Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 38: Ngạc Mộng Sâm Lâm (rừng rậm ác mộng)



Ngạc Mộng sâm lâm, tên như ý nghĩa, giống như một cơn ác mộng tồn tại.

Truyền tống trận của học viện nối thẳng với Ngạc Mộng sâm lâm, sáng sớm đã đem một đội ngũ gần ba trăm người truyền đến ven rừng rậm, hai trăm đệ tử của học viện và năm mươi đệ tử của các gia tộc, mỗi tổ có mười người,cứ năm tổ thì có một lão sư, tổng cộng có năm lão sư. Học viện còn phái ra hơn mười cận vệ đi theo, do đại trưởng dẫn đầu.

Ngưng Sương cùng với Nam Cung Thanh Ca, Phượng Dật, Băng Ngọc Hà, Lôi Chiến Vũ, Hiên Viên Trạch, Vân Thanh Dương, Lạc Vân Bằng, Bắc Ảnh Thần và Phượng Ca là một đội. Mấy người quen cũ tự động hợp thành một đội, những người còn lại là do lão sư sắp xếp.

Trước mắt tu vi Ngưng Sương lộ ra là ngũ tinh tinh huyền sư, so với lúc ban đầu mới vào học viện tiến bộ quá nhỏ, mà những người khác ở dưới sự dạy dỗ của danh sư, lại tiến bộ thần tốc.

Ngay cả Hiên Viên Trạch nhỏ tuổi nhất cũng đã là nhị tinh thiên huyền sư, Ngưng Sương gần như thành người yếu nhất trong đội, mấy người được sắp xếp vào sau, ánh mắt không tự chủ đều mang theo vài phần xem thường

“Tiểu cô nương kia, là đệ tử của viện trưởng, nhưng một chút tiến bộ cũng không có...”

“Ngươi không biết sao, đệ tử của viện trưởng là một phế vật, cho nên viện trưởng chỉ truyền dạy luyện khí thuật cho nàng...”

“Thật là đáng tiếc,dung mạo như vậy, nhưng lại là một phế vật...”

Tiếng nghị luận không lớn không nhỏ lọt vào tai Ngưng Sương, đôi mắt Ngưng Sương bình tĩnh không nổi một chút gợn sóng, thế giới này, người nhàm chán thật quá nhiều, chưa bao giờ thiếu hụt thị phi. Chỉ cần không đụng vào ranh giới cuối cùng của nàng, nàng cũng không cần thiết để ý tới!

Ít nhiều Nam Cung Thanh Ca và Vân Thanh Dương cũng biết một chút về lai lịch của nàng, nên tự nhiên đối với mấy lời đồn đãi này bọn họ cũng mặc kệ, mà Lôi Chiến Vũ, và Hiên Viên Trạch lại bất đồng, bọn họ dựa vào thần đan của Ngưng Sương mới có thể thành công lên cấp, thực lực tăng lớn, lúc này bọn họ làm sao có thể mặc cho những người này nhục nhã ân nhân của bọn họ như vậy.

“Im miệng!” Cả người Lôi Chiến Vũ tản mát ra khí tức lạnh thấu xương, trong lúc vô hình hắn thả ra uy áp làm không khí xung quanh đột nhiên bị đè ép nặng nề.

Đám người cảm nhận được lửa giận của Lôi Chiến Vũ, còn Ngưng Sương lại thầm khen ánh mắt của chính mình không tệ. Hai người này, ngược lại không uổng công nàng đã gia tay cứu trị.

Danh tiếng lãnh diện (mặt lạnh) Chiến Thần Lôi Chiến Vũ ở học viện vô cùng vang dội, đây chính là vào hai năm trước lúc hắn dựa vào quả đấm của chính mình để vào học viện mà ra. Vì vậy cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng của hắn, những tiếng bàn luận xôn xao kia đột nhiên trở nên yên lặng.

Mặc dù những người đó đã tạm thời yên tĩnh lại, nhưng Hiên Viên Trạch vẫn thở phì phò nắm chặt quả đấm, giống như chưa hết giận.

Ngưng Sương mỉm cười vỗ vỗ bả vai Hiên Viên Trạch, “Lời đồn đại, chỉ dừng lại ở người không có tri thức. A Trạch, dư luận, giống như nước lũ, chỉ có thể khai thông, không thể ngăn chặn, bằng không sẽ chỉ làm dư luận càng thêm mãnh liệt. Ngày sau, khi ngươi trở thành vua của một nước, người nắm giữ sinh mệnh của lê dân bách tính phải nhớ bất luận khi nào, đều không được để cho ngọn lửa tức giận đốt cháy lý trí của ngươi, cũng không thể mù quáng mê tín vũ lực. Một người cường giả, bản thân không chỉ phải có thực lực cường đại, mà cũng phải có khí độ tôn trọng người yếu, và tấm lòng trăm sông đổ vể biển.”

Giọng nói của Ngưng Sương nhàn nhạt từ từ truyền ra, nhìn nàng thong dong ưu nhã, giống như chi lan ngọc thụ(*). Tâm linh đám người Hiên Viên Trạch chấn động, không khỏi cúi đầu trầm tư.

(*) Chi lan ngọc thụ: là cỏ chi và cỏ lan (thời xưa chỉ sự cao thượng, tài đức, tình bạn tốt.)

Ánh mắt nhìn về Ngưng Sương một lần nữa, nhưng lần này mang theo mấy phần âm thầm khen thưởng, nếu như nói, lúc trước vì nàng ra mặt là xuất phát từ áy náy và cảm kích. Như vậy hiện tại, ngoại trừ tò mò, cảm kích mà bọn họ đối với nàng, lúc này còn có tôn trọng, phát ra từ nội tâm.

Đại trưởng lão đứng ở cách đó không xa chú ý tới động tĩnh của bọn họ, ánh mắt hắn tinh quang chớp lóe. Hắn vẫn không hiểu, Huyền lão luôn luôn kén chọn vì sao lại yêu thương tiểu cô nương có thiên phú không cao này. Hôm nay, hắn cũng coi như biết một chút, nữ tử này, cho dù tu vi của nàng cao hay thấp, nhưng chỉ phần riêng phần khí độ thong dong này, cũng đã có bao nhiêu người không theo kịp!

“Mọi người thật là nhàn rỗi a! Chỉ mong sau khi các ngươi vào rừng rậm vẫn có thể có loại nhàn hạ thoải mái này!” ánh mắt đại trưởng lão uy nghiêm quét qua đám học viên lúc nãy nghị luận kia, giọng nói trầm thấp.

Là cường giả huyền vương đứng thứ hai ở ở viện, lời của hắn không có bất kỳ người nào dám chất vấn, trong nháy mắt, tất cả đều yên tĩnh, không một tiếng động

Đại trưởng lão hài lòng nhìn chung quanh một cái, cao giọng tuyên bố: “Từ giờ trở đi, đội viên của các ngươi chính là chiến hữu của các ngươi, sẽ cùng nhau trải qua sống chết, tương trợ lẫn nhau, ta không hy vọng nhìn thấy có đội ngũ nào không đoàn kết. Bây giờ tiến vào rừng rậm!”

Theo giọng nói hùng hồn của hắn rơi xuống, đội ngũ lục tục tiến vào rừng rậm. Cho dù vẫn đang ở bên ngoài rừng rậm, Ngưng Sương cũng đã lên tinh thần, Mộng lão từng nói qua, rừng rậm Ngạc Mộng kinh khủng nhất không phải chỉ có huyền thú cường đại, mà còn có thực vật thú không chỗ nào là không có, chẳng hạn như Hấp Huyết Đằng, Thực Nhân Hoa, Kiến Huyết Phong Hầu cùng với cây có thể chế tạo ảo cảnh, khiến người ta lâm vào ngủ say, vân vân...., bất kể ngươi có đề phòng hay không.

“A Trạch, trong rừng rậm, hoa cỏ càng xinh đẹp càng nguy hiểm, ngươi ngàn vạn lần không được buông lỏng cảnh giác!” Ngưng Sương thấy Hiên Viên trạch tò mò sờ đông sờ tây xem một chút, nên không nhịn được nhắc nhở. Trong lòng của nàng, nàng đẽ sớm đem đứa nhỏ mới mười hai tuổi đơn thuần như ánh mặt trời này coi làm đệ đệ mà đối đãi.

Nghe vậy, Hiên Viên Trạch rút cánh tay đang chuẩn bị hái hoa về, trong mắt rõ ràng nhiều hơn mấy phần kiêng kỵ. Ngược lại Phượng Dật xem thường bĩu môi, giễu cợt nói: “Bản thân ngươi thực lực thấp kém, lại nhát như chuột, không có ý tốt nói ra lời hù dọa người khác, thật sự là không biết xấu hổ!”

Phượng Dật này, kể từ lần đó cùng Tần Phỉ Phỉ giao tranh, sau khi được Bạch Hổ cứu, ở học viện thu liễm không ít, dốc lòng với việc tu luyện, thực lực cũng coi như đột nhiên tăng mạnh, hôm nay đã là cửu tinh tinh huyền sư. Ở dưới tình huống được đan dược phụ trợ, thiên phú như vậy, xác thực hắn có tư cách kiêu ngạo.

Ngưng Sương cũng không phản bác, một đôi đôi mắt sáng khiêu khích nhìn hắn, giống như đang nói ‘ ngươi hái thử xem một chút sẽ biết ’. Phượng Dật quả nhiên cao ngạo quát: “Lời nói mê hoặc người khác, hiện tại ta liền hái cho ngươi xem.” Nói xong hắn đưa tay về phía đóa khổng lồ diễm lệ hái, thời điểm hắn đang muốn bẻ gảy thân hoa thì chỗ thân hoa nhỏ ra một giọt nhũ dịch màu đỏ như máu, nhanh chóng thông qua lỗ chân lông thấm vào da. Ngón tay của hắn nhất thời sưng đỏ, chỗ sưng đỏ nhanh chóng lan tràn tới cánh tay sau đó tới toàn thân, lập tức cả người lung lay ngã xuống.

Phượng Dật cảm thấy đầu váng mắt hoa, cả người chết lặng, hắn biết mình đã trúng độc, hắn muốn ngưng tụ huyền lực ngăn cản độc tính lan tràn, nhưng lại phát hiện, một tia huyền lực cũng không tụ được. Lúc này, hắn hối hận thì đã muộn!

Trước khi đi, Ngưng Sương chuẩn bị tương đối đầy đủ, nàng luyện chế không ít đan dược. Có thanh linh đan giải bách độc, tử ngọc đan giúp tăng huyền lực, đối với nội thương và ngoại thương là mộc linh đan, nhưng lúc này, nhìn Phượng Dật nằm ở trong ngực Phượng Ca, nàng lại không muốn lấy ra. Dù sao, Phượng Ca đã kêu lão sư dẫn đầu đội, nàng cần gì phải tự tìm phiền toái.

Cùng nhau đi tới, bên tai truyền tới tiếng kêu cứu nối liền không dứt. Hiển nhiên, những “thứ hoa trong nhà kính” (*) này vừa vừa vào rừng rậm thì gặp phải đầy đủ các loại nguy hiểm, thiếu hụt nghiêm trọng ý thức tự bảo vệ mình.

(*) ý nói những người sống sướng quen rồi vừa ra ngoài mất đi sự bảo vệ liền gặp nguy hiểm

Sư phụ dẫn đầu đội ngũ rất nhanh đi tới, có thể nhận thấy hắn là một lão sư rất có kinh nghiệm trong việc thám hiểm rừng rậm, chỉ liếc mắt nhìn cả người Phương Dật cứng ngắc sưng đỏ, thì đã biết rõ xảy ra chuyện gì.

“Không phải đã thông báo không được tùy tiện đụng chạm vào hoa cỏ trong rừng rậm sao? Tại sao không nghe lời như vậy, đây chính là Nam Tinh hoa độc, độc tố thuộc loại thần kinh và huyết dịch, có thể khiến con người trong nháy mắt cả người cứng ngắc, mạch máu tăng lên đột ngột, độc tố phá hoại các chức năng trong cơ thể, cuối cùng hộc máu mà chết.” Lời nói của lão sư làm không khí đột nhiên nặng nề, hóa ra một tinh huyền sư cao cấp khi đối mặt với một đóa hoa xinh đẹp, lại không chịu nổi một kích!

Lão sư dẫn đầu đội ngũ lấy lọ dược mang theo trong người đổ ra một viên đan dược bỏ vào trong miệng của Phượng Dật, ngón tay khẽ vỗ vào chỗ cổ họng hắn, đan dược thuận thế trôi xuống. Lão sư dẫn đầu đội ngũ chỉ vào Phượng Dật đang bị thương, nặng nề nói với những khác người: “Trong rừng rậm chỗ nào cũng có nguy hiểm, bản thân các ngươi nếu không đề cao cảnh giác, ta cũng chỉ cứu được các ngươi được một lần, hai lần, cuối cùng các ngươi có lẽ còn không thể ra khỏi được cánh rừng rậm này. Thật may, mới vừa rồi Phượng Dật chỉ gặp phải một nam tinh hoa còn chưa trưởng thành, nếu không, hiện tại hắn đã sớm thành một đống thịt thối rữa.”

Lời của lão sư giống như một tảng đá lớn đập vào trong lòng của mọi người, lúc này đối với những thứ hoa cỏ xinh đẹp, không khí trong lành, rừng rậm thoạt nhìn có phong cảnh như tranh vẽ, đều vô tình nhấc lên cảnh giác hết sức.

Ở tác dụng của dược vật, ước chừng đợi khoảng nửa canh giờ (1 tiếng), Phượng Dật mới yếu ớt tỉnh lại, cũng may các đội khác cũng không ngừng gặp phải phiền phức, khiến cho bọn họ không có cách quá xa.

Mặc dù Phượng Dật còn vô cùng yếu ớt, nhưng Lão sư lại ra lệnh tiếp tục tiến lên, dù sao, nếu bị lạc trong rừng rậm, chỉ bằng mấy “đóa hoa trong nhà kính” này, hậu quả khó mà lường được.

Trải qua tai nạn này, ánh mắt Phượng Dật lại nhìn Ngưng Sương lần nữa, nhưng lần này bất tri bất giác ít đi mấy phần xem thường.

Ngã một lần khôn hơn một chút, người này vẫn không tính là hết thuốc chữa! Biểu hiện của Phượng Dật ở trong học viện một năm này, để cho Ngưng Sương nhìn thấy rõ ràng, ban đầu suy đoán của nàng không sai, hắn chỉ là đứa nhỏ bị làm hư từ nhỏ, cần chính là một thiện gia dẫn đường mà thôi.

Trải qua tai nạn của Phượng Dật, tất cả mọi người đều chú ý gấp bội, dọc theo đường đi không còn trêu hoa ghẹo nguyệt nữa, rất nhanh đã theo kịp đại đội ngũ.

“Băng Ngọc Hà, cẩn thận!” Cùng lúc với giọng nói của Ngưng Sương vang lên, một đạo hồng quang đã hướng đỉnh đầu của Băng Ngọc Hà bay qua. Chỉ nghe ‘ xích ’ một tiếng, một thực nhân đằng mang theo xúc tua có miệng hút thật lớn chợ hạ xuống, chất lỏng màu đỏ bắn ra khắp nơi, lập tức mùi máu tanh nồng nặc lan tràn bốn phía.

Lúc này Băng Ngọc Hà mới hậu tri hậu giác phát hiện, Ngưng Sương lại có thể dùng một thanh chủy thủ màu đỏ chặt đứt miệng hút của thực nhân đằng, hắn may mắn thoát khỏi tập kích. Mà bên kia, Lạc Vân Bằng ngược lại không có may mắn như vậy, mông của hắn bị miệng hút khổng lồ của một thực nhân đằng trưởng thành hút vào.

“Cứu mạng!”

Theo tiếng kêu cứu vang lên, những người khác chỉ đành phải chạy như bay lên, ba chân bốn cẳng bổ về phía xúc tua to lớn của thực nhân đằng, mà Lạc Vân Bằng đang bị hút ở trên xúc tua lại cảm giác thấy huyền lực của bản thân đang chậm rãi trôi mất đi.

Sắc mặt của hắn càng ngày càng tái nhợt, sự tuyệt vọng ở đáy mắt cũng càng ngày càng nồng đậm, xúc tua của thực nhân đằng này chém xong lại có thể lập tức trùng sinh ngay, xúc tua trước mặt còn chưa có chém đứt, phía sau lại dài tiếp ra, cứ tiếp tục như vậy, mạng hắn xong rồi!

Thấy như vậy, Ngưng Sương buông tha cách làm vô ích này, đi vòng qua phía sau thực nhân đằng. Chung quanh thực nhân đằng đều là xúc tua, Ngưng Sương vừa cẩn thận né tránh tấn công của nó, vừa cẩn thận tìm kiếm mạng môn của nó.

Có công mài sắt, có ngày nên kim, trải qua tìm kiếm cẩn thận, rốt cuộc nàng cũng phát hiện ở giữa thân cây thực nhân đằng có một lổ nhỏ, tựa như một con mắt, nhìn ngó tất cả chung quanh. Ngưng Sương gọi ra Tử Liên thần hỏa, đem ngọn lửa tụ thành một đạo hỏa tuyến nhỏ mảnh, bắn thẳng vào lổ nhỏ.

“Rống rống...”

Trong nháy mắt khi Tử Liên thần hỏa chui vào thụ tâm, từng tiếng kêu thảm thiết từ bên trong hốc cây truyền ra, trong phút chốc, ngàn vạn xúc tua nhanh chóng héo rút trở về, miệng hút cũng buông lỏng con mồi ra. Ngưng Sương hài lòng thu hồi Tử Liên thần hỏa, phong thái hiên ngang xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Vẫn đứng ngoài quan sát, Lão sư tán thưởng nhìn nữ tử thanh lệ xuất trần này, tiểu cô nương này thong dong trấn định, can đảm cẩn trọng, không hổ là đệ tử thân truyền của viện trưởng.

Trải qua chuyện này, ánh mắt của những người khác nhìn về phía Ngưng Sương cũng bất giác nhiều hơn mấy phần tìm kiếm, ít đi mấy phần xem thường.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.