Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 167: Đạm Đài Liên, Dị Biến!



Bầu trời xám xịt, không thấy nhật nguyệt tinh thần.

Năm người bọn Trần Hạo ở trước một tòa cung điện thật lớn trung tâm thành trì liền hạ xuống

Trận pháp cấm chế huyền ảo mờ mịt bao phủ cả tòa cung điện, trải qua vạn năm lâu dài vẫn tản ra khí tức cực kỳ cường hãn.

“Cũng không tệ, bằng vào man lực mà nói, chỉ sợ không phải dễ dàng xâm nhập như vậy. Nếu cấm chế này có công năng che chắn tinh thần ấn ký tự nhiên sẽ càng tốt hơn...” Tâm thần Trần Hạo chậm rãi dung nhập đến trong thiên đia vạn vật, cảm ứng cấm chế thành trì nói: “Các ngươi đừng dùng man lực phá cấm chế, theo ta là được...”

“Ừm” Bốn người giờ phút này đã không thể tưởng tượng năng lực của Trần Hạo đến tột cùng có được từ nơi nào, nhưng trong lòng sớm chịu phục, đều gật đầu, đáp.

Trần Hạo đi trước mang theo bốn người đi tới phía trước cửa thành thật lớn, mi tâm và bàn tay cùng lúc tản mát ra năng lượng dao động mênh mông, nhất là năng lượng dao động mi tâm lần nữa làm bốn người bọn Đạm Đài Liên xem trợn tròn mắt, nhất là Đạm Đài Liên vô luận như thế nào nàng cũng không ngờ đến tinh thần lực của Trần Hạo lại mênh mông như vậy. Đối với chuyện Trần Hạo là thân thể ý võ song tu đã không còn bí mật gì.

Dù sao, lúc trước Trần Hạo chính là đối thủ trên lôi đài của bọn họ. Nhưng hiểu biết được là, Trần Hạo bỏ ý theo võ, hơn nữa từ đầu đến cuối cũng chưa biểu hiện ra tu vi ý giả của hắn mạnh bao nhiêu, duy nhất bày ra là, hắn có năng lực khống chế nguyên lực vượt xa người thường. Điểm ấy tất nhiên là cùng hắn có được tinh thần lực so với võ giả bình thường cường hãn hơn.

Nhưng giờ phút này, Đạm Ðài Liên lại phát hiện tinh thần dao động mi tâm Trận Hạo so với nàng cũng cường hãn hơn mấy lần...

Một phút đồng hồ, hai phút đông hồ, ước chừng qua năm phút đồng hồ sau...

Oành đùng đùng!

Cửa thành cao lớn kiên cố lóng lánh ra một đạo dao động kỳ dị, oành đùng đùng tự mở ra.

“Mau!”

Trần Hạo chợt kéo Đạm Đài Liên dẫn đầu đi vào, ở sau khi ba người bọn Dương Phàm cũng đi vào, cửa thành liền đóng lại.

Làm năm người bọn Trần Hạo kinh ngạc là, khi cấm chế khôi phục lại, toàn bộ không gian lâm vào bóng tối hoàn toàn. Đưa tay không thấy năm ngón, nhưng tràn ngập năng lượng mênh mông hùng hồn, loại năng lượng này hút vào mỗi một ngụm đều làm Trần Hạo cảm thấy cả người khô nóng. Dương Phàm, Lý Dật Phong cùng Nghê Kiếm Bình cũng thế.

Nhưng Đạm Ðài Liên thì tinh thần dâng cao, theo nhiệt lưu cuồn cuộn hút vào đan điền nàng làm nàng cảm nhận được một cảm giác kỳ diệu, giống như linh hồn ở một khắc này cũng bắt đầu run rẩy, như được nhiệt lưu đó rửa tội, lục giác trở nên vô cùng thanh minh, cảm giác lực cũng cường đại hơn mấy lần.

“Hô... Thuần dương...”

Ngay tại giờ phút này, trong đầu Trần Hạo truyền đến một tiếng thét kinh hãi của tham thảo kiếm linh, lập tức gia hỏa này liền thu liễm tất cả khí tức, nhất thời từ trong cảm ứng của Trần Hạo biến mất.

“Thuần dương sao?” Trần Hạo thầm nghĩ.

“Thật thoải mái...” Đạm Đài Liên nhịn không được nhẹ giọng nói.

“Thoải mái? Buồn chết... Ngươi còn nói thoải mái?”

“Âm dương giao hòa. Di tích thành cổ này tràn ngập năng lượng thuần dương! Nàng là thân thể thuần âm, tất nhiên thoải mái... Được rồi, chúng ta tiếp tục xâm nhập, nếu có thể phá vỡ tinh thần lạc ấn trên người các ngươi, các ngươi ở trong này tu luyện, trái lại cũng không tệ, điều kiện tiên quyết là... Không ai tới phá hủy cấm chế, nếu không, năng lượng thuần dương này sợ là sẽ biến mất...” Trần Hạo bình tĩnh nói, khô nóng trong cơ thể, ở sau khi hắn thúc giục Cửu Chuyển Thiên Dương Quyết thì nhất thời biến mất không còn một mảnh.

Cung điện khổng lồ ở dưới cấm chế mờ mịt phong tỏa, Trần Hạo bằng vào kinh nghiệm cửu tử nhất sinh ở thành cổ Huyền Hoàng, đối với cơ quan trận pháp đã có nhận biết rất sâu, lại thêm năng lực nghiên cứu biến thái của một ‘hắn’ khác, càng là có thể làm đến suy một ra ba, dung hội quán thông. Huống chi, di tích cung điện này đã là nhằm vào người tu luyện cảnh giới hậu thiên lưu lại di tích truyền thừa, cấm chế của nó huyền ảo nữa, cường đại nữa cũng chung quy là có hạn.

Cho nên tuy khó khăn, nhưng Trần Hạo vẫn là ‘qua năm ải, trảm sáu tướng’, ở trong không gian tối đen mang theo bốn người bọn Đạm Ðài Liên xông qua từng đạo trận pháp cơ quan phong tỏa, dùng trọn hai canh giờ, rốt cuộc bước tới phía trước một cánh cửa lớn cuối cùng của cung điện trung tâm.

Không có một đạo cấm chế nào bị man lực đánh vỡ nên khí tức toàn bộ di tích đều bảo tồn hoàn hảo!

Hơn nữa, theo năm người xâm nhập, năng lượng thuần dương trong không khí trở nên càng lúc càng hùng hồn, càng lúc càng đậm, khuôn mặt của Đạm Đài Liên tỏ ra càng lúc càng tinh thần, càng lúc càng hưng phấn!

Nhưng mặc dù là đã tu thành Cửu Chuyển Thiên Dương Quyết, giờ phút này Trần Hạo cũng không thể hoàn toàn đem khô nóng trong lòng khu trừ. Về phần ba người Dương Phàm cùng Lý Dật Phong, Nghê Kiếm Bình, thì càng không chịu nổi, sớm đã phải bắt đầu thúc giục nguyên lực, vừa tiến lên, vừa thống khổ không chịu nổi rèn luyện năng lượng thuần dương trào vào trong cơ thể, tuy thống khổ nhưng trong lòng ba người lại rất hưng phấn, bởi vì bọn họ rất rõ ràng ở trong loại hoàn cảnh này tu luyện sẽ có hiệu quả kinh người như thế nào.

...

“Chín chín tám mươi mốt đạo, chúng ta đã qua tám mươi đạo, một đạo này nghĩ hẳn là một đạo cuối cùng rồi! Nếu ta không đoán sai, trong di tích này tất nhiên có vật thuần dương...” Trần Hạo cảm ứng cấm chế trước mặt, thấp giọng nói.

“Trần Hạo, sao ngươi cái gì cũng biết? Những trận pháp cấm chế này nghe nói chỉ có đến tiên thiên cảnh mới có thể nhìn thấu một chút, mà ngươi...” Lý Dật Phong ở sau khi nghe thấy Trần Hạo nói, chịu đựng cả người khô nóng nói.

“Ta đã lĩnh ngộ vận chuyển ngũ hành cùng thiên địa âm dương, thiếu chỉ là năng lượng mà thôi, tự nhiên có thể phá trận...” Trần Hạo vừa nói, đưa tay đè lên cánh cửa lớn trước mặt.

Một đạo cấm chế cuối cùng không thể nghi ngờ là cấm chế cường đại nhất, Trần Hạo không dám có bất cứ gì qua loa, tâm thần hoàn toàn đắm chìm đến trong cấm chế huyền ảo, cảm ngộ ảo diệu trong đó từng chút lĩnh ngộ.

Thời gian từng phút từng giây qua đi, ở thời điểm tới một khắc đồng hồ, vẫn như cũ chưa có chút dấu hiệu phá vỡ, Lý Dật Phong, Nghê Kiếm Bình Và Dương Phàm đã trước sau không chống đỡ được, đều khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu toàn lực rèn luyện, thuần dương lực điên cuồng trào vào. Chỉ có Đạm Ðài Liên tinh thần sáng láng nhìn chằm chầm Trần Hạo vẻ mặt chuyên chú.

Trong nháy mắt là nửa canh giờ, giờ phút này Trần Hạo đã mồ hôi đầy người, ở dưới hào quang năng lượng, có thể rõ ràng nhìn thấy đỉnh đầu Trần Hạo bốc cuồn cuộn sương mù trào ra, cả người càng như là lò lửa, tản mát ra từng cỗ nhiệt lực mênh mông cùng hương vị nam tử dày đặc.

Vừa mới bắt đầu Đạm Đài Liên còn chưa có cảm giác gì, nhưng theo thời gian chuyển dời, đứng ở bên người Trần Hao, Đạm Đài Liên lại bắt đầu mặt đỏ tim đập, không biết vì sao thần thanh khí sảng, tinh thần sáng láng, nàng dần dần cảm giác được bên người Trần Hạo đối với nàng có lực hấp dẫn vô cùng, loại cảm giác đó giống như là âm dương hút nhau, làm nàng rất muốn bổ nhào vào trong lòng Trần Hạo, ôm chặt lấy...

Mà đắm chìm ở trong phá trận, Trần Hạo lại không hề có cảm giác, nhưng Đạm Đài Liên lại là kìm lòng không được càng dựa càng gần, hai mắt trong suốt cũng dần dần để lộ ra một loại nóng bỏng...

“Phá!”

Thời điểm Đạm Đài Liên cách Trần Hạo rất gần, Trần Hạo đột nhiên phát ra từng tiếng hét lớn. Trong phút chốc, năng lượng quanh thân cuồn cuộn trào ra, oành đùng đùng...

Cửa kim loại dày nặng kiên cố nhất thời chậm rãi mở ra. Trong nháy mắt từng đạo hào quang đỏ như lửa tản ra, trong phút chốc đem không gian ngoài cửa cung điện cũng chiếu sáng lên, như là một mảng hải dương màu đỏ, năng lượng thuần dương nồng hậu mắt thường cũng có thể nhìn thấy nó kịch liệt dao động.

“A!”

Hầu như là cùng lúc, Đạm Đài Liên đột nhiên bừng tỉnh, hét lên một tiếng, nháy mắt thối lui về phía sau mây bước. Khuôn mặt trở nên đỏ bừng.

“Ngươi làm gì?” Trần Hạo kinh ngạc nhìn Đạm Đài Liên vẻ mặt ánh mắt quái dị nói.

“Không... Không có gì...” Đạm Đài Liên vội vàng tránh đi ánh mắt Trận Hạo nói.

“Mở rồi?” Giờ phút này, ba người bọn Dương Phàm cũng mở to mắt, mang theo một tia kinh hỉ nói.

“Ừm, đi vào!” Trần Hạo nói xong liền dẫn đầu bước vào trong cánh cửa lớn. Bốn người bọn Đạm Đài Liên cũng vội vàng đi theo vào. Lập tức, cánh cửa lớn liền oành đùng đùng khép kín.

“Hô... Năng lượng thuần dương thật nồng hậu! Trần Hạo, nơi này bảo bối là của ngươi, chúng ta tu luyện là được... Nhịn không được nữa...” Vẻ mặt Lý Dật Phong đã thống khổ lại hưng phấn nói, nói xong thân hình nhoáng lên một cái liền như tia chớp đến một góc không gian lớn khoanh chân ngồi xuống tu luyện.

Mà Dương Phàm, Nghê Kiếm Bình cũng như thế.

“Ngươi cũng tu luyện đi!” Trần Hạo nhìn thoáng qua Đam Đài Liên nói.

“Ồ...” Đạm Ðài Liên sau khi lên tiếng, liền cũng khoanh chân ngồi xuống, khôi phục bộ dáng thần thanh khí sảng, tiến vào trong trạng thái tu luyện.

Khác với ba người bọn Lý Dật Phong là năng lượng thuần dương này ở lúc trào vào trong cơ thể Đạm Đài Liên lại không bị nàng hấp thu, chỉ ở bên trong thân thể tự lưu chuyển một vòng, liền làm cả người Đạm Đài Liên thoải mái vô cùng, linh hồn giống như đang trải qua từng lần rửa tội, nhưng loại cảm giác kỳ dị vừa rồi sinh ra đối với Trần Hạo cũng lại trở nên càng lúc càng mãnh liệt. Điều này làm trong lòng Đạm Đài Liên cảm thấy một tia bất an. Nhất là vừa rồi, nếu không phải tiếng hét lớn kia của Trần Hạo phá vỡ cấm chế mà nói, chỉ sợ...

“Ta tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ là... Năng lượng thuần dương này ảnh hưởng sao?” Đạm Đài Liên thầm nghĩ, loại cảm xúc này tuyệt đối không nên xuất hiện ở trên người nàng mới đúng. Nàng rất khẳng định, ít nhất bây giờ nàng đối với việc nam nữ không ôm bất cứ ảo tưởng gì. Đây chính là tuổi hoàng kim để tu luyện, há có thể lãng phí ở trước trong khanh khanh ta ta dưới trăng hoa? Nghĩ không rõ, Đạm Đài Liện vội vàng thu nhiếp tinh thần, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, rất nhanh cũng đắm chìm đến trong tu luyện, phun ra nuốt vào năng lượng thuần dương mênh mông trong không khí, nhìn xem có thể hấp thu được một chút hay không.

Làm nàng không nghĩ tới là ngay từ đầu tu luyện, theo năng lượng thuần dương phun ra nuốt vào tăng nhiều, linh hồn nàng cũng bắt đầu run rẩy, một loại trạng thái tỉnh táo trước đó chưa từng có trở nên càng lúc càng mạnh, loại cảm giác này làm Đạm Đài Liên thậm chí cho rằng từ trước nàng như luôn là ở trong đần độn.

Dần dần, theo linh hồn càng lúc càng thanh minh, càng lúc càng thấu triệt, một tia đốn ngộ đẩy ra mây mù hiện nhật nguyệt ở trong tâm thần Đạm Đài Liên...

Tê tê!

“Hả?”

Cũng đắm chìm đến bắt được đạo tinh thần lạc ấn kia trên người, Trần Hạo bỗng kinh ngạc mở mắt, nhìn về phía Đạm Ðài Liên. Cùng thời gian, Lý Dật Phong, Dương Phàm và Nghê Kiếm Bình cũng khiếp sợ mở mắt.

Trong không gian thật lớn, lấy Đạm Đài Liên làm trung tâm, năng lượng thuần dương trong không khí cuồn cuộn trào vào trong cơ thể nàng nhưng lại không dừng lại vào trong đỉnh đầu, lỗ chân lông quanh thân phát ra, đem quần áo nàng đều căng phồng lên. Cùng lúc đó, mi tâm Đạm Đài Liên bắt đầu lóng lánh ra một dòng khí mờ mịt tinh thuần mênh mông, cái trán trơn bóng.

“Sắp đột phá đến ý tông rồi sao? Âm dương tương tế, xem ra quả thực diệu dụng vô cùng, đổi lại là nàng được lợi lớn nhất...” Trần Hạo thấp giọng nói. Nói xong liền không để ý nữa, lần nữa đắm chìm đến trong phá giải tinh thần lạc ấn gần như không thể phát hiện kia.

Hô --!

Lúc Trần Hạo vừa mới có điều cảm ngộ, bỗng nhiên toàn bộ không gian cuồng phong đột nhiên nổi lên, xuất hiện dao động càng thêm khủng bố, khiến cho bọn người Trần Hạo kinh ngạc mở mắt.

Làm bốn người khiếp sợ là, giờ phút này Đạm Ðài Liên lơ lửng giữa không trung, quanh thân quần áo phần phật, mái tóc tung bay, một cỗ tinh thần lực tinh thuần mênh mông như đại dượng mênh mông tràn ngập đến toàn bộ không gian, loại khí tức này hiển nhiên là đột phá đến cảnh giới ý tông, nhưng cái này lại không phải bốn người Trần Hạo khiếp sợ...

Thật sự làm họ khiếp sợ là phía dưới Đạm Ðài Liên không biết khi nào xuất hiện một quái vật cả người như hoàn toàn từ lửa ngưng tụ thành!

Chu Tước!

Bộ dáng quái vật này rõ ràng là Chu Tước trong truyền thuyết! Đỉnh phong hỏa thuộc tính, chí cương chí dương, đốt hết thiên hạ vạn vật Chu Tước!

Lửa hừng hực bốc lên bao phủ Đạm Đài Liên, nhiệt độ toàn bộ không gian cũng không biết tăng lên bao nhiêu lần, tính cả Trần Hạo ở bên trong cũng bị ép dùng hộ thể cương khí ngăn cản nhiệt lực cuồn cuộn đó, nhưng Đạm Ðài Liên rõ ràng đặt mình trong trung tâm lửa lại bình yên vô sự!

“Thần thú Chu Tước...”

Vẻ mặt Nghê Kiếm Bình khiếp sợ, thanh âm mang theo một tia run rẩy nói. Thân là thủ tịch đại đệ tử Chu Tước điện Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ, không ai so với hắn rõ ràng hơn cảnh tượng trước mắt ý nghĩa gì. Tân Tú đường đế quốc Tuyên Võ, cấm chế năm đại điện là do cao thủ tu luyện giới cô đọng, cấm chế Chu Tước điện, nếu người ngoài muốn mạnh mẽ đột phá mà nói liền sẽ ngưng tụ thành ảo ảnh Chu Tước, đem người mạnh mẽ phá trận hóa thành tro tàn. Loại chuyện này, hắn chính là từng thấy... Nhưng giờ phút này, Chu Tước xuất hiện ở dưới thân Đạm Đài Liên tản mát ra khí tức, xa so với ảo ảnh Chu Tước một lần đó xuất hiện cũng cường đại hơn nhiều.

Tê tê tê!

Nhưng vào lúc này, dị biến lại nổi lên, mi tâm Đạm Đài Liên lần nữa lóng lánh ra khí mờ mịt mênh mông khủng bố, cùng lúc đó một đạo tinh thần lực tinh thuần hùng hồn từ mi tâm nàng phát ra, như là xúc tu cùng Chu Tước dưới thân nối liền, trong phút chốc, một thân hình giống như thực như ảo, bắt đầu ở trước mặt Đạm Đài Liên ngưng tụ thành, cùng lúc đó, Đạm Đài Liên bỗng nhiên hư không vung lên bàn tay ngọc thon thon, ba đạo năng lượng kỳ dị như lửa liền như xé rách hư không, nhanh như thiểm điện bay về phía ba người Lý Dật Phong, Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình.

“A...”

Ba người cùng lúc phát ra một tiếng kêu sợ hãi, ngay sau đó “Phốc phốc phốc” ba tiếng, ba người liền quỷ dị mất đi ý thức, liền ngã trên mặt đất, một cỗ khí tức mờ mịt nháy mắt bao phủ ở trên thân ba người, làm Trần Hạo trừng lớn mắt là, ba người biến mất tại không gian này.

“Đạm Đài Liên, ngươi làm gì?”

Trần Hạo nhất thời khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, quát to đối với Đạm Đài Liên.

Tê tê tê!

Thanh âm Trần Hạo vừa dứt, đôi mắt nhắm chặt của Đạm Đài Liên đột nhiên mở, trong phút chốc, Trần Hạo như thấy được lửa vô cùng vô tận, như thiêu đốt vũ trụ tinh cầu, rợp trời rợp đất bắn vào trong mắt hắn, nhiệt độ cực nóng khủng bố trong nháy măt làm thân thể Trần Hạo như lửa thiêu đốt lên, không chịu khống chế bốc lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.