Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 173: Cửu Phẩm Tông Cấp!



Trần Hạo mỉm cười hư không liên tục phất tay, nhất thời từng cái nhẫn trữ vật cùng linh kiếm còn tốt phân tán trên mặt đất liền bay đến trong tay hắn, nói: “Thu hoạch hẳn là không tệ, trộm gà không được còn mất nắm thóc, chính là nói bọn hắn. Đi thôi, rời khỏi nơi này trước. Bây giờ cơ bản không có uy hiếp gì nữa, di tích nơi này rõ ràng là đối với tu luyện có chỗ tốt vô cùng, tu vi chúng ta còn quá kém, tăng cảnh giới mới là mấu chốt... Đi!”

Ngao ô! Ngao ô!

Ngay tại thời điểm thanh âm Trần Hạo chưa dứt, ngoài thành trì cổ bỗng truyền đến tiếng yêu thú rống giận rợp trời rợp đất, khí tức yêu thú cuồn cuộn nháy mắt cuồng bạo tràn ngập đến trong thiên địa.

Sắc trời đã tối.

Yêu thú triều ngày phục đêm ra bỗng dưng xuất hiện.

“Sao lại nhiều như thế?” Lý Dật Phong nhất thời kinh ngạc nói. Đám người Trần Hạo cũng khẽ nhíu mày. Bọn họ sau khi tiến vào di tích, tuy cảm ứng được khí tức yêu thú, nhưng còn chưa bao giờ đụng tới. Còn tưởng rằng tin tức lệnh bài truyền tống có điều khác biệt, hoặc là vấn đề phạm vi bọn họ tiến vào. Nhưng giờ phút này khí tức yêu thú cuồn cuộn kia lại rõ ràng nói cho bọn họ nguy hiểm đã đến!

“Trần Hạo, nhanh đi phá giải cấm chế, tiến vào trong cung điện sẽ không sao. Phá hủy cung điện càng nhiều, yêu thú cũng sẽ càng nhiều. Lần trước ở trong cung điện thuần dương, bởi vì các ngươi chưa phá hủy một đạo cấm chế mới không có yêu thú xuất hiện...”

Chính vào lúc này, thanh âm Phượng có chút suy yếu non nớt vang lên ở trong đầu Trần Hạo.

“Giết ra ngoài!”

Nghe được thanh âm con chim nhỏ, giật mình hiểu tại sao yêu thú lại xuất hiện nhiều như thế, Trần Hạo khẽ nhíu mày một lát, lại chưa nghe theo chim nhỏ đề nghị, mà lạnh lẽo nói với bốn người bọn Đạm Đài Liên.

Đạm Ðài Liên suy yếu kinh ngạc nhìn thoáng qua Trần Hạo, hiển nhiên nàng cũng từ Hoàng nơi đó đạt được tin tức. Nhưng Trần Hạo rõ ràng phá cấm chế rất lợi hại, vì sao không làm như vậy?

Không đợi Đạm Đài Liên đặt cậu hỏi, Trần Hạo liền dẫn đầu bay lên trên không, Dương Phàm, Lý Dật Phong cùng Nghê Kiếm Bình ba người cũng hít một hơi thật sâu, đột nhiên đuổi theo. Mắt thấy như thế, Đạm Đài Liên cũng chỉ có thể nhấc lên tinh thần lực còn lại không nhiều, lên theo. Nàng thật sự không hiểu, đã trải qua đại chiến, vì sao Trần Hạo vẫn sinh long hoạt hổ...

Đối mặt vô số yêu thú phi hành, năm người bọn Trần Hạo vừa hướng về trung tâm di tích tới gần, vừa điên cuồng chém giết yêu thú, những yêu thú đó phần lớn là thực lực lục phẩm đến thất phẩm võ tông, ngẫu nhiên có yêu thú thưc lực bát phẩm, thậm chí cửu phẩm võ tông xuất hiện rất cường đại, Trần Hạo đều có thể ở ngay sau đó nghênh đón, ở lúc bốn người gặp nguy hiểm thật sự, hắn cũng có thể làm được kịp thời bổ cứu, nhưng dưới tình huống bình thường, cho dù là bị thương nặng, Trần Hạo cũng không để ý tới...

Tôi luyện tàn khốc đối với bốn người bọn Đạm Ðài Liên cùng Dương Phàm mà nói rốt cuộc chính thức bắt đầu.

...

Sáu tháng thời gian vội vàng mà qua.

Ban đầu cho rằng Thái Tự Cương đã bỏ chạy sẽ mượn sức đệ tử tông môn tìm phiền toái, nhưng suốt sáu tháng thời gian cũng không chạm mặt. Năm người trừ tiến vào di tích thành cổ tu luyện thì điên cuồng săn giết yêu thú, thực lực mỗi người đều có tiến bộ kinh ngươi.

Dương Phàm cùng Lý Dật Phong đều đuổi sát tới Nghê Kiếm Bình, ba người đều tăng lên tới cảnh giới lục phẩm võ tông, nhất là Dương Phàm ở trong chiến đấu tàn khốc rốt cuộc thật sự lĩnh ngộ chân lý phong thuộc tính, xuất quỷ nhập thần, kiếm ra tất nhuộm máu, khủng bố đến cực điểm.

Mà Đạm Đài Liên cũng ở trong loại tu luyên cùng chiến đấu tàn khốc vượt xa tưởng tượng, lại thêm Hoàng truyền thừa, từ lục phẩm ý tông tăng lên tới bát phẩm, chiến lực khủng bố của nàng xa ở trên ba người bọn Dương Phàm. Mặc dù là chống lại tuyệt đỉnh cao thủ của Bách Triều bảng cũng có thể ngang nhau.

Nhưng cùng Trần Hạo so sánh...

Bốn người đều có xúc động tìm khối đậu phụ đâm chết.

Cửu phẩm tông cấp!

Tốc độ tiến bộ của năm người như vậy dù là Trần Hạo cũng không nghĩ tới, nhất là không nghĩ tới bản thân hắn cũng có thể nhanh như vậy. Cái này cùng hắn phá vỡ trận pháp cấm, hoàn hoàn chỉnh chỉnh đạt được di tích truyền thừa có liên quan, lại thêm điên cuồng săn giết yêu thú, chiến đấu..v..v.. khiến cho tốc độ tăng lên của đám người Đạm Đài Liên xa xa vượt qua đệ tử lịch lãm khác. Nhưng nguyên nhân chủ yếu bản thân Trần Hạo có thể tấn thăng nhanh như vậy lại là năng lượng trong cơ thể hắn...hoàn toàn biến thành trạng thái dịch!

Cái này ý nghĩa dung lượng đan điền lớn nhỏ tương tự, sau khi chứa đựng năng lượng thành trạng thái dịch, trình độ hùng hồn mênh mông của năng lượng ước chừng tăng lên không chỉ gấp trăm lần ngàn lần. Hắn vốn là tồn tại không có bất cứ vách ngăn cảnh giới nào, có đầy đủ năng lượng làm hắn đột phá thế như chẻ tre, một đường phi thăng, từ nhị phẩm tông cấp đến cửu phẩm tông cấp, chỉ dùng không đến sáu tháng thời gian, chia đều mỗi tháng đột phá một phẩm còn nhiều hơn...

Ở lúc năng lượng trong đan điền hoàn toàn rèn luyện thành trạng thái dịch, hắn cũng rốt cuộc đã đột phá đến cửu phẩm tông cấp, sáu tháng lịch luyện cũng rốt cuộc đến thời khắc chấm dứt.

Chẳng qua tiếc nuối là tuy đã chiếm được Phượng Hoàng nhắc nhở, năm người bọn họ như trước chưa tìm được cái gọi là ngũ phương thần thú truyền thừa.

...

Trong từng cột sáng tận trời, người tu luyện phân bố ở vô số địa phương của di tích đều biến mất ở trong di tích.

Lúc năm người bọn Trần Hạo cùng lúc từ trong một cái truyền tống trận lớn vô cùng đi ra, trừ Trần Hạo, trên mặt bốn người bọn Đạm Đài Liên đều dào dạt ra một cỗ hưng phấn khi thấy ánh mặt trời.

Sáu tháng đối với bọn họ mà nói, thật sự là quá tàn khốc, vô luận như thế nào bọn họ đều không nghĩ đến, theo Trần Hạo lịch lãm sẽ khủng bố đến loại cảnh giới hiện tại, đương nhiên càng không ngờ là bọn họ có thể tăng lên tới trình độ như thế!

Giờ khắc này cảm giác thoải mái vô cùng. Cố gắng, liều mạng, mà bây giờ bọn họ đạt được thu hoạch cùng thành tích nên có.

Vẻ mặt Trần Hạo bình tĩnh, khuôn mặt tuấn tú thoát trần càng tỏ ra thành thục, không cố ý thu liễm khí tức, cũng không cố ý phóng thích, nhưng giờ phút này bất luận kẻ nào ở lần đầu tiên nhìn đến hắn đều có thể cảm giác được một cỗ khí tức cường hãn vô cùng!

Nhất cử nhất động, thậm chí một ánh mắt cũng giống như ẩn chứa lực lượng san núi lấp biển.

“... Rốt cuộc đi ra rồi!”

“Hô...”

“Thi đấu xếp hạng Bách Triều bảng đích thực thật sự là chờ mong...”

Từng bóng người, một mình, đoàn đội, đều từ trong truyền tống trận trào ra, vẻ mặt từng người đều mang theo hưng phấn cùng kích động. Rất hiển nhiên bao gồm lịch lãm Vô Tận Hải ở trong, suốt chín tháng khổ tu đều có tăng lên kinh người.

Chẳng qua mọi người sau khi đi ra truyền tống trận cảm thán hai câu, liền nhìn về phía ngoài lối ra của truyền tống trận, diễn võ trường lớn vô cùng. Chính phía trên vị trí đài chủ tịch của diễn võ trường, một bia tháp màu đen thật lớn đứng sừng sững.

Giờ này khắc này, trên bia tháp đang lóng lánh kim quang rực rỡ, tên toàn bộ người tu luyện đang ở bên trên không ngừng lóe ra, có tăng lên có hạ xuống, có cơ bản bất động. Rất rõ ràng giờ phút này bia tháp thần kỳ như trước đang làm công tác thống kê xếp hạng chiến lực cuối cùng.

Ở mặt trước nhất của bia tháp, trên trăm đạo khí tức cường đại, rõ ràng là nhân vật cao thủ của tông môn, ánh mắt cũng sáng ngời nhìn chằm chằm bia tháp. Đông Phương Ðình cùng Tuyên Huyên cũng ở trong hàng ngũ.

Mấy ngàn đệ tử lịch lãm nhất thời nhanh chóng lao tới trong diễn võ trường, vẻ mặt kích động, ngay cả thân thể cũng đang run rẩy, mở to hai mắt nhìn về phía bia tháp màu đen!

Ai cũng biết lần này xếp hạng bia tháp chính là xếp hạng bước đầu Bách Triều bảng của bọn họ, tuy không hoàn toàn chân thật, nhưng có được quyền uy tuyệt đối, chênh lệch sẽ tuyệt đối không quá lớn.

Tê tê tê...

Khí mờ mịt mênh mông cùng với ánh vàng rực rỡ ở thời điểm truyền tống trận dần dần thu liễm, không còn có người tu luyện đi ra, ánh vàng rực rỡ trên bia tháp cũng rốt cuộc bắt đầu chậm rãi yếu bớt cho đến biến mất...

Từng cái tên màu vàng rốt cuộc dừng hình ảnh.

“Cao Tiệm Phi!”

Rầm...

Sau khi nhìn thấy tên cao trên đỉnh bia tháp màu đen, nhất thời vô số người tu luyện kinh hô ra tiếng. Cao Tiệm Phi của đế quốc Phong Vân đã là nhân vật mọi người đều biết, ban đầu xếp hạng thứ hai, nhưng giờ phút này lại ở trên cao đứng đầu bảng, ban đầu thứ nhất là Mông Nghị bây giờ biến thành thứ hai.

Càng làm toàn bộ người tu luyện bao gồm cao thủ trong tông môn đều cảm thấy hoảng sợ là hai người thứ ba cùng thứ mười.

Lãnh Diệc Hàn, Trần Hạo!

Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo, ở lúc bắt đầu lịch lãm đều chỉ là bát phẩm võ đế, nhưng giờ phút này một người cao tận thứ ba, một người ở thứ mười. Lãnh Diệc Hàn coi như tốt, dù sao hắn ở đế quốc Phách Thiên là tuyển thủ chiến thắng hai gã lục phẩm võ tông xếp hạng thứ ba. Nhưng bát phẩm võ đế Trần Hạo, lúc trước tuy là số một của đế quốc Tuyên Võ, xếp hạng phía dưới hắn cũng chỉ là nhị phẩm võ tông. Nhưng bây giờ, Trần Hạo cũng đã lên đến thứ mười, đạt được tư cách tuyển thủ hạt giống!

Cái này quả thực là không thể tưởng tượng!

Đông Phương Đình day day mắt, cho rằng mình đã nhìn lầm, nhưng tên của Trần Hạo xác thực ngay tại thứ mười!

Tuyên Huyên cũng kinh ngạc mở ra cái miệng nhỏ, không dám tin.

Lập tức toàn bộ diễn võ trường không ngừng truyền ra kinh hô, tiếng kinh hỉ sau khi nhìn thấy thứ tự của mình, tiếng thở dài thất vọng sau khi nhìn thấy mình xếp hạng kém. Còn có tiếng khiếp sợ xếp hạng của người quen nào đó.

Bốn người bọn Đạm Đài Liên ở lúc nhìn thấy Trần Hạo xếp hạng thứ mười, trừ kinh hỉ, tựa như không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào. Sự thật chính là như thế, giờ này khắc này, không ai so với bốn người bọn họ biết rõ Trần Hạo biến thái...

Lúc nhị phẩm võ tông, Trần Hạo chém giết thất phẩm võ tông cũng như giết gà, giờ phút này đã là cửu phẩm võ tông, ai có thể địch? Cái thứ mười này ở bốn người xem ra đều hoàn toàn không phù hợp chiến lực chân thật của Trần Hạo.

“Thứ ba mươi... Trần Hạo, ta ba mươi!” Đạm Đài Liên sau khi nhìn thấy thứ tự của mình, nhất thời tràn ngập kinh hỉ nói. “Nàng” quá khứ chính là đểm ngược... Tình huống lúc ấy, nàng bây giờ nhớ tới cũng có chút thẹn thùng, may mà Trần Hạo kịp thời đánh thức nàng, mà giờ đây có thể tăng lên tới trình độ như thế, Đạm Đài Liên rõ ràng đây đều là nhờ Trần Hạo ban tặng.

“Ta một trăm hai mươi ba!” Dương Phàm cũng hơi hưng phấn nói.

“Hai trăm bốn mươi chín!” Nghê Kiếm Bình sau đó nắm chặt nắm tay nói.

“Mẹ... Chỉ ta thấp nhất, mới hai trăm tám mươi hai!” Lý Dật Phong tựa như rất bất mãn nói, nhưng ý cười trên mặt lại hiển nhiên rất hài lòng.

“Đều không tệ lắm, chiến lực chân thật của các ngươi ta tin hẳn là cao hơn một chút mới đúng...” Trần Hạo mỉm cười nói.

“Trần Hạo, đa tạ!” Dương Phàm chăm chú nhìn Trần Hạo nói.

“Ða tạ! Không có ngươi, cũng không có thành tích của chúng ta bây giờ!”

“Không cảm ơn nữa, giữa huynh đệ nói cảm ơn khách khí, ha ha...” Tính cách so với Dương Phàm cùng Nghê Kiếm Bình tiêu sái hơn, Lý Dật Phong trái lại không khách khí nói. Nhưng ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo lại cùng hai người không có khác nhau.

Sắc mặt Đạm Đài Liên ửng đỏ, lại là cái gì cũng chưa nói.

“Ðây chỉ là xếp hạng bước đầu, thi đấu thật sự còn chưa bắt đầu, các ngươi cũng đừng bây giờ liền xả hơi...” Trần Hạo nói.

“Ðương nhiên sẽ không!”

...

“Trần Hạo, không tồi... Khí tức thật cường hãn...”

Nhưng vào lúc này, một thanh âm truyền vào trong tai Trần Hạo, Lãnh Diệc Hàn cao ngạo bỗng dưng xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo, đôi mắt sắc bén mang theo khí tức tra xét, tựa như có chút kinh ngạc nhìn Trần Hạo.

Bốn người bọn Đạm Đài Liên cùng Dương Phàm hơi kinh ngạc. Bọn họ đều không biết Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn quen biết, còn tưởng rằng tìm phiến toái, bốn người nhất thời đứng ở bên cạnh Trần Hạo.

“Ngươi cũng không tồi. Thứ ba, so với ta cao hơn nữa...” Trần Hạo mỉm cười nói, nhẹ nhàng phất phất tay với bốn người Đạm Đài Liên.

“Ngươi tiến bộ so với ta lớn hơn” Lãnh Diệc Hàn nói, ánh mắt nhìn về phía bốn người bọn Đạm Đài Liên, ánh mắt cũng mang theo một tia kinh hãi, nói: “Xem ra các ngươi gặp gỡ là tương đối phấn khích, sớm biết như thế, ta nên theo các ngươi mới đúng... Ta đến bây giờ chỉ mới lục phẩm võ tông mà thôi...”

“Mấy phẩm chỉ là một cái khái niệm, đối với ngươi lại không ảnh hưởng” Trần Hạo nói.

Nghe được Trần Hạo nói, Lãnh Diệc Hàn lại khẽ lắc lắc đầu, nói: “Xem ra, ta còn cần đột phá một chút. Trần Hạo, cược với ta một ván?”

“Cược? Cược gì?”

“Cược xếp hạng! Xếp hạng cuối cùng, ta cao hơn ngươi, ngươi đáp ứng ta một cái điều kiện. Ngươi cao hơn ta, ta đáp ứng ngươi một cái điều kiện!”

“Cược, ta thích! Nhưng ngươi chung quy phải nói cho ta biết điều kiện gì?” Trần Hạo sau khi hơi sửng sốt, nhìn chằm chằm Lãnh Diệc Hàn nói.

“Ðiều kiện của ngươi tùy ngươi ra, điều kiện của ta đương nhiên cũng là tùy ta ra. Chỉ là vì cược mà cược, đương nhiên, dù là ngươi hay là ta, khai ra điều kiện, phải được đối phương tán thành, nói cách khác, thương lượng, không thể bắt buộc đối phương làm việc không muốn làm... Như vậy có thể chứ?” Khóe miệng Lãnh Diệc Hàn cong lên một cái mỉm cười hơi khiêu khích, chăm chú nhìn Trần Hạo nói. Chẳng qua, giờ phút này trong lòng hắn lại xa không phải mặt ngoài bình tĩnh như vậy.

“Được! Ta cũng rất chờ mong chiến một trận với ngươi, cược thì cược!” Trần Hạo sảng khoái nói.

“Một lời đã định!” Lãnh Diệc Hàn cùng lúc nói vươn tay đối với Trần Hạo.

Trần Hạo mỉm cười, bốp một tiếng, tay nắm chặt cùng Lãnh Diệc Hàn nắm ở cùng một chỗ. Làm Trần Hạo kinh ngạc là chiều cao của người này rõ ràng so với mình không chênh lệch gì, nhưng tay hắn lại là so với mình nhỏ gầy hơn cả một nắm tay, cảm giác nắm trái lại như là...

“Khụ khụ!” Trần Hạo vội vàng buông lỏng tay ra, nói: “Một lời đã định!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.