Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 182: Cường Hãn, Khiếp Sợ!



Ánh mắt vô số người dại ra nhìn Khang Lệnh Hồng thì thào. Lúc trước chiến đấu, trừ Lý Du Nhiên nhận thua, ba gã khác đạt được thần thú truyền thừa đều đã bước vào võ thánh, mặc dù lúc đối mặt tuyển thủ hạt giống cũng chưa cùng thần thú truyền thừa dung hợp. Bằng vào võ thánh đã thoải mái thắng. Mà giờ phút này, Khang Lệnh Hồng ở dưới uy một chưởng kia của Trần Hạo lại không thể không thi triển ra lực lượng thật sự!

“Chết đi!”

Biến thành quái vật vảy đầy người, ánh mắt Khang Lệnh Hồng như viễn cổ hung thú tản ra sát ý ngập trời, thân hình chấn động, đột nhiên soạt một tiếng, cả người như biến thành một con cửu thiên thần long bay lượn trời cao, dẫn tới thiên địa năng lượng kịch liệt bốc lên, khí tức cuồng bạo cường hãn thổi quét toàn bộ lôi đài lớn!

“Khí tức thật mạnh, đây mới là lực lượng thật sự của thần thú truyền thừa sao?”

Trong diễn võ trường, vô số người tu luyện hoảng sợ nhìn chằm chằm Khang Lệnh Hồng như hóa thân thanh long, khiếp sợ vô cùng, nhất là đệ tử còn phải trận đầu, cảm nhận được cỗ khí tức kinh khủng đó, đừng nói chiến đấu, chỉ sợ ngay cả di động một chút cũng không làm được. Khí tức rõ ràng yếu đi rất nhiều Trần Hạo xem ra không thể nào chống lại. Đem Khang Lệnh Hồng bức đến trên phần này, ở mọi người xem ra, Trần Hạo là tự tìm đường chết.

Trần Hạo nhìn chằm chằm Khang Lệnh Hồng khí thế ngập trời, con ngươi đột nhiện co rút lại, hắn có thể cảm giác ra khí tức Khang Lệnh Hồng giờ phút này so với vừa rồi tuyệt đối khủng bố hơn không chỉ gấp ba, cũng không phải đơn thuần nhất phẩm võ thánh có thể bằng được, thậm chí tam phẩm, tứ phẩm võ thánh gặp phải Khang Lệnh Hồng giờ phút này đều không có chút đường sống, quả thực rất khó giải quyết!

“Lực lượng thanh long truyền thừa quả nhiên khủng bố...”

Vẻ mặt Trần Hạo lạnh lẽo, hiện lên một chút ngưng trọng.

“Thanh Long Toái Thiên Trảo!”

Khí tức khủng bố thổi quét thiên địa, đôi mắt Khang Lệnh Hồng lạnh lẽo không cho Trần Hạo thời gian tự hỏi quá nhiều, tay biến dị hướng phía trước vươn ra một cái long trảo lớn chừng trăm trượng, trực tiếp ở phía trên Trần Hạo ngưng tụ thành, ầm ầm mà xuống!

Khí thế mạnh mẽ, ẩn chứa năng lượng khủng bố vô cùng làm người ta nhìn mà hít thở không thông, chỉ sợ nháy mắt tiếp theo, thân hình nhỏ gầy của Trần Hạo sẽ ở dưới long trảo này bị xé sống!

“Chết đi!”

Mắt thấy long trảo hoàn toàn che kín Trần Hạo, sát ý Khang Lệnh Hồng chấn động, trong hư không năm ngón tay đột nhiên vồ lấy, long trảo thoáng như thực chất kia liền đối với Trần Hạo đã bị hoàn toàn bao phủ đột nhiên tóm xuống!

Oành Oành Oành!

Toàn bộ lôi đài nhất thời từ quanh thần Trần Hạo nổ tung, trên mặt đất cứng rắn vô cùng, năm khe rãnh bị đánh rách tả tơi cực lớn, như tia chớp từ ngoài hướng vào trong dựa sát về phía Trần Hạo, lực phá hoại khủng bố làm vô số người nhìn mà trợn mắt há hốc miệng.

“Nằm mơ!”

Trần Hạo đột nhiên ngẩng đầu, cảm thụ được long trảo như núi từ bốn phương tám hướng khép lại, lạnh lùng phun ra hai chữ, hai chân đột nhiên bước một bước, oành một tiếng, cả người đột ngột từ mặt đất dâng lên, một quyền hướng về phía trước đánh ra!

“Bách Bộ Thần Quyền, phá cho ta!”

Trầm thấp hét to chữ đan điền Trần Hạo phát ra, trong phút chốc dung hợp năng lượng cường hãn, cô đọng đến cực hạn, làm thân thể Trần Hạo vốn nhỏ bé tựa như cũng đột nhiên co rụt lại, một cỗ khí tức cô đọng đến mức tận cùng, khủng bố tới cực điểm, từ trên nắm tay Trần Hạo gào thét lao ra, thoáng như sao băng!

Oành! Ầm!

Giờ phút này, bóng dáng Trần Hạo hoàn toàn bị long trảo bao vây, không ai có thể đủ nhìn thấy, chỉ nghe được tiếng gầm lên trầm thấp của Trần Hạo, nhưng trừ cao thủ thật sự cùng với đám người Đạm Đài Liên đối với Trần Hạo có tự tin tuyệt đối, thậm chí tự tin mù quáng, hầu như đều cho rằng Trần Hạo phải bị hủy diệt ở dưới một trảo này của Khang Lệnh Hồng, lực lượng cửu phẩm võ tông mạnh hơn nữa cũng không thể mạnh được hơn. Chiến lực cao hơn nữa cũng không thể cao hơn. Ở dưới lực lượng tuyệt đối bao vây, không ai có thể đủ phản kháng.

Nhưng...

Theo Trần Hạo quát lớn trầm thấp, đột nhiên một đạo quyền ảnh nhỏ ở trong tiếng nổ oành đùng đùng trực tiếp xuyên thấu trung tâm cự trảo, lấy tốc độ kinh người liền đánh vế phía Khang Lệnh Hồng trong hư không.

Bóng nắm tay nhỏ như thế lại trực tiếp phá vỡ móng rồng như núi của Khang Lệnh Hồng, trực tiếp xuyên thủng!

“Quyền pháp thật cô đọng... Cái này...rõ ràng đã gần như thực chất!”

Trong nháy mắt này, cao thủ trên đài chủ tịch đều kinh hãi mở to hai mắt nhìn.

Lực lượng cửu phẩm võ tông bọn hắn không ngờ có thể mạnh như thế.

Lãnh Diệc Hàn, Mông Nghị, Cao Tiệm Phi cùng với vài đệ tử đạt được thần thú truyền thừa có được thực lực cạnh tranh quán quân thì vẻ mặt trở nên cực kỳ khiếp sợ.

Vù!

Trần Hạo không cho mọi người thời gian khiếp sợ, uy lực của võ lâm tuyệt học Bách Bộ Thần Quyền, ở dưới bản thân dung hợp năng lượng thúc giục không làm hắn thất vọng, sau khi một quyền phá vỡ chính giữa móng rồng khủng bố của đối phương, liền như đạn pháo theo bóng nắm đấm chạy ra khỏi vòng vây của móng rồng, ngang nhiên tới sát Khang Lệnh Hồng vẻ mặt ẩn chứa một tia khiếp sợ, bị dư uy một quyền của Trần Hạo đánh xơ xác.

Khang Lệnh Hồng sau khiếp sợ ngắn ngủi, trong mắt hiện lên một cỗ tức giận, hừ lạnh một tiếng, không chút tránh lui, bước ra một bước, vảy quanh thân hắn ngang nhiên đón nhận!

Oành oành oành oành oành!

Trên lôi đài nhất thời bộc phát ra tiếng vật lộn cận thân dày đặc nặng nề, bóng dáng một người một thú đan xen, quyền ảnh ngàn vạn, trảo ảnh tầng tầng, tiếng va chạm trầm thấp ngay từ đầu còn không như thế nào, nhưng chợt khu vực thân hình hai người xẹt qua là như sấm rền, ầm ầm nổ tung, từng đợt gió lốc năng lượng khủng bố làm vô số người xem kinh hồn táng đảm.

Hai người ở dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, chỉ khoảng nửa khắc đã giao thủ từ mấy trăm đến hơn một ngàn hiệp, thân hình hơi tỏ ra nhỏ gầy của Trần Hạo ở trước thân hình đối phương toàn thân vảy bao vây giống như quái thú không chút rơi xuống hạ phong. Một màn này không những làm toàn bộ người xem ở diễn võ trường cảm thấy cực độ chấn kinh, chính là trưởng lão trên đài chủ tịch, tinh quang hai mắt cũng bắn ra bốn phía, vẻ mặt kinh hãi!

“Thân thể Trần Hạo này đến tột cùng đã cường hãn đến cảnh giới nào?”

Nhất là giờ phút này Trần Hạo căn bản chưa dùng ra lực lượng Phượng Hoàng truyền thừa, hoàn toàn bằng vào lực lượng của mình!

...

“Trần Hạo này thế mà cường đại đến cảnh giới như thế...”

“Quá không thể tưởng tượng rồi, hắn còn chưa thi triển lực lượng Phượng Hoàng truyền thừa, tuy gân gà, nhưng nếu thi triển ra sẽ là khái niệm gì? Hắn chỉ là cửu phẩm võ tông...”

“Bát phẩm võ đế cũng có thể vọt tới vị trí tuyển thủ hạt giống, có được chiến lực này coi như là không kỳ quái...”

Nhìn mà hoa mắt, người xem căn bản thấy không rõ động tác cụ thể của hai người, nhìn chằm chằm thân hình hai người như tia chớp, bắt đầu khiếp sợ nghị luận tới Trần Hạo.

Đông Phương Ðình, Tuyên Huyên, Đạm Đài Liên bọn người quen thuộc Trần Hạo, giờ phút này trong lòng kinh ngạc càng sâu. Nhất là nghĩ đến Trần Hạo trong ngắn ngủi vài năm từ một gia tộc bằng hạt vừng của huyện thành nhỏ, nhanh chóng quật khởi từng bước đi đến Bách Triều bảng lấy được thành tích đáng kiêu ngạo, càng là cảm thấy kinh tâm động phách.

Oành oành!

Đúng lúc này thân hình hai người cùng lúc hạ xuống mặt đất tựa như là một phen đối kháng kịch liệt, hai người thở dốc ngắn ngủi, thẳng đến thời khắc này mọi người mới xem như thật thật sự sự thấy rõ bộ dáng hai người.

Làm mọi người khiếp sợ là giờ phút này Trần Hạo một thân quần áo hoàn hảo không tổn hao gì, khuôn mặt tuấn dật phi phàm lóng lánh một cỗ lạnh lẽo cao ngạo, ánh mắt càng sắc bén như kiếm, khí tức trầm ổn như trước...

Trái lại Khang Lệnh Hồng như quái vật, vảy lõa lồ bên ngoài thật ra không có gì, nhưng quần áo quanh thân sớm rách mướp, lộ ra từng cái vảy tản ra hào quang trong suốt, tuy khí tức của Khang Lệnh Hồng tương tự không có chút yếu bớt, cũng chưa có dấu hiệu bị thương, nhưng cái bộ dáng này ít nhất nói rõ vừa rồi giao phong, hắn đã hoàn toàn ở hạ phong...

“Thân thể, lực lượng của ngươi quả thực rất mạnh, nhưng muốn thắng ta vẫn là si tâm vọng tưởng! Ngay cả phòng ngự của ta cũng không phá được, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng ta cảnh giới võ thánh so sánh khí tức kéo dài?” Ánh mắt Khang Lệnh Hồng âm trầm nhìn chằm chằm Trần Hạo, nghiến răng nghiến lợi nói, chiến lực của Trần Hạo thật là hoàn toàn ra ngoài hắn dự đoán, nhưng cũng chỉ vậy.

Bởi vì, công kích cường hãn của Trần Hạo ở dưới vảy rồng hộ thân Thanh Long Biến của hắn chỉ đem quần áo hắn làm rách, căn bản chưa thương tổn tới hắn chút nào, muốn chiến thắng hắn tuyệt đối là không có khả năng. Cảnh giới võ thánh, khí tức ngân nga, tốc độ cắn nuốt thiên địa năng lượng tuyệt không phải võ tông có thể bằng. Hắn tin tưởng chỉ cần tiếp tục chiến, lực lượng Trần Hạo mạnh nữa cũng sẽ so với hắn suy yếu trước, lại thêm lực lượng phòng ngự tuyệt đối, hắn tuyệt đối là đứng ở thế bất bại, huống chi hắn còn chưa thi triển ra tuyệt chiêu. Đây mới là thi đấu tiểu tổ, mục tiêu cúa hắn là quán quân, nếu giờ phút này thi triển ra, bại lộ quá sớm, nhất là còn có bốn người thừa kế thần thú, hơn nữa là cao thủ cảnh giới võ thánh chờ hắn...

“Phải không? Ngươi tựa như đã quên ta còn chưa xuất kiếm!”

Giờ khắc này khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, thản nhiên nói. Cùng lúc nói, thương một tiếng, một thanh đại kiếm lóng lánh hào quang màu vàng xuất hiện trong tay hắn. Ngũ hành kim kiếm!

“Hừ, xuất kiếm lại như thế nào? Không có lực lượng tuyệt đối, đừng mơ phá vỡ phòng ngự của ta!”

“Hãy bớt sàm ngôn đi! Tiếp chiêu!”

Tê!

Trần Hao lạnh giọng, bước ra một bước, chưa thúc giục bất cứ kiếm quang gì, như trước là muốn cận thân ngạnh chiến, càng làm cho mọi người kinh ngạc, Trần Hạo rõ ràng là cường công, nhưng khí tức của hắn chẳng những chưa tăng cường, ngược lại thu liễm lại kinh ngươi.

Lãnh Diệc Hàn ở lúc nhìn thấy một màn này, con ngươi nhất thời co rụt lại, mở to hai mắt nhìn: “Gia hỏa này điên rồi?”

Lãnh Diệc Hàn đương nhiên biết Trần Hạo muốn làm gì, bởi vì trong nháy mắt này Lãnh Diệc Hàn đã cảm ứng được khí tức Trần Hạo dung nhập thiên địa vạn vật, chỉ là phương thức công kích này tất nhiên cần ẩn nấp thân hình, ở lúc đối phương chưa phát hiện đánh bất ngờ, mới có thể dựng lên tác dụng một kích tất sát. Mà Trần Hao chính diện ra tay, như vậy chính là muốn chết. Phải biết rằng dung nhập thiên địa vạn vật, thu liễm khí tức liền ý nghĩa từ bỏ phòng ngự của bản thân, đối phương tùy tiện một kích có thể đều là trí mạng...

“A?”

Lãnh Diệc Hàn còn chưa khiếp sợ xong, bỗng phát hiện thân ảnh Trần Hạo nhanh chóng lướt về phía trước bắt đầu mơ hồ đi, để lại từng đạo tàn ảnh, chợt trái chợt phải, chợt trước chợt sau, rõ ràng như là đi phía trái nhưng đến bên phải, như là hướng bên phải nhưng lại đi bên trái.

“Ðây là thân pháp gì?”

Lần này, không chỉ có Lãnh Diệc Hàn mở to hai mắt nhìn, toàn bộ diễn võ trường vô số người đều mở to hai mắt nhìn. Loại thân pháp này tuyệt không phải dựa vào tốc độ mà là thật sự hư vô mộng ảo, làm người ta căn bản không bắt được bất cứ quỹ tích gì. Người lạc vào cảnh giới kỳ lạ Khang Lệnh Hồng cảm xúc càng sâu, bởi vì hắn căn bản không thể tập trung một chút khí tức của Trần Hạo, càng không thể nào phán đoán Trần Hạo đến cùng sẽ từ phương hướng nào công tới, công hướng bộ vị nào của hắn.

Oành!

Khang Lệnh Hồng không dám nghĩ nhiều, đây cũng không phải thời khắc cân nhắc tuyệt học ảo diệu, tuy không sợ Trần Hạo công kích, nhưng nếu thật bị Trần Hạo đâm đến từng kiếm cũng là không ổn. Cho nên ở một khắc này hắn mặc kệ Trần Hạo công hướng nơi nào, động lên trước, hóa bị động thành chủ động mới là quan trọng.

Nhưng...

Phốc!

Làm mọi người không ngờ tới, bản thân Khang Lệnh Hồng cũng không ngờ đến là hắn lúc này vừa động lại trực tiếp đụng vào trên thân kiếm của Trần Hạo, càng không ngờ đến là kim kiếm của Trần Hạo lại như cắt đậu phụ xuyên thấu vảy rồng năng lượng phòng hộ cường hãn đến cảnh giới không thể tưởng tượng của hắn. Cảm giác nháy mắt lạnh thấu tim làm Khang Lệnh Hồng nháy mắt sợ hãi dựng tóc gáy, cảm nhận được khủng bố cái chết tới bên người.

“A--!”

Một tiếng kêu to hoảng sợ, tức giận, vang vọng thiên địa chợt từ trong miệng Khang Lệnh Hồng bùng nổ.

Ở thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, quanh thân Khang Lệnh Hồng từ tứ chi bắt đầu lập tức hướng về bộ vị trái tim áp súc, trong thân thể vang lên răng rắc răng rắc, xương kinh mạch quanh thân lại quỷ dị xảy ra thay đổi. Cùng lúc đó năng lượng cuồng bạo như san núi lật biển ầm một tiếng lấy thân thể hắn làm trung tâm hướng về bốn phía mãnh liệt tràn ra, từng đạo quang mang sắc bén bảy màu hóa thành từng đạo kiếm quang khủng bố đánh về phía Trần Hạo!

Oành oành oành..., ầm!

“Cũng...”

Cùng với vụ nổ khủng bố, thân hình hư vô mờ ảo của Trần Hạo ở dưới vô số người kinh hô, quay cuồng bay về phía sau, người còn ở trong hư không, quanh thân đã bắn vọt ra từng tia máu tươi.

Mà Khang Lệnh Hồng tương tự là bay ngược ra ngoài, kim kiếm của Trần Hạo vẫn như cũ cắm ở trên ngực trái của hắn.

“Trần Hạo....”

Đạm Đài Liên, Dương Phàm, Lý Dật Phong, Nghê Kiếm Bình, còn có Ðông Phương Ðình, Lãnh Diệc Hàn, từng người đều hoảng sợ đứng dậy, kêu ra tiếng. Sắc mặt Tuyên Huyên cũng trở nên cực kỳ khiếp sợ, cố nén xúc động muốn kêu ra, nhưng Phạm Phóng bên người nàng lại oành một tiếng, đem bàn đá cứng rắn trước mặt một chưởng đập thành bột phấn, ánh mắt âm trầm co rút lại đáng sợ!

Bằng vào tu vi siêu cao cùng nhãn lực kinh người của hắn, tự nhiên là nhìn ra thân thể Trần Hạo hầu như là bị mấy chục đạo kiếm quang xuyên thủng, tuy làm hắn kinh ngạc là nháy mắt Trần Hạo bị xuyên thủng tựa như thân thể quỷ dị vặn vẹo, lại không có một đạo có thể xuyên thủng đến trên yếu hại. Nhưng... nhiều vết thương nặng như vậy, phun ra nhiều máu như vậy, mặc dù là không chết cũng sẽ mất đi sức chiến đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.