là cỗ chân khí kia, là một cỗ chân khí chí dương chí cương, hơn nữa còn mang theo lệ khí rất nặng.

Long Tuyết Di nói:

- Gia hoả này trốn ở trong lòng đất, hẳn là một người am hiểu ám sát.

Chân Võ Cảnh ngũ đoạn, đánh lén Trầm Tường xác thực rất nguy hiểm.

- Hẳn là Ma Dương chân khí của Ma Dương tông, Ma Dương tông ở trong môn phái ma đạo, địa vị như Thái Vũ môn, xem như là môn phái cường đại nhất trong ma đạo, tuy rằng môn phái ma đạo cùng môn phái chính đạo có không ít xung đột, nhưng rất ít có chuyện đến chiếm lấy mỏ quặng của môn phái chính đạo, chẳng lẽ nói tài nguyên Ma Châu sắp khô cạn?

Bạch U U nghi ngờ nói.

Tuy rằng diện tích Ma Châu không nhỏ, nhưng trong này lại có mấy môn phái ma đạo cỡ lớn, cùng rất nhiều môn phái nhỏ khác, mặc dù bọn họ là đi ma đạo, nhưng yêu cầu đối với tài nguyên cũng rất cao.

- Giết hay là không giết?

Trầm Tường dò hỏi ý kiến của các nàng Tô Mị Dao.

- Không giết, cắn nuốt hắn đi!

Bạch U U âm lãnh nở nụ cười, làm cho Trầm Tường bỗng nhiên run lên, dùng Thôn Phệ ma công cắn nuốt, hơn nữa còn là thôn phệ Chân Võ Cảnh ngũ đoạn.

- Bây giờ thể chất của ngươi rất tốt, hơn nữa trong cơ thể có thể chứa nạp lượng lớn chân khí, không lo lắng sẽ bị bạo thể!

Bạch U U nói.

Trầm Tường gật đầu, hắn bây giờ là Chân Võ Cảnh hai đoạn, thực lực nhưng ép thẳng tới Chân Võ Cảnh bốn đoạn, cùng Chân Võ Cảnh năm đoạn cách biệt không lớn, có thể dùng Thôn Phệ ma công, hơn nữa nơi đây lại là một nơi hoang dã, không có những người khác, đối phương lại là ác đồ ma đạo, là đối tượng sử dụng Thôn Phệ ma công tốt nhất.

- Tuy rằng Thôn Phệ ma công không thể lộ ra ngoài ánh sáng, nhưng thời điểm có thể sử dụng cũng đừng lãng phí!

Bạch U U nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.