Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 192: Tin Tức Truyền Lại



Trưởng lão Vạn Đan Các lúc cười to, ánh mắt đã nhanh chóng ở trong các đệ tử xem xét, phàm là hắn vừa ý, đều cho một cái ánh mắt rõ ràng. Nhất là ánh mắt nhìn về phía Trần Hạo cùng Lãnh Diệc Hàn càng là nóng bỏng.

Ám chỉ rõ ràng như thế, trưởng lão tông môn khác tất nhiên sắc mặt khó coi, nhưng cũng là chuyện không có cách nào. Ai đi lên đều sẽ làm như vậy.

“Top năm mươi chọn một người sao... Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo đều không tồi. Lão phu rất thích, hai người các ngươi sau khi tiến vào Vạn Đan Các chúng ta, lão phu có thể cam đoan đãi ngộ của các ngươi là giống nhau, hơn nữa trở thành đối tượng ngoại môn đệ tử trọng điểm bồi dưỡng, nhưng lần này chỉ có thể chọn một người, lão phu liền dựa theo trình tự xếp hạng, chọn Lãnh Diệc Hàn trước! Lãnh Diệc Hàn, ngươi qua trước đi...” Lục Tường trên khuôn mặt già nua mang theo mỉm cười, nhìn Lãnh Diệc Hàn cùng Trần Hạo hai người nói.

Lời này rõ ràng là giải thích cho Trần Hạo nghe. Ý tứ cũng chính là để Trần Hạo đừng nghĩ nhiều. Hắn và Lãnh Diệc Hàn quan trọng như nhau. Chỉ là một lần chỉ có thể chọn một người, không có cách nào khác.

Giờ khắc này, ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên mặt Lãnh Diệc Hàn. Vô số người càng là hâm mộ vô cùng. Thất phẩm tông môn Vạn Đan Các, hơn nữa còn trở thành đối tượng trọng điểm bồi dưỡng, điều kiện này tuyệt đối mê người. Chỉ sợ cũng chỉ có đệ tử top mười có thể làm Lục Tường làm ra hứa hẹn như vậy.

Đệ tử được lựa chon nếu đồng ý liền cần ra khỏi trận doanh, đứng ở phía sau trưởng lão tông môn gia nhập.

Lãnh Diệc Hàn mỉm cười, nói: “Đa tạ Lục trưởng lão ưu ái!” Nói xong, quay đầu rất có thâm ý nhìn Trần Hạo một cái, thân hình liền nhoáng lên một cái, đến phía sau Lục Tường.

Có thể gia nhập Vạn Đan Các, Lãnh Diệc Hàn hiển nhiên cũng tương đối vui. Tuy hắn cũng không phải rất để ý phẩm cấp tông môn, nhưng sau khi bước vào, có thể đạt được phúc lợi môn phái không tồi, lại là cần thiết, Vạn Đan Các tài lực hùng hồn, tất nhiên là lựa chọn tốt nhất. Về phần tuyệt học của nó, hẳn thật ra không cần, hắn có sư phụ truyền thụ đạo.

Trần Hạo giật mình một cái, tránh đi ánh mắt mời hắn cùng gia nhập Vạn Đan Các của Lãnh Diệc Hàn. Như thế làm Lãnh Diệc Hàn khẽ nhíu mày: “Chẳng lẽ chiến thành ngang tay, gia hỏa này có ý kiến với mình? Hay là bất mãn đối với mình sử dụng huyền thiết chiến giáp?”

...

Sau đó, Lục Tường liên tục điểm ra ba cái tên ngoài top năm mươi, liền không lựa chọn nữa. Đệ tử được điểm đến tên, tất nhiên là được chọn mà mừng, phải biết rằng, Lục Tường chính là đã nói, hắn lần này chỉ chọn năm mươi người, lấy xếp hạng của bọn họ, có thể được chọn đến, tất nhiên là hưng phấn. Đều cùng Lãnh Diệc Hàn giống nhau, đứng ở phía sau Lục Tường.

...

Ngay sau đó, liền đến thất phẩm tông môn Tinh Cực tông chọn lựa. Trưởng lão này và Lục Tường giống nhau, trước tiên nói về Tinh Cực tông tốt như thế này như thế kia, sau đó cũng tươi sáng điểm ra đệ tử mình vừa ý, sau đó mới ánh mắt cực nóng nhìn về phía Trần Hạo, nói: “Trần Hạo, thiên phú của ngươi rất thích hợp tuyệt học Tinh Cực tông chúng ta, chỉ cần gia nhập Tinh Cực tông chứng ta, lão phu có thể cam đoan đãi ngộ của ngươi đạt tới cấp bậc nội môn đệ tử, hơn nữa, có bổn môn che chở, ta tin dù ai muốn đối phó ngươi, ngươi đều an toàn...”

Xôn xao!

Những lời này của trưởng lão Tinh Cực tông làm toàn bộ đệ tử Bách Triều bảng mắt đều sáng lên, mà vô số người xem ở diễn võ trường thì phát ra từng trận kinh ngạc than thở. Đạt tới nội môn đệ tử tương đương với việc được coi trọng như thế nào.

Tinh Cực tông tuy không có tài lực hùng hậu như Vạn Đan Các, nhưng cũng là thất phẩm tông môn, nội môn đệ tử của nó đãi ngộ như thế nào cũng phải so với đối tượng ngoại môn trọng điểm bồi dưỡng của Vạn Đan Các tốt hơn không chỉ một bậc. Phải biết rằng cái gọi là nội môn đệ tử chính là chỉ có đệ tử đột phá tiên thiên, tới Kim đan cảnh, mới có thể tấn thăng nội môn đệ tử.

Sắc mặt Lục Tường nhất thời khó coi nhìn thoáng qua trưởng lão Tinh Cực tông, hắn cũng không nghĩ tới đối phương sẽ nói ra điều kiện khoa trương như thế, lập tức lại có chút lo lắng nhìn về phía Trần Hạo.

“Đa tạ ý tốt của Chu trưởng lão, thật xin lỗi, ta đã có tông môn mình thích” Trần Hạo khom người ôm quyền, trên mặt mang theo một tia áy náy nói.

Nghe được Trần Hạo nói, khuôn mặt già nua của Lục Tường vui mừng nở nụ cười, khóe miệng Lãnh Diệc Hàn cũng hơi cong lên. Hiển nhiên, trừ đám người Đạm Ðài Liên, mọi người đều cho rằng tông môn Trần Hạo đã nhìn trúng là Vạn Ðan Các.

Dựa theo quy củ lựa chọn giữa môn phái và đệ tử, Trần Hạo cũng không thể ở trước khi Trích Tinh Môn lựa chọn, đi qua trước. Cái này cũng là vì bảo đảm ích lợi của rất nhiều tông môn. Hơn nữa lúc Trích Tinh Môn chọn, Trần Hạo là phải chiếm cứ danh ngạch top năm mươi.

Sắc mặt trưởng lão Tinh Cực tông trở nên rất khó coi, nhưng lại không nói gì, lập tức lựa chọn Bạch Hổ truyền thừa Vu Kì Ngoc. Vu Kì Ngọc đi qua. Sau đó, Tinh Cực tông trưởng lão lại từ trong đệ tử sau năm mươi chọn bốn gã. Liền không lựa chọn nữa.

Tiếp theo là thất phẩm tông môn Niết Bàn Cốc, Sau thất phẩm tông môn, đó là ngũ lục phẩm tông môn. Đều đối với tuyển thủ trong top mười khai ra điều kiện rất hậu đãi. Đạm Đài Liên cũng có vài cái tông môn hỏi, nhưng không có gì bất ngờ xảy ra, đều bị Đạm Đài Liên từ chối. Điểm ấy hầu như ở trong dự đoán của mọi người: Cùng Trần Hạo cùng nhau có được phượng hoàng truyền thừa, nàng không hề nghi ngờ sẽ cùng Trần Hạo một cái tông môn. Ở mọi người xem ra, cái này cũng liền ý nghĩa, trong top mười đã có ba người sẽ nhất định bị Vạn Ðan Các đạt được.

Bát tiên quá hải đều hiện kì năng. Tuy lúc trước thất phẩm tông môn cùng lục phẩm tông môn đều cùng Vạn Đan Các giống nhau, tỏ vẻ thích ý đệ tử, nhưng trừ Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên, đệ tử top hai mươi, chỉ cần được cái thứ nhất lựa chọn liền có rất ít không đồng ý. Ý nghĩ thà làm đầu gà không làm đuôi phượng cũng là rất nhiều. Hơn nữa, phẩm cấp tông môn quả thực cũng không phải quan trọng nhất.

Chẳng qua cũng có ngoại lệ, ngoài top năm mươi Dương Phàm là một người đột xuất trong đó. Lĩnh ngộ phong thuộc tính chân lý, hắn vẫn là rất được hoan nghênh, nhiều lần được điểm đến, nhưng không có ngoại lệ đều từ chối, kể cả lục phẩm tông môn.

Lúc đến ngũ phẩm tông môn, tình huống cùng lục phẩm tông môn không khác lắm. Nhưng lúc đến tứ phẩm tông môn, muốn từ trong top năm mươi chọn được đệ tử đã trở nên khó khăn hẳn lên, tỷ lệ bị từ chối cũng càng lúc càng cao.

Tứ phẩm tông môn lựa chọn thứ nhất cơ bản toàn bộ bị từ chối. Chỉ có thể ở sau top năm mươi lựa chọn mười người. Nhưng mặc dù là như thế, xếp hạng cao cũng có không ít từ chối.

Rốt cuộc đến tam phẩm tông môn, Trích Tinh Môn ở trong tam phẩm tông môn là mạnh nhất, ra màn đầu tiên. Đại trưởng lão ngoại môn, Ngô trưởng lão sớm từ Đông Phương Đình nơi đó biết được lựa chọn của đám người Trần Hạo. Cho nên lão đầu này từ lúc bắt đầu lựa chọn, khuôn mặt già nua liền cười rất sáng lạn.

“Trần Hạo, người thứ nhất, ta chọn ngươi. Chúng ta chỉ là tam phẩm tông môn nhưng lão phu có thể cam đoan sẽ đem ngươi, các ngươi làm bảo...”

Làm mọi người kinh ngạc là, ngũ phẩm tông môn, tứ phẩm tông môn đều đã không lãng phí thời gian trên người Trần Hạo nữa, nhưng trưởng lão tam phẩm tông môn này lúc bắt đầu lựa chọn, lại trực tiếp nhìn Trần Hạo nói. Không có bất cứ hứa hẹn thực chất nào. Chỉ nói làm bảo... Không biết là làm bảo gì, và cũng không biết là như thế nào mới xem như bảo.Xem ra thành phần lừa dối cũng quá lớn. Hơn nữa, ở mọi người xem ra, lão đầu này là đầu có vấn đề.

Nhưng...

Làm mọi người nhìn há hốc miệng là Trần Hạo lại mỉm cười gật gật đầu. Thân hình nhoáng lên một cái liền đến phía sau Ngô trưởng lão.

Lục Tường Vạn Đan Các vốn đang dùng ánh mắt cười nhạo nhìn Ngô trưởng lão không biết tự lượng sức mình, nhưng bây giờ lại ngây ngốc...

Lãnh Diệc Hàn cũng là nhíu mày nhìn Trần Hạo, hiển nhiên không nghĩ tới Trần Hạo lại lựa chọn như thế.

Ngô trưởng lão mặt mày hồng hào tựa như chưa từng có cảm giác sung sướng như thế, nhìn nhìn Đạm Đài Liên, sau khi khẽ gật gật đầu, liền không để ý mọi người khiếp sợ, chọn Dương Phàm đầu tiên, thứ hai Nghê Kiếm Bình, thứ ba Lý Dật Phong. Đạm Ðài Liên chỉ có thể để lại lần sau, không có cách nào, Đạm Đài Liên xếp hạng tám, thuộc về tồn tại top năm mươi. Sau đó, lại điểm sáu gã khác chưa có tông môn nào để ý, góp đủ mười người.

...

Từng vòng liên tục xuống, càng là đến về sau tốc độ càng nhanh. Ở trước khi trời tối, toàn bộ đệ tử Bách Triều bảng rốt cuộc đều có tông môn tương ứng.

...

“Trần Hạo, đừng quên hai cái điều kiện của ta...”

Lúc năm mươi trưởng lão mang theo đệ tử mình chọn lựa rời khỏi, Lãnh Diệc Hàn nhìn chằm chằm Trần Hạo, truyền âm nói.

“Sẽ không. Ðiều kiện là gì?”

“Còn chưa nghĩ xong, về sau rồi nói. Trước yên ổn xuống, qua đoạn thời gian, ta sẽ đi tìm sư phụ, đến lúc đó lại tìm ngươi...”

“Tùy ngươi” Trần Hạo nói.

...

Thông qua truyền tống trận thật lớn của thương hội Vạn Trân, Ngô trưởng lão, Đông Phương Đình, còn có đệ tử cấp thấp tham gia lịch lãm di tích Thần Võ của Trích Tinh Môn, mang theo Trần Hạo bọn đệ tử mới vào Bách Triều bảng bắt đầu truyền tống, từ một thành trì đến một thành trì khác, không ngừng thông qua truyền tống trận chạy đi, chỉ dùng không đến nửa canh giờ liền tiến vào một tòa thành trì cách Trích Tinh Môn gần nhất.

“Tòa thành trì này tên thành Hóa Tinh, cách Trích Tinh Môn chúng ta chỉ bốn vạn dặm, cũng là một trong những thành trì Trích Tinh Môn chúng ta quản hạt” Sau khi đi ra khỏi phân bộ truyền tống trận của thương hội Vạn Trân, bắt đầu lăng không phi hành chạy đi, Ngô trưởng lão nói với đệ tử mới.

Ngóng nhìn thành trì thật lớn dưới thân cùng với ngọn núi phương xa liên miên không dứt, rất nhiều đệ tử Bách Triều bảng, trong ánh mắt đều mang theo một tia hưng phấn. Từ vương triều một đường đi tới, đến hôm nay, rốt cuộc sắp bắt đầu cuộc sống tu luyện giới đích thực, mặc dù là Trần Hạo cũng có một chút hưng phấn.

“Trần Hạo sư huynh, về sau đã là đồng môn sư huynh đệ, về sau còn xin chiếu cố nhiều hơn. Ta tên Bạch Sảng, đệ tử ngoại môn cấp thấp...”

Lúc mọi người nhanh chóng hướng về Trích Tinh Môn phi hành, một số đệ tử đều cùng Trần Hạo bọn đệ tử mới gia nhập chào hỏi. Đương nhiên, chào hỏi Trần Hạo không thể nghi ngờ là nhiều nhất. Á quân Bách Triều bảng, lại là siêu cấp thiên tài cùng quán quân đánh thành ngang tay, ai cũng có thể nghĩ đến Trần Hạo sau khi bước vào Trích Tinh Môn sẽ có địa vị như thế nào. Hơn nữa lấy thiên phú của Trần Hạo, tương lai thành tựu càng là bọn họ không thể bằng.

Trần Hạo không nhiệt tình, nhưng cũng không lạnh nhạt, thản nhiên đáp lời một số đệ tử chạy tới lôi kéo tình cảm. Duy nhất làm Trần Hạo buồn bưc, Đạm Đài Liện đỏ mặt là, hầu như mỗi một người tới chào hỏi đều sẽ đối với Đạm Đài Liên ôm quyền gật đầu. Như vậy rõ ràng chính là đem Trần Hạo cùng Đạm Đài Liên coi là đạo lữ.

Một canh giờ qua đi, bốn vạn dặm đường liền khẽ lướt mà qua.

Từng ngọn núi cắm thẳng chân trời, cao vô cùng, so với Thiên Lộ Sơn hậu sơn của Tiêu gia không biết cao hơn bao nhiêu lần, thẳng tắp như kiếm, hiểm trở dị thường, trên đỉnh núi trải rộng kỳ hoa dị thảo, từng tòa cung điện dựng như rừng trong đó. Mây trắng như tuyết phiêu đãng ở dưới sườn núi, bầu trời xanh lam như giặt, thiên địa linh khí dư thừa đến cực điểm.

“Đó là Trích Tinh Môn chúng ta, mỗi một đỉnh núi đều cao nghìn trượng trở lên. Phạm vi mấy trăm dặm, có ba ngàn sáu trăm đỉnh, chủ phong có ba mươi sáu ngọn, cao gần ba ngàn trượng. Tên Trích Tinh Môn chúng ta cũng là nguồn gốc này”

Theo mọi người dần dần tiếp cận, vô số thác nước trăm trượng, nghìn trượng, nước biếc đầm lạnh, khe núi thuỷ tạ, cổ thụ che trời, kỳ hoa dị thảo, đều xuất hiện ở trong mắt mọi người, làm trong lòng đám người Trần Hạo cực kỳ rung động, nhất là khí tức rộng lớn, mênh mông, huyền ảo bao phủ phạm vi mấy trăm, gần ngàn dặm, càng là hơn xa thế tục giới bất cứ thành nào có thể so sánh.

“Tu luyện giới quả nhiên là tu luyện giới, hoàn cảnh tu luyện này, thế tục giới có thể nào so sánh? Ðộng thiên phúc địa thế tục giới, ở nơi này quả thực là khắp thiên hạ, khắp nơi động thiên...”

“Phải, Trích Tinh Môn chúng ta chẳng qua mới là tam phẩm tông môn, những lục phẩm thất phẩm tông môn kia phải bộ dáng gì nữa?”

Một số đệ tử Bách Triều bảng khiếp sợ nhỏ giọng nghị luận.

Ở lúc tiếp cận đến đỉnh núi cao số một cắm vào trời, mấy đạo lưu quang chân đạp mây lành, nháy mắt xuyên qua đến, người dẫn đầu cưỡi một con chim quái dị thân hình dài mấy trượng, chỉ thấy con chim quái dị này quanh thân lông chim từng sợi trong suốt, như là từng thanh đao nhọn song song bái phỏng, đỉnh đầu màu vàng, hai móng như móc, tản ra hào quang giống kim loại.

“Ngô trưởng lão, hoan nghênh trở về! Nghe nói lần này Bách Triều bảng tranh thủ được siêu cấp thiên tài cùng quán quân ngang tay?” Phía trên con chim quái dị, một đệ tử trẻ tuổi ngồi, dẫn đầu lao tới trước mặt mọi người, ánh mắt như điện như nhìn quét đệ tử Bách Triều bảng mới vào, rất nhanh liền tập trung Trần Hạo bên người Đông Phương Đình, hỏi: “Chính là ngươi hả?”

“Không sai, đó là Trần Hạo!" Ngô trưởng lão mỉm cười nói: “Đều an bài xong rồi sao?”

“An bài xong rồi. Đây là lệnh bài của bọn họ” Tên thiếu niên kia nói, cùng lúc nói, năm mươi tám tấm lệnh bài bay tới trước mặt Ngô trưởng lão.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.