Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 70: Cung điện thần bí (2)



Edit:..Lam Thiên..

Đến gần trung tâm rừng rậm, một tòa cung điện khí thế xuất hiện ở  trong tầm mắt của Ngưng Sương. Gạnh xanh dựng thành  tường rào vững chắc thật cao, ngăn cách tầm mắt Ngưng Sương thăm dò vào bên trong cung điện, trên tường rào có ánh sáng lưu chuyển nhàn nhạt, ở giữa đại môn màu đỏ được khảm vô số thú tinh cao cấp.

Ngưng Sương  khẽ cau mày, đáng chết, thậm chí có cấm chế!

Thanh Long mặc thanh y như biển cùng Chu Tước mặc hồng y như lửa một trái một phải đem Ngưng Sương  bảo vệ ở chính giữa, nhìn nàng dùng ngón tay nhỏ nhắn làm bút, liên tục vẽ ra phù văn trên không trung, ngàn vạn phù văn dần dần hội hợp thành một đồ án phức tạp. Hoa đào bay lả tả đánh vào trên đồ án, đợi hoa đào tan hết, đồ án phóng  xuất ra nghàn vạn đạo ánh sáng.

Ánh sáng dần dần hội tụ thành bộ dáng đồ án đánh vào đại môn màu đỏ, đại môn đột nhiên phóng xuất ra một đạo cột sáng màu đỏ, cùng ánh sáng phù văn trên đồ án đụng vào nhau, đem ánh sáng phù văn chậm rãi hút vào cột sáng màu đỏ.

Phù văn theo ánh sáng biến mất gần như không còn, cột sáng màu đỏ tựa như hài lòng xoay một vòng ở trước đại môn, nhưng đại môn lại không nhúc nhích.

Ngưng Sương  cau mày suy ngẫm, chuyện gì xảy ra?

Âm dương vô cực giải trừ cấm thuật của nàng từ trước đến giờ đều rất tốt, hôm nay là xảy ra chuyện gì?

Nàng không chớp mắt nhìn chằm chằm đại môn, đột nhiên, trên đại môn dần dần hiện ra một đạo bạch quang, bạch quang càng lúc càng lớn, hai mắt Ngưng Sương  càng trừng càng tròn.

"Trời ạ, ai có thể nói cho ta biết đây là xảy ra chuyện gì?" Thấy bạch quang ở trên đại môn dần dần biến ảo thành một nam tử mặc áo trắng, Ngưng Sương  kinh hô.

Thấy Thanh Long và Chu Tước đều là một bộ dáng không hiểu ra sao, Ngưng Sương  nghi ngờ hỏi "Trên đại môn đột nhiên xuất hiện một bóng người, các ngươi không kinh ngạc sao?"

Thanh Long và Chu Tước cùng nhau lắc đầu, "Chủ nhân, chúng ta không nhìn thấy bóng người người nói." Chu Tước còn sờ sờ lỗ mũi một cái, cười nói: "Chủ nhân,  không phải là  người dùng mắt quá độ nên... hoa mắt đi!"

Thấy bọn họ không giống  như đang nói đùa, Ngưng Sương  lần nữa xác nhận nói: "Các ngươi thật sự không nhìn thấy?"

Thanh Long và Chu Tước trăm miệng một lời nói: "Không có."

Ngưng Sương  dùng sức dụi dụi con mắt, lần nữa nhìn lại đại môn, không sai a, chính là một bóng người. Là bóng lưng của một bạch y nam tử, tấm lưng kia giống như đang ở cuối chân trời, làm cho người ta một loại cảm giác xa vời không thể chạm vào, nhưng lại rõ ràng mà chân thật như vậy.

Ngưng Sương  âm thầm suy đoán, xem ra cái bóng lưng này chỉ có mình nàng có thể thấy, cái này có phải có ám chỉ gì hay không đây?

Khổ nghĩ không có kết quả, nàng chỉ có thể dụng tâm hơn đi gần đến phía trước quan sát cái bóng lưng kia, nàng cảm giác, chỉ cần nàng có thể hiểu thấu bóng lưng này, thì liền có thể mở  được đại môn.

Theo nàng tụ tinh hội thần quan sát, nàng phát hiện cái bóng lưng kia đột nhiên chuyển động, tay phải hắn lấy ra một thanh sáo ngọc, theo bóng dáng của hắn di động, sáo ngọc cao thấp tung bay, từ trong sáo ngọc bắn ra từng đạo một ánh sáng. Theo mỗi một lần bóng dáng hắn biến hóa, trên không trung tạo thành từng cái phù văn đồ án phức tạp, từng cái đồ án giống như cũng ẩn chứa lực lượng rất lớn.

Ngưng Sương  bất tri bất giác liền làm theo động tác của bóng lưng kia, học theo sáo ngọc vẽ ra từng cái phù văn đồ án, sau khi xem đồ án chính mình vẽ ra, Ngưng Sương mới giật mình, những phù văn trên đồ án này đều là cấm chế đồ thâm sâu khó hiểu.

Sự phát hiện này khiến lòng nàng dâng trào, vì vậy nàng dụng tâm hơn làm theo bóng lưng kia. Thẳng đến khi vẽ xong một trăm linh tám bức cấm chế đồ, bóng lưng kia mới dừng lại.

Bóng lưng hình như dừng lại một chút, liền hướng  phía trước càng lúc càng xa, rất nhanh biến mất ở cuối chân trời. Ngưng Sương  dụi dụi con mắt, mới xác định bóng lưng kia quả thật đã biến mất.

Tới không hiểu, đi được quỷ dị.

Theo bóng lưng biến mất, chân trời dần dần biến mất, cuối cùng xuất hiện ở trong mắt Ngưng Sương  là một dòng chữ vàng nổi bồng bềnh trong không trung.

"Tên ta là Tinh Thần, còn đây là tinh thần cấm chế thuật, người lĩnh ngộ được tinh thần cấm chế thuật có thể vào Tinh Thần Điện nhận truyền thừa của ta."

Kim quang dần tản đi, chữ viết trống rỗng tiêu tán.

Chu Tước nhìn thấy Ngưng Sương giống như tiến nhập trạng thái định nhập, lo lắng nói: "Đại ca, chủ nhân không sao chứ!"

Đôi mắt thanh nhuận của Thanh Long nhìn chằm chằm Ngưng Sương  quan sát một lát, thấy khí tức của nàng bình thản, nhất thời thở phào một cái."Lão Tam, đừng lo lắng, có lẽ chủ nhân có kỳ ngộ  đi!"

Chu Tước vừa nghĩ, lại kết hợp với lời nói kỳ quái lúc trước của Ngưng Sương, trong lòng cũng đồng ý với cách nói của Thanh Long.

Sau khi  chữ viết biến mất, Ngưng Sương  liền tĩnh hạ tâm lai bắt đầu tiêu hóa những đồ án cấm chế kia, thông qua lặp lại suy diễn, nàng rốt cuộc tìm ra phương pháp phá giải cấm chế trên đại môn.

Hoa đào bay tán loạn giữa không trung, đại môn nặng nề từ từ mở ra.

"Chủ nhân, quả nhiên người làm được." Thanh âm của Chu Tước tràn đầy vui mừng.

Trong tận sâu ánh mắt dịu dàng của Thanh Long cũng là vẻ tán thưởng.

Ngưng Sương ôn hòa cười nói, "Mới vừa rồi may mắn nhận được  một truyền thừa, nếu không chỉ sợ cũng không thể đi vào."

Giọng nói hời hợt của nàng khiến Chu Tước cả kinh há to miệng, vừa mới rồi thế nhưng chủ nhân thật sự có kỳ ngộ! Thật không thể tưởng tượng nổi. Quả nhiên là  người có đại vận thể ( vận may lớn) a!

Sau khi bọn họ tiến vào, đại môn chậm rãi khép lại.

Xuất hiện ở trước mặt bọn họ chính là một tòa  cung điện hoa lệ tinh xảo, tường đỏ ngói xanh, rường cột chạm trổ, hành lang gấp khúc uốn lượn. Quảng trường trống trải dùng khoáng thạch màu xanh trải lót lên nhìn bóng loáng như gương, bậc thềm thật cao dùng noãn ngọc sinh yên thật dày chế tạo, đi hết mười bậc là tới chính điện.

‘ Tinh Thần Điện ’

Từ trong ba chữ cứng cáp ở nơi này, Ngưng Sương  mơ hồ cảm nhận được một loại khí thế, một loại khí thể bễ nghễ vạn vật, siêu phàm thoát tục.

Giống như một đôi mắt bình tĩnh cơ trí ở thật cao nhìn xuống, quan sát phàm trần thế tục, lạnh nhạt bình thản, tĩnh như mặt nước phẳng lặng.

Ngưng Sương  không đồng ý lắc đầu một cái, tự nhủ: "Thần, cũng không phải là người tu thành sao? Nếu đã là người, thì nên có  hỉ nộ ái ố của người, có thể nào bình tĩnh như mặt nước phẳng lặng đây?"

Nói xong, liền muốn bước vào chính điện. Đúng lúc này, một đạo thanh âm bình thản vang lên ở bên tai nàng, "Nói thật hay, huyền cơ ta dùng trăm năm mới có thể lĩnh hội thấu triệt, hôm nay lại bị một lời của ngươi vạch trần. Chi đạo thống của ta, muốn truyền thừa cho ngươi, có  được hay không?"

Ngưng Sương  ngước mắt, muốn nhìn thấy rõ người truyền âm, lúc này nàng mới phát hiện chính là đạo bóng lưng màu trắng kia.

Nàng do dự hỏi "Làm người truyền thừa của tiền bối, cần vì tiền bối làm những gì sao?"

Lời vừa nói ra, bóng lưng kia đột nhiên im lặng, giống như không nghĩ tới Ngưng Sương  lại hỏi cái này.

"Làm người truyền thừa của ta, tự nhiên nên đem chi đạo thống của ta phát dương quang đại."

Không ngờ yêu cầu của đối phương lại đơn giản như vậy, nghĩ đến khi nãy bản thân đã học được tinh thần cấm chế thuật của người ta, lúc này Ngưng Sương  quỳ xuống, hướng về phía bóng lưng lạy ba lạy, "Sư tôn ở trên cao, xin nhận một lạy của đồ nhi Sở Ngưng Sương."

Thân hình bóng lưng bạch y ngẩn ra, tựa như không ngờ tới Ngưng Sương sẽ hướng hắn trịnh trọng làm lễ bái sư như vậy.

"Tốt, tốt, kể từ hôm nay, con chính là truyền nhân duy nhất của Tinh Thần Đại Đế ta." Nói xong, mấy đạo bạch quang vọt tới chỗ Ngưng Sương.

Ngưng Sương  bỗng nhiên cảm thấy  đầu như bị xông phá căng đau không dứt, một lượng tin tức như thủy triều tràn vào trong đầu, mồ hôi lạnh lạch cạch nhỏ xuống đất.

Qua hồi lâu, Ngưng Sương  mới đem tin tức trong đầu làm rõ.

Đều là vũ kỹ, công pháp, cấm chế thuật, còn là tu luyện tâm đắc cả đời của  Tinh Thần Đại Đế.

"Sư tôn, cảm tạ người!" Nghĩ đến những công pháp tu luyện tâm đắc Tinh Thần Đại Đế truyền thụ cho nàng,  tiếng sư tôn này Ngưng Sương cũng là thực lòng dụng tâm gọi.

"Đồ nhi, cả đời này của ta, đều lấy lánh đời tĩnh tu làm chủ, thẳng đến khi gặp phải bình cảnh một trăm năm chưa thể đột phá, ta mới bước vào phàm trần tục thế, liên tục nhìn thấy hồng trần tẫn duyệt nhân thế bách thái, trải nghiệm hỉ nộ ái ố, cuối cùng mới có thể nhìn thấu thiên cơ.

Lúc ta nhập thế, từng có một bằng hữu chi giao tâm đầu ý hợp, nào ngờ ta kết lầm bằng hữu, cuối cùng ôm hận mà chết, hôm nay gặp được đồ nhi, quả thật trời cao ban ân, để cho chi đạo thống của ta, có thể được truyền thừa, tâm  của ta quá mức vui mừng."

Cảm giác tâm tình của Tinh Thần Đại Đế lúc này không tệ, Ngưng Sương  có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi ra, trước hết nàng muốn hỏi chính là tung tích về phụ thân."Sư phụ, người có  nhìn thấy nam tử hơn mười mấy năm trước xông vào Tinh Thần Điện không?"

Sau khi im lặng một lát, Tinh Thần Đại Đế mới bình tĩnh nói: "Không thể nào, gần hai mươi vạn năm qua, con là người thứ nhất phá được cấm chế của Tinh Thần Điện, đồng thời cũng là người đầu tiên tiến vào được Tinh Thần Điện."

Tinh Thần Đại Đế lời lẽ khẳng định khiến Ngưng Sương  không thể không tin, huống chi hôm nay hắn đã là sư tôn của mình, không cần thiết phải lừa gạt mình. Vậy rốt cuộc vấn đề  là ở nơi nào đây?

Ưng Hoàng đồng dạng cũng chắc chắn nói người kia đã tiến nhập cung điện trong trung tâm rừng rậm a!

"Sư phụ, Tinh Thần Điện là ở trung tâm của rừng rậm Đoạn Hồn sao?" ở lúc trăm mối không cách giải trong đầu Ngưng Sương đột nhiên toát ra một suy đoán không thể tưởng tượng nổi.

“ Rừng rậm Đoạn Hồn?" Tinh Thần Đại Đế nghi ngờ hỏi lại, ngay sau đó hắn lại tự giễu cười nói: "Có lẽ vậy! Năm tháng trôi qua, biển cả cũng không phải là không thể biến hóa thành rừng rậm."

Ngưng Sương  nghe vậy cả kinh, "Sư phụ, ý của người là nói Tinh Thần Điện ở trên biển?" Đột nhiên, trong đầu nàng lại thoáng hiện ra hình ảnh nàng nhìn thấy lúc ở ngoài đại môn, đường cuối chân trời có phải  là đường kéo dài trên biển hay không?.

"Tinh Thần Điện ở dưới đáy biển Tinh Thần Hải." Tinh Thần Đại Đế khẳng định suy đoán của Ngưng Sương. Sau đó mới nói cho nàng biết, "Trước khi ngã xuống ta từng bày ra cấm chế, Tinh Thần Điện đối với người hữu duyên sẽ xuất hiện, mà điều kiện đầu tiên là người hữu phải là người mang trên mình cấm chế chi lực thượng thừa."

Đến đây, Ngưng Sương  càng thêm khẳng định suy đoán của mình, Ưng Hoàng thấy cung điện nhất định không phải Tinh Thần Điện, nói cách khác trong rừng rậm còn có một tòa cung điện khác.

"Đồ nhi, đây là tàn niệm của vi sư, hôm nay, tàn niệm này của vi sư sắp tiêu tán, sau khi tàn niệm tiêu tán, Tinh Thần Điện cũng sẽ sụp đổ, đồ nhi nhanh chóng rời khỏi đây đi!" Tinh Thần Đại Đế thở thật dài, bóng dáng từ từ trở nên hư ảo.

"Sư phụ, đồ nhi còn có thể nhìn thấy người nữa không?" Ngưng Sương hướng về phía đạo tàn ảnh kia hỏi tới.

" Vi sư linh hồn... Ám Dạ." Âm thanh hư ảo dần dần đi xa.

Ầm ầm...

Ngưng Sương  chưa kịp phục hồi tinh thần lại, thì từ lòng bàn chân liền truyền đến một trận chấn động khiến lòng người run sợ, ngay sau đó, cả vùng đất bắt đầu rung chuyển, cung điện lay động không ngừng.

"Chủ nhân, đi mau, tòa cung điện này muốn sụp xuống." Trong lúc nguy cấp, Thanh Long cùng Chu Tước lôi kéo Ngưng Sương  hướng đại môn chạy như điên.

Rầm...

Một tiếng nổ rung trời vang lên.

Ngưng Sương chưa kịp tỉnh hồn xoay người nhìn lại, đã sớm không thấy tung tích của cung điện, giống như Tinh Thần Đại Đế, đột nhiên xuất hiện, hư không biến mất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.