Tại nhà ăn, Trần Hạo lại lần nữa nhận được sự đãi ngộ không công bằng của người phát thức ăn,nhưng hắn vẫn cố gắng chịu đựng mà không hề kêu ca lấy một tiếng nào. Hắn chỉ yên lặng cự tuyệt hảo ý của đám người Tiểu Linh Nhi đang muốn sang sẻ đồ ăn cho hắn. Sau khi ăn cơm xong, Trần Hạo cùng đám người Tiểu Linh Nhi liền đi về khu nhà ở của mình.
Tuy rằng có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi Trần Hạo, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt khác thường của Trần Hạo thì Tiểu Linh Nhi đành đè nén sự tò mò trong lòng của mình xuống.
Vừa về đến chỗ ở của mình, Trần Hạo liền ngồi xếp bằng xuống. Trong đầu của hắn bắt đầu hiện lên lại tất cả các sự việc từ khi hắn tham gia Tiêu gia khỏa thí cho tới bây giờ. Từng người, từng câu nói một. Tất cả đều liên quan đến tin tức của Tiêu Cát Hàn.
Sau hơn mười phút đồng hồ, Trần Hạo bỗng dưng mở choàng đôi mắt.
“Không ngờ, chỉ vì Cát Yên sư tỷ mà thôi”.
Từ khi nghe thấy tên đệ tử Tiêu gia dẫn đường kia vô ý nói ra việc mình đắc tội với Tiêu Cát Hàn. Hắn vẫn mù mờ không hiểu mình đắc tội gì với hắn.
Rốt cuộc đến thời điểm này, khi lần đầu tiên hắn và Tiêu Cát Hàn hai người chạm mặt. Khi Tiêu Cát Yên dắt lấy tay hắn mà giới thiệu hai người với nhau, hắn nhạy cảm phát hiện được một tia địch ý nông đậm từ Tiêu Cát Hàn. Bây giờ thì hắn đã có chút hiểu được tại sao mình đắc tội với Tiêu Cát Hàn. Nhất là khi hai người thậm chí là không hề quen biết nhau. Câu trả lời chính là Tiêu Cát Yên!
Chỉ vì Tiêu Cát Yên coi trọng và có hảo cảm với hắn mà thôi.
Tuy rằng, Tiêu Cát Hàn che dấu rất tốt. Nhưng tại thời điểm mà Trần Hạo nhìn thấy hắn, Trần Hạo vẫn cảm nhận được địch ý nồng đậm muốn dồn hắn vào chỗ chết. Chính là loại địch ý này đã khiến cho Trần Hạo lửa giận luôn ẩn núp trong xương tủy máu thịt của hắn trỗi dậy.
Hắn loại bỏ việc song phương cùng tồn tại trong êm đẹp, ít nhất là ngoài mặt, thay vào đó là hắn muốn chính diện đối chọi gay gắt với Tiêu Cát Hàn.
Tuy rằng hắn muốn đối chọi gay gắt với Tiêu Cát Hàn, nhưng hắn đủ lớn để nhận biết một điều, hiện tại thực lực hiện tại của hắn còn không đủ. Cho nên hắn phải nhanh chóng trở nên mạnh hơn. Đến khi đó mới có phần thắng được.
Nghĩ là làm, Trần Hạo nhanh chóng vứt bỏ hết tạp niệm trong đầu, vận hành khẩu quyết tầng thứ nhất của “Trường Sinh Quyết”.
"Đạo bản vô dẫn, nhất tính nhi dĩ, tính mệnh bất khả kiến, ký chi thiên quang. Tiên thiên khiếu, vô thượng diệu đế, quang dịch động nhi nan định, dưỡng chi dĩ khí, cửu nhi vi chi, khí ngưng kết, thần minh biến hóa, các sư vu tâm... Trường sinh chi đạo, khả cận nhất bộ hĩ"
(p/s: d/g: khẩu quyết thì ta chịu thua thế nên ta để nguyên văn Hán Việt cho thánh nào thick thì vọc
theo ý ta thì nghĩa của nó đại khái là như thế này hừm “Bản chất của Đạo vốn là không có gì, chỉ có tính mạng mới là duy nhất, thế nhưng tính mạng lại là điều vô cùng kỳ bí, cho dù là trời cao cũng không thể nào nắm bắt được. muốn tu luyện thì trước tiên phải dùng diệu pháp vô thượng để khai khiếu ‘ý là làm cho bên trong cơ thể xuất hiện một luồng khí’, nhìn thì rất dễ dàng đấy nhưng muốn làm được thì khó khăn vô cùng, cách dùng khí đúng đắn phải là càng lâu thì càng tốt, làm cho khí này ngưng kết mà biến hóa về chất, sau đó lại dùng chất này để nuôi dưỡng tinh thần, làm cho tinh thần càng thêm minh mẫn thăng hoa, việc này có thành công hay không thì còn trông chờ vào bản tâm của mỗi người, dù sao thì đó cũng là con đường gần nhất để theo đuổi đạo trường sinh”
Dịch xong đoạn này ta thấy mình sắp sửa phi thăng thành tiên luôn rồi)
Khẩu quyết của tầng thứ nhất đang phiêu đãng trong đầu của Trần Hạo, kết hợp cùng với sự lý giải của Tiêu lão dần dần dung hợp lại với nhau thành tinh nghĩa. Trần Hạo bắt đầu tu luyện lần đầu tiên.
Căn cứ theo những gì mà Tiêu lão giảng giải thì lúc đầu khó nhưng càng về sau càng dễ tu luyện hơn. Sau này mỗi một tầng đều xen kẽ khó dễ với nhau.
Khâu gian nan nhất phải nói đến chính là khâu nhập môn tầng thứ nhất này. Người bình thường thì không thể nào nhập môn được do thiếu mất linh căn. Tuy là thế nhưng Tiêu lão vẫn nhiều lần cường điệu hóa phần nhập môn này lên. Tuy nhiên Trần Hạo lại thấy kỳ quái vì hắn không có cảm giác không khỏe nào của người mới bắt đầu tu luyện. Ngược lại hắn lại cảm nhận được khí mà đáng ra phải tu tập ba tháng mới có thể cảm nhận được.
Tại trong đan điền của Trần Hạo có một tia khí mát lạnh cực kỳ yếu ớt đang chậm rãi xoay tròn. Cảm giác mười phần yếu ớt, như mộng như ảo, thập phần khó xác định. Ngay chính bản thân Trần Hạo cũng không dám khẳng định là nó có thật sự tồn tại hay không nữa.
Sau một giờ đồng hồ tu luyện, Trần Hạo cảm giác tinh thần rất sảng khoái không hề có một chút nào goi là mệt mỏi cả. Tinh thần Trần Hạo rất là hưng phấn, hắn lần nữa đi tới Văn Uyên Các.
Lúc hắn đi ra khỏi phòng thì tinh thần vẫn còn đang rất hung phấn. Tuy rằng giữa trưa hắn ăn rất ít, nhưng mà hắn lại không hề có cảm giác đói, ngược lại hắn lại cảm giác toàn thân mình tràn đầy lực lượng. Đặc biệt là tứ chi lại càng nóng hầm hập hơn làm cho hắn cảm giác sức lực quá dư thừa không bao giờ dung hết được.
Cùng thời điểm này là thời điểm mà tất cả đệ tử đều phải đi tới Diễn Võ trường, Trần Hạo thấy cả đám đệ tử đều chậm chạp đi tới. Tuy rằng nguyên bản hắn cũng không muốn người khác chú ý đến hắn, nhưng hắn lại không biết chuyện gì đang xảy ra khiến cho hắn không thể nào đè nén dục vọng muốn chạy trốn thật nhanh khỏi nơi này, hắn muốn chạy thật nhanh tới Văn Uyên Các. Hắn không muốn chậm chạp trên đường nữa.Ngay khi vừa bước qua bước qua đại môn khu nhà ở, hắn liền chạy như điên hướng tới Văn Uyên Các.
Trên đoạn đường Trần Hạo tới Văn Uyên Các, Trần Hạo khiến cho không ít người chú ý nhưng chưa ai kịp nhìn rõ mặt thì hăn đã chạy đi mất rồi.
“Tiểu tử này chạy đi đầu thai hay sao thế? Mà tốc độ thật nhanh hình như là để tử chữ “Tường”thì phải.”
“Hô…”
Chạy một mạch tới tầng cao nhất của Cao cấp học đường, nơi Tiêu lão ở, Trần Hạo thở một hơi thật mạnh. Hắn cảm thấy chạy như vậy thật đã hơn rất nhiều, chỉnh trang qua quần áo bị nhăn cùng chỗ tóc bị thổi rối tung lên vì hắn chạy như điên xong.
Tại thời điểm Trần Hạo đang định gõ cửa thì từ bên trong vọng ra tiếng của Tiêu lão: “Trần Hạo hả, vào đi.”.
Tiêu lão giống như chưa hề cử động vậy, vẫn ngồi xếp bằng trên bồ đoàn như trước lúc Trần Hạo rời đi.
Tiêu lão mở hai mắt ra nhìn qua Trần Hạo, nhìn kỹ hắn hơn một chút, bất ngờ nói: “Xem ra ngươi cũng đã bắt đầu tu luyện rồi. Người hãy mau mau học hết cuốn “Học Hải Vô Nhai ” đi nếu không sẽ uổng phí diệu dụng của Thanh Phong Quả đấy. Nghe nói lúc khảo thí ngươi chạy xếp thứ nhất?”
“Vâng thưa Tiêu lão.”
“Rất tốt, rất tốt” Nói xong từ bên cạnh Tiêu lão lấy ra một quyển ‘Học Hải Vô Nhai’ khác nói: “Chúng ta bắt đầu thôi!”
“Vâng!” Trần Hạo hết sức kích động, Tiêu lão tựa hồ muốn mình nhanh chóng học xong ‘Học Hải Vô Nhai’ để còn chuyên tâm vào vấn đề tu luyện vậy. Đây cũng chính là khát vọng hiện tại của Trần Hạo.
…
Tiêu lão trợn tròn mắt há hốc miệng nhìn Trần Hạo, không ngờ hắn chỉ dùng có hai canh giờ mà đã học xong hết ‘Học Hải Vô Nhai’ chỉ ngoại trừ Tiên văn.
Ngày hôm nay, Tiêu lão không biết đã nói bao nhiêu chữ “Tốt”. Nhưng Tiêu lão biết một điều, người thiếu niên ở trước mặt này là siêu việt hơn những gì Tiêu lão kỳ vọng nhiều.
Nhìn thấy vẻ mặt tự đắc của Trần Hạo, bỗng dung Tiêu lão hỏi: “Tường Hạo, nói cho ta biết lý do tại sao ngươi lại làm đệ tử Tiêu gia”
Tiêu lão hỏi làm cho Trần Hạo có chút sững sờ, hắn không rõ vì sao Tiêu lão lại hỏi về vấn đề này. Bất quá, đối với vấn đề này Trần Hạo có thể trả lời mà không cần suy nghĩ, bởi vì mục đích của hắn vô cùng đơn giản.
“Ta muốn trở thành cường giả!”
“Tại sao lại muốn trở thành cường giả?”
“Vì để cho người nhà có thể vượt qua những ngày tháng tốt lành, không bị người khác xem thường, cũng không bao giờ để cho người khác phải khi dễ nữa!”
“Chỉ đơn giản như vậy thôi sao? Ngoại trừ điều này còn có gì nữa không?”
“Vì báo thù thay cha!” Trong mắt Trần Hạo toát ra vẻ cừu hận vô cùng mãnh liệt.
Hắn nhớ như in trong đầu về một màn của năm năm về trước.
Khi đó, hắn chỉ mới được năm tuổi. Một nhà năm người bọn họ vốn sống tại một sơn thôn nhỏ. Tuy nhà nghèo, nhưng miễn cưỡng có thể sinh hoạt bình thường. Nhưng…. Hết thảy điều đó lại bị thay đổi vì chính bản thân mình.