Ngạo Thế Ma Quân

Chương 3: Chương 3: C3





Chỉ nghe một thanh âm vang trời, hắc lôi lấy thế lôi đình vạn quân tức khắc đánh xuống mặt nước trước mắt Dương Dạ Yên, hắn đứng xa bốn mét vẫn cảm nhận được chấn lực đánh vào thân thể, lồng ngực nặng như chì, huyết mạch trong khắc tán loạn, uy lực kia nếu trực tiếp đón đỡ chỉ e rằng Tam Tinh cảnh như Dương Xuyên cũng chỉ còn nữa mạng.Khi hắc lôi cùng mặt nước và chạm âm thanh như súng thần công khai hoả, “đùng” một tiếng bọt nước liền bay lên trắng xoá, cột nước kia cao ít nhất cũng gần mét lúc ập xuống trực tiếp tạo ra vô số con sóng, bất quy tắc đánh loạn trên mặt sông, đầu ngọn sóng nhấp nhô điên cuồng như đang tức giận muốn tiếp tục khiêu chiến hắc lôi.Đáp lại khiêu khích, trong hắc vân tiếp tục ngưng tụ một đạo kinh thế hắc lôi đánh xuống.Dương Dạ Yên thoáng thấy dưới nước có thứ gì đó chuyển động, một hắc ảnh thôn dài nhanh như cắt phóng lên, huyết khẩu mở ra nuốt lấy cả tia hắc lôi kia.Thứ kia hình thể mười phần to lớn, ít nhất phải dài hơn trăm mét, thân to bằng cây đại thụ trăm năm.

Sau khi nuốt gọn hắc lôi nó rống lên vang trời.

Âm thanh kia như thanh như tiếng chuông lại mang theo uy thế bá đạo không thôi khiến người nghe thấy liền muốn cúi người không dám nhìn thẳng, hung thú nghe vào tai liền cụp đuôi thu vuốt, phủ phục nằm sát đất, khoảng cách ngoài mười dặm vẫn nghe thấy chấn âm.Toàn thân phủ lên một tầng vảy giáp dựng ngược, mỗi miếng đều sắt bén như dao xếp đè lên nhau như mái ngói, sắt bén không cùng, Dương Dạ Yên cảm nhận mỗi lần nó đi chuyển đều cứa vào không gian xung quanh gây nên từng tiếng “xèo xèo”.

Vẩy giáp kia không những bén nhọn mà còn mười phần cứng rắn, hắc sắc kia khiến người cảm tưởng còn phải hơn huyền thiết tinh luyện mấy bậc.

Cái đầu thuôn dẹp có thêm vài phần nhô cao phía trên mắt khiến người mơ hồ cảm giác nhìn lầm với chân long.Phía trong thân thể ẩn hiện tử quang nhàn nhạt, có thể thấy thứ kia tuân theo nguyên tắc xếp thành một cái hình dáng kỳ lạ không thể nêu rõ cụ thể nhưng cũng chẳng chút nào rối loạn, cảm giác đầu tiên mang đến khi nhìn vào chỉ hai chữ tà mị.

Hai mắt thì tớ như nắm đấm, lồi ra bên ngoài trông vô cùng dữ tợn, mỗi lần ánh mắt dị động sẽ có nhàn nhạt hồng quang bắn ra.

Răng nanh tựa hai chuôi cương đao màu trắng đục, vô kiêng bất tồi.

Cái lưỡi đen tuyền lút thu lút nhã, ít nhất cũng dài bảy tấc hơn.

Miệng lớn khi mở ra cực đại có thể nhẹ nhàng nuốt trọn một người trưởng thành, nó ba lần há miệng liền là ba lần nuốt trọn hắc lôi.Dương Dạ Yên tuy đọc qua trong kỳ thư nhưng cũng không thể gọi tên cự mãng kia, chỉ biết nội tâm đối với nó kiêng kỵ không thôi.Năm đó đọc được việc độ kiếp bậc nào khó khăn nhưng hắn không quá mức tin tưởng, hiện tại tận mục sở thị mới cảm nhận được sự kinh khủng của việc độ kiếp, mỗi đợt hắc lôi đều lấy uy lực gấp đôi lần trước giáng xuống vậy mà hắc xà kia có thể nhẹ nhàng cắn nuốt, lực lượng thân thể kia đã vượt quá Ngũ Tinh hậu kỳ.

Cự mãng vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, tiếp tục cùng hắc lôi giao phong.Bên trong Nam Châu huyện, toàn bộ người đều hướng tràn cảnh kia mở trừng hai mắt.


Bọn họ đều là người dân bình thường, xưa nay chỉ biết tu sĩ cường đại nhưng chưa bao giờ được thấy nên lúc nhìn cự mãng độ kiếp uốn lượn trong tầng mây liền nảy sinh vô số xúc cảm hổ lốn.

Có người kinh hãi đứng chôn chân tại chỗ, có kẻ lại buông ra lời đồn thượng thiên nỗi giận phái xuống ma long tàn sát chúng sinh, vô số tiếng nghị luận cứ thế loạn thành một đám.Trần gia cùng Dương gia hai nhà đều là gia tộc tu sĩ lâu năm, tuy chỉ bị hạn chế trong Nam Châu huyện nhưng đối với ngoại giới hiểu biết không hề ít.

Vô số cường giả trong tộc nhìn lên trời không ngừng cảm thán.Dương Khôn, tay vuốt râu, mắt nhíu chặt thành một đường chỉ mỏng.

“Thật không ngờ Nam Châu huyện nhỏ bé này lại xuất hiện hung thú cường đại như vậy.

Nếu có được, đừng nói gia chủ vị trí, lão phu liền có thể xông phá Nam Châu huyện ra ngoài xem xét một lần.” Trong thanh âm lão mười phần thèm khát.Dương Xuyên bên cạnh nghe thế lên tiếng.

“Hay là chúng ta phái toàn bộ người trong tộc vây mắt nó.”“Ngu xuẩn.

Loại hung thú đã chạm đến thất giai đừng nói Dương gia chúng ta mà toàn bộ Nam Châu huyện liều mạng cũng không chịu nổi một kích.

Ngày thường nói ngươi đọc nhiều sách ngươi lại đi ân ái với nữ nhân.

Hiện tại, tốt rồi.

Dâng mấy chủ ý ngu ngốc đến tột cùng.


Chúng ta là song sinh nhưng ngươi chẳng giống ta chút nào.” Dương Khôn mắng ra một tràng.Hắn đối với đệ đệ song sinh này cũng như đối với con trai, nhất mực vun đắp, đáng tiếc rèn sắt không thành thép.

Đối phương ngoài nữ sắc ra đều không màng cả thảy, đã gần bốn mươi mà tu vi vẫn là Tam Tinh cảnh sơ kỳ, chỉ có thể đi theo hắn làm cái đuôi, mặc người điều động.Dương Xuyên đã nghe những lời kia đến nhàm tại, mỗi lần Dương Khôn nổi điên bản thân liền làm như không nghe thấy, nhún vai cho qua.

Hắn thật không hiểu nổi người ca ca này sao cứ phải suốt ngày cùng người so đo tính toán, không phải cứ như mình cứ vui chơi thoải mái bên ngoài, thỉnh thoảng tìm vài nữ nhân giải sầu là xong.

Đối với hắn cuộc sống như thế thật sướng như tiên.Hai huynh đệ cứ thế ngắm nhìn phương xa, mỗi người lại ôm phần mình suy nghĩ.Phía bên này Dương Dạ Yên không khắc nào rời mắt khỏi cự xà, sau khi tiếp nhận lần thứ năm lôi kiếp nó đã có phần xuống sức, tuy thế không giảm nhưng lực lại kém đi mấy phần, tốc độ dị chuyển chậm hơn lúc đầu thấy rõ.Vô số hắc lôi như con rắn nhỏ bò trườn trong hắc vân hợp tại một điểm, cuối cùng, hắc lôi cực lớn hình thành dùng tốc độ điện quang hoả thạch giáng xuống.

Cự mãng tuy không nao núng tiến lên, nhưng lần này không kịp dùng đại khẩu cắn nuốt liền bị lôi điện thấu thể.

Cảm giác tê rần truyền từ đỉnh đầu theo xương sống đến tận phân đuôi, đau đớn đến mức rít lên từng tiếng.

Âm thanh lần này chói tai vô cùng, Dương Dạ Yên cảm giác đại nổ bị từng nhát búa bổ đến mức phải bịt tai che mắt mới cảm giảm được vài phần khó chịu.Lôi điện tán đi, thân thể cự mãng hiện ra vô cùng thảm.

Vảy giáp trên người chỗ bị đánh biến dạng, chỗ còn trực tiếp bong tróc để lộ phần thịt bên trong, máu theo đó phun ra ngoài thành tia.

Trên thực tế, đối với hung thú cao giai như cự mãng thì loại bị thương ngoài da này không đáng kể.


Nguy cơ thật sự là số nội tạng bị chấn vỡ bên trong, gần quá nửa đều dập nát, xương sống vài chỗ cũng đã gãy đoạn, cự mãng phải nén đau, dùng linh lực cố gắng chống chịu nhưng tốc độ đã chậm đến mức như phàm nhân di chuyển.

Nếu không thể đột phá ở đạo hắc lôi cuối cùng thì không nghi ngờ chuyện nó sẽ tại nơi đây vẫn lạc.Nhân gian tương truyền, từ Thất Tinh cảnh trở lên thiên đạo sẽ giáng xuống lôi kiếp xem như khảo nghiệm.

Số đạo lôi kiếp đánh xuống sẽ ứng với số Tinh cấp, chất lượng cũng tùy từng người biến đổi.

Nếu có thể vượt qua thiên đạo sẽ buông xuống quang mang tẩy lễ, toàn bộ thương tích trước đó đều khôi phục, thân thể cùng tinh thần cũng tiến thêm một cấp bậc.

Nhưng nếu thất bại kết cục chỉ có thần hình câu diệt.Bởi thế có nhiều kẻ khi đạt đến cảnh giới nhất định nội tâm sẽ có cảm giác lưu luyến sinh mệnh không dám mạo hiểm đi độ kiếp, kế quả dẫn đến những người kia mở ra cảnh giới cuối cùng của mỗi cấp độ, gọi là cực cảnh.

Tuy được xem là chí tôn trọng cấp bậc của mình nhưng sẽ bị người đời chê cười, con đường tăng cấp cũng bị thiên đạo đóng lại, vĩnh viễn mắc kẹt ở cấp độ bản thân.Nếu cự mãng đang đột phá Thất giai thì lần lôi kiếp tiếp theo vừa là tử kiếp vừa là sinh cơ của nó.“Hay lắm, cự mãng đã bị thương đến vậy rồi.

Ngươi mau đưa người đến hướng đó phục sẵn.

Nếu nó độ kiếp thất bại thì liền tránh thủ chiếm đoạt thân thể nó, bằng ngược lại liền nhanh chóng rút lui êm đẹp xem như không có chuyện gì phát sinh.” Dương Khôn cười nham hiểm, hướng Dương Xuyên ra lệnh.

Lão vốn đã chết tâm nhưng khi thấy cự mãng bị thương đến sắp chết, dục hoả trùng khởi.Đối với nhân loại mà nói hung thú chính là kho báu vô giá dù sống hay chết đều như thế.

Hung thú cấp cao có thể dùng để giữ cửa, xem như chiến thú hộ tộc, hung thú cấp thấp có thể kéo xe, chuyển vật, công dụng rất nhiều.

Nếu chúng chết đi cũng có thể dùng nanh vuốt chế tạo vũ khí, hoặc trực tiếp bán cho những luyện khí sư đổi lấy khoảng tiền lớn.Cự mãng trước mắt, vảy giáp có thể luyện nên áo giáp, răng nanh có thể luyện nên trường đao.

Theo tu vi nó suy đoán thấp nhất cũng thuộc vào cấp Thiên.


Ngoài ra, máu thịt trên người cũng có thể dùng luyện chế đan dược công hiệu khôn cùng.

Dương Khôn muốn liều chuyến này, nếu hắn có thể đạt được một bộ phận nhỏ nhất cũng sẽ khiến Dương gia tiến một bước lớn.“Tách tách tách” Hắc lôi đã đến điểm cực thịnh, hướng bốn phương tám hướng lan tràn.

Bán kính quanh cự mãng mười dặm như bị một lồng hắc lôi bao lấy, vạn vật phía trong kinh hãi không thôi.

Kế đến hắc vân cuộn thành từng vòng trông vô cùng hùng vỹ, giữa tâm vòng tròn từ từ chui ra mộ đầu hắc lôi xà đang há miệng nhe nanh về phía cự mãng như thể thị uy.

Người có hiểu biết liền biết thứ kia gọi là lôi hoá hình, ngàn người độ kiếp chỉ có một kẻ dẫn đến dị tượng này, đây chính là thông báo kẻ đó có thiên phú nghịch thiên.Cự mãng cảm ứng được sinh tử nguy cơ, thương thế toàn bộ quên sạch, miệng lớn há to, rít lớn về phía lôi xa như muốn khiêu khích.

Sau đó, tử sắc đường văn trên người đại hiển thần quang, bên ngoài thân thể bao phủ một tầng nhàn nhạt tử khí áo giáp hình dạng như ngọn lửa đang rực cháy.

Từ đầu nó cố gắng dùng lực lượng thân thể chống chịu chính là chờ thời khắc hắc lôi đạo cuối cùng đánh xuống sẽ tung ra con át chủ bài này, đây là tuyến phòng thủ kiên cố nhất của nó, tên gọi Địa Ngục Hoả Giáp.

Dương Dạ Yên đứng gần nhất, hắn cảm nhận không khí xung quanh cấp tốc khô hạn, nước sông cũng nhanh chống bốc hơi bằng tốc độ mắt thường có thể thấy, đủ biết ngọn tử hoả kia bậc nào lợi hại.Phía xa, đội ngũ Dương gia do Dương Xuyên dẫn đầu đã nhanh chóng đến trước rừng hoang phía dưới vách vực.

Xung quanh vậy mà cũng có mấy phương đội ngũ đang đứng chờ sẵn nhưng cũng chỉ là mấy tên tán tu không đáng nhắc đến, chỉ có Trần gia đội ngũ bên kia mới phải cẩn trọng lưu tâm.

Đám người nhìn thấy nhau nhưng không vội vọng động, chỉ đứng từ xa quan sát.

Ở vị trí này tuy không xa nhưng vẫn chỉ thấp thoáng bóng dáng hắc lôi xà cùng tử hoả mãng đang giương cung bạt kiếm..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.