Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 113: Bắt đầu thi đấu



Sáu ngày sáu đêm, trừ phải khôi phục đả tọa, đoàn người không có chút trì hoãn, phi hành trên không hơn mười vạn dặm, vượt qua vô số sông núi, thành trấn hoang dã, rốt cuộc bước vào Tuyên Võ đế quốc đất rộng của nhiều, địa linh nhân kiệt.

Ngóng nhìn dưới thân khi thì dãy núi phập phồng, khi thì vùng đất bằng phẳng, khi thì sông ngòi hồ nước, một mảng cảnh tượng dồi dào, phồn vinh, hưng thịnh, đệ tử lần đầu ra khỏi vương quốc Trấn Nguyên đều sợ hãi than. Nhất là thiên địa linh khí trong trời đất tựa như càng lúc càng đậm, càng là làm cho những đệ tử này cảm nhận được vương quốc Trấn Nguyên cằn cỗi.

Mấy canh giờ sau, một tòa thành trì rộng lớn, liếc một cái không thấy giới hạn xuất hiện ở trong mắt mọi người, xa xa nhìn lại, phía trên thành trì này vạn đạo ráng mờ, bảo khí tận trời, so với thành Ðại Thiên vương quốc Trấn Nguyên cường đại không biết hơn bao nhiêu lần.

“Đó là thành Long Uyên kinh thành đế quốc Tuyên Võ, cũng là địa điểm cử hành thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước chúng ta lần này, đế quốc Tuyên Võ tổng cộng có ba mươi hai nước chư hầu, tám vương quốc tạo thành một tổ, quyết ra top mười, đạt được tư cách dự thi tân tú bảng Huyền Vũ đế quốc. Ba mươi hai nước chư hầu cũng chỉ có bốn mươi người. Mỗi một hành tinh của đế quốc Tuyên Võ có một người, tổng cộng có tám mươi hai hành tinh, các thế lực lớn của kinh đô có mười người, nói cách khác, tân tú bảng thật sự sẽ có một trăm ba mươi hai người dự thi!”

Phi hành ở vị trí đầu, đường chủ bỗng nhiên xoay người nói với mọi người: “Vương quốc Trấn Nguyên chúng ta hai mươi năm qua, thành tích tốt nhất là Ðông Phương Ðình của Ðông Phương gia, cũng là đệ tử duy nhất thông qua từng tầng chọn lựa, đạt được tư cách dự thi bách triều bảng, hơn nữa ở bách triều bảng có biểu hiện không tầm thường, trở thành đệ tử tông môn cường đại! Nàng là tấm gương của các ngươi! Lần này, hy vọng liền gửi gắm ở trên người Ðông Phương Kiếm, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, ba người các ngươi!”

“Đường chủ yên tâm, Đông Phương Kiếm ta tuyệt đối sẽ không kém hơn cô ta!” Ðông Phương Kiếm ngạo nghễ nói. Trong lời nói, đối với Đông Phương Ðình không có chút tôn kính, thậm chí ẩn chứa hận ý.

“Chậc chậc... Chỉ thiên phú đó của ngươi cũng muốn vuợt qua cô cô của ta? Người si nói mộng! Đừng đem mạng nhỏ của mình đánh mất...” Ðông Phương Tuấn khinh thường trào phúng nói.

“Bây giờ không phải thời điểm các ngươi đấu võ miệng!” Sắc mặt đường chủ khẽ thay đổi, hiển nhiên đối với hai người rất bất mãn, nói tiếp: “Đây cũng là một lần cơ hội cuối cùng của ba người các ngươi. Cho nên, khác với bọn họ, các ngươi phải liều! Lấy thực lực ba người các ngươi cũng không phải không có cơ hội... Được rồi, sau khi tiến vào thành Long Uyên, các ngươi nơi nào cũng không nên đi, đem bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất, vì vinh dự của vương quốc Trấn Nguyên chúng ta mà chiến!”

...

“Ai da, đây không phải Triệu huynh sao? Không tồi, thế mà có hơn ba mươi suất phù hợp điều kiện, so với vương quốc Ðại Kiền chúng ta cũng ít hơn mười mấy suất mà thôi, lúc trở về, cũng đừng quá ít, ha...”

Khi đám người Trần Hạo theo đường chủ tiến vào trong một tòa cung điện rộng lớn, đang mang theo đệ tử đăng ký tin tức phó đường chủ Tân Tú đường Vương quốc Ðại Kiền sau khi phát hiện đám người Trần Hạo, đối với đường chủ Triệu Tinh Thần, mặt mỉm cười nói, lời nói ra lại là tràn ngập trêu tức.

“Quý tinh không quý nhiều, chỉ sợ các ngươi khi trở về ngay cả một nửa cũng không đến...” Vẻ mặt Tân Tú đường đường chủ Triệu Tinh Thần không chút thay đổi, thản nhiên nói.

Mà đệ tử hai bên thì phân biệt đánh giá hướng đối phương không kiêng nể gì tản mát ra cảm giác lực, tra xét tu vi đối phương. Vẻ mặt đều kiêu căng, đối chọi gay găt.

Trên người Triệu Vân Phi tản ra sát khí nồng đậm, ánh mắt tập trung vào thái tử Di Minh Hạo của vương quốc Ðại Kiển, sát khi trên người đột nhiên tăng vọt vô số lần, giống như lan tràn ra!

Vẻ mặt Di Minh Hạo lại lạnh nhạt, khóe miệng cong lên một cái mỉm cười, tràn ngập khinh thường đối với Triệu Vân Phi, động tác một ngón tay cái hướng xuống, liền đem ánh mắt chuyển về phía Ðông Phương Kiếm, Triệu Vân Long cùng Bách Lí Hề ba đại cao thủ. Ý tứ rất rõ ràng, mục tiêu của hắn không phải là Triệu Vân Phi loại tiểu nhân vật này...

Thi đấu còn chưa bắt đầu, đã tràn ngập ra một hương vị khói thuốc súng.

Ánh mắt Trần Hạo sau khi chậm rãi đảo qua hơn bốn mươi đệ tử của đối phương, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Ðối phương hơn bốn mươi người không những ở trên số lượng vượt xa vương quốc Trấn Nguyên, thực lực chính thể cũng so với bên mình mạnh hơn một bậc. May mà, cao thủ đứng đầu trái lại không chênh lệch.

“Phải không? Thứ lão phu mắt vụng về, thực nhìn không ra các ngươi ở nơi nào, ha ha...”

“Tuổi lớn, mắt mờ là khó tránh khỏi. Kết quả ra, ta nghĩ, ngươi tự nhiên có thể hiêu, ha ha...” Thanh âm Triệu Tinh Thần lạnh nhạt như trước, nhưng lời nói ra, lại làm cho sắc mặt lão giả đỏ nhất thời khẽ thay đổi.

“Hừ! Hy vọng đệ tử của ngươi với miệng ngươi lợi hại giống nhau, nếu không thì quá không có tính khiêu chiến... Chúng ta đi!” Lão giả đó hừ lạnh một tiếng, không tranh khẩu nữa, sau khi thấy đệ tử đã báo danh xong, liền phẩy tay áo bỏ đi trước.

...

Rất nhanh đám người Trần Hạo cũng điền tin tức của mình, theo người phục vụ tản ra khí tức cường đại, tiến vào trong biệt viện an bài sẵn. Tuy nói là biệt viện, nhưng không thua gì trang viên loại nhỏ. Trừ thượng cấp bậc cư thất, nghị sự đại sảnh, diễn võ trường..v..v.. đầy đủ mọi thứ. Tính cả tỳ nữ hầu hạ mọi người cũng từng người tướng mạo đẹp đẽ, làm người ta nhìn mà thư thái.

Sau khi bước vào biệt viện, đường chủ Triệu Tinh Thần đem mọi người triệu tập đến nghị sự đại sảnh rộng rãi xa hoa.

“Tình huống vừa rồi các ngươi cũng thấy rồi. Bao năm qua thi đấu xếp hạng tân tú bảng tám nước, vì danh ngạch top mười nên mọi người đều tranh đến vỡ đầu chảy máu, hơn nữa mỗi một trận chiến đều là tìm cách đem đệ tử đối phương dồn đến tàn, thậm chí đánh gục. Có thể nói hung hiểm dị thuờng, ba người Ðông Phương Kiếm, Triệu Vân Long, Bách Lí Hề, có hy vọng thi đấu bách triều bảng, cho nên các ngươi phải liều, cho dù là trả giá sinh mệnh! Không có loại chiến ý đập nồi dìm thuyền này sẽ chỉ làm chiến lực của các ngươi yếu bớt... Nhưng những người khác thì phải bảo toàn chính mình, phát giác mình không thể chiến thắng đối thủ, thời điểm thích hợp, liền nhận thua trước, nếu không liền có thể ngã xuống ở nơi này! Đương nhiên, nếu đối thủ không bằng các ngươi, vậy không cần có bất cứ gì giữ lại, giết! Hiểu chưa?”

“Hiểu!”

“Còn có, Trần Hạo, Ðông Phương Tuấn, Triệu Vân Phi, Hách Liên Vũ Tử, bốn người các ngươi, tuổi còn nhỏ, tu vi cao, đối phương tất nhiên sẽ không từ thủ đoạn đem bon người bóp chết, các ngươi lần này tham dự, về sau còn có cơ hội, cần phải cẩn thận gấp bội! Mặc Vũ Dật, ngươi cũng thế, tuy tu vi hơi thấp, nhưng ngươi đã là kiếm khách, đối phương tất nhiên cũng sẽ không buông tha. Còn có Phương Tình, Liễu Vân Phong, Gia Cát Thanh Vân, các ngươi cũng sẽ trở thành mục tiêu chủ yếu. Bây giờ, các ngươi phải nhận thức được thi đấu tân tú tàn khốc, cái này cũng không phải là thi đầu của Tân Tú đường chúng ta... Được rồi. Tự mình chọn phòng tu luyện đi, cần phải đem bản thân điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất!”

“Vâng!”

Đám người Trần Hạo tuy chiến ý dâng cao, nhưng biết, chiến đấu kế tiếp sẽ hung hiểm vô cùng, cho nên, mặc dù là Trần Hạo cũng không dám sơ ý. Bởi vì hắn cũng không phải là chỉ tham dự một chút.

Tân tú bảng lần tiếp theo sẽ là hai năm sau, hai năm quá lâu!

“Hô...”

Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật, Phương Tình, Liễu Vân Phong cùng với sư tỷ xinh đẹp Vân Phi Yên theo sát lựa chọn phòng sát nhau, sau khi một mình tiến vào phòng, liền đến phòng tu luyện khoanh chân ngồi xuống, thở ra một hơi thật dài. Ðôi mắt lóng lánh chiến ý cùng tinh quang nồng đậm chậm rãi nhắm lại, tiến vào trong tu luyện, ba ngày sau, hắn sẽ bắt đầu chiến đấu thật sự, chiến đấu không hề cố kỵ, người thắng làm vua, người thua làm giặc, chiến đấu cá lớn nuốt cá bé!

Không có ước thúc, không có điều cố kỵ, có chỉ là chém giết đơn giản nhất!

...

Ba ngày, trong nháy mắt vội vàng mà qua.

Một vầng ánh mặt trời đỏ như lửa chậm rãi từ phương đông dâng lên, đế quốc Tuyên Võ thành Long Uyên, khu vực đông tây nam bắc bốn phương, trên diễn võ trường trung tâm mỗi một khu vực đã che kín người, những người này đều là người phi phú tức quý, thân phận tôn quý của đế quốc Tuyên Võ, hơn nữa trong đó một bộ phận rất lớn đều có hai tầng thân phận, bọn họ cũng là nhân vật quan trọng của đế quốc Tuyên Võ, nhưng quê quán lại đến từ các vương quốc khác. Cho nên, mới có thể thành người xem đấu loại tân tú bảng các nước chư hầu giờ phút này.

Ba mươi hai nước chư hầu chia làm bốn tổ, mỗi tổ quyết ra top mười, thăng cấp thi đấu lớn tân tú bảng thật sự của đế quốc Tuyên Võ.

...

“Tiểu sư đệ, cố lên, sư tỷ xem trọng ngươi, top mười mặc dù có chút khó khăn, nhưng top ba tiểu tổ là khẳng định là không thành vấn đề...”

Lúc đường chủ Triệu Tinh Thần cùng hai phó đường chủ và Hoàng Khởi dẫn theo bọn đệ tử Trần Hạo đi vào diễn võ trường lớn, sư tỷ xinh đẹp Vân Phi Yên đến bên tai Trần Hạo, thổi khí như lan thấp giọng nói khiến cho lỗ tai Trần Hạo ngứa ngáy, nhưng đối với sư tỷ nhiệt tình này lại không có chút biện pháp.

“Phi Yên tỷ, Trần Hạo sư đệ lần này là ở trong tham dự, người cũng đừng dùng mỹ nhân kế của ngươi cổ vũ, chẳng may xảy ra cái gì ngoài ý muốn thì hỏng...” Bên cạnh, Phương Tình nhất thời kéo Vân Phi Yên nói.

Nhưng Vân Phi Yên lại cười quyến rũ, trừng mắt nhìn Phương Tình, tràn ngập tự tin nói: “Tiểu nha đầu, ngươi không hiểu... Tiểu sư đệ cũng không như ngươi nghĩ đơn giản như vậy. Có dám cược với tỷ tỷ hay không? Tỷ tỷ cược tiểu sư đệ có thể tiến vào top ba tiểu tổ!”

“Thực sao?” Phương Tình có chút kinh ngạc hỏi. Nàng hiểu rõ Vân Phi Yên, ánh mắt xem người rất chuẩn, tuyệt đối vượt qua người thường mấy lần, cược với nàng, chưa từng có ai có thể thắng. Dùng lời của gia gia nói, Vân Phi Yên chính là tiểu nhân tinh.

“Ngươi nói sao? Biết ngươi không dám cược, ngươi cứ chờ xem đi... Hi hi...” Vân Phi Yên giơ lên cái cằm quyến rũ, mang theo một tia đắc ý cười duyên nói.

Trần Hạo nhún vai, chỉ có thể ngoan ngoãn ngậm miệng. Hắn không biết Vân Phi Yên đã nhìn ra cái gì, khẳng định hắn có thể tiến vào top ba tiểu tổ như vậy. Nhưng Trần Hạo lại không cách nào phản bác, bởi vì mục tiêu của hắn quá cao, mặc dù hắn giờ phút này cũng không cách nào khẳng định mình có thể làm được hay không. Nhưng hắn sẽ dùng hết toàn lực, thậm chí... Không tiếc bại lộ một số con bài chưa lật của mình!

...

“Các vị, hôm nay thi đấu dự tuyển tân tú nước chư hầu chính thức bắt đầu! Tuyển thủ dự thi thi đấu khu này, vương quốc Ðại Kiền bốn mươi tám người, vương quốc Ðại Ðiên ba mươi chín người... Vương quốc Trấn Nguyên ba mươi lăm người... Tổng cộng hai trăm chín mươi tám người. Chia làm mười tổ, dựa theo tư liệu tin tức, tám nước chỉ định cao thủ số một, phân chia ở trong tiểu tổ một tới tám. Tuyển thủ khác rút thăm quyết định tổ. Dựa theo trình tự vừa rồi điểm đến vương quốc, bắt đầu đi...”

Cuối giờ, thời khắc giờ Tỵ tới, tổ trưởng tổ trọng tài, thanh âm hùng hồn vang lên, tuyên bố.

Trong thùng rút thăm tổng cộng có hai trăm chín mươi hai số. Tổ một đến tổ tám đều hai mươi chín số, tổ chín cùng tổ mười thì ba mươi số. Mọi người rút xong, còn có thể còn lại hai số không, rất là công bằng. Số một từng tiểu tổ liền có thể tấn thăng top mười, đạt được tư cách thi đấu tân tú thật sự.

Thành viên tổ trọng tài do đường chủ, phó đường chủ Tân Tú đường tám đại vương quốc tạo thành, tổ trưởng là cao thủ đế quốc Tuyên Võ sai khiến.

Vương quốc Trấn Nguyên chỉ định cao thủ số một là Đông Phương Kiếm. Ðây cũng là kết quả thi đấu cuối năm lần truớc. Ðông Phương Kiếm thắng hiểm Triệu Vân Long cùng Bách Lí Hề, đạt được vị trí thủ tịch đệ tử Tân Tú đường.

Rút thăm rất nhanh chấm dứt.

Trần Hạo không rút được thứ chín, thứ mười hai cái cao thủ tổ hạt giống, là tổ thứ tư. Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật rút được cùng tổ, tổ thứ chín.

...

“Số hai mươi ba tổ bốn, may quá, may quá... Nếu không sư tỷ có thể sẽ đoán sai...” Sau khi nhìn thấy dãy số trong tay Trần Hạo, Vân Phi Yên thở ra một hơi nói.

Quy tắc rút thăm cùng với trình tự thi đấu, mọi người đã sớm biết. Rút xong, có số tổ và trình tự, liền có thể quyết định trình tự ra màn cùng với đối thủ của mình.

...

“Mời số một tổ một tuyển thủ Di Minh Hạo của vương quốc Ðại Kiền cùng số hai tuyển thủ Gia Cát Thanh Vân của vương quốc Trấn Nguyên lên sân!”

Rút thăm ra kết quả, trọng tài không có chút trì hoãn, liền đứng ở trên lôi đài la lớn.

...

“Cái gì? Di Minh Hạo là thủ tịch đại đệ tử của vương quốc Đại Kiền?”

“Điều này sao có thể? Hắn mới lớn bao nhiêu...”

“Hẳn sẽ không là vì thân phận đặc thù thái tử chiếu cố chứ?

“Khả năng không lớn. Đây dù sao cũng là thi đấu thật, vương quốc Ðại Kiền không có khả năng đùa như thế. Di Minh Hạo này chiến lực xem ra là rất mạnh, đệ tử vương quốc Trần Nguyên này sắp gặp họa rồi...”

Xưa nay lạnh nhạt thong dong, sắc mặt Gia Cát Thanh Vân rất là khó coi, lúc nhìn thấy dãy số trong tay mình, liền có loại xúc động hộc máu. Số hai tổ một, ý nghĩa hắn chính là lên đài đầu tiên, hơn nữa đối thủ là tuyển thủ hạt giống của tổ một, còn là tuyển thủ hạt giống mạnh nhất vương quốc Đại Kiền trong tám nước. Cái này ý nghĩa hắn lần này thi đấu tân tú, cơ bản cũng chỉ có một lần cơ hội ra màn, đổi là ai cũng sẽ rất buồn bực.

...

Chỗ tuyển thủ của vương quốc Ðại Kiền.

Di Minh Hạo buớc ra một buớc, liền để lại một đạo tàn ảnh, liền xuất hiện ở trung tâm lôi đài. Tàn ảnh tựa như còn đứng ở tại chỗ, mặt mày rõ ràng có thể thấy được, nhưng chân thân Di Minh Hạo lại đã ngạo nghễ đứng thẳng ở trung tâm lôi đài.

Tốc độ cực nhanh có thể thấy được!

Chi cần ra màn lộ một chiêu nhỏ này đã làm cho không ít đệ tử tự xưng là thiên tài hoảng sợ trong lòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.