Bị vây ở trong tứ linh trận, Ám Dạ hung hăng khẽ cắn răng, rốt cuộc truyền âm cho điện chủ Hắc Ám Thần Điện. Để cho hắn mang theo tất cả những người có tu vi thần quân trở lên chạy tới trợ trận, còn để cho bọn họ đem quái vật bị phong ấn ở trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện kia thả ra.
Ám Dạ tin tưởng, cho dù Ngưng Sương thành công lên cấp nửa bước thiên tôn, thì cũng tuyệt đối không phải là đối thủ của con quái vật kia. Dàn tế Hắc Ám Thần Điện không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, Ám Dạ cũng là trong lúc vô tình phát hiện bên trong cái dàn tế kia thế nhưng phong ấn một con quái vật khát máu. Năm đó, hắn phải dùng máu của một ngàn người giao dịch với quái vật kia mới đổi được cuốn công pháp cắn nuốt.
Về sau, Ám Dạ cùng quái vật kia lại tiến hành một lần giao dịch, đó chính là quái vật trợ giúp Ám Dạ làm một chuyện, Ám Dạ liền đem quái vật kia thả ra khỏi dàn tế. Về phần phong ấn của quái vật, Ám Dạ cũng không có năng lực giải trừ. Hôm nay để Hắc Ám Điện chủ đem quái vật thả ra, quái vật tất nhiên biết đây là lúc bọn họ nên thực hiện giao dịch.
Bởi vì Ám Dạ ở Hắc Ám Thần Điện lâu dài xây dựng ảnh hưởng, Hắc Ám điện chủ cũng không dám chất vấn mệnh lệnh của hắn, mặc dù lịch đại Hắc Ám Thần của Hắc Ám Thần Điện từng có công khai, không thể thả ra quái vật trong dàn tế, nếu không sẽ khiến toàn bộ Thần Vực gặp phải tai họa.
Hắc Ám điện chủ sau khi nhận được mệnh lệnh của Ám Dạ, rất nhanh đã tập hợp một đội nhân mã. Bởi vì dàn tế đã từng bị Ám Dạ mở ra, cho nên điện chủ không tốn sức hơi sức liền mở được dàn tế, thế nhưng hắn lại không nhìn thấy quái vật bên trong, chỉ nghe được một tiếng cười kinh khủng."Ha ha... Bổn tôn rốt cuộc lại thấy ánh mặt trời!"
Một trận tiếng cười khàn khàn vang lên, Hắc Ám điện chủ cả kinh, vội vàng theo đội ngũ rời đi. Dù sao Ám Dạ chỉ nói mở dàn tế, thả ra quái vật. Như vậy, chuyện còn lại hẳn là đã không còn quan hệ gì tới hắn nưã!
Thế nhưng hắn lại không biết, hắn đi lần này quả thật mang tới cho Hắc Ám Thần Điện tai hoạ ngập đầu. Quái vật bản tính khát máu tàn nhẫn, những người có tu vi cao cương trong Hắc Ám Thần Điện lại vừa lúc bị điều đi, những người còn lại cơ hồ đều thành món ăn trong miệng của quái vật. Ước chừng sau khi hút máu của chín trăm chín mươi chín người, quái vật mới hài lòng hướng vị trí của Ám Dạ đuổi theo.
Quái vật vốn là tà binh viễn cổ —— trường thương truy hồn thị huyết, năm đó sau khi tu luyện ra linh trí hóa thành hình người, bởi vì quá mức khát máu tàn nhẫn, lạm sát người vô tội mà bị mấy người tu vi cao thâm liên thủ cắn giết, cuối cùng phong ấn bản thể của hắn, đem hắn vây ở bên trong dàn tế Hắc Ám Thần Điện. Cái dàn tế kia lại có phù chú pháp trận đại sư khắc chế, dùng để áp chế lực lượng của hắn. Hiện tại hắn rời khỏi dàn tế, cho dù không có giải trừ phong ấn, nhưng thực lực hình người của hắn cũng không thể khinh thường.
Lúc hắn và Ám Dạ giao dịch hắn từng uống qua máu của Ám Dạ, dựa vào mùi vị máu, hắn rất nhanh chạy tới chiến trường. Nhưng thời điểm chạy tới chiến trường, nhất thời hắn hối hận không thôi.
Nữ tử đang được bạch quang bao phủ cùng với nam nhân toàn thân toàn thân kim quang lấp lánh kia đều khiến hắn có một loại cảm giác vô cùng nguy hiểm, năm đó nhiều người hợp lực vây công hắn như vậy nhưng chân chính đối với hắn tạo thành tổn thương chính là thánh quang tịnh hóa thuật. Mà hiện tại, bên trong huyền lực nam nhân kim y kia thả ra, hắn lại một lần cảm nhận được cái loại lực lượng tinh thuần chính nghĩa vô cùng lớn ấy.
Trong lúc quái vật do dự, bạch quang bao phủ toàn thân Ngưng Sương dần dần tiêu tán, thiên tôn thần thạch trôi lơ lửng ở trước mặt nàng càng ngày càng nhỏ, sau đó biến mất.
Ngưng Sương sốt ruột mở mắt ra, nàng biết nàng đã thành công tấn thăng thiên tôn, ý nghĩa nàng lĩnh ngộ là luân hồi. Trước mắt của nàng đột nhiên tựa như mở ra một cánh cửa, xuyên thấu qua cánh cửa này, nàng có thể nhìn thấy phồn hoa phù thế, khởi nguồn của sự sống, luân hồi... Ngay cả quỹ tích sinh mạng của một cây cỏ hiện lên trong chớp nhoáng ở trong mắt nàng cũng đều trở nên rõ ràng, từ lá xanh đến lá khô rồi đến nảy sinh vòng sinh mệnh mới, cứ như thế vòng đi vòng lại.
Ngưng Sương ngước mắt liền nhìn thấy quái vật đang đứng ở nơi xa, xuyên thấu qua bề ngoài hung thần ác sát, hai mắt đỏ ngầu khát máu của hắn nàng có thể thấy được bản thể của hắn. Hẳn là một cây trường thương hắc hồng đan xen, sinh mạng ở trong quỹ tích của hắn, đã từng cũng dịu ngoan, sau đó chủ nhân hắn nhận định lại bởi vì hắn mà bị người tàn nhẫn sát hại, hắn nhìn thấy tất cả khiến bản tính của hắn xảy ra biến đổi lớn. Sau khi hắn tu luyện thành hình người, hắn liền dùng thủ đoạn khát máu trả thù những người cố gắng trở thành chủ nhân của hắn.
Lâu dài chém giết tạo thành tâm ma, sau đó chính hắn cũng không khống chế được mình, chém giết càng ngày càng nặng, dần dần bắt đầu xuống tay với cả người vô tội.
Ngưng Sương bắt lấy Ám Dạ từ trong tứ linh trận đem ra ngoài, một đạo bạch quang từ đầu ngón tay nàng bắn vào mi tâm của Ám Dạ, Ám Dạ chỉ cảm thấy mi tâm đau xót, huyền lực toàn thân tựa như bị chặn ở đan điền không thể phóng thích ra được.
Hắn đã nghĩ qua Ngưng Sương sau khi tấn thăng sẽ rất cường đại, nhưng không nghĩ tới lại cường đại đến mức như vậy, đây quả thực đã vượt qua phạm vi hiểu biết của hắn.
"Ám Dạ, không phải ngươi vẫn luôn vẫn hướng tới lực lượng thiên tôn sao?" Ngưng Sương nhìn đạo huyền lực vô sắc vô hình trên đầu ngón tay mình, khẽ mỉm cười."Đây chính là lực lượng thiên tôn!" Kể từ sau khi tấn thăng, Ngưng Sương mới biết lực lượng thiên tôn không còn gọi là huyền lực nữa mà gọi là linh lực hoặc là thần lực, so với huyền lực có thể nói cấp bậc vượt bậc.
Ám Dạ nhìn ngón tay nhỏ nhắn kia, mặc dù không có bất kỳ màu sắc và hình dáng nào, thế nhưng hắn lại có thể cảm nhận được một loại lực lượng không thể chống đỡ. Ở trước mặt ngón tay nho nhỏ kia, hắn đột nhiên phát hiện chính mình thành một con kiến hôi hèn mọn. Thì ra đây chính là lực lượng hắn vẫn chăm chỉ theo đuổi, đây chính là cường đại hắn cầu mong mà không được.
Nhớ năm đó, trước khi Hắc Ám Thần đời trước hắn phi thăng truyền ngôi lại cho hắn từng nói, người tu luyện, phải tránh chém giết quá nặng, hữu thương thiên hòa! Còn nói muốn phi thăng phải chăm chỉ tu luyện, còn là phải tu luyện theo con đường chính đạo! Có lẽ hắn chính là bởi vì đi lên con đường tà đạo, nếu không lấy thiên phú của hắn làm sao lại không đột phá được thiên tôn đây?
Lúc này, đại thế đã qua! Ám Dạ cũng không gửi gắm hi vọng lên trên người quái vật kia nữa, nhìn quái vật bị Ngưng Sương tiện tay phong thích ra bạch quang bao phủ liền không còn cách nào nhúc nhích được, hắn cũng biết đã không còn hy vọng.
Người của Hắc Ám Thần Điện nhìn thấy Ngưng Sương tiện tay liền bắt được Ám Dạ, liền không dám tùy tiện tham chiến. Tần Phỉ Phỉ tự nhiên cũng phát hiện với thực lực hiện tại của Ngưng Sương nàng đã không cách nào so sánh nổi nên cũng chán nản dừng tay. Thanh Qùy vốn bị trọng thương, lại bị một màn trước mắt đả kích, nhất thời mềm nhũn ngồi bệt ở trên mặt đất.
Ám Dạ đưa mắt dừng lại ở trên gương mặt tái nhợt bi thương của Thanh Qùy, lúc này đột nhiên nhìn Ngưng Sương nói: "Ta và ngươi làm một giao dịch?"
Ngưng Sương nhướng mày, "Hả? Giao dịch gì? Ám Dạ còn có thứ gì có thể khiến cho ta cảm thấy hứng thú?"
" Thân thể của Tinh Thần Đại Đế, giữ hoàn hảo!" Ám Dạ bình tĩnh nhìn nàng, ban đầu sau khi linh hồn của Tinh Thần Đại Đế bị người đoạt đi, mặc dù Ngưng Sương và Xích Viêm đều có chứng cứ không ở tại chỗ, nhưng trải qua thời gian dài suy nghĩ, Ám Dạ vẫn cảm thấy bọn họ vô cùng có hiềm nghi. Hiện tại, hắn thử dò xét nói ra giao dịch này, nhìn thấy Ngưng Sương đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt kia khiến cho hắn hiểu, hắn đã đoán đúng.
Sau một lát im lặng, Ngưng Sương ngước mắt."Ngươi nói yêu cầu một chút!"
Ánh mắt sâu thẳm của Ám Dạ rơi vào trên gương mặt của Thanh Qùy, trầm mặc hồi lâu, cuối cùng hắn nói: "Thả nàng!"
Ngưng Sương cũng không trả lời ngay lập tức, cùng lúc đó trên bầu trời đột nhiên truyền ra một giọng nói."Linh Nhi, đem bọn họ phong ấn tại Bích Thủy Hàn Đàm." Theo âm thanh của hắn hai đạo bạch quang liền xuất hiện, bạch quang chia ra bắn vào mi tâm của Ám Dạ và Thanh Qùy.
Ngưng Sương ngước mắt, nhìn bóng dáng giống như thần tiên ở trên bầu trời, dựa vào trí nhớ của Bạch Linh, nàng biết hắn chính là Hồng Mông Thiên Tôn. Lần này nàng rốt cuộc đã thấy rõ gương mặt của hắn, không uy nghiêm giống như trong tưởng tượng của nàng, ngược lại lại thanh tuyển phiêu dật. Ánh mắt của hai người giao nhau trên không trung, giống như xuyên qua thời gian cách trở, trở lại năm tháng đã từng trước kia.
"Sư phụ..." Ngưng Sương khẽ gọi một tiếng, không biết đây là trí nhớ của Bạch Linh tác quái, hay là do chính nàng cam tâm tình nguyện. Ở trong trí nhớ của Bạch Linh, thời gian vui vẻ đều là cùng Hồng Mông Thiên Tôn cùng nhau vượt qua.
"Linh Nhi, tập hợp đủ cửu linh thạch để Phượng Ngâm Đại Lục lần nữa trở về Thần Vực. Sau đó sư phụ sẽ tới đón con trở về!" thanh âm của Hồng Mông Thiên Tôn giống như từ phía chân trời xa xôi truyền đến nhưng lại vô cùng rõ ràng rơi vào trong tai Ngưng Sương.
Sau lại, không biết Hồng Mông Thiên Tôn và Ám Dạ nói cái gì, Ám Dạ lại từ không gian huyền khí lấy thân thể của Tinh Thần Đại Đế giao ra. Ngưng Sương còn chưa kịp liếc mắt nhìn thân thể của Tinh Thần Đại Đế, thân thể kia liền đã bị một đạo bạch quang mang đi. Bên tai lại vang lên lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn: "Linh Nhi, đem linh hồn của Tinh Thần giao cho vi sư!" Ngưng Sương nghe lời lấy ra tư minh kính, nhìn tư minh kính giống như được triệu gọi theo Hồng Mông Thiên Tôn bay đi.
Trên không trung truyền đến tiếng thở dài vô cùng nhỏ của Hồng Mông Thiên Tôn, "Ai! Đứa nhỏ này thật đúng là chịu tội, chưa từng thấy qua sư phụ nào ngoan tâm như vậy!"
Lời này truyền vào trong tai, Ngưng Sương rất muốn hỏi một chút, ngươi còn không phải là sư phụ ngoan tâm hay sao? Hai mươi vạn năm trước, nhìn đồ đệ của mình bị người đánh đến thất linh bát lạc. Bất quá lời này nàng cũng chỉ dám oán thầm ở trong lòng không dám nói ra.
Hồng Mông Thiên Tôn mang theo Tinh Thần Đại Đế nhẹ lướt đi, thuận tay còn mang theo quái vật bị Ám Dạ thả ra. Ám Dạ cùng Thanh Qùy cũng theo bóng dáng rời đi của hắn mà biến mất không rõ tung tích, nghĩ đến hẳn là bị Hồng Mông Thiên Tôn tiện tay ném vào hàn đàm, dù sao huyền lực của bọn họ cũng bị Hồng Mông Thiên Tôn phế trừ.
" Mặc Nhiễm, ngươi liền cùng Minh Huyễn chấp chưởng U Minh Giới đi! Thần Đế có lệnh: từ nay U Minh Giới cùng Thần Giới, Nhân Giới, Yêu Giới và Ma Giới tịnh xưng ngũ giới." Sau khi đạo thanh âm này hạ xuống, lại có hai kiện pháp bảo rơi xuống trước mặt hai người.
Minh Huyễn thu hồi ánh mắt, nhìn kỹ pháp bảo trước mặt một chút, hẳn là bút phán quan và sinh tử bạc. Nhớ tới hình ảnh hắn nhìn thấy khi tiếp nhận truyền thừa ở U Minh Cảnh, nếu Thần Đế cho U Minh Giới quyền độc lập tự chủ, như vậy xem ra U Minh Giới có hi vọng khôi phục thời kỳ viễn cổ phồn vinh rồi.
Thời điểm bọn họ không chú ý, Tần Phỉ Phỉ đã sớm tự đoạn sức sống mà chết. Đợi mọi người phục hồi tinh thần lại, thân thể của nàng đã mềm nhũn nằm ở trên cát vàng.
Ngưng Sương đi tới, nhìn nữ tử cả đời làm kẻ địch của chính mình, trong lòng bi ai nhiều hơn. Nếu như năm đó Tần Trọng Thiên không nhất thời tham niệm, có lẽ bọn họ sẽ là tỷ muội tương thân tương ái, đáng tiếc, cuối cùng bọn họ lại trở thành kẻ địch, kẻ địch không chết không thôi.
Ngưng Sương đem di thể của Tần Phỉ Phỉ thu vào Linh Phượng không gian, nàng cảm thấy, Tần Phỉ Phỉ cuối cùng nên trở về bên cạnh Lâm Thiên Kình. Đưa mắt nhìn Minh Huyễn và Mặc Nhiễm mở ra lối đi thông tới U Minh Giới rời đi, đưa mắt nhìn đám người Hắc Ám Thần Điện cẩn thận rời đi, Ngưng Sương lại nhìn đồng bạn cùng chính mình một đường đi tới, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang.
Nhớ tới lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn, tập hợp đầy đủ cửu linh thạch là có thể khiến Phượng Ngâm Đại Lục trở về Thần Vực. Ngưng Sương nhất thời có mười phần động lực, ban đầu là Bạch Linh dùng tu vi toàn thân và cửu linh thạch đem Phượng Ngâm Đại Lục tách ra khỏi Thần Vực.
Hiện tại, nàng có nghĩa vụ đem Phượng Ngâm Đại Lục hoàn trả về Thần Vực. Lúc này trên tay nàng có ám linh thạch, hỏa linh thạch, phong linh thạch, chỗ Xích Viêm có quang linh thạch, Thủy Lam nhìn Ngưng Sương lấy ra những linh thạch kia, nàng cũng tháo xuống viên đá màu xanh dương vẫn luôn đeo trên cổ.
"Thủy linh thạch?" Ngưng Sương vui mừng kêu lên.
Thủy Lam chút ngượng ngùng cười cười, nói: "Đây là vật năm đó lão chủ nhân đưa cho ta."
Ngưng Sương hì hì cười nói: "Không phải là tín vật đính ước đi!"
Thủy Lam liếc mắt, hung hăng dậm chân, thở phì phò muốn đoạt lấy thủy linh thạch từ trong lòng bàn tay của Ngưng Sương."Không muốn thì thôi vậy!"
Ngưng Sương vội vàng thu bàn tay lại, trêu nói: "Thẹn quá thành giận!" Ngay sau đó lời nói lại xoay chuyển, "Thủy Lam, ngày khác mang ngươi tới Thần Giới, ngươi liền tới Kỳ Lân Tộc xem một chút đi!"
"Hừ!" Thủy Lam hừ lạnh một tiếng, trợn mắt nhìn Ngưng Sương một cái, Ngưng Sương bị trừng liền thở dài một tiếng, "Ai! Cũng không biết hiện tại trong Kỳ Lân Tộc có người nào xứng đôi với Thủy Lam xinh đẹp như hoa như ngọc của ta hay không a!"
Thủy Lam nghe vậy, giận đến mặc kệ nàng. Lúc này, Huyền Vũ lại đem một viên đá màu vàng đất đặt vào trong tay Ngưng Sương. Thanh Long cũng đưa tới một viên đá bộ dáng giống như gốc cây, Ngưng Sương nhìn kỹ, phát hiện theo thứ tự là thổ linh thạch và mộc linh thạch. Cứ như vậy, cửu linh thạch cũng chỉ còn thiếu kim linh thạch và băng linh thạch.
Dựa vào cảm ứng giữa linh thạch với nhau, Ngưng Sương phát hiện kim linh thạch tựa hồ đang ở Ma Giới, băng linh thạch ở tại Phượng Ngâm Đại lục. Nghĩ đến nguồn huyền lực nhiều lên không rõ trong cơ thể, nghĩ đến Tử Diễm không từ mà biệt, Ngưng Sương cảm giác nàng đã xem nhẹ cái gì đó. Lúc này nàng quyết định một mình tiến về Ma Giới, còn Xích Viêm mang theo những người khác đi tới Phượng Ngâm Đại Lục tìm kiếm băng linh thạch.
Hiện tại Ngưng Sương đã tấn thăng thiên tôn nên nàng và đồng bạn khế ước với nàng cho dù cách xa nhau cũng vẫn có thể cảm ứng được. Sau khi tách ra, Ngưng Sương quyết định từ địa bàn Lâm gia tiến vào Ma Giới, nàng cũng không khả năng luôn mang theo di thể của Tần Phỉ Phỉ không phải sao?
Sau khi đem di thể của Tần Phỉ Phỉ giao cho gia chủ Lâm gia hiện tại, Ngưng Sương yêu cầu hắn đem Tần Phỉ Phỉ hợp táng với Lâm Thiên Kình. Đối với nữ nhân ngay cả Hắc Ám Thần Điện cũng đánh cho tan tác, Lâm gia chủ lòng tràn đầy sùng bái, không chút do dự đồng ý yêu cầu của Ngưng Sương.
Nhìn Lâm gia trong một đêm lùi bại đi không ít, Ngưng Sương liền đem bản khôi lỗi thuật lúc trước nàng lấy được ở trong Linh Tiêu Tháp đưa cho vị gia chủ trẻ tuổi này.
Lâm gia chủ cảm tạ ân đức đưa mắt nhìn bóng dáng phiêu miểu như tiên nhẹ lướt đi, trong lòng lại in dấu thật lâu không quên được
Tiến vào Ma Giới, Ngưng Sương lợi dụng sự cảm ứng giữa linh thạch, rất nhanh đi tới một phiến sơn cốc non xanh nước biếc, trong sơn cốc dựng một phòng trúc tinh xảo. Bên trong sơn cốc có rất nhiều hoa cỏ mọc khắp nơi, còn có một rừng trúc xanh tươi chập chờn trong gió.
Dựa vào linh thạch cảm ứng, Ngưng Sương biết kim linh thạch ở trong phiến sơn cốc này, căn nhắc một chút, rốt cuộc Ngưng Sương bước chân vào trong sơn cốc. Xuyên qua rừng trúc, nàng nhìn thấy một màn cả đời không quên. Thiên Vũ đã từng là có tướng mạo đẹp như thiếu nữ đột nhiên lại giống như già đi mười tuổi, mà Tử Diễm phong hoa tuyệt đại càng thêm tóc bạc sớm, da thịt đã từng trơn bóng như ngọc lại đột nhiên giống như rau cải mất đi lượng nước, ủ rũ không ít.
Cảm nhận được tầm mắt nhìn chăm chú, Tử Diễm và Thiên Vũ không hẹn mà cùng ngoái đầu nhìn lại, vừa vặn chống lại đôi mắt lã chã chực khóc kia. Trong lòng Tử Diễm khẽ thở dài, ai! Nàng làm sao còn tìm tới đây.
Không khí thương cảm dần dần lan tràn ra, Thiên Vũ vội vàng cười chào hỏi: "Sở cô nương, ngươi cũng thật lợi hại, như vậy mà cũng có thể tìm được chúng ta!"
Đối mặt với nụ cười lạc quan của Thiên Vũ, Ngưng Sương giật giật khóe miệng, kéo ra một tia cười so với khóc còn khó coi hơn."Thiên Vũ, Tử Diễm, các ngươi..."
Nhìn trên gương mặt Ngưng Sương lăn xuống một giọt nước mắt, Tử Diễm vội vàng lên tiếng cắt đứt lời nói của nàng, "Sương, nhìn bộ dáng hẳn là nàng thắng!" Thanh âm thoải mái giống như đang nói: ta đối với cái kết cục này rất hài lòng!
Ngưng Sương gật đầu một cái, dùng ống tay áo lau khô giọt nước mắt trên mặt, nhìn Tử Diễm hỏi "Tại sao ngươi phải làm như vậy?"
Tử Diễm mỉm cười, ánh mắt trong nháy mắt trở nên xa xôi."Sương, nàng đã từng cứu ta một mạng, ta lại để rơi mất tâm; hôm nay ta cứu nàng một mạng, thu hồi lại tâm của ta. Như vậy không tốt sao?"
"Như vậy không tốt sao?" Ngưng Sương tự lẩm bẩm, đúng, như vậy rất tốt! Nếu như ngươi không có hy sinh toàn thân tu vi của ngươi thì tốt hơn, hôm nay có thực lực thiên tôn, lại lĩnh ngộ ý nghĩa của luân hồi. Ngưng Sương ở trên người Tử Diễm, tự nhiên có thể nhìn thấy nhân quả khi hắn trở thành như hiện tại.
"Sương, đây là lựa chọn của ta và Thiên Vũ, thực lực có thể chậm rãi tu luyện lại, nhưng bi kia ta không muốn tái diễn nữa. Cũng may lần này ta kịp thời gò bó mình, nếu không chẳng phải ta lại phải dùng thời gian còn lại để chuộc tội hay sao?" Tử Diễm bình tĩnh nói, vẻ mặt xa xôi. Dừng một chút, Tử Diễm hỏi "Sương, nàng nói một chút, nàng làm thế nào tìm được chúng ta?"
Thiên Vũ hai mắt lóe sáng nhìn nàng, hình như đối với chuyện Ngưng Sương có thể tìm được bọn họ trong thời gian ngắn như vậy cảm thấy rất tò mò. Việc đã đến nước này, Ngưng Sương cũng không có biện pháp giải quyết nào tốt hơn, lúc này nàng chỉ nghĩ nhanh chóng tiến về Thần Giới, xem một chút Hồng Mông Thiên Tôn có biện pháp giúp Thiên Vũ và Tử Diễm khôi phục thực lực hay không.
Cười khổ một tiếng, Ngưng Sương lấy ra mấy viên linh thạch, chỉ vào mấy viên linh thạch không ngừng bay quanh Tử Diễm nói: "Là chúng nó dẫn ta tới."
Tử Diễm nhìn kỹ những viên linh thạch kia một chút, sau đó từ trong không gian giới chỉ lấy ra một viên đá màu vàng, hỏi "Là bởi vì nó sao?"
Ngưng Sương nhìn một chút, gật đầu. Ngay sau đó đem chuyện cửu linh thạch nói cho Tử Diễm biết, thuận tiện còn nói cho hắn biết chuyện mình đã tấn thăng thiên tôn. Chỉ là bởi vì hiện tại lực lượng trong cơ thể Ngưng Sương đã đổi thành linh lực, cho nên nàng mới không biết phải làm sao để trợ giúp Tử Diễm khôi phục thực lực, nàng không biết linh lực có thể trực tiếp đưa vào trong cơ thể Tử Diễm hay không.
Tử Diễm cười đem kim linh thạch giao cho Ngưng Sương, "Ha hả, nói cho cùng Phượng Ngâm Đại Lục cũng là bởi vì chúng ta mới bị tách ra, thật sự chúng ta nên đem nó trở về Thần Vực."
Ở lại địa phương của Tử Diễm một ngày, Ngưng Sương liền nhận được truyền âm của Xích Viêm, nói bọn họ đã tìm được băng linh thạch. Ngưng Sương bởi vì muốn nhanh chóng đem Phượng Ngâm Đại Lục trở về Thần Vực nên liền cùng hai người Tử Diễm cáo từ rời đi. Tử Diễm đưa Ngưng Sương đến gần rừng trúc, Thiên Vũ lại đi cùng với Ngưng Sương xa hơn một đoạn đường.
Mắt thấy căn phong trong rừng trúc càng ngày càng xa, Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là lưu luyến không rời khuyên Thiên Vũ trở về, Thiên Vũ do dự trong chốc lát, rốt cuộc quyết định kéo ống tay áo của Ngưng Sương lại: "Nếu như... Nếu như ngươi tới Thần Giới, giúp ta đi Thanh Khâu nhìn một chút có được không?"
Ngưng Sương cũng không biết tình huống phân bố ở Thần Giới, nghi ngờ hỏi "Thanh Khâu?"
Thiên Vũ gật đầu một cái, ánh mắt nhìn bầu trời xanh thẳm, giọng nói xa xôi vô cùng bi thương."Ta đến từ Thần Giới, Thanh Khâu là địa bàn của hồ tiên thần giới, Cửu Vĩ Thiên Hồ chính là vương tộc Hồ Tộc. Ta chính là tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất trong Cửu Vĩ Thiên Hồ, năm đó Hồ Tộc nội loạn, Mẫu Hoàng cùng tỷ tỷ liều mạng đưa ta rời khỏi Thần Giới. Bọn họ hi vọng ta có thể tu luyện hữu thành, trở về báo thù cho bọn họ, nhưng hiện tại nguyên đan của ta đã mất nên không có khả năng tiến thêm một bước tu vi. Ngươi có thể giúp ta tới Thanh Khâu nhìn một chút được không, ta muốn biết Mẫu Hoàng và tỷ tỷ rốt cuộc như thế nào rồi?"
Ngưng Sương im lặng nhìn Thiên Vũ hồi lâu mới hỏi."Ngươi cho Tử Diễm nguyên đan?" Tuy là nghi vấn nhưng giọng nói lại là vô cùng khẳng định.
Thiên Vũ gật đầu một cái, khẽ thở dài."Lúc đó tình trạng của hắn thật sự rất không tốt, mặc dù Ma Thần bất tử bất diệt nhưng cũng sẽ lâm vào ngủ say, ta không muốn để cho hắn ngủ say."
"Thiên Vũ, ngươi có hối hận không?"
"Không, ta vĩnh viễn sẽ không sẽ hối hận. Chẳng qua là cảm thấy thật có lỗi với Mẫu Hoàng và tỷ tỷ!"
"Thiên Vũ, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ tìm được phương pháp trợ giúp Tử Diễm khôi phục công lực, nhất định sẽ!" Trong ánh mắt Ngưng Sương tràn đầy kiên định, nàng không thể để cho Tử Diễm và Thiên Vũ vì nàng hy sinh lớn như vậy.
Thiên Vũ kinh ngạc nhìn Ngưng Sương như vậy, kể từ lúc gặp nhau cho tới nay, tới lúc này oán hận của Thiên Vũ đối với Ngưng Sương nhiều năm qua mới được tiêu trừ không ít. Đã từng, bởi vì Ngưng Sương chiếm giữ tâm của Tử Diễm nhưng lại không thể cho Tử Diễm hạnh phúc nàng oán giận nàng không ít. Nhưng hiện tại nàng biết Ngưng Sương cũng không muốn tạo thành cục diện như vậy, chỉ tiếc người nàng yêu là Xích Viêm, như vậy thì chỉ có thể cô phụ những người khác. Hoặc là nói cái này chính là duyên phận, có người hữu duyên vô phận, khiến người ta thở dài; có người có phận vô duyên, làm người ta ai thán; còn có một loại người, chính là được trời ưu ái, hữu duyên lại có phận, tự nhiên tất cả đều vui vẻ!
"Sở Ngưng Sương, ngươi nhất định phải hạnh phúc, hạnh phúc mà ngươi có được rất không dễ dàng!" Đưa mắt nhìn bóng lưng của Ngưng Sương càng lúc càng xa, Thiên Vũ lẩm bẩm nói.
Ngưng Sương cùng Xích Viêm hội hợp, cửu linh thạch cũng hội tụ lại với nhau. Ngưng Sương khổ não suy tư hồi lâu, cũng không tìm được phương pháp vận dụng cửu linh thạch trong đầu, thẳng đến khi bóng dáng mờ ảo của Hồng Mông Thiên Tôn xuất hiện trong đám mây.
Chỉ thấy cửu linh thạch bị Hồng Mông Thiên Tôn tùy ý chi phối mấy cái liền tạo thành một pháp trận thần kỳ. Phạm vi bao trùm càng ngày càng rộng, ngay sau đó Hồng Mông Thiên Tôn giơ giơ ống tay áo, cửu linh thạch liền hoàn toàn biến mất.
Ngưng Sương kinh ngạc nhìn Hồng Mông Thiên Tôn, mờ mịt hỏi "Sư phụ, thế là xong sao?"
"Dĩ nhiên, trong vòng ba năm Phượng Ngâm Đại Lục sẽ tự về vị trí." Hồng Mông Thiên Tôn nhìn xuống Ngưng Sương, khóe môi chậm rãi hiện lên một nụ cười hài lòng."Linh Nhi, hiện tại ta dẫn con tới Thần Giới."
Ngưng Sương khoát tay lia lịa, "Sư phụ, ta còn phải đi xem cha mẹ một chút." Dừng lại một lát, nghĩ đến Thiên Vũ và Tử Diễm, "Sư phụ, ta có người bằng hữu bởi vì cứu ta đã tiêu hao hết một thân tu vi, người có thể cứu hắn hay không?"
Hồng Mông Thiên Tôn đối với những việc Ngưng Sương đã trải qua rõ như lòng bàn tay nên tự nhiên hắn cũng biết chuyện của Tử Diễm và Thiên Vũ, nhớ tới lời nói của Thần Đế, Hồng Mông Thiên Tôn không khỏi cân nhắc trong chốc lát, nhưng khi đối mặt với ánh mắt bao hàm hi vọng và cầu khẩn của Ngưng Sương, lời cự tuyệt hắn làm thế nào cũng không nói ra được.
"Linh Nhi, Ma Thần bị Thần Đế cách chức hạ Thần Giới, Thần Đế có lệnh: người Thần Giới không được trợ giúp Ma Thần!"
Ngưng Sương chợt tối sầm mặt, trong lòng âm thầm thở dài Tử Diễm lại cùng Thần Đế từng có quan hệ, vậy phải làm sao bây giờ mới tốt? Đột nhiên, trong đầu Ngưng Sương lóe lên một ý tưởng."Sư phụ, linh lực của ta có thể cho hắn hay không?"
Hồng Mông Thiên Tôn thở dài lắc đầu một cái, ai! Nghiệt duyên a!
"Linh Nhi, người ở Thần Phật Chi Địa đã trở về Thần Giới, hiện tại cha mẹ của con đang ở Thần giới." Hồng Mông Thiên Tôn không có trực tiếp trả lời câu hỏi của Ngưng Sương, ngược lại lại chuyển đổi đề tài.
Ngưng Sương ngạc nhiên hỏi, "Sư phụ, không phải nói chỉ có Thiên Tôn mới có thể tới Thần Giới sao?"
"Linh Nhi, Thần Phật Chi Địa cũng là một phần của Thần Giới, chỉ là chủ nhân của Thần Phật Chi Địa đã từng chọc giận tới Thần Đế nên mới bị giáng chức xuống. Hiện tại, Thần Đế xuống xá lệnh, Thần Phật Chi Địa liền trở về Thần Giới quy túc." Hồng Mông Thiên Tôn nghĩ đến thân phận Ngưng Sương đã từng có, ánh mắt tối sầm lại. Trong lòng lại nặng nề thở dài một tiếng, ai! Linh Nhi, vì sao qua nhiều năm như vậy, con vẫn giống như năm đó đa tình trọng nghĩa như vậy đây? Xem ra sư phụ ta đây thật sự dạy chưa đủ tốt, thủy chung không thể dạy ra một công chúa khiến Thần Đế hài lòng.
"Sư phụ, rốt cuộc ta có thể giúp Tử Diễm hay không vậy?"
Hồng Mông Thiên Tôn nhìn ánh mắt Ngưng Sương sáng rực, khẽ thở dài, "Linh Nhi, con nhất định phải giúp hắn sao?"
Ngưng Sương gật đầu, không chút do dự gật đầu."Dĩ nhiên, cho dù bỏ qua một thân tu vi ta cũng muốn giúp hắn!" Ngưng Sương đã sớm suy nghĩ xong, nếu ở mặt tình cảm nàng đã thiếu nợ Tử Diễm, như vậy nàng làm sao có thể yên tâm thoải mái hưởng thụ phần lễ vật Tử Diễm tặng lớn như vậy?
"Linh Nhi, đem khỏa tiên đan này cho hắn ăn vào. Nhưng hậu quả của chuyện này chính con phải suy nghĩ thật kỹ, đến lúc đó Thần Đế tức giận, vi sư cũng không giúp được con." Hồng Mông Thiên Tôn nói xong, chỉ thấy một cái bình ngọc chậm rãi bay tới trước mặt Ngưng Sương.
Ngưng Sương tiếp được bình ngọc, không chút do dự gật đầu một cái."Sư phụ yên tâm, tất cả hậu quả một mình con gánh chịu!"
"Con gánh chịu? Nếu như Thần Đế muốn con và Xích Viêm tách ra, con có bằng lòng hay không?" Hồng Mông Thiên Tôn cười khổ nói.
Ngưng Sương ngẩn ra, tựa như không ngờ tới sẽ xảy ra hậu quả như vậy, tay cầm bình ngọc không khỏi chần chờ một chút nhưng ngay lập tức lại kiên định cầm lấy bình ngọc, lời nói ra càng thêm có khí phách."Sư phụ, ta sẽ không hối hận. tình nghĩa của Tử Diễm ta muốn trả, tình nghĩa của Xích Viêm ta cũng vậy nhất định sẽ không cô phụ. Năm tháng làm thần tiên vô cùng dài và nhàm chán, ta ít nhất còn có thể vì tình yêu mà phấn đấu!"
Hồng Mông Thiên Tôn bị lời nói này của nàng chấn đắc chậm rãi cười, "Được, Linh Nhi, dựa vào con một lòng vì tình yêu mà phấn đấu, vi sư tất nhiên sẽ giúp con cầu tình." Lời vừa dứt, Hồng Mông Thiên Tôn đã từ từ đi xa, trong không trung chỉ còn lại dư âm lượn lờ."Linh Nhi, làm xong việc mau tới Thần Giới. nếu như Thần Đế giận chó đánh mèo lên cha mẹ con, vi sư cũng liền mặc kệ."
Cúi đầu cười khẽ một tiếng, trên mặt Ngưng Sương chậm rãi hiện lên một tia cười yếu ớt, Hừ! Sư phụ kiêu ngạo khẩu thị tâm phi(*).
(*) khẩu thị tâm phi: Miệng nói một đằng tâm nghĩ một nẻo ý nói lời nói và suy nghĩ không ăn khớp nhau
Trên đường tới Ma Giới, Ngưng Sương nhìn Xích Viêm vẫn luôn im lặng nhỏ giọng nói: "Viêm, thật xin lỗi!"
Xích Viêm nhẹ nhàng kéo vai nàng, đôi mắt vàng chậm rãi hiện lên một chút ý cười, nhếch môi nói: "Sương, vì sao nói xin lỗi?"
Ngưng Sương đưa tay kéo tay Xích Viêm lại, cảm thụ ấm áp lòng bàn tay truyền tới, lo lắng trong lòng nhất thời được xua tan đi không ít."Ngươi không sợ Thần Đế thật sự đem chúng ta tách ra sao?"
Xích Viêm trở tay đem bàn tay nhỏ bé của Ngưng Sương quấn ở trong lòng bàn tay hắn, khẽ lắc đầu, "Không lo lắng, cho dù thời gian qua đi hai mươi vạn năm, cho dù trải qua trăm ngàn lần luân hồi, tay của chúng ta vẫn ở chung một chỗ. Ta cũng không tin, còn có cái gì chúng ta không qua được?"
Đến đây, mới vừa rồi bởi vì lời nói của Hồng Mông Thiên Tôn mà Ngưng Sương sinh ra lo lắng hiện tại đã hoàn toàn biến mất. Đúng vậy! Tình cảm của nàng và Xích Viêm đã trải qua thời gian khảo nghiệm rất dài, trải qua chiến tranh tàn khốc, nhận được lời chúc phúc hoặc phản đối của nhiều người như vậy, còn có cái gì mà nàng không dám đối mặt nữa?
Trên gương mặt tuyệt mỹ của Ngưng Sương chậm rãi hiện lên một nụ cười ôn nhu, nàng nắm chặt tay Xích Viêm, cười nói: "Viêm, ngươi là hẳn chưa biết, địa phương Tử Diễm và Thiên Vũ ẩn cư rất đẹp! Chờ sau khi chúng ta tới Thần Giới thăm cha mẹ ta xong, chúng ta cũng tìm một địa phương như vậy, sống một cuộc sống không tranh quyền thế. Có được hay không?"
Nhiều năm như vậy, cuộc sống của nàng giống như một dây cung giương căng, một việc tiếp một việc - chuyện tốt hoặc chuyện xấu theo nhau mà tới. Từ sau khi rời khỏi vách núi năm đó, nàng chưa từng được thả lỏng qua. Hôm nay, tất cả mọi chuyện đã tạm thời kết thúc, nàng thật sự rất muốn cùng Xích Viêm tìm một địa phương ngày ngày nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, mây tụ rồi mây tan. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..
Xích Viêm nhìn bộ dáng Ngưng Sương say mê, trong lòng cũng dần dần tràn ra hạnh phúc. Giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy tất cả quyền thế địa vị công danh lợi lộc trên thế gian đều không bằng một nụ cười của nàng.