Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 141: Xem Thường Lão Phu



Lại nói đó là tồn tại đối chọi gay gắt, ai cũng hận không thể đem đối phương thiên đao vạn quả, Di Minh Hạo. Trực giác nói cho Trần Hạo, Di Minh Hạo tất nhiên cất giấu đòn sát thủ, đến bây giờ cũng chưa bại lộ con bài chưa lật! Tuyệt đối không thể khinh thường.

Về phần kẻ khác, có uy hiếp nhất là hai thủ tịch Huyền Vũ điện, Kỳ Lân điện của đế quốc Tân Tú đường, thật ra uy hiếp không quá lớn. Trần Hạo có bảy phần thắng.

Trừ cái đó ra, liền không có đáng Trần Hạo chú trọng. Thái giám chết bầm Âm Phong Hàn mặc dù có thể xông vào thập cường, cũng là mặt hàng bị chà đạp. Gặp phải mình, nếu không biết tốt xấu dám chiến đấu mà nói, vậy chỉ có một cái kết quả, chết!

“Tạm thời vẫn là không chiến. Giữ vững tiến vào mười hạng đầu nói sau!” Trần Hạo giãn mày ra, cưỡng chế chiến ý trong lòng.

Không sợ, cũng không ý nghĩa cần mạo hiểm. Trong từ điển không có hai chữ nhận thua, chỉ có ngu ngốc mới tin.

“Hô...”

Thở ra một hơi thật dài, trong đôi mắt Trần Hạo lóng lánh ra một vầng tinh quang, hôm nay chiến đấu kinh tâm động phách làm hắn hiểu được rất nhiều. Nguyên lực trong đan điền, tinh thần lực trong đầu, đều trở nên càng thêm cô đọng, mơ hồ đã đến trạng thái thất phẩm đế cấp đỉnh phong. Có thể lĩnh ngộ vách ngăn hay không, trái lại là việc nhỏ, nhưng muốn đột phá mà nói, Trần Hạo lại biết không có khả năng.

Tình huống thân thể cường hãn, ý võ song tu, hơn nữa hai loại vách ngăn ngưng làm một thể làm Trần Hao đột phá lên càng ngày càng khó khăn, nguyên nhân chủ yếu là hắn phá tan vách ngăn cần năng lượng tấn thăng mỗi một phẩm đều là tăng lên gấp bội. So sánh với những người khác mà nói, quả thực là không thể tưởng tượng.

Trần Hạo một thân áo trắng, thần thanh khí sảng, đắm chìm ở dưới ánh mặt trời sáng sớm, khuôn mặt tuấn dật xuất trần lóng lánh hào quang nhàn nhạt, bước chân bình tĩnh thong dong, khí tức bình tĩnh trầm ổn của hắn thoạt nhìn không khác hôm qua, nhưng cho người ta cảm giác không giống nhau nữa.

Chiến lực cường hãn làm hắn ở trong mắt mọi người bất tri bất giác mang lên một vòng ánh sáng, đó là uy, đó là thế, đó là cái gọi là khí tràng.

...

Ở dưới đám người Vận Phi Yên vây quanh, Trần Hạo lần nữa bước vào hoàng cung đế quốc kim bích huy hoàng, khí thê mênh mông.

Một ngày mới, bắt đầu mới, chiến đấu mới.

Ðây là một con đường cường giả, cũng là một con đường giết chóc.

Che kín bụi gai lầy lội, lúc nào cũng đều gặp phải sinh tử nguy cảnh. Hay là trở thành đá đạp chân của người khác, hay là mở một con đường máu, trổ hết tài năng, giống ánh sáng mặt trời, từ từ mọc lên ở phương đông, nở rộ ra hào quang rực rỡ.

Thế giới này thiếu nhất là thiên tài. Không thiếu nhất cũng là thiên tài. Chỉ có chống lại loại khảo nghiệm vật lộn sinh tử, mạng treo một đường tàn khốc này, mới xưng được là thiên tài thật sự.

Ngắn ngủn một ngày thời gian, thiếu niên ở các đại hành tinh, vương quốc đều xưng được là tuyệt đỉnh thiên tài, liền có bao nhiêu ở trong cạnh tranh tàn khốc này ngã xuống?

Ở dưới vô số ánh mắt chú ý, vẻ mặt Trần Hạo không có chút biến hóa, nhưng khí tức cả người lại trở nên càng thêm cô đọng, sắc bén như là một thanh bảo kiếm ra khỏi vỏ, vượt mọi chông gai, thần chắn giết thần, ma chắn giết ma, không ai có thể ngăn cản bước chân hắn đi tới.

...

Ðến giờ, thi đấu liền bắt đấu.

Vòng thứ bảy, vòng thứ tám, vòng thứ chín...

Tốc độ tiến triển cực nhanh, hoàn toàn vượt qua mọi người dự đoán. Nhất là sáu người Nghê Kiếm Bình, Dương Phàm, Lý Dật Phong, Đạm Đài Liên, Di Minh Hạo, Trần Hạo, liên tục ba lượt, không có một người có cơ hội ra tay.

Lượt thứ bảy, Đông Phương Tuấn liền gặp thái giám chết bầm Âm Phong Hàn, tuy biết rõ không địch lại, nhưng có được bảo y hộ thân, hơn nữa được Ðông Phương Ðình đưa tặng linh kiếm cường đại, Ðông Phương Tuấn không sợ chút nào lên đài chiến đấu, hơn nữa bằng vào tu vi thất phẩm võ đế, bày ra chiến lực vượt xa cảnh giới. Cuối cùng tuy thua đáng tiếc, nhưng may mắn không tổn hao gì. Không những như thế, gia hỏa này còn bằng vào một cái miệng sắc bén, làm cho Âm Phong Hàn thắng trận đấu cũng thiếu chút nữa tức giận đến hộc máu. Phải biết, Âm Phong Hàn chính là ôm tâm tính chém giết Đông Phương Tuấn ra sân, nhưng cuối cùng đánh rắm cũng chưa hoàn thành, ngược lại làm tên hiệu ‘Thái giám chết bầm, Âm công công’ của hắn danh chấn toàn bộ cao tầng đế quốc Tuyên Võ, đừng nói mặt, chính là mông cũng mất hết.

Có lẽ là bởi tâm tình tốt, ở lượt thứ tám, lượt thứ chín, dưới hai đối thủ không quá cường đại, Đông Phương Tuấn lại hiểm hiểm đạt được thắng lợi. Toàn bộ tổ năm, tích phân cũng đã gần với mỹ nữ Đạm Ðài Liên cùng Âm Phong Hàn, đành phải thứ ba.

Mà Ðông Phương Kiếm ở trong ba lượt thi đấu còn lại là thắng một trận, nhận thua hai trận.

...

Thẳng đến lượt thứ mười, đối thủ của Di Minh Hạo mới chưa nhận thua, làm gia hỏa này dẫn đầu đạt được một trận chiến đấu.

Ðối thủ của hắn là thủ tịch Huyền Vũ điện của đế quốc Tân Tú đường, Ngụy Thần Bạch, võ đế cửu phẩm đỉnh phong, đã ẩn chứa một tia khí tức trăm sông đổ về biển, vạn lưu quy tông, chỉ kém nửa bước liền có thể tấn thăng võ tông. Ở trong dự đoán của mọi người, là nhân vật có hy vọng nhất tiến vào thập cường. Trong tổ bốn, trừ Di Minh Hạo chiến lực cường hãn thì hắn mạnh nhất.

Trận chiến đấu này, không hề nghi ngờ là sau khi thi đấu hôm nay bắt đầu, chiến đấu làm người ta chờ mong nhất. Bởi vì Di Minh Hạo đến bây giờ cũng chưa bại lộ ra lực lượng thật sự của hắn.

Nhưng làm hai người Trần Hạo, Đạm Đài Liên thất vọng là Ngụy Thần Bạch rõ ràng có thực lực nửa bước võ tông lại như trước không thể bức ra đòn sát thủ của Di Minh Hạo, ở trong ba phút đồng hồ ngắn ngủn, đã nhận thua kết thúc chiến đấu.

Làm người ta không thể không thừa nhận, Di Minh Hạo thật là siêu cấp thiên tài khó gặp.

...

Vốn dự định hôm nay tiến hành mười lượt thi đấu, vừa mới quá ngọ, liền đã chấm dứt. Tổ trong tài liền tuyên bố thi đấu tiếp tục.

Tới thời điểm mười lượt thứ hai, Nghê Kiếm Bình rốt cuộc gặp Trần Hạo. Ban đầu, mỗi lần lúc điểm đến tên hắn, hắn đã quen bất động. Bởi vì đối thủ cơ bản sẽ không lên lôi đài đã tuyên bố nhận thua trước, hắn không cần thiết giống như thằng hề nhảy nhót, nhảy lên, lại trở về. Nhưng một lần này, lúc trọng tài điểm đến tên hắn cùng Trần Hạo, Nghê Kiếm Binh liền “Xoạt” một tiếng, không có bất cứ do dự gì nhảy về phía lôi đài, Trần Hạo hôm qua từng nói, trong từ điển của hắn không có hai chữ ‘nhận thua’.

Tương tự, đám người Dương Phàm, Lý Dật Phong, Đạm Đài Liên, Di Minh Hạo cũng nhất thời nhấc lên tinh thần.

Nhưng ngay tại thời điểm ánh mắt mọi người đều tập trung nhìn về phía Trần Hạo, Trần Hạo lại ngồi ở trên chỗ ngồi không nhúc nhích. Vẻ mặt bình tĩnh, không có chút ngượng ngùng, hờ hững nói: “Ta nhận thua.”

Rầm...

Diễn võ trường nhất thời bộc phát ra một mảng tiếng nhốn nháo và bình luận.

“Cái đệch? Sao lại nhận thua? Ngày hôm qua không phải còn vênh váo rầm rầm nói trong từ điển không có hai chữ nhận thua sao?”

“Thế mà nhận thua... Thực làm người ta thất vọng!”

“Vẫn là ta anh minh, đã sớm đoán được hắn sẽ nhận thua. Gặp phải Nghê sư huynh, hắn sao có thể là đối thủ, lấy tâm kế của hắn, không nhận thua mới là lạ. Dù sao hắn khẳng định là có thể tới vòng sau của tiểu tổ, bây giờ chiến mà nói, bị Nghê sư huynh chém giết làm sao bây giờ?”

“Quả thực nếu ta là hắn, ta cũng sẽ lựa chọn nhận thua...”

...

Đám người nghị luận ầm ầm.

Dượng Phàm lại nheo mắt, khóe miệng hơi cong lên, nhìn về phía Lý Dật Phong, nói: “Thật sự là không có bât cứ khuyết điểm nào...”

“Ðối thủ như vậy đáng sợ nhất... Dương Phàm, ta có thể khẳng định, người như thế lúc thật sự trưởng thành lên, tuyệt đối là đáng sợ...”

“Ừm. Người như thế, Lúc gặp bất cứ chuyện nào, cũng có thể bảo trì bình tĩnh, sẽ tuyệt đối không có thời điểm hành động theo cảm tình, cũng sẽ tuyệt không làm chuyện không có ý nghĩa. Thực đáng sợ...”

“Với một cái đức hạnh của ngươi. Khuyết điểm duy nhất của ta, chính là bộ dạng quá đep trai, đối với mỹ nữ luôn khó kìm lòng nổi, ài... Biết rõ như thế, vì sao ta lại vui vẻ chịu đựng?” Phong thần tuấn lãng Lý Dật Phong vuốt vuốt một mái tóc dài phiêu dật, vẻ mặt mang theo sầu bi nhàn nhạt, tràn ngập tự kỷ nói.

Dương Phàm liền trợn mắt một cái, lười biếng tựa vào trên chỗ ngồi.

...

“Hừ!”

Chiến ý dâng cao, vẻ mặt Nghê Kiếm Bình hiện lên một tia lạnh lẽo, ánh mắt mang theo một tia thất vọng cùng khinh bỉ, nhìn thoáng qua Trần Hạo, hừ lạnh một tiếng, liền lăng không bay trở về chỗ ngồi

“Một người không có lòng tiến thủ sắc bén, thành tựu có hạn. Ta thật ra đánh giá cao hắn rồi...” Nghê Kiếm Bình rất nhanh đem khó chịu trong lòng áp chế, lần nữa khôi phục khí tức trầm ổn như núi kia, liền đem Trần Hạo từ độ cao ngang nhau, đánh rớt phàm trần.

...

Suốt một ngày thời gian, toàn bộ trận đấu đều không đau không ngứa, cũng không cách nào nhấc lên loại hào hứng cùng phấn khích như hôm qua nữa. Không thể không nói, rất nặng nề. Nhưng mỗi người đều rõ ràng, loai nặng nề này giống như là yên tĩnh trước khi bão táp đến.

Ở trước khi sắc trời còn chưa tối, thi đấu tiểu tổ liền hoàn thành trước. Cùng dự đoán của mọi người không sai biệt lắm, chỉ có một chút khác biệt nhỏ.

Tổ đầu tiên, tích phân của Trần Hạo ưu thế tuyệt đối đạt được số một, Nghê Kiếm Bình bi kịch từ đầu tới cuối chưa có một lần ra tay, đành phải thứ hai.

Tổ thứ hai, Dương Phàm cùng thủ tịch vương quốc Lam Thiên Ôn Bạch Minh.

Tổ thứ ba, Lý Dật Phong cùng thủ tịch Kỳ Lân điện Nam Môn Dịch.

Tổ thứ tư, Di Minh Hạo cùng thủ tịch Huyền Vũ điện Ngụy Thần Bạch.

Tổ thứ năm, Đạm Ðài Liên cùng Âm Phong Hàn.

Chỉ có tổ thứ năm, trong hai người tới vòng sau, hơi ra ngoài dự đoán của mọi người. Thái giám chết bầm Âm Phong Hàn đại khái là bị Ðông Phương Tuấn nhục nhã quá sâu, lửa giận không chỗ phát tiết, bùng nổ chiến thắng đối thủ mạnh mẽ, đạt được thứ hai của tiểu tổ. Cùng Đạm Ðài Liên số một tới vòng sau.

...

Sau khi trọng tài tuyên bố một lần cuối cùng danh sách thập cường, phó tổ trưởng tổ trọng tài Mục Thanh từ đài chủ tịch lăng không nhẹ nhàng hạ xuống trên lôi đài.

“Thi đấu xếp hạng Tân Tú bảng giai đoạn thứ nhất chấm dứt. Trừ tuyển thủ thăng cấp thập cường, mỗi vị tuyển thủ ở đây sẽ căn cứ tích phân, tiềm lực của các ngươi, đạt được giải thướng lớn do đế quốc Tuyên Võ cung cấp cùng phong hiệu quốc vương đế quốc Tuyên Võ khâm tứ. Ngày mai thi đấu vòng tròn thập cường chính thức bắt đầu! Xét thấy tầm quan trọng của thi đấu thập cường, mà tuyển thủ thập cường lần này...lại tương đối đặc thù. Tổ trọng tài bàn bạc, thi đấu thập cường lần này sẽ có tổ trọng tài trực tiếp chỉ định danh sách hai bên giao chiến, hơn nữa mỗi ngày mỗi người chỉ tỷ thí một trận. Ðược rồi, hôm nay dừng ở đây, trở về chuẩn bị đi...”

Thanh âm Mục Thanh chưa dứt, diễn võ trường nhất thời nhiệt liệt nghị luận hẳn lên. Lần này tuyển thủ thập cường tương đối đặc thù là ý tứ gì? Dựa theo lệ thường, thi đấu thập cường như trước là rút thăm quyết định đối thủ. Nhưng bây giờ tổ trọng tài lại điều chỉnh thành trực tiếp chỉ định danh sách hai bên giao chiến. Đây chính là hiện tượng thi đấu thập cường khoá trước cũng chưa từng xuất hiện. Làm mọi người rất khó hiểu.

Chẳng qua cũng không có ai nghĩ nhiều, dù sao thi đấu thập cường như trước là thi đấu vòng tròn, mỗi người đều phải giao thủ.

...

Một ngày qua đi, Trần Hạo cũng hưởng thụ được tư vị của cao thủ tịch mịch, hôm nay hắn tương tự chưa có một lần ra tay. Chỉ có một lần cơ hội ra tay, hắn lại lựa chọn nhận thua.

“Sư phụ...”

Lúc trở lại trong biệt viện, mọi người dặn Trần Hạo trở về phòng tĩnh dưỡng, bảo trì trạng thái đỉnh phong, Trần Hạo đã bước vào phòng, nhưng bỗng nhiên dừng bước chân, hô với Phương Nguyên.

“Ừm?” Phương Nguyên hơi kinh ngạc nhìn về phía Trần Hạo, khuôn mặt già nua mỉm cười, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy?”

“Con muốn xin sư phụ chỉ đạo một phen”

“Ồ?” Phương Nguyên hơi sửng sốt.

“Ý giả vốn là rất thưa thớt, ý giả cao thủ càng là hiếm thấy. Con đến bây giờ cũng chưa có kinh lịch cùng ý giả cao thủ giao chiến, Đạm Ðài Liên kia... Con không phải nắm chăc” Trần Hạo bằng phẳng nói.

“Ta đi!”

Hoàng Khởi bỗng nhiên xung phong nhận việc nói.

Trần Hạo hơi sửng sốt.

“Ừm, Hoàng Khởi hẳn là so với sư phụ càng thích hợp hơn...”

Càng làm Trần Hạo kinh ngạc là Phương Nguyên không mang theo do dự nói.

“Cái này...”

“Sao? Coi thường lão phu? Tiểu tử ngươi... cũng không nên thực cho rằng đại thúc ta là chim non. Ði thôi!” Hoàng Khởi bước ra một bước, liền quỷ dị biến mất ở trước mặt Trần Hạo.

Làm Trần Hạo ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn. Ðại thúc trông cửa cùng mình quan hệ giao hảo này, khi nào lợi hại như vậy rồi? Hắn không phải chỉ là cửu phẩm ý đế đỉnh phong sao?

Cửu phẩm ý đế đỉnh phong quả thực cùng Đạm Ðài Liên tu vi cảnh giới giống nhau, nhưng lão đầu này chính là một đống tuổi, Đạm Ðài Liên người ta mới mười mấy tuổi? Thiên phú chiến lực như vậy, có thể so sánh sao?

Trần Hạo vốn đã sớm đoán được Hoàng Khởi không đơn giản, nhưng theo cảnh giới tăng lên, ban đầu ở trước mặt hắn cường đại vô cùng, Hoàng Khởi đã trở nên không cường đại nữa. Nhưng giờ phút này, một bước vô cùng đơn giản kia của Hoàng Khởi lại làm Trần Hạo khiếp sợ phát hiện, đây cũng không phải ý đế cửu phẩm đỉnh phong có thể làm được.

...

Phòng tu luyện.

Ở lúc trên mặt Trần Hạo mang theo một chút kinh ngạc, đi vào, Hoàng Khởi đã khoanh chân ngồi ở chính giữa, quanh thân lóng lánh một cỗ dao động kỳ dị, từng vòng chấn động hướng về phía ngoài, như là mặt hồ yên tĩnh kích lên gợn sóng, mà Hoàng Khởi thì hai mắt khép hờ, mày nhíu mặt nhăn, xem ra tựa như đang thừa nhận một cỗ thống khổ thật lớn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.