Ngạo Thế: Tiên Đế Trở Về

Chương 26: Anh còn hỏi à?



"Anh ta nhìn thấy anh thì có sao đâu?" Giang Chí Thành hỏi.

“Anh còn hỏi à?” Chung Tĩnh Di nghiến răng trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng nói: “Anh có biết anh đã gây ra bao nhiêu phiền toái không mà còn dám tới đây? Anh đang †ìm chết à!”

“Tìm chết? Có phải em hiểu lầm gì không?” Vẻ mặt Giang Chí Thành khó hiểu nói: “Là Đàm tổng của bọn em mời anh tới mà, anh ta còn nói là muốn cảm ơn anh nữa”

“Anh nghĩ tôi sẽ tin anh à, bớt hù dọa tôi, nếu anh còn không đi tôi sẽ gọi bảo vệ ném anh ra ngoài đó!” Chung Tĩnh Di tức giận nói.

Lúc này, lễ tân chủ động làm chứng cho Giang Chí Thành: “Chung tiểu thư, ngài Giang thật sự là do Đàm tổng mời tới.”

Chung Tĩnh Di nghe vậy thì sửng sốt, lời của Giang Chí Thành nói cô không tin nhưng lời của lễ tân lại không thể không tin.

Cô quay đầu nhìn Giang Chí Thành, vẻ mặt nghi ngờ: “Thật sự là Đàm tổng gọi anh tới? Anh cũng không phải người công ty tôi, gọi anh tới làm gì? Có phải bởi vì chuyện tại xưởng rượu Thiên Môn lần trước cho nên mới muốn trả thù anh không?”

Mấy câu hỏi liên tiếp của cô khiến Giang Chí Thành bật cười, hắn nói: “Đừng nôn nóng, gọi anh tới đây có lẽ chính là chuyện tốt, không phải đã nói rồi sao, anh ta phải cảm ơn anh”

“Bớt nói nhăng nói cuội!” Chung Tĩnh Di vốn không tin, Đàm tổng người ta là loại nhân vật nào chứ, đừng nói thân phận của cha anh ta, ngay cả anh ta cũng được coi như một người xuất chúng.

So sánh với người như thế, Giang Chí Thành đúng là một sợi lông nhỏ.

Nhưng mà đã xác định được thật sự là Đàm Tuấn Đạt mời Giang Chí Thành tới, Chung Tĩnh Di cũng không tiện đuổi hẳn đi, trước khi vào trong văn phòng cô cố ý dặn dò: “Lát nữa vào trong, anh đừng nói chuyện linh tinh, tôi sẽ gắng sức nói vài câu tốt đẹp về anh”

Giang Chí Thành ừ một tiếng, không từ chối, bởi vì chuyện này chứng tỏ Chung Tĩnh Di quan tâm hẳn. Tuy rằng loại quan tâm kiểu này phần lớn là đến từ bản năng tự bảo vệ mình.

Dù sao cô và Giang Chí Thành cũng là vợ chồng, nếu Đàm Tuấn Đạt khó chịu với Giang Chí Thành khó tránh khỏi sẽ giận cá chém thớt lên người cô.

Tiếp đó Chung Tĩnh Di gõ cửa văn phòng, Giang Chí Thành theo sát đăng sau.

Bên trong văn phòng, Đàm Tuấn Đạt đang nói chuyện với luật sư, đặc biệt là tiền vi phạm hợp đồng, số tiền vi phạm hợp. đồng 30 vạn cũng không phải là con số nhỏ.

Anh ta ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy Chung Tĩnh Di và Giang Chí Thành tới, Đàm Tuấn Đạt liền xua tay ý bảo luật sư chờ một lát, sau đó đứng dậy đi ra phía trước bàn làm việc, vẻ mặt tươi cười duỗi tay ra.

Chung Tĩnh Di theo bản năng duỗi tay ra đáp lại thế nhưng lại không nghĩ tới Đàm Tuấn Đạt lướt qua người cô, bắt lấy tay của Giang Chí Thành.

Chung Tĩnh Di mới nâng bàn tay lên không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Cũng may Đàm Tuấn Đạt không phải cố tình ngó lơ cô, anh ta lập tức quay người nói với Chung Tĩnh Di: “Chị dâu, tôi nghe anh Giang nói hai người mới cãi nhau? Chuyện này là do tôi, chuyện phạt tiền lần trước đã cảm thấy ngại ngùng, bây giờ lại gây ra chuyện này lại càng cảm thấy ngại hơn. Vậy đi, lát nữa tôi đứng ra mời chị dâu và anh Giang ăn cơm đền tội nhé.”

Cảm giác xấu hổ trong lòng Chung Tĩnh Di còn chưa kịp biến mất thì đã chết lặng trước câu này của Đàm Tuấn Đạt.

Chị dâu? Anh Giang? Đền tội?

Mấy từ đó sao lại xa lạ như vậy chứ?

Mấy từ đó không nên phát ra từ miệng của Đàm Tuấn Đạt, càng không nên nói với cô và Giang Chí Thành.

“Đàm tổng, chuyện này..."

Nhìn thấy gương mặt đầy ngạc nhiên của Chung Tĩnh Di, Đàm Tuấn Đạt lập tức phản ứng lại, anh ta vỗ trán nói: “Xem trí nhớ của tôi này, chắc chị dâu chưa biết chuyện này nhỉ? Lần trước anh Giang nhắc tôi chất lượng rượu của Thiên Môn có vấn đề, sau đó tôi cho người mua một ít về đi giám định đó. Kết quả giám định chỉ ra rằng trong rượu có một lượng lớn cồn công nghiệp, nếu như có chuyện xảy ra thì tôi phải bồi thường sạt nghiệp mất. Anh Giang còn nói vì chuyện này mà chị dâu tức giận với anh ấy, như vậy không được đâu, ngàn sai vạn sai đều là do tôi sai!”

Chung Tĩnh Di vô thức há miệng, gương mặt đầy sự giật mình.

Chuyện Đàm Tuấn Đạt mua rượu về giám định cô biết, thế mà rượu của Thiên Môn lại thật sự có vấn đề ư?

Cô không nhịn được nhìn về phía Giang Chí Thành, cô có cảm giác như bản thân đang nằm mơ vậy.

Tên này rốt cuộc biết được tin tức từ đâu, ngay cả chuyện bí ẩn như vậy cũng biết.

Chuyện trong rượu có cồn công nghiệp là hành vi trái pháp luật, như vậy có nghĩa là xưởng rượu Thiên Môn sẽ không dễ dàng nói chuyện này cho người khác. Muốn biết chuyện này cũng khó như đi trộm văn vật tại viện bảo tàng vậy.

Từ ban trưa về nhà nhìn thấy quần áo, đơn thuốc, trái cây, rồi lại học phí của nhà trẻ, bây giờ chính miệng Đàm Tuấn Đạt lại nói ra chuyện Giang Chí Thành nói là thật, mấy chuyện này xảy ra nối tiếp nhau khiến Chung Tĩnh Di không khỏi khiếp sợ.

Bây giờ cô còn nghĩ có khi nào bản thân mình đang nằm mơ không, nói cách khác là tên chồng khốn nạn khiến người †a hận đến nghiến răng kia sao tự nhiên lại trở nên “tài giỏi” như vậy.

Đối lập với vẻ kinh ngạc của Chung Tĩnh Di, Giang Chí Thành bình tĩnh hơn nhiều.

Hắn mỉm cười nói với Đàm Tuấn Đạt: “Ăn cơm cũng được, chỉ có điều không cần anh mời đâu, để tôi mời khách, coi như cảm ơn anh mấy năm nay đã nâng đỡ cho vợ của tôi. Cô ấy rất hay nói với tôi là người trong công ty rất tốt, bình thường có chuyện gì sẽ được mọi người giúp đỡ nhiệt tình, tôi còn đang muốn tìm cơ hội để cảm ơn nữa đấy”

Chung Tĩnh Di ở bên cạnh nghe mà cảm thấy vô cùng mất tự nhiên, thậm chí còn đỏ mặt bởi vì mỗi khi cô nhắc tới chuyện công ty ở nhà hầu hết đều là tức giận.

Giống như nói chuyện ở nhà với người trong công ty vậy, đa phần là bực bội, cô nói người công ty tốt lúc nào?

Bây giờ Giang Chí Thành lại nói dễ nghe như vậy, cô không thể nào phản bác được nếu không thì sẽ rất xấu hổ.

Đàm Tuấn Đạt nghe xong cũng vô cùng vui mừng, làm Phó tổng giám đốc, ai mà không muốn nghe lời nịnh nọt chứ?

Anh ta ho khan một tiếng, sau đó nói: “Chuyện ăn cơm thì dễ nói, còn chuyện đánh cược lúc trước...”

“Trước khi đánh cược đã nói rồi, nếu tôi thắng thì coi như chưa từng xảy ra gì hết, Đàm tổng không cần bận tâm” Giang Chí Thành nói.

'Thứ Đàm Tuấn Đạt muốn chính là những lời này, nụ cười trên mặt anh ta càng thêm tươi, anh ta nói: “Nếu anh Giang đây đã nói thế thì tôi cũng không làm kiêu nữa, nhưng mà bữa cơm này nhất định phải để tôi trả. Anh Giang muốn mời khách thì cứ để lần sau đi!"

Giang Chí Thành cũng không tranh chuyện mời cơm bữa, tiền mời một bữa cơm thôi, ai cũng có thể trả được, đôi co làm gì khiến người ta mất vui.

“Phải một lúc nữa mới tan làm, chắc là anh vẫn còn việc phải làm, chỉ bằng tôi ra ngoài chờ anh trước.” Giang Chí Thành nói.

“Không sao, cũng không phải người ngoài, tôi nói mấy câu nữa là xong việc.” Đàm Tuấn Đạt nói xong liền quay đầu nói với luật sư đang chờ một bên: “Dựa theo tiền vi phạm hợp đồng mà tính, nhanh chóng giải quyết chuyện này, đừng có dây dưa với bọn họ.”

Dứt lời Đàm Tuấn Đạt lại quay đầu nói với Giang Chí Thành: “Được rồi, chúng ta đi thôi, chị dâu cũng đi thôi.”

Chung Tĩnh Di còn chưa hồi thần lại sau tiếng gọi chị dâu này, Giang Chí Thành ở một bên đột nhiên mở miệng hỏi: “Hai người đang nói chuyện tiền vi phạm hợp đồng của quán rượu Thiên Môn à?”

“Đúng vậy, theo như hợp đồng thì phải bồi thường 30 vạn. Chỉ có điều so với nếu có chuyện không hay xảy ra thì bồi thường 30 vạn cũng không phải là chuyện gì lớn” Đàm Tuấn Đạt nói.

Giang Chí Thành hơi trầm ngâm nói: “Tuy tôi không phải người của công ty anh, nhưng nếu anh đã gọi tôi một tiếng anh, vậy tôi cho anh một đề nghị, anh khoan hằng giao tiền vi phạm hợp đồng.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.