Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 112: Xuất phát



Oành!

Ðúng lúc này, Ðông Phương Tuấn bỗng nhiên thúc giục bảo kiếm, bộc phát ra từng đạo kiếm quang khủng bố, đem Trần Hạo bức lui hai bước, thân hình đột nhiên bay về phía sau, hạ xuống mặt đất, vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng nhìn chằm chằm Trần Hạo: “Không nghĩ tới kiếm kĩ của ngươi lại mạnh như thế, chẳng qua, muốn thắng ta, tuyệt đối không thể, bây giờ liền cho ngươi kiến thức một chút lực lượng thật sự của ta! Ngươi có thể lập tức nhận thua, nếu không, bị thương nặng hoặc là chém giết đến ngươi, cũng đừng trách ta, bởi vì... Ta không thể khống chế!”

Sự thật quả thực như thế, Ðông Phương Tuấn tuy hận không thể đem Trần Hạo chém giết, nhưng hai người là ở trên lôi đài luận bàn, hơn nữa Ðông Phương Tuấn hiểu, lấy thực lực bây giờ của Trần Hạo, tuyệt đối sẽ trở thành đối tượng Tân Tú đường trọng điểm bồi dưỡng, cũng là một trong những chủ lực thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước sắp tới. Cái này liên quan đến đến vinh dự cùng mặt mũi của vương quốc Trấn Nguyên. Lúc này nếu đem Trần Hạo chém giết, mặc dù hắn là đệ tử Ðông Phương gia, cũng là tuyệt đỉnh thiên tài, chỉ sợ cũng không thể thoát khỏi truy cứu...

Mà bây giờ, hắn đã nói trước. Nếu Trần Hạo không biết tiến thối, vậy không trách được hắn.

“Cứ việc ra tay!” Trần Hạo lạnh lẽo nói, chiến ý tăng vọt, không sợ chút nào.

“Chờ chút!”

Ngay lúc Ðông Phương Tuấn bước ra một bước, quanh thân bộc phát ra một cỗ khí tức sắc bén vô cùng, một thanh âm uy nghiêm nhất thời phiêu đãng đến, thanh âm chưa đến, người đã xuất hiện ở giữa Trần Hạo cùng Ðông Phương Tuấn.

“Tân tú bảng tám nước sắp bắt đầu, thực lực hai người các ngươi đều đáng giá chờ mong, giờ phút này không phải thời điểm liều mạng!” Người tới tản ra một cỗ khí tức cường hãn, liền bao phủ Ðông Phương Tuấn cùng Trần Hạo, tràn ngập uy nghiêm nói: “Muốn đấu, các ngươi tới lúc tân tú bảng đại chiến so sánh đi! Xếp hạng quyết định tất cả! Hôm nay dừng ở đây, Trần Hạo, ngày mai do ngươi chủ lôi cao cấp tổ! Như thế nào?”

Xôn xao...

Lời của lão giả nhất thời dẫn tới một mảng ồ lên. Lão giả này chính là đệ nhất cao thủ Tân Tú đường, đường chủ Tân Tú đường!

Lấy Đông Phương Tuấn biểu hiện ra chiến lực cường hãn, cũng mới chỉ là chủ lôi sơ cấp tổ, nhưng bây giờ Ðường chủ lại để Trần Hạo chủ lôi cao cấp tổ!

Chẳng lẽ Trần Hạo so với Ðông Phương Tuấn còn mạnh hơn?

Mặc dù là Trần Hạo nghe được Ðường chủ nói, cũng hơi sửng sốt.

“Đương nhiên, thủ tịch đệ tử ba đại điện không thể tham chiến. Lấy cảnh giới cùng chiến lực của ngươi, đối với đệ tử khác mà nói hẳn là đủ rồi, tương tự đổi với ngươi mà nói cũng là một loại cơ hội tôi luyện rất tốt! Đông Phương Tuấn, ngày mai ngươi chủ lôi trung cấp tổ, thủ tịch đệ tử ba đại điện, đều có thể tham chiến! Triệu Vân Phi, ngươi chủ lôi sơ cấp tổ, nhớ kỹ, không thể làm bị thương nặng! Còn có sáu ngày thời gian, chúng ta liền sẽ xuất phát, tôi luyện có thể, nhưng không thể ảnh hưởng đến thi đấu xếp hạng tân tú bảng! Các ngươi lần này đều rất mạnh, lão phu rất chờ mong các ngươi biểu hiện ở trong thi đấu tân tú!”

Một trận quyết đấu kinh tâm động phách, cứ như vậy bị đường chủ mạnh mẽ hóa giải, Đông Phương Tuấn đương nhiên nghẹn khuất, nhất là để cho Trần Hạo chủ lôi cao cấp tổ, tuy không cho thủ tịch đệ tử lên đài, nhưng vẫn làm cho hắn cảm thấy mất hết mặt mũi. Nhưng không có cách nào, hắn kiêu ngạo nữa còn chưa dám đối nghịch với đường chủ. Mà Trần Hạo nghẹn khuất tương tự, chiến lực cường hãn của Ðông Phương Tuấn ở lúc hắn chưa sử dụng tinh thần lực, không thể nghi ngờ tôi luyện rất tốt, hắn cũng rất chờ mong tuyệt chiêu của Đông Phương Tuấn là cái gì. Nhưng tạm thời là không nhìn ra được. Chẳng qua, ngày mai có thể chủ lôi cao cấp tổ, trái lại làm cho hắn cảm thấy một chút an ủi...

Nhìn bóng người Trần Hạo chậm rãi đi tới, cả người Mặc Vũ Dật run run, kích động không hiểu!

Ðôi mắt tuyệt đẹp của Hách Liên Vũ Tử ngơ ngác nhìn Trần Hạo đã xa lạ lại quen thuộc, tâm hồn thiếu nữ run rẩy.

Thiếu nữ tuổi thanh xuân, nàng tuy mặt ngoài trước sau băng lạnh vô tình như là núi băng, như một bộ dáng từ chối người ở ngoài ngàn dặm, nhưng biến hóa này lại là sau khi Trần Hạo ‘phi lễ’ mới có.

Nàng xưa kia, sau khi chịu Trần Hạo ‘làm nhục’, quả thực luôn muốn đem Trần Hạo hung hăng giẫm dưới chân, rửa nhục Trần Hạo đối với nàng trước mặt mọi người. Nhưng vận mệnh làm cho hai người đi tới một cái chiến tuyến, theo tiếp xúc tăng nhiều, trong lòng nàng lại đã xảy ra vi diệu biến hóa, nhất là Trần Hạo nhìn như căn bản không đem nàng coi là nữ nhân, còn cố ý ở phương diện nào đó huấn luyện nàng, nhưng càng là như thế, hận ý trong lòng nàng ngược lại càng ít...

“Lão đại, ngươi rốt cuộc trở về rồi...” Mặc Vũ Dật kích động nói.

Hách Liên Vũ Tử lại chỉ nhìn chằm chằm Trần Hạo, khuôn mặt nhỏ tuyệt đẹp lạnh như băng, cực kỳ hiếm thấy hiện ra một chút đỏ ửng nhàn nhạt.

“Sư đệ, chúc mừng! Thật không nghĩ tới, một năm rưỡi thời gian, ngươi lại tấn thăng đến cảnh giới như thế, bây giờ chính là lợi hại hơn sư tỷ rồi...” Cùng hai người cùng một chỗ, Phương Tình trái lại tự nhiện hào phóng nói.

“May mắn mà thôi. Khí tức của sư tỷ tất nhiên đã tấn thăng đến ý đế rồi nhỉ? Chiến lực của ý đế cũng là rất mạnh...”

“Mạnh hơn nữa cũng không mạnh hơn ngươi ngũ phẩm võ đế! Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện!” Phương Tình mỉm cười nói.

Trần Hạo vừa mới trở Về, cũng không biết thời gian hơn một năm qua, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đều là ở trong tiểu đội của Phương Tình. Cho nên, lúc nghe được lời của Phương Tình, cũng hơi nghi hoặc nhìn nhìn Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.

“Trong khoảng thời gian này, may được Hoàng đại thúc cùng Phương Tình sư tỷ họ chiếu cố, nếu không ta cùng Tiểu Mặc...” Hách Liên Vũ Tử nói.

“Nói cái gì chiếu cố hay không, các ngươi vốn chính là đệ tử gia gia thân điểm, là sư tỷ phải làm” Phương Tình mỉm cười nói, chợt nhìn về phía Trần Hạo, hạ giọng nói: “Sư đệ, Ðông Phương gia bởi vì nguyên nhân xuất hiện một tuyệt đỉnh cao thủ, coi trời bằng vung, mặc dù là hoàng gia cũng không thể làm gì được, cho nên... Ngươi tạm thời vẫn là thu liễm một chút, đối phó đám người Đông Phương Tuấn, không thể làm quá tuyệt đường. Lấy tu vi cùng chiến lực bây giờ của sư đệ ngươi, lần này thi đấu xếp hạng tân tú bảng, tất nhiên có thể đạt được thứ tự không tệ, qua hai năm nữa, nói không chừng có thể đạt được tư cách tham gia thi đấu xếp hạng bách triều bảng, chỉ cần xuất hiện ở trên bách triều bảng, liền có cơ hội trở thành tồn tại siêu cấp, khi đó, Ðông Phương Tuấn mặc dù kiêu ngạo nữa cũng không dám tranh Tiểu Vũ với ngươi...”

“Khụ khụ...”

Trần Hạo vốn nghe chăm chú, tuy từ Hạ U U nơi đó biết được tân tú bảng, bách triều bảng, hóa long bảng, nhưng cũng chỉ là biết hắn cần thông qua từng tầng cạnh tranh mới có thể tiến vào thế giới cường giả thật sự kia. Nhưng tình huống cụ thể, Hạ U U cũng không hiểu biết, cũng căn bản chưa từng quan tâm như thế nào. Cho nên Phương Tình nói tới, thật ra làm hắn rất có hứng thú, nhưng một câu “không dám tranh Tiêu Vũ với ngươi” làm cho Trần Hạo nhất thời xấu hổ ho khan ra tiếng.

Mà Hách Liên Vũ Tử lại cả mặt đỏ bừng, há miệng muốn nói lại không biết nói cái gì.

Mặc Vũ Dật trái lại vẻ mặt đản định, giống như Phương Tình nói là sự thật.

Trần Hạo cũng lười giải thích, loại chuyện này sẽ chỉ càng xóa càng đen, liền chuyển đề tài nói: “Sư tỷ, thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước cần tới hạng bao nhiêu mới có tư cách tham gia bách triều bảng?”

“Tư cách bách triều bảng tương đối phức tạp, thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước chúng ta cũng không phải là tân tú bảng thật sự.”

“Còn có chuyện đó nữa?

“Ừm. Tám vương quốc tổ chức tân tú bảng tám nước đều thuộc về nước chư hầu đế quốc Tuyên Võ, có thể đạt được top mười tân tú bảng tám nước mà nói, liền có tư cách tham gia tân tú bảng của đế quốc Tuyên Võ. Ở trong rất nhiều thiên tài của Tuyên Võ đế quốc so đấu, thu hoạch top năm liền có thể đạt được tư cách tham gia bách triều bảng. Ngươi mới mười lăm tuổi, còn có mấy năm thời gian, tuyệt đối có cơ hội! Ta cùng Tiểu Vũ, Tiểu Mặc cũng đều có cơ hội, chẳng qua khẳng định chậm hơn ngươi hai năm...”

...

Ngắn ngủn hơn mười ngày trôi qua.

Trần Hạo sau khi chủ lôi một ngày, liền không còn tham gia cái gọi là lôi đài tôi luyện, bởi vì phàm là đệ tử đạt được tư cách dự thi lần này, đều sẽ căn cứ cảnh giới của hắn, đặc biệt cho phép ở Tuyệt Học quán lựa chọn tuyệt học thích hợp hắn tu luyện nhất. Bản thân Trần Hạo đã trở lại muộn, còn lại hơn mười ngày thời gian cuối cùng, muốn lĩnh ngộ một môn tuyệt học mà nói, mặc dù thiên phú hắn trác tuyệt cũng khó làm được. Chẳng qua, làm cho Trần Hạo hơi kinh hỉ là đường chủ hoàng gia Tân Tú đường đem cấm chế trên tuyệt học bí tịch Trần Hạo chọn lau đi, để Trấn Hạo ở thời điểm chưa lĩnh ngộ liền thấy được toàn bộ tâm pháp khẩu quyết.

Trần Hạo liền bế quan hơn mười ngày thời gian.

...

Ngày này, mặt trời chói lọi chiếu trên cao, trong gần hai ngàn đệ tử hoàng gia Tân Tú đường đạt được tư cách dự thi tân tú bảng tám nước chỉ có ba mươi lăm đệ tử xuất sắc.

Ba mươi lăm người, đường chủ cùng hai phó đường chủ, cùng với đại thúc trông cửa Hoàng Khởi bốn người, cùng với một vị thân hình xinh đẹp làm cho Trần Hạo kinh ngạc, cùng nhau bước hành trình hướng về phía thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước!

Vù vù vù...

Toàn bộ đệ tử tu vi đế cấp bay lên trời, hướng về Huyền Vũ đế quốc cường đại xuất phát.

...

“Phi Yên tỷ, sao ngươi lại tới đây?”

Sau khi bay lên trời, bóng người xinh đẹp làm cho Trần Hạo kinh ngạc kia mang theo một cái mỉm cười, liền đến bên cạnh Trần Hạo, Phương Tình, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật cùng Liễu Vân Phong tiểu đoàn thể này. Phương Tình rất quen với người tới, có chút kinh ngạc hỏi.

Bóng người xinh đẹp này không phải ai khác, chính là Vân Phi Yên có một lần gặp mặt.

“Có nhiều cao thủ làm bảo tiêu miễn phí như vậy, tỷ tỷ vừa lúc đi vô giúp vui, thuận tiện đến Huyền Vũ đế quốc mua đồ một phen” Vân Phi Yên mỉm cười, phong tinh vạn chủng nói. Cùng lúc nói một đôi mắt đẹp không hề cố kỵ nhìn về phía Trần Hạo, thân hình nhoáng lên một cái đã tới bên người Trần Hạo, nói: “Tiểu sư đệ, đã hơn một năm không gặp, nhớ sư tỷ không? Ngươi thật đúng là làm sư tỷ giật mình, nghe nói cũng đến ngũ phẩm võ đế rồi, không riêng thực lực tăng lên kinh người, bộ dạng cũng càng ngày càng đẹp trai... Hi hi...”

Thanh âm vô cùng thân thiết, lời nói thân thiết đó làm cho Trần Hạo một trận to đầu, không còn lời nào để chống đỡ.

Phương Tình cũng là hơi kinh ngạc, không nghĩ tới Vân Phi Yên lại quen với Trần Hạo. Mà khuôn mặt nhỏ vốn là lạnh như băng của Hách Liên Vũ Tử lại khẽ nhíu mày, ánh mắt tựa như kìm lòng không được liền mang theo một tia địch ý nhàn nhạt nhìn về phía Vân Phi Yên.

“Ngươi chính là Tiểu Vũ à? Tiểu nha đầu thật xinh đẹp, trách không được tiểu sư đệ ngay cả sư tỷ ta đại mỹ nữ này cũng không để ý tới như thế nào...”

Bát mân linh lung, tuyệt đỉnh khôn khéo Vân Phi Yên thật là quá lợi hại, tùy tùy tiện tiện một câu liền làm cho khuôn mặt nhỏ của Hách Liên Vũ Tử đỏ bừng, địch ý tiêu tán.

Có Vân Phi Yên kiến thức rộng rãi làm bạn, mặc dù là phi hành nhàm chán, cũng làm cho đám người Trần Hạo, Phương Tình không cảm thấy chút nhàm chán. Qua mỗi một địa phương, Vân Phi Yên sẽ kể một phen cho mọi người. Ðối với đám người Trần Hạo chưa từng rời xa nhà không thể nghi ngờ là tương đối hữu dụng.

...

Ðông Phương Kiếm, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, thủ tịch đệ tử ba đại điện, cũng là nhân vật trong ba mươi làm đệ tử có hy vọng đạt được top mười nhất, cũng đạt tới cảnh giới bát phẩm võ đế.

Ba người Trần Hạo, Ðông Phương Tuấn, Triệu Vân Phi là nổi bật nhất. Tuy không có hy vọng đạt được top mười, nhưng tuổi ba người còn nhỏ, có thời gian, hai năm sau lần đó, tất nhiên có thể nổi bật hơn người. Còn có Gia Cát Thanh Vân, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật đệ tử hơi kém chút, nhưng lại tương tự rất có hy vọng, trước khi xuất phát đường chủ luôn cường điệu, lần này nhiệm vụ của bọn họ chỉ là tham dự, đạt được thứ tự như thế nào không cần quá để ý, thời điểm có nguy hiểm sinh mệnh phải lập tức nhận thua.

Bởi vì thi đấu tân tú bảng không có bất cứ quy tắc hạn chế nào, sinh tử tự gánh lấy. Chỉ có nhận thua mới có khả năng giữ mạng, cạnh tranh kịch liệt có thể nghĩ.

...

“Cuối cùng có thể không hề cố kỵ nữa...”

Trần Hạo nhìn chằm chằm dãy núi dưới thân nhanh chóng lui về phía sau, đôi mắt đen nhánh lóng lánh tinh quang rực rỡ, từ Tiêu gia đến bây giờ, tuy hoàn cảnh tu luyện của hoàng gia Tân Tú đường có thay đổi rất lớn, nhưng Trần Hạo trước sau có một cỗ áp lực. Loại áp lực đó không thể làm cho hắn tùy tâm sở dục, khắp nơi cần cố kỵ, cần thận trọng, tựa như đối mặt đệ tử Ðông Phương gia, mặc đù hắn có vô số cơ hội chém giết cũng không thể tùy tâm sở dục chém giết. Bởi vì hai bên đều chịu ước thúc, Ðông Phương Tuấn tuy kiêu ngạo, cũng không dám làm tuyệt, mà Trần Hạo lại càng không dám.

Nhưng thi đấu tân tú bảng không chút quy tắc sẽ không ảnh hưởng đến người bên cạnh cùng người nhà, lại làm cho Trần Hạo từ sâu trong lòng hưng phấn hẳn lên!

Nhảy ra khỏi vương quốc Trấn Nguyên, hắn sẽ không còn cố kỵ, chỉ cần hắn đủ mạnh, vương quốc Trấn Nguyên liền trước sau là hậu thuẫn người thân bạn bè của hắn. Trừ phi vương quốc Trấn Nguyên bị diệt, nếu không trong vương quốc Trấn Nguyên, không ai dám động tới người thân bạn bè của hắn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.