Thu hồi uy áp, nam tử trung niên nhướng mày cười to: "Ha ha... Được, được, bao nhiêu năm qua, Tần gia ta rốt cuộc cũng có một tử tôn không tệ."
Ngưng Sương nhất thời cảm thấy thân thể nhẽ nhõm, tất cả cảm giác bị áp bức biến mất trong nháy mắt.
Nàng ngước mắt nhìn lão tổ tông, đôi mắt sáng ngời ở trong căn phòng mờ tối điệp điệp sinh huy.
"Nha đầu là tôn nữ (cháu gái) của tiểu tử Tần Thước?"
Thấy hắn nói một câu liền đoán trúng thân phận của chính mình, lòng hiếu kỳ trong mắt Ngưng Sương càng lớn hơn.
"Đúng vậy, tên vẫn bối là Sở Ngưng Sương."
Nam tử trung niên ngẩn ra, sau đó sắc mặt đột biến."Ngươi không phải họ Tần?"
"Vãn bối vốn gọi là Tần Phi Sương."
"Ồ! Xem ra vài năm nay ngươi cũng không ở Tần gia."
Lão tổ tông dùng một đôi mắt hiểu rõ thế sự quan sát Ngưng Sương, cũng không có bỏ qua một chút biến hóa nào trên mặt nàng.
"Nha đầu, ngươi đáp ứng ta một chuyện, ta liền đem chuyện tình của Tần Thước nói cho ngươi biết."
"Chuyện gì?"
"Lấy thiên phú của ngươi, sớm muộn gì cũng sẽ đi Thần Vực, ta muốn ngươi sau khi đến Thần Vực, hãy thay ta diệt sạch Kim Diễm Tông."
Giữa hai lông mày của lão tổ tông dần dần toát ra hận ý, nếu như kẻ thù của hắn ở ngay trước mặt hắn lúc này, Ngưng Sương không chút nghi ngờ nào rằng hắn chỉ cần dựa vào ánh mắt cũng có thể đem đối phương thiên đao vạn quả.
"Cái gì, người để cho vãn bối tới Thần Vực thay người tiêu diệt hết một tông môn? Lão tổ tông, có phải người đã quá coi trọng vãn bối rồi hay không?!"
Ngưng Sương khoát tay lia lịa, không được, hứa hẹn chính là thiếu nợ, bây giờ nàng đã bị rất nhiều khoản nợ quấn người rồi, không thể lại thêm một lần tâm huyết dâng trào nữa.
Phản ứng này của nàng tựa hồ ở trong dự liệu của lão tổ tông, nhưng hắn chẳng qua chỉ là kéo ra nụ cười thê lương, không nhanh không chậm lên tiếng.
"Nha đầu, Tần gia chúng ta từng là Thần Vực Nhất Trọng Thiên, cũng chính là một thế gia cỡ trung ở Thương Mang Đại Lục mà mọi người thường nói đến,. Năm đó, Thương Mang Đại Lục phát hiện ra một tòa lăng tẩm Đại Đế, trong đó, trân bảo quý hiếm, huyền khí cao cấp, đếm không xuể hết. Ta may mắn được tiến vào lăng tẩm Đại Đế, cũng may mắn lấy được hai kiện bảo bối ở trong đó. Một cái là siêu thần khí thượng cổ —— Như Ý phù bút, một cái khác là tinh quang khôi giáp.
Sau đó lại có người truyền ra nói hai kiện bảo bối này ở trong tay Tần gia chúng ta, Tần gia liền bị người tập kích nhiều lần, cuối cùng bị người diệt môn. Lúc ấy ta bị trọng thương được một vị tiền bối giúp đỡ, chạy trốn tới Phượng Ngâm Đại Lục, cũng ở nơi này thành lập ra Tần gia hiện tại. Người thả ra tin tức cùng diệt Tần gia chúng ta chính là Tông Chủ Kim Diễm Tông, Lãnh Diễm."
Chống lại ánh mắt đau buồn của lão tổ tông, Ngưng Sương nhíu nhíu mày, chớp chớp đôi mắt to sáng ngời vẻ mặt khó xử.
"Lão tổ tông, chuyện xảy ra đã bao nhiêu năm?"
Lão tổ tông hình như không ngờ Ngưng Sương lại hỏi như vậy, nhất thời ngẩn người, qua một hồi lâu mới phục hồi tinh thần, từ từ thở dài nói: "Sợ là chừng vạn năm đi!"
"Hả? Vạn năm! Biển cả cũng biến thành rừng rậm. Nói không chừng Kim Diễm Tông gì đó đã sớm ở trong cạnh tranh cá lớn nuốt cá bé mà diệt vong rồi." Ngưng Sương thật sự sinh lòng bội phục, lão đầu này, thật là cố chấp.
Lão tổ tông trầm mặc suy nghĩ trong chốc lát, mới ngẩng đầu thương lượng với Ngưng Sương: "Nha đầu nói cũng có đạo lý, năm đó Kim Diễm Tông cũng không phải là đại tông môn gì lớn. Như vậy đi! Nếu như ngươi đến Thần Vực mà Kim Diễm Tông vẫn còn tồn tại, ngươi lại vừa lúc có phần thực lực kia, ngươi hãy giúp lão phu báo thù, nếu như không, coi như xong."
Nói xong lời cuối cùng, giọng nói đã là vô cùng trầm thấp.
"Được! Nói thế nào cũng là cừu gia, vãn bối tự nhiên sẽ làm hết sức." Ngưng Sương nghĩ tới chính mình dù sao cũng đã có một đống phiền toái lớn, thêm một cái nữa cũng không tính là nhiều, huống chi Kim Diễm Tông này nói không chừng đã sớm tan thành mây khói.
Vẻ mặt lão tổ tông dần dần giãn ra, ánh mắt nhìn Ngưng Sương là càng xem càng thích, nha đầu này, thật không tệ! Cư nhiên cảm giác vinh dự của gia tộc lại mạnh như thế.
"Lão tổ tông, nếu người cho vãn bối trách nhiệm nặng như vậy, có phải nên trả cho vãn bối một chút thù lao hay không a?"
Ngưng Sương vừa dứt lời, ý cười trên mặt lão tổ tông liền cứng lại, nha đầu chết tiệt kia, uổng công lão phu vừa mới khen ngợi ngươi một phen. Chỉ là ngay sau đó, hắn lại đem hai kiện đồ ném cho Ngưng Sương.
"Thôi thôi, dù sao sợi tàn niệm này của lão phu cũng rất nhanh sẽ bị tiêu tán, đồ liền cho ngươi đi!"
Nhận vào tay, Ngưng Sương mới phát hiện là một cây bút làm từ ngọc thạch, trên thân bút mơ hồ tràn đầy ánh sáng màu tím nhàn nhạt. Một kiện còn lại là một bộ khôi giáp, tài liệu làm khôi giáp không phải là vàng cũng không phải là ngọc, chạm vào cảm giác lạnh lẽo, điểm một chút ánh sáng màu xanh lam giống như ngôi sao trên màn trời, chợt lóe chợt tắt.
Trong lòng Ngưng Sương biết, hai kiện bảo bối này chính là nguyên nhân dẫn đến tại họa diệt môn ở Tần gia. Cầm chúng nó trên tay, lòng của nàng nặng trĩu. Vì hai kiện vật chết như vậy mà Tần gia phải hy sinh mấy trăm mạng người từ trên xuống dưới, giá phải trả cao như thế, rất đáng sao?
"Nha đầu, hi vọng chúng nó sẽ không mang đến tai họa cho ngươi!" Lão tổ tông nhìn hai kiện bảo bối này, trong lòng cảm xúc phức tạp, hắn cũng không phân rõ là đau, là hối hận hay là hận?
Im lặng một hồi lâu, rốt cuộc lão tổ tông cũng nói đến chuyện của Tần Thước.
"Mười mấy năm trước, một huyết mạch trực hệ của ta tiến vào nơi này, hắn chính là Tần thước. Lúc đi vào, hắn chỉ còn thoi thóp một hơi. Hắn nói khi hắn còn trẻ có thu dưỡng một đứa bé, sau này đứa bé kia thừa dịp hắn không đề phòng tập kích hắn. Đứa bé kia cùng người của Hắc Ám Thần Điện ở Thần Vực có giao dịch, đồng thời người đả thương Tần Thước cũng chính là người của Hắc Ám Thần Điện."
Ngưng Sương lẳng lặng lắng nghe, nghe đến cuối cùng, trừ hận, chính là đau lòng, vì gia gia cảm thấy đau lòng, cái gọi là dưỡng hổ di họa (*), bất quá chính là như vậy đi!
(*) Dưỡng hổ vi họa: có nghĩa là nuôi cọp rồi sẽ mang họa,ý nghĩa giống như câu “nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà” của Việt Nam.
"Lão tổ tông, sau đó gia gia thế nào?" Ngưng Sương hàm chứa chờ mong hỏi.
Lão tổ tông im lặng khoát khoát tay, sau đó đưa tay vẽ lên mặt đất một cái. Một vệt sáng màu xanh thoáng hiện, liền thấy mặt đất chậm rãi nứt ra một kẽ hở, giống như kéo ra cánh cửa bị khép kín, mở ra một thế giới vốn bị cách ly với mặt đất.
Ngưng Sương nghẹn họng trân trối nhìn tất cả trước mắt, một cái thủy trì ( hồ nước) rộng lớn hiện ra, trong thủy trì có một con thú khổng lồ cả người nổi lên ánh sáng màu lam đang ngủ say.
Lực lượng cường đại lúc trước nàng cảm nhận được hẳn là do cự thú này thả ra đi, trong mơ hồ, Ngưng Sương còn cảm thấy sự sống của nó dường như cũng đang chậm rãi tiêu tán.
Lòng Ngưng Sương tràn đầy nghi ngờ, nàng phát hiện kể từ sau khi lão tổ tông nhìn thấy đầu cự thú này, ánh mắt liền trở nên vô cùng phức tạp, hình như có thật nhiều lời không nói được, còn có tình cảm ẩn chứa trong đó.
Cuối cùng, hóa thành một tiếng thở dài thê lương.
"Thủy Nhi, ngươi sao khổ như vậy?"
Trong mắt Ngưng Sương nhất thời lóe ra tia lửa bát quái, Ôi chao! Sẽ không phải là nhân thú luyến ( người yêu thú) đi!
"Nha đầu, đây là thượng cổ thần thú —— Bích Thủy Kỳ Lân, cũng là đồng bạn khế ước bình đẳng của ta. Năm đó trước khi ta lâm chung ta đã cùng nàng giải trừ khế ước, nhưng nàng kiên quyết không đồng ý rời đi. Sau khi ta chết, nàng liền tự đem mình phong ấn tại địa cung này. Hôm nay, sợi tàn niệm này của ta sắp tiêu tán, ta hi vọng ngươi có thể mang đi nàng."
Giọng nói của lão tổ tông vô cùng không bỏ được, ánh mắt nhìn Ngưng Sương bao hàm hi vọng.
Ngưng Sương buồn bực vuốt lỗ mũi, hai đạo lông mày chau đến độ gần giống như một con sâu lông. Trong lòng âm thầm suy nghĩ: lão đầu này, thế nào lại có bộ dáng như giao phó hậu sự vậy?.
"Lão tổ tông, tại sao tàn niệm này của người lại tiêu tán?" Ngưng Sương rốt cuộc không nhịn được hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng nàng.
Lão tổ tông chỉ chỉ y bào trên người, liên tục nói: " Sợi tàn niệm này của ta có thể lưu giữ tới bây giờ, chính là bởi vì đạo hộ hồn trận này, hôm nay năng lượng của hộ hồn trận đã hao hết, tàn niệm tự nhiên cũng nên tiêu tán."
"Đây là trận pháp cấm chế sao?"
Lão tổ tông gật đầu một cái rồi lại lắc đầu, cuối cùng cười thần bí, "Chờ sau khi ngươi đến Thần Vực, ngươi sẽ biết. Ta phải đi, hi vọng ngươi có thể giúp ta chăm sóc Thủy Nhi."
Ngưng Sương mờ mịt gật đầu một cái, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, bản thân Bích Thủy Kỳ Lân này không muốn sống, vậy nàng cũng không có biện pháp a!
Lão tổ tông tựa như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng, lúc này từ đầu ngón tay bắn ra một đạo ánh sáng màu xanh lam, chạy thẳng tới ấn đường của Bích Thủy Kỳ Lân.
Huyền lực không ngừng dọc theo đạo lam quang chảy vào trong cơ thể Bích Thủy Kỳ Lân, trên người Bích Thủy Kỳ Lân dần dần đổi thành sức sống dày đặc, mà bóng dáng lão tổ tông lại càng ngày càng hư ảo.
Ngưng Sương an tĩnh nhìn mọi thứ đang diễn ra, nàng rất muốn nói với lão tổ tông, dừng lại đi! Nếu không người sẽ phải tan thành mây khói. Nhưng khi nàng nhìn thấy chân tình ở đáy mắt lão tổ tông nồng đậm tới mức không thể tiêu tan lại khiến cho nàng không thể nói được.
"Nếu như đây là kỳ vọng của người...... Liền như người mong muốn!"
Ở trước bóng dáng mờ nhạt gần như không nhìn ra thân hình của lão tổ tông, Bích Thủy Kỳ Lân rốt cuộc cũng mở mắt ra, khi ánh mắt vừa kịp chạm đến đạo bóng dáng như ẩn như hiện kia thì từng giọt, từng giọt nước mắt liền rơi xuống.
"Chủ nhân! Sao người phải khổ như vậy? Nếu như người tiêu tán ở trong thiên địa này, ta sao có thể sống một mình được?"
Lão tổ tông nặng nề thở dài, "Thủy Nhi, đừng nói lời ngu ngốc như vậy. Nha đầu này là huyết mạch trực hệ của ta, nàng đã đồng ý tiến về Thần Vực báo thù cho ta, ngươi phải giúp ta chăm sóc nàng."
Giọng điệu của hắn nặng nề, khiến Bích Thủy Kỳ Lân không thể coi thường. Lúc này mới nhìn thẳng tới Ngưng Sương, tiểu nha đầu cúi đầu đứng ở nơi đó, cả người tản ra đau buồn nhàn nhạt.
"Tiền bối, van cầu người giúp ta đi! Phụ mẫu và gia gia của ta đã bị người hại chết, hiện tại nhà chúng ta chỉ còn một mình ta." Ngưng Sương thấy Bích Thủy Kỳ Lân còn do dự, nhất thời lã chã chực khóc, bộ dáng điềm đạm đáng yêu kia khiến người vừa thấy đã thương.
Trong lòng lão tổ tông âm thầm than thở, nha đầu này, rất có ánh mắt. Thủy Nhi, cũng là người thích mềm không thích cứng!
Ngay sau đó hắn liền thêm dầu vào lửa nói: "Thủy Nhi, ta chưa từng yêu cầu ngươi bất cứ chuyện gì, nhưng đây chính là huyết mạch duy nhất còn lại của ta, ngươi sẽ không muốn ta tuyệt hậu đi!"
Dưới hai mặt giáp công của hai người, Bích Thủy Kỳ Lân im lặng trong chốc lát, liền trịnh trọng nhận lời."Chủ nhân, nếu như đây là phó thác của ngươi, ta nhất định sẽ không phụ sự ủy thác."
Bích Thủy Kỳ Lân biết chủ nhân rời đi là không thể tránh, huống chi tiến về Thần Vực báo thù cũng là tâm nguyện của nàng. Năm đó, nếu không phải chủ nhân bị thương nặng phải tới nơi phiến đại lục cấp thấp này, thì nói không chừng chủ nhân đã sớm tấn thăng thần cấp, sao lại sẽ có chuyện sinh ly tử biệt ngày hôm nay?
Lão tổ tông nghe được hứa hẹn của Bích Thủy Kỳ Lân, dường như thở phào một cái thật dài, thân hình gắng gượng chống đỡ của hắn dần dần tiêu tán, chỉ truyền tới một tiếng thở dài thật thấp, "Thủy Nhi, tự chăm sóc chính mình thật tốt..."
Trong không khí, hơi thở dần dần biến mất, Bích Thủy Kỳ Lân ngơ ngác đứng ở nơi đó, không nhúc nhích.
Ngưng Sương cũng không biết an ủi nàng ra sao, chỉ biết thở dài nói: "Có lẽ linh hồn của hắn đã tiêu tán ở trong thiên địa, nhưng là sẽ lặng lẽ sống ở trong lòng một số người, từ trước đến giờ cũng sẽ không bởi vì thời gian quá nhanh mà lãng quên."
Diễn Đàn Lê Qúy Đôn.. Edit:..Lam Thiên
Lời nói của Ngưng Sương rơi xuống, bên trong phòng lại khôi phục yên tĩnh khiến cho người ta hít thở không thông.
"Nha đầu, đi thôi!"
Qua một hồi lâu, Bích Thủy Kỳ Lân rốt cuộc cũng chậm chạm tỉnh lại.
Ngưng Sương chỉ chỉ thân thể cao lớn của Bích Thủy Kỳ Lân, khó xử nói: "Tiền bối, người cứ như vậy đi ra ngoài... có chút không tốt!"
Bích Thủy Kỳ Lân bừng tỉnh hiểu ra, chỉ thấy một đạo ánh sáng màu xanh thoáng qua, một mỹ nữ áo lam tóc xanh liền xuất hiện.
Nhưng khiến cho người ta điên cuồng nuốt nước miếng chính là một mảnh tuyết trắng trước ngực kia, ở dưới y phục màu xanh mỏng như cánh ve miêu tả sinh động, eo xinh nhỏ nhắn, dáng người thướt tha
Ngưng Sương nhất thời hai mắt tỏa sáng, chợt nuốt nước miếng một cái, trong lòng cảm thán liên tục.
Báu vật a, dáng người bốc lửa, gương mặt tuyệt sắc, khó trách lão tổ tông lưu luyến như vậy!