Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 114: Tàn khốc độc ác



Di Minh Hạo không đến mười sáu tuổi, tướng mạo tuấn mỹ, môi đỏ răng trắng, cái trán so với người thường hơi rộng hơn, cao chót Vót hiển lộ hết, ánh mắt sắc bén như kiếm, tản ra hào quang cuồng ngạo, tự tin. Một thân trang phục hoa, khoanh tay mà đứng, tự nhiên làm người ta cảm nhận được một cỗ khí tức vương giả cao hơn người, bễ nghễ thiên hạ.

...

“Kẻ này lộ hết mũi nhọn, nhất định không phải vật trong ao. Còn nhỏ tuổi đã trở thành thủ tịch đại đệ tử của vương quốc Đại Kiền, tất nhiên không phải tầm thường!”

“Không sai! Vừa rồi thân pháp di hình hoán ảnh kia cũng không đơn giản. Xem ra đạt được đệ nhất tổ một, cơ bản không có trì hoãn...”

Bên cạnh đài chủ tịch, vài gã trọng tài cao thủ thấp giọng nói.

...

“Cẩn thận một chút. Khi cần thiết, lập tức nhận thua!” Đại thúc trông cửa Hoàng Khởi giờ phút này đảm đương chức trách huấn luyện viên dẫn đội, vỗ vỗ Gia Cát Thanh Vân, vẻ mặt khó chịu nói.

“Vâng” Gia Cát Thanh Vân lên tiếng, ánh mắt hiện lên một tia tinh mang, tung người nhảy tới trên lôi đài. Tuy biết rõ phải thua, cũng biết có thể gặp phải nguy hiểm sinh mệnh, nhưng không chiến mà khuất, loại sỉ nhục này lại không có ai muốn làm. Nhất là đây chính là trận đấu đầu tiên!

Trọng tài sau khi thấy hai người vào chỗ, liền tuyên bố trận đấu bắt đầu.

Oành!

Gia Cát Thanh Vân như lâm đại địch, nháy mắt tế ra hộ thể cương khí, rút kiếm ra khỏi vỏ.

“Hừ! Còn dám đi lên chiến đấu, thật sự là dũng khí có thừa! Cút đi!” Di Minh Hạo cuồng ngạo nói, thanh âm chưa dứt, bước ra một bước, cách nhau ước chừng khoảng ba mươi trượng, nhẹ nhàng đánh ra một chưởng.

Thậm chí ngay cả không khí cũng không có chút dao động, nhung ngay tại lúc đại đa số đệ tử tu vi tương đôi thấp kinh ngạc, ầm một tiếng nổ ở trước mặt Gia Cát Thanh Vân!

“A!”

Một tiếng hét thảm cùng với một mũi tên máu, Gia Cát Thanh Vân ngay cả vung kiếm cũng không kịp, giống như diều đứt dây liền bay ngược ra.

Mà giờ phút này, phát ra một chưởng nhẹ nhàng, Di Minh Hạo mới chậm rãi biến mật, đó... chỉ là tàn ảnh.

Một chiêu, chỉ một chiêu, từ đầu đến cuối cũng chưa có ai nhìn thấy năng lượng dao động của Di Minh Hạo, nhưng chiến đấu đã chấm dứt!

Kết cục trận đấu ở trong dự liệu, nhưng quá trình lại ra ngoài dự đoán.

Lục phủ ngũ tạng Gia Cát Thanh Vân bị thương nặng, chỉ còn lại có nửa hơi.

Sắc mặt Hoàng Khởi âm trầm đem Gia Cát Thanh Vân đón lấy, ôm về tới khu vực vương quốc Trấn Nguyên, sau khi cho ăn một viên đan dược chữa thương màu xanh biếc, Hoàng Khởi chậm rãi chuyển vận năng lượng giúp hắn chữa thương, cùng lúc nhìn thoáng qua đệ tử vẻ mặt khiếp sợ, nói: “Thi đấu tân tú tàn khốc, các ngươi cũng kiến thức được, đây mới là chiến đấu thật sự, thế lực đối địch, sẽ không ai lưu tình. Gia Cát Thanh Vân phản ứng coi như là nhanh, may mắn giữ được một mạng... Nên cường điệu đường chủ đã cường điệu qua, nhưng lão phu muốn nói là tàn khốc thì tàn khốc, nếu các ngươi còn chưa chiến đấu đã bị dọa ngã, vậy vĩnh viễn không có ngày mở mặt, tự mình cân nhắc cho tốt...”

Sau khi làm chút cứu trị, Hoàng Khởi đem Gia Cát Thanh Vân giao cho người phục vụ đặc phái của đế quốc Tuyên Võ, liền đem Gia Cát Thanh Vân về chỗ ở chữa thương.

Lập tức, số một cùng số hai tổ thứ hai lên sân, trận đấu không chịu chút ảnh hưởng.

...

Hoàng Khởi thì đảm đương giải thích viên ở cùng lúc lôi đài chiến đấu, giảng giải đặc điểm tuyệt học mỗi kẻ cho mọi người. Di Minh Hạo vừa mới thi triển tuyệt học khủng bố, đương nhiên cũng giảng giải một phen.

Di Hình Hoán Ảnh thân pháp vũ kỹ cấp mười ba, tu luyện tới cảnh giới cao nhất thì tốc độ kinh người, đi như quỷ mỵ, có thể lưu lại mười tám cái tàn ảnh trông rất sống động, mê hoặc đối thủ, làm người ta không phân rõ thật giả. Mà Di Minh Hạo tuy vừa rồi chỉ lưu lại một cái tàn ảnh, nhưng Hoàng Khởi bằng vào tốc độ Di Minh Hạo bày ra phán đoán, Di Minh Hao tất nhiên đã đem Di Hình Hoán Ảnh tu luyện đến cảnh giới đại thành.

...

Tám trận đấu đầu nhanh kinh người, tám thủ tịch đại đệ tử của các quốc gia chưa gặp phải đối thú cường hãn, ít nhất một chiêu, nhiều nhất ba chiêu liền kết thúc chiến đấu. Mà đôi thủ thì một người chết, năm người bị thương nặng, hai người nhận thua. Đối với đệ tử chết kia mà nói, Gia Cát Thanh Vân bị thương nặng coi như là may mắn.

Xen lẫn trong chỗ ngồi tuyển thủ, Vân Phi Yên cùng Hách Liên Vũ Tử một trái một phải ngồi ở bên người Trần Hạo, lúc Hoàng Khởi giảng giải, Vân Phi Yên sẽ hơi dừng lai, lúc Hoàng Khởi không nói lời nào, Vân Phi Yên liền thấp giọng giảng giải với đám người Trần Hạo, Vân Phi Yên chỉ tứ phẩm ý đế, tuy tu vi không bằng Trần Hạo, nhưng kiến thức lại xa không phải Trần Hạo có thể đạt được. Nhất là vũ khí, tuyệt học của tuyển thủ dự thi, nàng đều có một phen giải thích độc đáo, trái lại làm đám người Trần Hạo đạt được lợi không phải là ít.

...

Liên tuc tám trận đấu sau, bởi vì thực lực chênh lệch không cách xa bao nhiêu, trái lại trở nên phấn khích hẳn lên, vừa lên liền cùng thi triển tuyệt học, liều mạng đánh nhau, không ai muốn lãng phí thời gian cùng năng lượng, bởi vì đây là đấu loại, hơn nữa sẽ vẫn liên tục tiếp đến khi quyết ra người thắng được cuối cùng.

Đệ tử số thứ tự phía trước đều ra màn, vương quốc Trấn Nguyên thực lực chỉnh thể chênh lệch, khiến cho thắng ít thua nhiều. Ra màn mười tám người, chỉ có Triệu Vân Long, Triệu Vân Phi, Ðông Phương Tuấn, Bách Lí Hề, bốn người thắng được. Mười bốn người khác thua hết, bốn người chết trận, mười người bị thương nặng hôn mê.

Một cỗ khí tức thảm thiết cùng khí tanh máu nồng đậm tràn ngập ở toàn bộ diễn võ trường, rất nhiều đệ tử còn chưa lên sân, từng người vẻ mặt ngưng trọng...

“Mời số mười lăm tổ thứ tư Nhiễm Miểu Miểu vương quốc Cảnh Vân, số mười sáu vương quốc Trấn Nguyên Phương Tình ra sân!” Thanh âm vang dội của trọng tài vang vọng toàn bộ diễn võ trường.

“Nhiễm Miểu Miểu?” Hoàng Khởi nhìn thoáng qua tin tức đệ tử dự thi trong tay, vẻ mặt hơi đổi, nhìn về phía Phương Tình, nói: “Phương Tình, cẩn thận nghênh chiến, không nên cứng rắn chống đỡ, khi cần thiết, lập tức nhận thua. Nhiễm Miểu Miểu này là lục phẩm võ đế, tất nhiên là đệ tử Nhiễm gia đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Cảnh Vân, chiến lực của cô ta không thể khinh thường. Tam phẩm ý đế, người chiến lực tuy mạnh, nhưng vượt qua ba phẩm muốn thắng nàng khả năng không lớn, hơn nữa đối phương tất nhiên sẽ nghĩ hết mọi cách giết ngươi...”

“Sư tỷ, cẩn thận một chút!” Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử cũng thấp giọng nói. Trầm mặc ít lời chỉ dùng ánh mắt không biết nói chuyện kia của Mặc Vũ Dật, tỏ vẻ một chút.

“Tiểu Tinh, ngàn vạn đừng cứng rắn chống đỡ, hiện tại cũng không phải là ngươi xuất đầu thời điểm! Biết không?”

“Ừm!”

Đôi mắt Phương Tình như sương khói, lóng lánh ra một vầng tinh quang, thân hình nhoáng lên một cái liền nhẹ nhàng dâng lên, nhẹ nhàng hạ xuống phía trên lôi đài.

Phương Tình khí chất thanh nhã thoát tục, ngọc cốt băng cơ, dáng người uyển chuyển, mà khí tức độc đáo của ý giả, làm cho nàng có một cỗ ý nhị độc đáo, nhất là đôi mắt mông mông lung lung, giống như bao phủ sương khói nhàn nhạt kia càng hấp dẫn người ta. Tuyệt đối được coi là thiếu nữ xinh đẹp hạng nhất.

Mà đối thủ của Phương Tình, lục phẩm võ đế Nhiễm Miểu Miểu, tương tự là một thiếu nữ tướng mạo tuyệt đẹp.

Hai đại mỹ nữ đồng thời ra màn, trái ngược với tràn ngập máu tanh ở diễn võ trường, rót vào một luồng không khí mới, mắt rất nhiều thiếu niên đều hơi tỏa sáng...

Khuôn mặt nhỏ của Phương Tình mang theo một chút ngưng trọng, mà khóe miệng Nhiễm Miểu Miểu lại cong ra một cái mỉm cười tủm tỉm, mê người, chỉ là chiến ý trong đôi mắt cùng khí tức âm lãnh, lại mặc cho ai cũng có thể nhìn ra được.

“Trận đấu bắt đầu!”

Theo tiếng trọng tài hét lớn, mi tâm Phương Tình nhất thời lóng lánh ra một quầng tinh thần lực tinh thuần mênh mông, ở mấy trượng phạm vi quanh thân ngưng tụ thành tầng tầng vách tường tinh thần, không cầu có công, chỉ cầu không có sai sót. Đối phương là lục phẩm võ đế, còn là đệ tử đệ nhất đại gia tộc của đế quốc Cảnh Vân, Phương Tình kém ba phẩm, ngay cả bản thân cũng biết, mình căn bản không có phần thắng. Lần chiến đấu này chỉ có thể coi là một lần rèn luyện.

Vù vù vù!

Rầm rầm rầm!

Làm cho mọi người không ngờ tới là Nhiễm Miểu Miểu trong nháy mắt rung rung cổ tay, phát ra vô số đạo kiếm quang rực rỡ, trong phút chốc khiến cho phạm vi mười trượng quanh thân Phương Tình hoàn toàn bị bao phủ ở dưới kiếm quang, càng kinh người là từng đạo kiếm quang của Nhiễm Miểu Miểu giống như ngưng tụ thành một màn hào quang lưới kiếm thật lớn, phong tỏa toàn bộ đường lui của Phương Tình, trong kiếm quang ẩn chứa nguyên lực mênh mông càng là ngưng tụ thành tồn tại cùng loại hộ thể cương khí...

“Không tốt!”

Sắc mặt Hoàng Khởi nhất thời biến đổi, khiếp sợ đứng dậy. Hầu như trong nháy mắt, Hoàng Khởi liền phát giác ý đồ của đối phương.

Sắc mặt Vân Phi Yên chợt biến sắc tương tự, đôi mắt quyến rũ nhất thời lóng lánh ra một chút kinh sợ!

“Thật ác...” Hoàng Khởi cùng Vân Phi Yên hầu như cùng lúc nói.

Trần Hạo ngay từ đầu còn ngạc nhiên, nhưng trong nháy mắt sau, vẻ mặt lại lạnh lẽo hẳn đi, cảm giác lực cường hãn sâu sắc lan tràn tới, Trần Hạo rõ ràng cảm giác được, giờ phút này đối phương ngưng tụ kiếm quang nguyên lực hùng hồn, như là ở quanh thân Phương Tình ngưng tụ thành kết giới, mặc dù giờ phút này Phương Tình muốn nhận thua, chỉ sợ cũng phải bị bao phủ ở trong tiếng nổ rầm rầm kia, tương tự, động tác thân thể Phương Tình cũng căn bản không có bất luận kẻ nào nhìn thấy!

Muốn sống không được!

Vân Phi Yên dưới sự khẩn trương, kìm lòng không được nắm chặt cánh tay Trần Hạo, Phương Tinh chính là cháu gái sư phụ Phương Nguyên cưng chiều nhất, nếu chết trận...

Nhưng bây giờ lại không ai có thể giúp được Phương Tinh, có thể thoát chết hay không, chỉ có xem bản thân nàng.

Không ai nghĩ đến Nhiễm Miểu Miểu chỉ là lục phẩm võ đế nhưng lại cường hãn như thế!

“Lưu Tinh Kiếm!”

Oành!

Nhiễm Miểu Miểu bước ra một bước, nhân kiếm hợp nhất, lam mang rực rỡ, tốc độ cực nhanh như là sao băng lướt qua phía chân trời, chợt lóe liền lao về phía lưới kiếm, người ở không trung, không ngừng vung kiếm!

Rầm rầm rầm!

Trong khoảng cách mười trượng quanh thân Phương Tình, đá vụn bay tán loạn, bụi bặm cuồn cuộn, kiếm quang huy hoàng, mà bảo kiếm kia của Nhiễm Miểu Miểu lại như là súng máy hỏa lực hung mãnh.

Thân ở trong vòng vây kiếm quang, tinh thần lực của Phương Tình thúc giục đến cực hạn, mi tâm rực rỡ, song chưởng che kín tinh thần lực điên cuồng vỗ, trước đó chưa từng có, nguy cảnh bên bờ cái chết, buông xuống lại mãnh liệt như thế, đừng nói nàng bây giờ hô lên nhận thua trọng tài không nghe thấy, chính là cho nàng kêu cũng không có thời gian, chỉ sợ lúc hô lên, nàng đã bị vạn kiếm xuyên tim.

“Phốc!”

Lúc chỉ mành treo chuông này, đôi mắt như sương khói của Phương Tình lóng lánh ra một tia quyết tuyệt, một đạo lam mang nhỏ bé lạnh lẽo từ nhẫn trữ vật nhanh chóng tràn ra, là một vật hình kim dài chừng ba tấc, tài liệu đặc thù luyện chế thành, ba ngón tay của Phương Tình nắm chặt, cắn chặt khớp hàm, phốc một tiếng liền cắm vào đỉnh đầu mình.

“...” Một loại đau đớn đến từ sâu trong linh hồn, làm cho Phương Tình phát ra một tiếng thét chói tai vang thấu thiên địa, tiếng kêu tràn ngập khôn cùng thống khổ cùng thê lương.

“Tiểu Tình!!!” Vân Phi Yên nhất thời hoảng sợ kêu ra tiếng, sắc mặt Hoàng Khởi biến đổi lớn. Bạn nối khố của Phương Tình Liễu Vân Phong càng là sắc mặt tái nhợt, hung ác đáng sợ, răng nanh cũng cắn vang lên ken két.

Hầu như mọi người đều cho rằng Phương Tình đã bị độc thủ!

Oành oành oành oành...

Lưới kiếm cường hãn ngưng tụ thành kết giới, ở khoảnh khắc tiếng thét chói tai của Phương Tình vang lên bỗng nhiên phát ra phá âm dày đặc khủng bố từ bốn phương tám hướng ầm ầm nổ tung, tinh thần uy áp rợp trời rợp đất như là lũ bất ngờ bộc phát hướng về bốn phương tám hướng tràn ngập ra.

Áo dài màu trắng bay phất phới, một mái tóc hỗn độn bay múa, Phương Tình xuất hiện ở trong mắt mọi người, khuôn mặt nhỏ vốn thanh nhã thoát tục giờ phút này một mảng tương hồng, ngay cả đôi mắt cũng lóng lánh một vầng hào quang đỏ rực!

“Ði chết đi!”

Nhân kiếm hợp nhất, tới như chớp, thân hình Nhiễm Miểu Miểu chỉ bị cản trở trong khoảnh khắc, liền lần nữa thẳng tiến, kêu khẽ một tiếng, đâm ra một kiếm.

Kiếm quang huy hoàng, sắc bén vô cùng!

Vừa mới phá vỡ lưới kiếm, Phương Tình thừa nhận đau nhức xé rách linh hồn, không kịp nghĩ nhiều liền đối với kiếm quang đã đến trước ngực vung chưởng đánh ra, cùng lúc đó đột nhiên thúc giục tinh thần lực, vận toàn bộ lực lượng bạo lui ra!

Phành!

Phốc!

Một dòng máu tươi nhuộm đỏ phía chân trời, Phương Tình phiêu phiêu đãng đãng hướng ra ngoài lôi đài bay ngược ra.

“Tính mạng ngươi lớn!”

Nhiễm Miểu Miểu lau quệt một chút vết máu khóe miệng, hung ác nói. Tam phẩm ý đế Phương Tình chỉ mười tám tuổi, thiên tài đệ tử như vậy, tuyệt đối là đối tượng các phương thực lực đối địch thế tất muốn chém giết, chém giết một người có thể giảm xuống thực lực đối phương thi đấu tân tú hai lần sau. Lúc nhìn thấy tư liệu của Phương Tình, Nhiễm Miểu Miểu cơ bản đã nhận định Phương Tình hẳn phải chết, nhưng không nghĩ tới Phương Tình không biết sử dụng loại bí pháp nào, thực lực tăng vọt gấp đôi, cứng rắn đem một kiếm tất sát của nàng đẩy ra, chỉ bị thương nặng bả vai, liền mượn lực bạo lui, tránh được một đòn trí mạng của nàng!

“Tiểu Tình!”

Vân Phi Yên cùng Liễu Vân Phong ở lúc Hoàng Khởi muốn ra tay, đã song song tung người ra, hóa thành một luồng hào quang đón lấy Phương Tình thương thế rất nặng.

Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật cũng nhanh chóng đi tới bên người Phương Tình.

Vân Phi Yên không nói hai lời, liền chặn đan dược chữa thương của Hoàng Khởi, lấy ra một viên đan dược trong suốt, xanh biếc, to như quả táo, rõ ràng so với thuốc chữa thương của Hoàng Khởi cao cấp hơn mấy lần, nhét vào trong miệng Phương Tình, cùng lúc dùng thân thể che khuất Phương Tình, đem một viên đan dược màu trắng chấn thành bột phấn, bôi vào bả vai bị vỡ của Phương Tình.

Ánh đỏ trong mắt Phương Tình dần dần biến mất, chậm rãi nhắm lại, lâm vào trong hôn mê...

“Tính mạng không ngại, các ngươi đừng lo lắng...” Vân Phi Yên ôm Phương Tình nói với mọi người, sau khi nói xong, tay ngọc thon thả mang theo một tia run rẩy, nhẹ nhàng sờ về phía đỉnh đầu Phương Tình, “Tê” một tiếng, liền như tia chớp rút ra kim nhỏ dài ba tấc.

Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật đều là vẻ mặt bất ngờ cùng khiếp sợ.

“Tiểu sư đệ, ngươi cùng Tiểu Tình một tổ, gặp phải nữ nhân đó tuyệt đối cẩn thận! Tiểu Tình là tam phẩm ý đế đỉnh phong, nếu không phải vận dụng Kim Châm Thứ Hồn đại pháp, chỉ sợ đã...” Vân Phi Yên nhìn về phía Trần Hạo, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Trần Hạo khẽ nhíu mày.

“Kim Châm Thứ Hồn đại pháp là độc môn bí pháp của sư phụ lão nhân gia ông. Ngươi chưa bắt đầu tu luyện ý giả, cho nên tạm thời chưa truyền thụ ngươi. Uy lực cực lớn, có thể nháy mắt tăng hai phẩm thực lực. Nhưng... sau khi dùng phép, lại có cắn trả rất nghiêm trọng, thần hồn bị thương, không có nửa năm thời gian cũng không thể khôi phục. Chỉ có ở lúc sinh tử nguy cảnh mới có thể vận dụng... Tiểu Tình thi triển ra tuyệt đối tu vi có thế so với ngũ phẩm ý đế, ngũ phẩm ý đế mà không có thất phẩm võ đế, căn bản không thể thương tổn đến nàng... Cho nên, ngươi phải cẩn thận!”

“Ừm” Trần Hạo nhìn thoáng qua khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Phương Tình, gật đầu lên tiếng, cũng không nói thêm cái gì. Nhưng sâu trong đôi mắt của hắn lại có một tia sắc bén chợt lóe rồi biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.