Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 71: Nhân Sinh Hà Xứ Bất Tương Phùng (1)



Edit:..Lam Thiên..

(*) Nhân sinh hà xứ bất tương phùng: một vế đối khác của câu “Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ, nhân sinh hà xứ bất tương phùng”  ý nói có duyên sẽ còn gặp lại, trong chương này “nhân sinh hà xứ bất tương phùng” có nghĩa là đã có duyên thì dù ở nơi nào, hoàn cảnh thế nào cũng đều có thể gặp lại.

"Sư tôn!" Ngưng Sương  thì thào gọi nhỏ.

Mặc dù nàng chưa từng nhìn thấy gương mặt của Tinh Thần Đại Đế, nhưng những tin tức đột nhiên xuất hiện trong đầu lại chân thực nhắc nhở nàng, một màn vừa rồi không phải là ảo giác.

"Chủ nhân, nhanh chóng cường đại lên đi!" trong thanh âm dịu dàng của Thanh Long lộ ra nặng nề không rõ.

‘ Tinh Thâng Đại Đế ’, không ngờ  vị đại năng này lại bỏ mình, càng không nghĩ tới chủ nhân có thể nhận được truyền thừa của hắn!

"Thanh Long, ngươi biết Tinh Thần Đại Đế sao?" Hai mắt Ngưng Sương sáng ngời bình tĩnh nhìn chằm chằm Thanh Long, người này,  không biết đã sống bao nhiêu năm, hơn nữa bản thân lại có ký ức truyền thừa, khẳng định sẽ  biết chút gì đó.

Thanh Long gật đầu một cái, "Ừ, hắn là đại năng chân chính, trước khi ngã xuống hắn đã đặt nửa bước chân lên thiên tôn. Chủ nhân, nhận thức hắn làm vi sư là tạo hóa của người."

"Thanh Long, ngươi còn biết những thứ khác nữa phải không, tỷ như câu cuối cùng sư phụ nói cái gì mà ‘ linh hồn ’, ‘ Ám Dạ ’? Còn có làm sao Phượng Ngâm Đại Lục lại xuất hiện Đại Đế đây?" Ngưng Sương  truy hỏi.

"Chủ nhân, người mau sớm xử lý tốt chuyện ở Phượng Ngâm Đại Lục đi! Tất cả chờ tới khi đến được Thần Vực, người có thực lực lại nói tiếp." Thanh Long tránh ánh mắt của Ngưng Sương, nói lảng sang chuyện khác.

Ám Dạ, Hắc Ám Thần Đế —— Ám Dạ! Hiện tại người có thể với tới sao?

Nhìn vẻ mặt của Thanh Long, Ngưng Sương  biết nàng có hỏi nữa cũng là hỏi vô ích, đành phải đem nghi vấn dưới đáy lòng để xuống  trước.

Ở trung tâm rừng rậm, ba người Ngưng Sương  tìm hồi lâu, nhưng không thu hoạch được gì, nên nàng không thể làm gì khác hơn là quay trở về.

Đám người Nam Cung Thanh ca vừa mới từ trong kết giới đi ra  liền nhìn thấy một bóng dáng đi tới chỗ bọn họ, bọn họ không dám tin dụi dụi con mắt.

Ưng Hoàng kinh ngạc nhìn nàng, "Nhanh như vậy ngươi đã đi ra?"

Ngưng Sương  lúng túng sờ mũi một cái, "Cái đó, ta không tìm được."

Ưng Hoàng bay quanh nàng quan sát hai ba vòng, mới giật mình kinh ngạc hỏi "Vậy hai ngày này ngươi đi đâu? Đừng nói với ta là ngươi đi tìm hai ngày nay nha!"

"Đúng vậy a, ta thật đúng là đi tìm hai ngày, đáng tiếc ngay cả mảnh ngói cũng không tìm được, chứu đừng nói là cung điện, không phải là  ngươi lừa gạt ta chứ?"

Ưng Hoàng nghi ngờ đi tới đi lui, tự hỏi: "Không thể nào, cung điện vẫn luôn ở kia mà!" Cuối cùng, nó đột nhiên linh quang chợt lóe, "Không phải là ngươi đi nhầm đường đi!?"

Ngưng Sương  ha ha cười gượng hai tiếng, "Cái đó, ta cũng không biết, hiện tại ta tới còn không phải là nhờ ngươi chỉ đường sao?"

Trong lòng Ưng Hoàng nhất thời cân bằng, ha ha cười lớn, một thiên tài tuyệt thế như vậy  lại là một lộ si ( mù đường), sự phát hiện này thật sự khiến người khác vui vẻ!

Cố nén cười, Ưng Hoàng hỏi, "Ngươi đi hướng nào?"

Ngưng Sương  chỉ vào một phương hướng nói: "Không phải ngươi nói với ta, từ nơi này đi thẳng về phía tây là nhìn thấy một tòa cung điện sao?"

Nhìn phương hướng Ngưng Sương chỉ, mọi người ầm ầm cười to.

"Đó là hướng đông." Nam Cung Thanh Ca mỉm cười nói.

Ngưng Sương  suy nghĩ một chút, đúng vậy, nàng cũng là bởi vì nhìn thấy Tinh Thần Điện, cho nên mới tự mình làm chủ cho rằng nơi đó chính là trung tâm rừng rậm. Thì ra ngay từ lúc bắt đầu chính mình đã tìm lộn phương hướng!

Xem ra nàng và sư phụ thật đúng là có duyên!

Ánh mắt Ngưng Sương  tràn ngập cảnh cáo nhìn lướt qua mọi người, cho đến khi bọn họ không lên tiếng mới đầy ý cười nói."Như vậy! Ưng Hoàng, hiện tại ngươi mang ta đi!"

" Không phải ngươi ghét bỏ chúng ta cản trở ngươi sao? Hiện tại thay đổi chủ ý rồi?" Trong lỗ mũi Ưng Hoàng phun ra lãnh khí, hừ nói.

"Làm sao ngươi biết?" Ngưng Sương vuốt vuốt Tử Liên thần hỏa trên đầu ngón tay, nhìn chằm chằm Ưng Hoàng cười đến ý vị thâm trường.

Ưng Hoàng bỗng nhiên cảm thấy một trận gó lạnh ấp tới, không khỏi rụt cổ một cái, cười khan nói: "Được, được, vậy chúng ta cũng đừng làm trễ nãi thời gian, nhanh chóng đi thôi!"

Ánh mắt Ngưng Sương do dự nhìn về phía mọi người, Nam Cung Thanh Ca là người đầu tiên bày tỏ thái độ, "Ngưng Sương, chờ đợi so với đối mặt với nguy hiểm còn dày vò hơn! Lần này muội đừng mong bỏ lại chúng ta!"

Đối mặt với một đôi mắt kiên định, Ngưng Sương  bất đắc dĩ thỏa hiệp, "Vậy cũng tốt! Lần này chúng ta sẽ cùng nhau tác chiến."

Dưới sự chỉ dẫn của Ưng Hoàng, lúc màn đêm buông xuống rốt cuộc bọn họ cũng thấy được một tòa cung điện màu đen, gần như hòa làm một thể với bóng đêm.

"Ta đề nghị ở nơi này nghỉ ngơi một đêm, sau khi trời sáng hãy tiến vào." Ưng Hoàng thận trọng đề nghị.

"Được, vừa lúc nướng chút thức ăn, lấp đầy bụng rồi mới có hơi sức để chiến đấu." Ngưng Sương  vừa nói vừa lấy ra giá nướng, lò nường thịt thỏ tươi sống, gia vị từ trong không gian.

Ưng Hoàng nhìn mấy con thỏ đang chảy máu, điên cuồng nuốt nước miếng, nghi ngờ hỏi "Tươi sống như vậy, là ngươi bắt lúc lạc đường sao?"

Ngưng Sương gật đầu thừa nhận, nàng như thế nào có thể nói cho nó biết, nàng nuôi một đám thỏ, dã trư (lợn), gà rừng ở trong Linh Phượng để có thể ăn tùy thời tùy lúc chứ.

Từ lúc biết tài nấu nướng của Nam Cung Thanh Ca, Ngưng Sương  liền không múa rìu qua mắt thợ, thức ăn hắn nướng ra, sắc hương mỹ vị, làm người ta muốn ngừng mà không được.

Mọi người phân công hợp tác, động tác lưu loát, rất nhanh liền có mùi vị  thơm ngát bay tản ra, hai tay Ngưng Sương đại động.

Nam Cung Thanh Ca nhìn một đống ánh mắt như lang sói, đầu tiên hắn xé một cái chân thỏ đưa tới tay Ngưng Sương, sau đó mới phân chia cho những người khác.

"Ngoài rắn trong mềm, Thanh Ca, tài nấu nướng của huynh đúng là càng ngày càng tốt." Ngưng Sương  cắn một miếng thịt thỏ thật to, miệng đầy thức ăn tán dương.

"Quen tay hay việc." Nam Cung Thanh Ca khẽ mỉm cười, móc ra một chiếc khăn lụa tuyết trắng, cưng chìu lau sạch khóe miệng của Ngưng Sương.

Kể từ năm năm trước, sau khi thấy Ngưng Sương  thích ăn đồ thiêu nướng, có trời mới biết năm năm qua hắn nướng cháy biết  bao nhiêu con thỏ, mới luyện thành thủ nghệ ngày hôm nay.

Nhìn khăn lụa dính đầy dầu mỡ, Ngưng Sương áy náy cười cười, "Thanh Ca, lại làm dơ thêm một cái." Trong lòng nàng âm thầm oán  giận, người này, rốt cuộc mang theo bao nhiêu khăn lụa?, những ngày này, chính mình đã làm dơ ít nhất hơn mười cái, nhưng mỗi lần hắn lấy ra vẫn là màu tuyết trắng như vậy.

Nhìn Nam Cung Thanh Ca cùng Ngưng Sương thân cận với nhau, Băng Ngọc Hà hung hăng cắn một miếng thịt thỏ, cảm giác trơn mềm  khiến hắn không thể không thừa nhận, người này thủ nghệ thật là đáng chết thì đúng hơn.

Nam Cung lòng dạ hiểm độc, khó trách mấy năm hắn chủ động nhận làm đầu bếp cho bọn họ, hóa ra là ở chỗ này chờ bọn họ! Đáng thương mấy người bọn họ còn mang ơn hắn mấy năm nay.

"Biểu ca, mẫu hậu đệ nói, muốn bắt được tâm của người trong mộng, thì trước tiên phải bắt được dạ dày của người trong mộng." Hiên Viên Trạch giống như kẻ trộm ghé vào bến tai Băng Ngọc Hà nói nhỏ. Cuối cùng còn ý vị sâu xa cộng thêm một câu, "Biểu ca, đường tình từ từ, gánh nặng đường xa!"

Nói xong còn vỗ vỗ bờ vai hắn vài cái mới đứng dậy đi tới chỗ Ngưng Sương, trên mặt anh tuấn treo lên một nụ cười đơn thuần, ngây thơ hỏi: "Sở tỷ tỷ, tỷ nói trong cung điện này có quái thú hay không?"

Ngưng Sương thấy trong đôi mắt đơn thuần của hắn một lóe lên một chút hoảng sợ, thanh âm không khỏi mềm đi vài phần, vỗ vỗ đầu của hắn nói: "A Trạch, đừng lo lắng, cho dù có quái thú, tỷ tỷ cũng sẽ bảo vệ vệ đệ."

Hiên Viên Trạch quay đầu nhìn Nam Cung Thanh Ca khiêu khích le lưỡi một cái, gương mặt anh tuấn ôn hòa của Nam Cung Thanh Ca nhất thời tối đi hai phần, tiểu tử này, thật không phải đèn dầu đã cạn!

Thấy hắn đen mặt, Băng Ngọc Hà nhất thời vui sướng ngất trời, trong lòng cuồng tiếu không dứt, ha ha ha. Nam Cung lòng dạ hiểm độc, tài nấu nướng ngươi khổ luyện nhiều năm so ra vẫn kém một đôi mắt đơn thuần của người ta!

Vui mừng qua đi hắn lại buồn bực không thôi, cô cô a, ngài giàu tình thương làm sao lại không di truyền một chút cho tiểu chất nhi vậy!

Một màn này, Vân Thanh Dương đã sớm nhìn quen, làm người ngoài cuộc, hắn nhìn thật rõ ràng. Mặc dù ba người bọn họ đều rất ưu tú, thế nhưng hắn lại hi vọng Nam Cung Thanh Ca có thể giành được tâm của Ngưng Sương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.