“Tiểu nhị, mau dẫn bản thiếu gia tới sương phòng thiên tự nhất hào.” Giọng nói lộ ra vẻ ngông cuồng vênh váo.
“Đông Phương thiếu gia, hiện tại sương phòng thiên tự nhất hào đang có khách, người xem có thể...” lời nói khiêm nhường của tiểu nhị bị Đông Phương Khuê tức giận cắt đứt.
“Không thể, hiện tại ngươi phải đem sương phòng thiên tự nhất hào cho ta ngay lập tức, lập tức, lập tức!”
Thẻ hắc huyền tinh lại hoa hoa lệ lệ xuất hiện ở trước mắt tiểu nhị, hắn vừa định đồng ý nhưng lại chợt dừng lại, ở Túy Hương Lâu nghênh tới đưa đi nhiều năm như vậy, nên hắn đã sớm có nhãn lực. Tuy rằng lão giả lúc nãy có vẻ vất vả, nhưng tiểu cô nương kia lại cao quý tinh nhã, mơ hồ có một loại khí độ ung dung của người bề trên, những người như vậy không phải là người hắn có thể đắc tội nổi.
Hắn do dự rơi vào trong mắt của Đông Phương Khuê, Đông Phương Khuê nhất thời càng tức giận, cước đá đem tiểu nhị đá văng ra, dùng khí thế hung hăng hướng lên sương phòng thiên tự nhất hào mà đi, ánh mắt tiểu nhị phức tạp thở dài, đáy lòng vốn đang căng thẳng như dây cung nhất thời không khỏi buông xuống, may mắn, rốt cuộc hắn cũng không có chuyện gì.
Càng ngày tiếng bước chân truyền đến càng gần, nụ cười của Ngưng Sương phát ra trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Bang bang”
Từ trên cửa vang lên hai tiếng đạp cửa, Mộng lão cùng Ngưng Sương nhìn nhau cười, cuộc nói chuyện vui vẻ ngày hôm nay đến đây là chấm dứt.
Một đạo huyền lực đánh vào cánh cửa, chỉ nghe “phù phù” một tiếng, một tùy tùng mặc y phục màu xám ngã xuống đất.
Không để ý tới tùy tùng bị ngã đến chật vật, hai tay Đông Phương Khuê chấp sau lưng đi vào, ánh mắt Ngưng Sương lạnh nhạt nhìn người vừa tới, ngũ quan xinh xắn, coi như khuôn mặt tuấn mỹ, nhưng giữa hai lông mày lại lộ ra âm nhu, một bộ áo bào vừa dầy vừa nặng màu đen cũng áp không được khí tức âm nhu của hắn. Ánh mắt cao ngạo không coi ai ra gì, khiến người ta cảm thấy rất không thoải mái,.
“Tên khất cái, còn không mau cút đi, ngoan ngoãn đem vị trí tặng lại cho bản thiếu gia.” Lời nói vô cùng phách lối từ đôi môi rất mỏng của hắn phun ra.
Mộng lão thích ý uống ly rượu, nghiêng đầu nhìn Ngưng Sương ưu nhã ngồi ở đối diện, nở một nụ cười hứng thú.
Ngưng Sương thu hồi ánh mắt đang quan sát Đông Phương Khuê, giống như lơ đãng thở dài, lạnh nhạt nói: “Ai, bây giờ càng ngày càng nhiều chó lưu lạc, khắp nơi sủa loạn cũng không có người quản.”
Biểu tình đàng hoàng của Ngưng Sương chọc cho Mộng lão sặc một ngụm rượu ở cổ họng, đột nhiên phải ho khan. Sắc mặt của Đông Phương Khuê càng lúc càng tối lại, đáng chết, lại dám giễu cợt hắn, ta muốn để cho ngươi phải hối hận khi được sinh ra ở thế giới này.
Một đạo băng nhận của Đông Phương Khuê hướng Mộng lão đánh tới, Mộng lão đột nhiên phun một ngụm rượu ra ngoài, trong nháy mắt băng nhận liền tiêu tán, Mộng lão nâng ống tay áo lên lau lau vết rượu ở khóe miệng, thở phào một cái thật dài, “Rốt cuộc cũng ho ra rồi, thật là thoải mái a!”
Gương mặt tuấn tú của Đông Phương Khuê đen lại giống như bầu trời trước khi đổ mưa lớn, băng tiễn như mưa rơi, ào ào hướng tới hai người Ngưng Sương bay qua. Ngưng Sương cau mày, người này, thật không biết phân biệt tốt xấu, Mộng lão không để lại dấu vết phá băng nhận của hắn..
Ngưng Sương khẽ nhấc thủy tụ, ánh sáng băng lam chợt lóe, một lá chắn bằng băng liền xuất hiện, đem ngàn vạn mưa tên toàn bộ đều cản lại, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của nàng chậm rãi nâng lên vẻ lãnh khốc.
“Một cái thiên huyền sư nho nhỏ, cũng dám ở trước mặt của ta chơi băng tiễn, ta liền để cho ngươi biết một chút về cái gì mới là ‘ mạn thiên vũ tiễn’ chân chính. Theo hai tay Ngưng Sương kết ấn,nhiệt độ trong không khí đột nhiên hạ xuống, hàn ý nhè nhẹ khuếch tán ra. Một đoàn ánh sáng băng lam xuất hiện ở trong tay nàng, hóa thành băng tiễn dày đặc, ào áo hướng về Đông Phương Khuê bay đi.
Ngưng Sương chỉ là muốn cho hắn một bài học, nên nàng đem uy lực của băng tiễn khống chế vừa đúng. Chỉ đả thương tới da thịt, không đả thương tới tính mạng. Nhưng cho dù chỉ như thế, Đông Phương Khuê cũng đã đủ nhếch nhác rồi.
Trên y phục màu đen tràn đầy những lổ nhỏ chằng chịt, giống như cái sàng vậy, bị băng tiễn đánh trúng, giống như bị ngàn vạn cây kim ghim vào da, cái loại đau đớn tận xương tủy đó, khiến gương mặt Đông Phương Khuê trắng bạch. Hắn không cảm kích Ngưng Sương thủ hạ lưu tình, nhưng hắn cũng biết mình không phải là đối thủ của nữ tử có dung mạo tuyệt mỹ này, băng nguyên tố của mình ở dưới uy áp của nàng, giống như run lẩy bẩy. Nhưng nhục nhã ngày hôm nay hắn đâu thể để yên được.
“Tiện nhân, ta chính là chất tử của tam trưởng lão ở Đế Quốc học viện, ngươi đã đắc tội với ta, ta muốn để cho ngươi sống không bằng chết!” trong ánh mắt của Đông Phương Khuê có chứa sát khí dày đặc, hận không thể đem Ngưng Sương xé thành trăm mảnh nhỏ. Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết, mang thúc phụ cửu tinh huyền tôn đỉnh cấp ra chắc chắn sẽ khiến tiện nhân kia sợ đến tiểu ra quần.
Sau khi hắn dùng ánh mắt âm lãnh của hắn đem Ngưng Sương quan sát tỉ mỉ một lần, cuối cùng rơi vào trên gương mặt tinh xảo của nàng, kiệt kiệt nở nụ cười, “Tiện nhân, mặc dù hơi nhỏ một chút, nhưng dáng dấp cũng coi như tuyệt sắc khuynh thành, lưu lại cho bản thiếu gia ấm giường ngược lại cũng không tồi. Chờ bản thiếu gia chơi chán, sẽ thưởng cho mấy người các ngươi hảo hảo vui vẻ...”
Ở dưới Đông Phương Khuê bày mưu tính kế, ánh mắt của mấy tên tùy tùng phía sau hắn càng không kiêng kỵ chút nào ở trên người Ngưng Sương di động, trong miệng càng nói nhiều lời nói khó nghe.
“Đa tạ thiếu gia ban thưởng, tiểu cô nương tuyệt sắc như vậy, chơi khẳng định sẽ rất vui.” Một tên tùy tùng xấu xí trong đó càng không ngừng nuốt nuốt nước miếng.
Khi bọn hắn đang đắc ý vênh váo cười, khí tức cả người Ngưng Sương đột nhiên thay đổi, mang theo hơi thở chết tróc, ngoan lệ tràn ngập cả căn phòng, giống như tu la địa ngục phủ xuống. Trong ánh mắt sáng ngời xông lên sát ý lãnh lẽo, tay nắm chặt thành quả đấm, gân xanh hoàn toàn hiện ra, “Tìm chết!”
Cùng lúc đó, trong lòng bàn tay nàng âm thầm ngưng tụ ra một quả cầu huyền lực, trải qua huyền lực cuộn cuộn không ngừng rót vào, vốn là huyền lực cầu nho nhỏ trong nháy mắt liền giống như kinh khí cầu lớn lên, “hưu” một tiếng bay vào giữa không trung, lấy khí thế sét đánh không kịp bưng tai đánh úp về phía đám người Đông Phương Khuê.
‘ Ầm Ầm ’
‘ rầm... ’
Theo mấy tiếng nổ mạnh, Túy Hương lâu phát ra rung động dữ dội.
‘ oanh ’
Một tiếng vang thật lớn, rường cột chạm trổ ở lầu ba trong nháy mắt sụp đổ, cũng may tiểu nhị cơ trí vẫn luôn chú ý tình thế phát triển. Vừa thấy lầu ba khí áp thấp xuống, hắn liền thông báo cho quản sự đem khách nhân ở lầu ba và lầu hai dời đi ra ngoài.
Bụi bậm tản đi, Ngưng Sương vỗ vỗ y phục trắng thuần, nhìn một đống hỗn độn ở Túy Hương lâu một cái, chân mày lơ đãng nhíu lại, oán giận nói: “Lần này thảm rồi, phải bồi thường cho người ta một số tiền lớn, sớm biết như vậy ta chỉ dùng sáu thành công lực là tốt rồi.”
Mộng lão mới từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, lại bị lời nói cường hãn của Ngưng Sương chấn động lảo đảo mấy cái, lực phá hoại lớn như vậy, thế nhưng nàng chỉ dùng bảy tám phần công lực. Sợ rằng cường giả huyền vương cũng rất khó có thể làm được đi! Hắn thấy rất rõ ràng, huyền lực cầu này hoàn toàn là do huyền lực co rút lại mà thành, trải qua hao phí lớn như vậy, thần thái nàng lại vẫn phấn khởi như cũ, chẳng lẽ huyền lực của nàng lấy mãi không hết?
“Mộng lão, xem ra chúng ta phải tạm biệt ở đây rồi, trước khí trợ thủ của tên cặn bã này đến, người nhanh đi đi!” Ngưng Sương chán ghét liếc nhìn Đông Phương Khuê bị nổ đến khuôn mặt cũng bị thay đổi, trong giọng nói lộ ra ân cần nhàn nhạt.
Mộng lão có chút bất ngờ nhìn nàng, nha đầu này, tâm tư tnh tế tỷ mỉ, cư nhiên lại sợ liên lụy đến một lão đầu như hắn.”Nha đầu không sợ thúc phụ của hắn trả thù sao?”
Ngưng Sương bất đắc dĩ thở dài, “Sợ thì thế nào? Bất quá chỉ là tiểu lão đầu hắn dám làm gì ta sao?”
Ngưng Sương thong dong khiến Mộng lão bừng tỉnh hiểu ra, nha đầu này sợ rằng lai lịch không nhỏ, chỉ mong ngày sau nàng thật có thể giúp tộc nhân của mình tránh được một kiếp nạn. Thấy Ngưng Sương tính trước kỹ càng như vậy, Mộng lão cũng không từ chối, bóng đen chợt lóe, liền biến mất bóng dáng.