Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 146: Mười Vạn Mua Ngươi Không Chảy Máu



Dù sao, mặc dù là trong bọn họ cũng có không ít người cảm thấy Âm Phong Hàn quá mất mặt, có thể xông vào mười hạng đầu quả thật là kiêu ngạo của vương quốc, nhưng sao lại là một người lưỡng tính giọng gà trống? Ngươi nói ngươi đã như vậy, biểu hiện nam nhân một chút được không?

Ước chừng sau khi giằng co hơn mười phút, thực lực rùa đen chung quy là kém một bậc, bị Ôn Bạch Minh cướp được cơ hội, một kiếm làm bị thương nặng!

...

“Lý Dật Phong! Lý Dật Phong!”

Trọng tài còn chưa tuyên bố thắng lợi, dưới đài liền bộc phát ra tiếng hò hét khủng bố. Lấy đế quốc Tân Tú đường làm trung tâm, còn có khu vực gia tộc Lý Dật Phong, cùng với vô số thanh âm đến từ khu vực khác trước sau bùng nổ. Có bén nhọn, có to rõ, có điên cuồng, làm cho mọi người liếc nhìn. Rõ ràng đệ nhất cao thủ là Nghê Kiếm Binh, nhưng bị tiếng hô Lý Dật Phong hoàn toàn bao phủ.

Thiếu nữ hoài xuân điên cuồng lên là không thể nói lý. Cùng lúc cũng rõ rõ ràng ràng nói cho mọi người, Lý Dật Phong ở trong Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ cùng với thế lực, gia tộc đứng đầu đế quốc, có nhân duyên vô cùng tốt, nhất là nữ nhân duyên.

Vạn người chờ mong mạnh với mạnh quyết đấu, rốt cuộc trình diễn!

Trầm ổn như núi, Nghê Kiếm Bình đối với mọi người hò hét trợ uy cho Lý Dật Phong không có chút cảm giác, chỉ nhin Lý Dật Phong bên người, vù một tiếng liền biến thành một tia sáng bay đến trên lôi đài.

Lý Dật Phong hít vào một hơi thật sâu, bóng người nhoáng lên một cái bay về phía lôi đài!

...

Cùng lúc đó, Trần Hạo cũng hít một hơi thật sâu, hai mắt lóng lánh ra ánh sao rực rỡ, cảm giác lực biến thái trong phút chốc liền không kiêng nể gì lan tràn về phía lôi đài.

Siêu cấp thiên tài võ tông quyết đấu làm Trần Hạo vô cùng chờ mong!

Ðây chính là đối thủ của hắn!

Hắn muốn xem hai người đến tột cùng so với yêu thú thất cấp võ tông cấp cường đại hơn bao nhiêu!

Đạt được tư cách Bách Triều bảng, Trần Hạo sau khi xem Di Minh Hạo cùng Đạm Đài Liên chiến đấu, đã xác định không có vấn đề đạt thành cái mục tiêu thứ nhất, nhưng...

Kiếm đã rời vỏ, Trần Hạo hắn không có đạo lý thu hồi!

Tận cố gắng lớn nhất của bản thân làm được tốt nhất, có thể lao lên cao bao nhiêu thì lao lên cao bấy nhiêu!

Thương thương!

Hai tiếng rút kiếm thanh thúy ở lúc thanh âm trọng tài vừa dứt cùng lúc vang lên.

Rầm rầm!

Lập tức, cách nhau hơn trăm trượng khoảng cách, Nghê Kiếm Bình và Lý Dật Phong không nhúc nhích, nhưng không khí phạm vi mấy chục trượng quanh thân lại bị đè ép liền phát ra tiếng nổ, nhất là không khí ở giữa hai người càng là giống như nguyên lực va chạm, mãnh liệt mênh mông bức về phía đối phương.

“Thực mạnh...”

Đông Phương Tuấn thì thào nói. Hai người còn chưa ra tay nhưng khí thế tông cấp cao thủ trong nháy mắt làm kinh sợ toàn bộ đệ tử trẻ tuổi.

Rầm rầm!

Hộ thể cương khí màu tím nhạt cô đọng đến cực điểm, tượng trưng cho võ tông cao thủ cùng lúc xuất hiện ở trên thân hai người, khác với đế cấp cao thủ là hộ thể cương khí của hai người tựa như đan xen giữa chân thật cùng hư ảo, như là ngưng tụ thành hộ thể khải giáp thực chất, ngắn ngủn nháy mắt càng lúc càng thu liễm, càng lúc càng cô đọng.

Xẹt Xẹt!

Ở trong đế quốc Tân Tú đường đã có nhiều lần trải qua giao thủ, tiết tấu hai người tựa như hoàn toàn giống nhau, lần nữa cùng lúc bước ra một bước, lướt về phía đối phương, bảo kiếm trong tay trực tiếp xé rách không khí như là hai vầng mặt trời chói chang, lăng không đâm giết về phía đối phương.

Không có hiện tượng kiếm khí tàn sát bừa bãi, tựa như ai cũng biết, đơn thuần bằng vào kiếm khí công kích đều không cách nào làm gì được đối phương. Cho nên ngay từ đầu đã lâm vào đánh giáp lá cà cứng đối cứng!

Đinh đinh đinh... Rầm rầm rầm...

Khoảnh khắc hai bóng dáng ở không trung gặp nhau liền bộc phát ra tiếng nổ kim loại dày đặc khủng bố vang lên cùng năng lượng va chạm, nháy mắt liền ước chừng trăm ngàn lần. Ra tay cực nhanh, tuyệt đại đa số người chỉ nhìn thấy một mảng bóng kiếm, căn bản thấy không rõ đến cùng đã ra bao nhiêu kiếm, nhưng kết giới bao phủ toàn bộ lôi đài lại như bị vô số bảo kiếm đâm vào, nháy mắt lồi lõm lên vô số, hơn nữa liên tiếp không ngừng nghỉ!

Đang!

Sau một cái va chạm chính diện cuồng bạo, bóng dáng hai người ở không trung bạo lui về phía sau tách ra, hướng mặt đất rơi xuống.

Lý Dật Phong thịch thịch thịch liên tục lùi lại mấy bước, mỗi một bước mặt đất cứng rắn đều bị đạp ra một cái dấu chân thật sâu, ước chừng sau khi lui ra phía sau mười bước mới ổn định thân hình, khóe miệng mang theo một chút máu tươi.

Mà Nghê Kiếm Bình bay ngược ra ngoài, ở trong vòng năm bước đã ổn định thân hình, chẳng qua sắc mặt không thoải mái tương tự, cứng rắn ngăn chận khí huyết cuồn cuộn.

“Ta chờ ngươi đuổi kịp cảnh giới của ta!”

Hai người sau khi ở xa xa nhìn nhau mấy giây, Nghê Kiếm Bình chậm rãi thu kiếm, bình tĩnh nói.

“Rất nhanh!”

Lý Dật Phong mỉm cười, lau đi máu tươi khóe miệng, trong ánh mắt lóng lánh ra một vầng kiên định, nói. Cùng lúc, cũng thu hồi báo kiếm của mình.

...

“Vậy đã kết thúc rồi?”

Đông Phương Tuấn trừng mắt thật to, có chút kinh ngạc nói. Diễn võ trường rất nhiều đệ tử cùng Đông Phương Tuấn nghĩ như vậy, còn chưa làm rõ là chuyện gì.

“Cao thủ so chiêu, nhất là đối thủ quen thuộc lẫn nhau, một chiêu liền có thể định thắng bại! Nháy mắt chín trăm tám mươi mốt kiếm... Lý Dật Phong kia lại có thể đuôi kịp... Tạm thời là Lý Dật Phong thua, thua ở trên cảnh giới!”

Làm bọn người Đông Phương Tuấn, Vân Phi Yên, thậm chí Hoàng Khởi kinh ngạc là Trần Hạo nheo mắt lại, trong thanh âm ẩn chứa một cỗ chiến ý cường đại, chậm rãi nói, càng kinh người là ngay cả con số chuẩn xác đối phương xuất kiếm cũng nói được.

Cái này mặc dù là cao thủ bọn Hoàng Khởi cũng không làm được. Bọn họ là thấy rõ mỗi một kiếm, nhưng ai sẽ đếm đối phương bao nhiêu kiếm? Nhiều nhất đánh giá ra một vài chữ mà thôi. Nhưng Trần Hạo lại chính xác đến vậy...

...

Ngày hôm sau, tổ trọng tài an bài trình tự đối thủ càng thêm trực tiếp, cũng không một lần an bài mấy trận, mà là an bài từng trận, tiến hành sàng lọc.

Trận đầu, Trần Hạo với Âm Phong Hàn. Thái giám chết bầm này không chút do dự lựa chọn nhận thua. Mặc dù là hận không thể bóp chết Trần Hạo, cũng chưa hàm hồ, không có cách nào, thực lực Trần Hạo bây giờ, hắn nếu lên mà nói, hắn dám khẳng định, lấy tính cách Trần Hạo, tất nhiên sẽ không chút do dự đem hắn chém giết, hơn nữa, hắn còn không kháng cự được...

Sau khi Âm Phong Hàn nhận thua, trọng tài lại tiếp tục an bài cho Trần Hạo, Nam Môn Dịch cùng Ôn Bạch Minh, hai người cũng lựa chọn nhận thua. Lúc thất phẩm võ đế đã có thể đem Ngụy Thần chơi thua, còn ngay tại chỗ tấn thăng đến bát phẩm võ đế, ai còn dám đánh với hắn?

Tiếp cận đó là an bài tới Di Minh Hạo, sau đó lại là Đạm Đài Liên, kết quả đều giống nhau, bọn bốn người Âm Phong Hàn chưa cùng hai người bọn họ giao thủ, đều lựa chọn nhận thua tương tự.

Sau đó lại là đem Ngụy Thần hôm qua từng chiến với Trần Hạo, lần lượt an bài cho ba gã võ tông, tất nhiên cũng đều là nhận thua.

An bài như vậy liền làm bốn gã tu vi thấp thành đội bậc thứ ba.

Nhưng an bài kế tiếp lại làm mọi người kinh ngạc phát hiện, Trần Hạo lại không phải ở phạm trù đội bậc thứ hai, mà là mơ hồ cùng ba đại võ tông bay lên đến thẳng đội thứ nhất.

Bởi vì, đầu tiên là phân biệt an bài Di Minh Hạo, Đạm Ðài Liên đấu với Nghê Kiếm Bình, hai người nhận thua. Tiếp theo là chống lại Dương Phàm cùng Lý Dật Phong, hai người nhận thua lần nữa. Ngược lại chưa an bài ba người đối với Trần Hạo. Rất rõ ràng, ở tổ trọng tài xem ra, thực lực Trần Hạo tuyệt đối đã đến tình trạng cùng ba gã võ tông chống lại, an bài có thể liền phải chiến. Cho nên mới sẽ tiến hành sàng chọn như thế.

Rốt cuộc, sau khi nhận thua trận đấu sàng chọn trong dự đoán hoàn thành, trận đầu liền là Trần Hạo với Đạm Đài Liên!

Trận này là một ván giao chiến thật sự tất nhiên cần có trong dự đoán!

...

Xôn xao...

Theo Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên ra sân, diễn võ trường yên lặng nửa ngày nhất thời sôi trào. Ai cũng muốn lần nữa kiến thức một chút vô thượng tuyệt kỹ làm vũ kỹ diễn biến thành nghệ thuật của Trần Hạo, ai cũng muốn biết, Trần Hạo còn có thể chơi chuyển Đạm Đài Liên so với Ngụy Thần cường hãn hơn rất nhiều hay không!

Nhưng làm mọi người hơi thất vọng là Trần Hạo lần này như trước thi triển ra vô thượng tuyệt học kia, nhưng tựa như tinh thần lực của Đạm Đài Liên quá mức cường đại, làm hắn căn bản không thể chơi chuyển, thậm chí bị ép cực kỳ nguy hiểm.

Chiến đấu ước chừng giằng co năm phút đồng hồ, lại xuất hiện kết quả cùng hôm qua Di Minh Hạo và Đạm Đài Liên giống nhau, hai người đồng thời bị thương nặng, thế hoà!

Kết quả như vậy làm Đạm Đài Liên chỉ có ba phần thắng rất hài lòng, cũng có một chút kinh ngạc, tuy thương thế của Trần Hạo vô cùng rõ ràng, cũng chân tướng là hao hết năng lượng, nhưng nàng như thế nào cũng cảm thấy là lạ, hầu như có thể khẳng định Trần Hạo chưa ra toàn lực.

“Chẳng lẽ... Hắn cố ý nhường mình? Vì sao chứ? Chẳng lẽ là hắn đối với mình...”

Ngã trên mặt đất Đạm Đài Liên nhìn chằm chằm Trần Hạo tương tự ngã trên mặt đất, không để ý trong cơ thể bị thương nặng, trong lòng suy tư, khuôn mặt tái nhợt lúc này lóng lánh ra một vầng ửng đỏ.

“Tất nhiên đúng rồi! Hắn rõ ràng có thể chiến thắng ta, lại cố ý ngang tay với ta, chờ hắn đánh bại Di Minh Hạo, ta liền là thứ năm, thành công đạt được tư cách Bách Triều Bảng!”

Lúc Trần Hạo cùng Đạm Ðài Liên đều bị người bên mình ôm đi, ánh mắt Đạm Đài Liên còn kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo.

...

Hoàng Khởi cùng với những cao thủ trên đài chủ tịch cũng đều nhíu mày, dựa theo bọn họ nhắm chừng, Trần Hạo ít nhất hẳn là có sáu phần thắng, nhưng như thế nào lại hoà?

Chẳng lẽ là tinh thần lực của Đạm Đài Liên quá mạnh mẽ, vượt qua phạm vi khống chế của Trần Hạo?

Tuy bộ dáng Trần Hạo thật là bị thượng nặng, nhưng Trần Hạo chính là có điều ở trước, ít nhiều làm mọi người cảm thấy có chút quỷ dị.

Mà rõ ràng Trần Hạo cùng Di Minh Hạo có thù hận lớn bao nhiêu, Đông Phương Tuấn sau khi nhìn Trần Hạo trở về liền bắt đầu chữa thương khôi phục, tròng mắt gia hỏa này xoay loạn, rõ ràng là tâm tình rất kích động. Người khác không thể khẳng định, nhưng trực giác của Đông Phương Tuấn nói cho hắn, Trần Hạo là cố ý. Tuy trả giá có chút lớn, nhưng như vậy đả kích Di Minh Hạo ngu ngốc kia, thật tình thích, quả thực thích đến bạo!

Đông Phương Tuấn rất muốn bây giờ liền cười điên cuồng với Di Minh Hạo ba tiếng, khinh bỉ mắng to vài câu, cười nhạo vài câu...

Nhưng ít nhiều cũng phải cho Trần Hạo chút mặt mũi, nếu không Trần Hạo dụng tâm lượng khổ như thế, làm quá rõ ràng cũng không quá tốt nhỉ?

...

“D.m!”

Di Minh Hạo tức đến sắc mặt phát xanh, răng cũng muốn cắn vỡ, trên mặt càng là gân xanh túa ra, chiến ý bốc lên. Nắm tay vang lên răng rắc. Hắn không phải ngu ngốc, tự nhiên cũng có thể đoán được Trần Hạo rất có thể là cố ý. Sao có thể không giận?

Một cỗ lửa giận hừng hực thiêu đốt ở trong cơ thể hắn, thiêu đốt hắn hầu như bây giờ liền nổ tung.

“Không ai có thể ngăn cản bước chân của ta! Không ai! Bốn phần thắng lại như thế nào? Không có cảm giác sâu sắc của Đạm Đài Liên, năng lượng không gian của ta sẽ phát huy ra uy lực lớn nhất... Hừ! Ta muốn ngươi chết! Muốn ngươi chết!” Ánh mắt Di Minh Hạo hầu như phun ra lửa, nhìn chằm chằm bóng dáng Trần Hạo, trong lòng rít gào.

...

Hai trận kế tiếp đó là bốn người bọn Âm Phong Hàn chia làm hai tổ chiến đấu, Ôn Bạch Minh thắng Ngụy Thần, Nam Môn Dịch thắng Âm Phong Hàn.

Lập tức, tượng trưng cho một trận quyết đấu đỉnh phong cuối cùng của hôm nay lần nữa bắt đầu, Dương Phàm với Lý Dật Phong.

Nhưng hai gia hỏa ở dưới vạn người chú ý lại chưa lập tức lên đài, ngược lại đang nhỏ giọng tranh luận cái gì.

“Hoà?” Dương Phàm nói.

“Không được! Ta muốn đường đường chính chính chiến một trận với ngươi!”

“Năm vạn!”

“Không được! Phải chiến một trận!”

“Mười Vạn!”

“Mười vạn... Đuợc rồi, lập tức thực hiện”

“Mịa...” Nhìn Lý Dật Phong vươn tay, Dương Phàm buồn bực nói ra lời thô tục: “Mười vạn đan dược mua ngươi không chảy máu...”

“D.m, ta chảy máu, ngươi cho rằng ngươi có thể toàn thân trở ra? Ít nói nhảm, đến lấy! Nếu không thì chiến! Nếu không ta sẽ đổi ý, mười vạn đan dược còn không đều là thắng ta...”

“Cho ngươi!” Dương Phàm liền ném cho Lý Dật Phong một cái nhẫn trữ vật.

“Hai vị tuyển thủ...” Đúng lúc này, chờ không được trọng tài hô lần nữa.

“Chúng ta thường xuyên đại chiến, thực lưc tương đương, tương xứng, ta tuy hơn một chút, nhưng không thắng được. Hắn tuy hơi kém hơn một bậc nhưng cũng không thua được. Trọng tài, phán chúng ta ngang tay đi!” Lý Dật Phong sau khi liếc một cái đan dược không có vấn đề, mới vẻ mặt đắc ý đối với phương hướng lôi đài, lớn tiếng nói.

Bên cạnh Nghê Kiếm Bình vụng trộm nhìn hai người, trong ánh mắt lóng lánh một chút cảm xúc hoàn toàn không thể lý giải.

Trực giác nói cho hắn, Dương Phàm mạnh hơn, khủng bố hơn. Nhưng Dương Phàm lại tình nguyện trả giá mười vạn đan dược, cùng Lý Dật Phong mua một cái ngang tay. Làm Nghê Kiếm Bình hoàn toàn không thể hiểu.

Như thế ra ngoài trọng tài dự đoán, ban đầu dự tính đây là một trận cuối cùng của hôm nay, nhưng hai người không xuất chiến liền tuyên bố ngang tay, ý nghĩa Nghê Kiếm Bình và Dương Phàm có thể giao thủ.

Bởi vì chỉ ba người bọn họ cùng Di Minh Hạo còn chưa ra tay. Di Minh Hao đã đấu với ba người nhận thua. Mà Nghê Kiếm Bình và Lý Dật Phong ngày hôm qua đã giao thủ. Cũng chỉ có Nghê Kiếm Bình và Dương Phàm.

“Nghê Kiếm Bình, Dương Phàm, hai người các ngươi bắt đầu đi!” Ở lúc trọng tài nhìn về phía đài chủ tịch, Mục Thanh sau khi nhíu nhíu mày, liền tuyên bố.

Nghe được Mục Thanh nói, Nghê Kiếm Bình nhìn về phía Dương Phàm.

Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình nhìn nhau một cái, nhẹ nhàng gật gật đầu, vù một tiếng liền lao về phía lôi đài.

“Mịa...” Lý Dật Phong buồn bực mắng Dương Phàm một tiếng, nói: “Dương Phàm, có bản lĩnh ngươi chiến thắng Nghê Kiếm Bình, nếu không đêm nay ta sẽ sinh tử quyết đấu với ngươi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.