Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 56: Đồng bạn của Xích Viêm



Thời gian trầm mặc giữa bọn họ chậm rãi trôi qua, rốt cuộc, đạo bóng dáng kim sắc kia cũng chậm rãi lên tiếng.

“Ngươi rốt cuộc đã tới! Ta là đồng bạn đời đời kiếp kiếp của ngươi.”

Lời nói này lọt vào tai, Ngưng Sương nhất thời sững sờ một hồi lâu, nam tử này lại nói mình là đồng bạn đời đời kiếp kiếp của hắn? Đời này, đồng bạn của nàng có rất nhiều, Bạch Hổ, Thanh Long, Phượng Ngâm...

Nhưng có thể xưng là đồng bạn đời đời kiếp kiếp cũng chỉ có Xích Viêm, linh hồn cùng nàng tương khế, cùng hưởng chung sinh mạng. Đúng rồi, Xích Viêm! Đôi mắt màu vàng của người này cùng với đôi mắt thoáng hiện ở di tích của thần lần đó của Xích Viêm rất giống nhau.

Chẳng lẽ hắn cùng Xích Viêm có quan hệ? Ngưng Sương vừa định hỏi hắn, nàng nhấc mắt lên, lại phát hiện đạo bóng dáng kim sắc kia đã sớm biến mất.

Ngưng Sương chỉ đành phải tạm thời gác lại nghi vấn trong lòng, bước lên tầng thứ tám. Tầng thứ tám bố trí huyễn thuật cao cấp, lại dùng trận pháp tương trợ, trận pháp này trái ngược giống như vì Ngưng Sương nâng cao trình độ, phần lớn đều là dựa vào âm dương vô cực giải trừ cấm thuật để giải trận.

Đứng ở tầng thứ chín, Ngưng Sương đem tất cả quá trình hành động trèo lên trên tháp lần này hồi tưởng một lần, nàng thế nhưng kinh ngạc phát hiện một sự thật, kể từ sau khi nàng cầm qua cái thủy tinh cầu đó ở cửa tháp, hình như Linh Tiêu Tháp này liền bắt đầu cố ý thiên vị với nàng.

Không biết nơi này rốt cuộc là kỳ ngộ hay là bẩy rập đây?

Ngưng Sương trăm mối vẫn không có cách giải, cuối cùng nàng dứt khoát bước lên đỉnh tháp, nếu đây là do Xích Viêm dặn dò, cho dù có thiên đại nguy hiểm nàng cũng phải thử một lần.

Huống chi hôm nay nàng có Thanh Long và Chu Tước trợ giúp, mặc dù thực lực của bọn họ bị mảnh đại lục này áp chế cấp bậc, nhưng Ngưng Sương tin tưởng đó cũng là một sự tồn tại vô địch.

Mới vừa bước lên tầng thứ chín, liền vang lên một đạo thanh âm hơi có chút non nớt, “Ngươi chính là người mang quang minh chi lực, cũng là người thu phục Chu Tước?”

Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt, không ngờ một trong những bí mật lớn nhất trên người mình lại dễ dàng bị bại lộ trước đối phương như vậy. Nhớ tới Xích Viêm và Minh Huyễn ngàn dặn dò vạn nhắc nhở, sắc mặt của Ngưng Sương thoáng chốc trở nên trắng bệch.

“Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không có ác ý. Ta chỉ là muốn tìm một người mang trong mình quang minh chi lực dẫn ta rời đi lúc này thôi, đi tìm chủ nhân của ta.” Đạo âm thanh kia ở lúc Ngưng Sương tâm thần không yên vang lên lần nữa.

Có lẽ do trong lời nói của đối phương có thiện ý lây nhiễm sang Ngưng Sương, khiến lòng của nàng bình tĩnh hơn không ít, trầm ngâm trong chốc lát, mới hỏi: “Ta có thể dẫn ngươi rời đi, nhưng ta muốn hỏi thăm ngươi một chuyện, ta hi vọng ngươi có thể nói đúng sự thật, được không?”

“Chuyện gì?”

“Ta muốn hỏi là về chuyện Linh Tiêu Phục Ma Tháp, ngươi có nghe nói qua không?” Ngưng Sương thử thăm dò.

“Người nào nói cho ngươi về Linh Tiêu Phục Ma Tháp?” Thanh âm kia đột nhiên kích động.

Ngưng Sương suy nghĩ một chút, vẫn là nói đúng sự thật: “Là bổn mạng khế ước của ta, hiện tại hắn đang ngủ say, hắn để cho ta nhất định phải lấy lại Linh Tiêu Phục Ma Tháp cho hắn. Ta thấy tên của ngươi cũng gọi là Linh Tiêu Tháp, nên muốn trèo lên xem thử?”

“ Cửu sắc thần quang của ngươi có phải là hắn để cho ngươi sử dụng không?” Trong thanh âm kia lộ vẻ không thể chờ đợi không chút nào che giấu.

Ngưng Sương thản nhiên đáp một tiếng: “Ừm!”

Sau đó một tòa tháp xinh xắn tinh xảo liền xuất hiện ở trước mắt nàng, đó là một tòa tháp lấp lánh kim quang, lúc này đang trôi lơ lửng ở giữa không trung, mà chỗ phát ra âm thanh đều là từ tòa tháp này.

Ngưng Sương nghi ngờ nhìn tòa tháp này, trong lòng mơ hồ toát ra một suy đoán lớn mật. Đúng lúc này, trong Linh Phượng không gian phát ra chấn động to lớn, thật giống như có thứ gì đó muốn xông ra khỏi không gian.

Ngưng Sương hơi chuyển động ý nghĩ một chút, một tòa tháp nhỏ đen nhánh từ trong không gian bay ra, ở trên không trung xoay tròn mấy vòng sau đó chạy thẳng tới chỗ tòa tháp lấp lánh kim quang.

Theo vạn đạo kim quang thoáng hiện, hai tòa tháp hợp nhất làm một.

“Ta chính là Linh Tiêu Phục Ma Tháp, cũng là quang minh thần khí chí tôn cao cấp, kể từ mười mấy vạn năm trước, sau khi chủ nhân của ta bị phong ấn, ta liền tới phiến đại lục này. Mười mấy vạn năm này, ta đều đang tìm người tu luyện công pháp hệ quang minh cao cấp, dẫn ta rời đi, đi tìm chủ nhân của ta. Hiện tại, ta rốt cuộc đã chờ được ngươi. Ngươi không những vì ta tìm được chủ nhân, còn mang phân thân của ta đến cho ta, ở trong đó cất giữ gần một nửa thực lực của ta, ngươi thật đúng là phúc tinh của ta.”

Lời của đối phương đã chứng thực suy đoán của Ngưng Sương, chỉ là Ngưng Sương vẫn có rất nhiều nghi vấn, đang muốn hỏi ra lời.

Nhưng không nghĩ tới, giọng nói non nớt của Linh Tiêu Tháp lại vang lên lần nữa: “ Sở dĩ ta lựa chọn đại lục cấp thấp này, nguyên nhân lớn nhất chính là vì bảo vệ mình, ở chỗ này, bất luận ngươi có thực lực cường đại bao nhiêu, nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể phát ra thực lực huyền vương. Mà một huyền vương nho nhỏ, vẫn không đủ khiến ta để vào mắt.”

“Không hổ là thần khí chí tôn, phần linh trí này, rất nhiều người không theo kịp!” Ngưng Sương cảm khái không thôi.

“Vậy hiện tại ngươi có chuẩn bị cùng ta rời khỏi nơi này hay không?”

“Dĩ nhiên, nhưng trước hết, ta cần phải hảo hảo bố trí một phen, lần này trong số người vào tháp, ta cảm ứng được trong đó có hơn hai mươi người, trên người đều có dấu ấn khí tức hắc ám.” Linh Tiêu Tháp nói xong bỗng nhiên biến mất, lưu lại một mình Ngưng Sương suy tư những lời vừa rồi của hắn.

Dấu ấn hắc ám? Đừng nói là đám người Tử Diễm kia đi?

Chỉ là sau một lát, Linh Tiêu Tháp lần nữa xuất hiện ở trước mặt Ngưng Sương, “Người chủ nhân khế ước, chúng ta đi thôi!”

Nghe được xưng hô quái dị như vậy, lông mày kẻ đen của Ngưng Sương nhíu lại, “Ngươi vẫn nên gọi ta là Ngưng Sương đi!”

Ai ngờ đề nghị này của nàng lúc này bị Linh Tiêu Tháp phản đối mãnh liệt, “Người vẫn là tha cho ta đi, nếu để cho chủ nhân biết ta dám vô lễ như thế, vậy cuộc sống sau này của ta đã có thể không dễ chịu đi. Nếu không thì ta gọi người là đại nhân đi!”

“Được!” Ngưng Sương thản nhiên đáp ứng, âm thầm thở phào một cái, xưng hô này dù sao cũng tốt hơn xưng hô quái dị đó đi!

Hơi do dự một chút, Ngưng Sương nói cho Linh Tiêu Tháp về chuyện vòng tay Linh Phượng, ai ngờ Linh Tiêu Tháp nghe xong lại không dậy nổi một tia gợn sóng, chỉ thản nhiên nói một câu: “Người khế ước với chủ nhân của ta, vốn chính là chủ nhân của vòng tay Linh Phượng a!” Đồng thời hắn còn nói cho Ngưng Sương biết chỗ chân chính thần kỳ của vòng tay Linh Phượng.

Càng nói càng khiến Ngưng Sương kinh hãi không thôi, vòng tay Linh Phượng lại còn có thể suy yếu uy lực của thiên kiếp khi tấn cấp, có thể ngăn cản Thiên Tôn cùng tất cả cường giả tự bạo,vv.... đây chính là năng lực nghịch thiên.

Sau khi đem Linh Tiêu Tháp thu vào không gian, Ngưng Sương vốn tưởng rằng nàng còn phải trèo xuống từng tầng một trở về mặt đất, nhưng không nghĩ tới, Linh Tiêu Tháp lóe lên kim quang một hồi, liền đem nàng đưa ra bên ngoài tháp.

Theo Linh Tiêu Phục Ma Tháp rời khỏi, cả tòa tháp lớn bắt đầu rung chuyển dữ dội, mắt thấy thân tháp lảo đảo muốn đổ, Ngưng Sương kinh hãi hỏi “Linh Tiêu, ngươi muốn hại chết tất cả mọi người bên trong sao?” Trong giọng nói bao hàm tức giận.

“Đại nhân, ta chỉ là đang hướng người trong tháp phát ra cảnh cáo, nhắc nhở bọn họ sớm rời đi mà thôi, nếu thật có người lòng tham không đáy, chấp mê bất ngộ, vậy không thể làm gì khác hơn là nghe theo mệnh trời. Ta rời khỏi, năng lượng lưu lại tối đa chỉ có thể chống đỡ được thêm nửa tháng, huống chi chưa tới mười ngày liền đầy thời hạn một tháng Linh Tiêu Tháp đóng cửa.” Linh Tiêu vội vàng giải thích.

Thấy mình trách lầm Linh Tiêu, Ngưng Sương có chút ngượng ngùng sờ mũi một cái, khẽ ừ một tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.