Ngưng Sương mở cửa phòng thượng đẳng ra, nhìn bài biện quen thuộc trước mắt, ánh mắt bất tri bất giác liền dừng lại trên cây ngọc huyền cầm có tên là ‘ Phượng Minh ’.
Một màn năm năm về trước hiện ra rõ ràng trước mắt.
Năm năm trước Minh Huyễn đã dùng chính cây ‘ Phượng Minh ’ cầm này dạy nàng ‘ huyễn cầm thần quyết ’, để cho nàng lãnh hội âm công huyền bí
“Nha đầu ngốc, ngón tay nên để như vậy.”
“Đúng, chính là như vậy.”
“Ngươi xem ‘ huyễn cầm thần quyết ’ thật tốt, vừa có thể tu tâm dưỡng tính, vừa có thể giết người trong vô hình.”
Lời nói còn văng vẳng bên tai, nhưng đã cảnh còn người mất.
Minh Huyễn, tin tưởng ta, ta nhất định sẽ cứu được ngươi.
Cốc cốc...
Tiếng gõ cửa vang lên thanh thúy, cắt đứt dòng hồi tưởng của Ngưng Sương.
Hít một hơi thật sâu, điều chỉnh tốt suy nghĩ của chính mình, Ngưng Sương mới đi qua mở cửa.
“Ngưng Sương, ở có quen không?” Nam Cung Thanh Ca mỉm cười đứng ở ngoài cửa.
Ngưng Sương gật đầu một cái, “Thanh Ca, có chuyện gì sao?”
“Là như vậy, mới vừa rồi tiểu nhị nói tối nay phòng đấu giá có bán đấu giá một vật phẩm trân quý, ta muốn tới hỏi muội một chút có hứng thú đi xem hay không?.”
Vật phẩm trân quý? Ngưng Sương gật đầu một cái, “Được, ăn xong cơm tối chúng ta cùng đi.”
Lúc bọn họ tới phòng đấu giá thì phòng đấu giá đã sớm không còn chỗ ngồi, nếu không phải Nam Cung Thanh Ca đã đặt trước phòng khách quý, chỉ sợ bọn họ sẽ phải quay trở về phủ.
Phòng đấu giá Thiên Nhai phục vụ rất chu đáo trước sau như một.
Vừa ngồi xuống, liền có tiểu nhị đem nước trà và điểm tâm tới, cùng với tờ đơn giới thiệu vật phẩm sẽ bán đấu giá tối nay.
Tùy ý liếc nhìn tờ đơn giới thiệu do tiểu nhị đem lên, một cái tên bất thình lình xuất hiện ở ngay trong tầm mắt của Ngưng Sương, giống như sấm sét giữa trời quang chấn động khiến nàng thật lâu không tỉnh hồn lại.
Ngọc linh lung.
Một trong nhưng nguyên liệu chủ yếu dùng để luyện chế định hồn đan.
Ánh mắt Ngưng Sương sắc bén hận không thể đem tờ đơn giới thiệu đâm xuyên, đáng tiếc, ngọc linh lung lại được nói rất rõ ràng và gắn gọn. Chỉ là tám chữ vô cùng đơn giản, ‘ áp trục dị bảo, lấy vật đổi vật ’.
Xích Viêm không phải đã nói chỉ có tới Thần Vực mới có thể tìm được sao? Tại sao lại xuất hiện ở Phượng Ngâm Đại Lục, thậm chí còn xuất hiện ở phòng đấu giá Thiên Nhai trước mặt vô vàn người.
Ngưng Sương đè xuống khiếp sợ trong lòng, truyền âm nói: “Thanh Long, ngươi có biết ngọc linh lung không?”
Dừng trong chốc lát, mới truyền đến tiếng Thanh Long trả lời: “Đã từng thấy qua, Ngọc Linh Lung, chính là do linh khí trong thiên địa hội tụ sinh ra ngọc tinh. Chúng nó thường mở ra linh trí, bao hàm sinh cơ. Không chỉ có thể chữa trị linh hồn, mà còn có thể tăng cường huyền lực, tẩy tủy phạt kinh, hơn nữa còn có năng lực thần kỳ khiến cho một phế vật trở thành một thiên tài. Nói tóm lại là một thượng cổ dị bảo chỉ có thể gặp mà không thể cầu.”
Lời nói của Thanh Long khiến trái tim Ngưng Sương run lên, thượng cổ dị bảo, bốn chữ này khiến biết bao ngươi phải mờ mắt a!
Bảo chủ (chủ nhân của bảo vật) yêu cầu lấy vật đổi vật, không biết bảo chủ yêu cầu là vật gì đây?
Buổi đấu giá nhiệt tình như lửa, người đấu giá Hồng Y mềm mại nói lời dạo đầu khai mạc buổi đấu giá, Ngưng Sương ngồi ở trong phòng nhắm mắt lại ngưng thần, giống như tất cả ồn ào huyên náo bên ngoài đều không lọt vào tai của nàng.
Thời gian lẳng lặng trôi qua.
Ngưng Sương tập trung tinh thần cảm ứng, nàng biết được có ít nhất ba phòng khách quý cũng giống như nàng, tối nay chưa từng chú ý tới bất luận một vật phẩm đấu giá nào.
Xem ra bọn họ là có chuẩn bị mà đến.
“Hiện tại bán đấu giá vật phẩm áp trụ đêm nay, Ngọc Linh Lung.” Thanh âm Hồng Y vừa dứt, cả phòng đấu giá lâm vào yên tĩnh.
Hai mắt Ngưng Sương hơi khép đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng quắc bắn thẳng về phía đài cao trong phòng đấu giá.
Lúc này, trên đài cao ngoại trừ Hồng Y xinh đẹp mỹ lệ, còn nhiều thêm hai người huyền tôn cao cấp cùng với hai người huyền vương trung cấp.
Một hộp ngọc màu trắng lẳng lặng nằm ở trước người Hồng Y trên đài đấu giá, xung quanh hộp bạch ngọc giống như có một bức tường vô hình bao vây lại.
Ngưng Sương phát hiện thần thức của chính mình thế nhưng lại không có cách nào tiếp cận được hộp bạch ngọc, cái này càng khẳng định suy đoán lúc trước của nàng, hộp bạch ngọc có trận pháp kết giới bảo vệ.
Mấy người Nam Cung Thanh Ca thấy Ngưng Sương đối với kiện vật phẩm này hiện ra hứng thú mãnh liệt như vậy, trong lòng không hẹn mà cùng sinh ra chung một ý nghĩ, đều truyền âm cho trưởng bối nhà mình.
Hồng Y thật lâu không báo ra giá, có người nóng nảy không khỏi thúc giục.
“Mỹ nhân, nhanh báo giá bắt đầu đi a!”
Trong lúc mọi người thúc giục, thanh âm mềm mại của Hồng Y vang lên.
“Người bán ngọc linh lung yêu cầu lấy vật đổi vật, lấy một bình u minh thánh thủy làm vật trao đổi.”
U minh thánh thủy.
Bốn chữ này giống như một đạo sấm sét vang lên ở bên tai Ngưng Sương, u minh thánh thủy, lại là u minh thánh thủy?
Tiến lùi đều khó, nàng không thể mất đi u minh thánh thủy, nhưng nàng lại phải có được ngọc linh lung.
Chẳng lẽ nói đây chính là cá và tay gấu đều không thể chọn cả hai mà mọi người thường nhắc tới hay sao?
Hiển nhiên, mảnh đại lục này không có mấy người biết đến u minh thánh thủy, lời Hồng Y vừa dứt, cả phòng đấu giá rơi vào huyên náo chưa từng có.
“U minh thánh thủy là thứ gì?”
“Mỹ nhân, nàng không nói sai đi! U minh thánh thủy là cái gì bọn ta nhưng là mới nghe lần đầu.”
“Mỹ nhân, cái này sẽ không phải là thủ đoạn phòng đấu giá các ngươi cố ý làm ra chứ?”
......
Đủ mọi lời nói vang lên bên tai không dứt.
Ngay cả mấy người Nam Cung Thanh Ca cũng đều mang thần sắc mê mang, đầy bụng nghi ngờ.
“Sở tỷ tỷ, tỷ nói thật sự có u minh thánh thủy sao?”
Lời nói của Hiên Viên Trạch thành công đem ánh mắt của mấy người hấp dẫn tới trên người Ngưng Sương, nhìn bộ dáng hiếu kỳ của bọn họ, Ngưng Sương trừng mắt, tức giận trả lời: “Không nên dùng kiến thức nông cạn của đệ chất vấn thành ý của người bán.”
Câu trả lời của nàng hiển nhiên không thỏa mãn lòng hiếu kỳ của bọn họ, nhưng lại dẫn tới một đạo âm thanh không giải thích được.
“Chẳng lẽ nha đầu biết u minh thánh thủy?”
Ngưng Sương thấy vẻ mặt đám người Nam Cung Thanh Ca không thay đổi, trong lòng liền biết âm thanh này chỉ có một mình nàng nghe được.
Lập tức liền sinh mấy phần cảnh giác, người này công lực rốt cuộc đã tới cảnh giới gì, mà có thể dựa vào thần thức theo dõi cả phòng đấu giá.
Dù sao, nơi này mặc dù bị áp chế cấp bậc nhưng cũng không thể áp chế nổi tinh thần lực.
Ngưng Sương không có tùy tiện trả lời, mà ngược lại nàng cùng Thanh Long thương lượng.
“Thanh Long, ngươi nói u minh thánh thủy khó có được hơn hay là ngọc linh lung khó có được hơn?” Ngưng Sương biết hôm nay muốn mạnh mẽ đoạt lấy ngọc linh lung là điều không thể, đặt ở trước mặt nàng chỉ có hai con đường, trao đổi hoặc buông tha.
Trong không gian, Thanh Long cùng với Chu Tước vừa mới thối lui khỏi tu luyện liên tục thương lượng, cuối cùng đề nghị: “Chủ nhân, bởi vì U Minh Thần Đế ngã xuống, u minh thánh thủy sợ rằng đã sớm tuyệt tích. Ngọc linh lung tuy khó, nhưng từ mức độ quen thuộc của những người này mà nói hẳn là chưa tuyệt tích. Huống chi ngộ nhỡ đây chỉ là kế sách do người bán bày ra, một khi bộc lộ chủ nhân thực sự là người mang u minh thánh thủy, e rằng sẽ không phải là chuyện tốt.”
Lời nói của Thanh Long đem Ngưng Sương bị chấn động đến choáng váng đột nhiên thức tỉnh lại, Đúng vậy, nàng bị ngốc sao mà lại sinh ra ý nghĩ muốn trao đổi.
Xem ra trước mặt chính mình chỉ có một con đường, buông tha, yên lặng theo dõi biến hóa.
Về phần đạo thanh âm không giải thích được kia nàng liền không thèm để ý tới, dù sao cũng không có người nghe được, Ngưng Sương tự lừa mình dối người nghĩ.
Cuối cùng, không ai lấy ra u minh thánh thủy, ngọc linh lung cũng bị mang đi.
Bao nhiêu cường giả vì ngọc linh lung mà đến cuối cùng cũng chỉ có thể tức giận quay về, liền ngay cả ý niệm cướp đoạt cũng đều chưa từng sinh ra. Bởi vì sau khi Hồng Y tuyên bố ngọc linh lung lưu lại, chiếc hộp bạch ngọc liền hư không biến mất trước mặt mọi người.
Biến mất không dấu vết, giống như chưa từng xuất hiện qua.
Chỉ để lại cho mọi người một câu nói, “Hôm nay lão phu thu hồi ngọc linh lung, nếu có ngày có người có năng lực giao dịch thì chỉ cần thông báo cho phòng đấu giá Thiên Nhai là được, lão phu sẽ tự mình xuất hiện.”
Giọng nói không lớn từ bốn phương tám hướng truyền vào trong tai mỗi người, khiến ngưới khác không thể tìm ra.
Công phu bậc này, đủ để chấn nhiếp những người có ý định rục rịch.
Ngưng Sương lắng nghe âm thanh kia, nàng phát hiện đó chính là giọng nói truyền âm cho nàng lúc trước.
Nàng âm thầm may mắn, thật may là nàng không có hành động thiếu suy nghĩ.
“Các huynh, chúng ta cũng trở về đi!” Nhìn phòng đấu giá trống rỗng, lại nhìn mấy người trầm mặc không nói bên cạnh, Ngưng Sương lên tiếng đề nghị.
“Tiểu Sương, muội muốn có Ngọc Linh Lung sao?” sau một lúc trầm lặng, đôi mắt đào hoa của Băng Ngọc Hà không chớp ngưng mắt nhìn nàng.
Ngưng Sương thản nhiên cười một tiếng, “ Dị bảo trân quý, ai mà không muốn chứ!”
“Tốt lắm, đừng suy nghĩ nhiều. Cái gọi là bảo vật chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chính là chính mình có vắt hết óc cầu cũng không được, mà một ngày nào đó không để ý tới nói không chừng lại nhặt được!”
Cứu Minh Huyễn là chuyện của mình nàng, nàng không muốn đem bằng hữu liên luỵ vào, huống chi trước mắt bọn họ cũng không có năng lực như vậy.
Diễn Đàn - edit:..Lam Thiên..
Ai ngờ Băng Ngọc Hà lại không buông tha chắn trước người nàng, gằn từng chữ hỏi “Ngọc linh lung đối với muội rất quan trọng?” Tuy là câu hỏi, nhưng giọng nói lại là chắc chắn.
Lúc trước, vẻ mặt Ngưng Sương kích động không che giấu chút nào vừa vặn đụng vào mắt hắn, cho nên hắn phải hỏi rõ ràng.
Băng Ngọc Hà chấp nhất khiến Ngưng Sương không thể không dừng bước lại, nhìn thẳng vào dung nhan vô cùng yêu nghiệt của hắn, ánh mắt của hắn lúc này ít đi vài phần tùy tiện thường ngày, nhiều hơn một phần nghiêm túc hiếm thấy.
“Ừ, rất quan trọng.”
Lấy được câu trả lời trong dự liệu, khóe môi thật mỏng của Băng Ngọc Hà chậm rãi kéo lên, đôi mắt hoa đào cũng theo đó mà tỏa sáng, cả gương mặt nở rộ giống như một đóa hoa đào rực rỡ.
Hắn nói: “Tiểu Sương, ta rốt cuộc có thể giúp muội!”