Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 234: Ve Sầu Thoát Xác



“Chủ nhân, Tam Đầu Kim Quan Mãng tốc độ rất nhanh, có thể bằng vào yêu lực lăng không phi hành, tuyệt chiêu là nguồn độc trong ba đầu phun nọc, nhanh như thiểm điện, một khi bị đầu lưỡi của nó đụng phải liền sẽ trúng độc, độc tính mãnh liệt, mặc dù là người tu luyện Nguyên Anh cảnh, dính phải, thân thể cũng sẽ bị thuơng nặng, bức độc tố ra muộn sẽ nháy mắt thối rữa thành thịt nát, cẩn thận một chút...”

“Ừm”

Trần Hạo đứng tại chỗ không nhúc nhích, hai mắt lóng lánh tinh quang, đánh giá Tam Đầu Kim Quan Mãng, con yêu thú này dài hai mươi trượng, to bằng ba người, uốn lượn nằm cuộn lại như một ngọn núi nhỏ quây vòng, quanh thân vảy lập lòe ánh vàng, tản ra hào quang kim loại, ba cái đầu cực lớn ngẩng cao, xà tâm trong ba cái miệng mở lớn phun ra nuốt vào, chảy nước dãi tanh hôi, sáu con mắt màu đỏ tươi trừng mắt nhìn Trần Hạo, như là đang đánh giá con mồi tới tay!

Tê!

Cách xa mấy trăm trượng, một cái đầu trong Tam Ðầu Kim Quan Mãng đột nhiên đối với Trần Hạo phun ra một màn sương mù đen tanh hôi vô cùng.

“Hàng Long Chưởng! Thiên Xu Nhất Kiếm!”

Trần Hạo bước ra một bước, tay trái đánh ra một chưởng, chợt tay phải gập ngón thành kiếm, đồng thời phát động công kích, một đạo kiếm quang sắc bén vô cùng mang theo khí tức huyền ảo của Thiên Xu Trận, theo sát sau mười tám con cự long chợt bắn về phía Tam Đầu Kim Quan Mãng.

Oành!

Khói độc màu đen liền bị Hàng Long Chưởng đập nát, tản ra bốn phía, mà kiếm quang Trần Hạo phát ra lại như tia chớp lao về phía đầu chính giữa của Kim Quan Mãng.

Tam Đầu Kim Quan Mãng phát ra một tiếng kêu quái dị, thân hình cuộn tròn thoáng cái triển khai, cái đuôi che kín vảy màu vàng quét ngang ra, ngọn núi nhỏ cũng bị quét phẳng, mau lẹ như điện đánh vào trên kiếm quang của Trần Hạo.

Đinh! Ầm!

Kiếm quang của Trần Hạo chỉ ở trên vảy để lại dấu vết nhợt nhạt liền bị đánh nát.

“Lợi hại!” Trần Hạo hơi kinh ngạc: “Tam Ðầu Kim Quan Mãng này vô luận là phòng ngự hay tốc độ, lực lượng, đều so với người vàng Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong mạnh hơn rất nhiều, có thể ngăn được chín thành lực công kích của ta, trách không được không giống yêu thú cấp thấp khác lại không né tránh...”

Nhìn khói độc chung quanh nháy mắt làm thực vật bốn bề đánh mất toàn bộ sinh cơ, vẻ mặt Trần Hạo trở nên ngưng trọng hẳn lên.

Thương!

Ngũ hành kim kiếm ra khỏi vỏ, kiếm ý sắc bén vô cùng phóng lên cao, Trần Hạo đâm ra một kiếm!

Phốc!

Vảy vỡ.

“Nổ!”

Ầm một tiếng, cái đuôi của Tam Ðầu Kim Quan Mãng liền nổ tung một lỗ thật lớn, máu tươi tanh hôi phun trào ra, nó đau đến phát ra tiếng rống giận bén nhọn, thân hình khổng lồ lăng không bay lên, nhanh như thiểm điện quấn quanh hướng Trần Hạo, cùng lúc đó ba cái miệng mở lớn phát ra khói độc càng thêm khủng bố.

...

“Hảo tiểu tử... Tam Đầu Kim Quan Mãng này chính là yêu thú Kim Ðan cảnh hậu kỳ đỉnh phong, phòng ngự, tốc độ, lực lượng, nhất là kịch độc ẩn chứa, mặc dù là thiên tài đệ tử Kim Ðan hậu kỳ đỉnh phong gặp cũng phải bức lui ba xá(90 dặm)... Hắn mới là Kim Đan cảnh trung kỳ... Thật đúng là gan lớn... Tới gần chút nữa đi...”

Trên mây mù đen xì trầm trọng, cách mấy chục dặm, ánh mắt một bóng người như xuyên thấu từng tầng mây mù tập trung ở trên người Trần Hạo, ở thời điểm Trần Hạo gặp Tam Đầu Kim Quan Mãng không tránh, mà là khai chiến, lẩm bẩm. Nói xong liền nhanh như chớp đến gần một chút, tùy thời chuẩn bị ra tay. Bóng người này chính là truyền công trưởng lão âm thầm theo tới.

“Ừm? Kiếm ý? Tiểu tử này thế mà cũng đã lĩnh ngộ kiếm ý?”

Lúc nhìn thấy kiếm thứ hai của Trần Hạo phá vỡ phòng ngự của Tam Ðầu Kim Quan Mãng, truyền công trưởng lão có chút kinh ngạc thầm nghĩ. Nhưng lúc nhìn thấy đối mặt Tam Ðầu Kim Quan Mãng tức giận, Trần Hạo lại không lùi mà tiến tới, nhất thời bị dọa, không dám do dự nữa, thân hình nhoáng lên một cái liền nhanh như thiểm điện bắn vọt ra.

“Chết cho ta!”

Một bàn tay lớn che trời chợt xuất hiện mang theo thiên uy huy hoàng, ở trong sự kinh ngạc của Trần Hạo liền nắm chặt ba cái đầu rắn của Tam Đầu Kim Quan Mãng, túm đến trên hư không.

“Oành oành Oành!”

Ba tiếng nổ vang, máu thịt bay tứ tung.

Miễu sát.

“Đại trưởng lão?” Trần Hạo khẽ nhíu mày, nhìn bóng người xuất hiện ở trên hư không, trong lòng rất khó chịu. Chiến ý bốc lên, cứng rắn bị cắt đứt, nên hắn không thể thoải mái.

“Tiểu tử ngươi điên rồi sao? Môn phái cho ngươi tư liệu, chẳng lẽ chưa đọc một lượt? Đây chính là Tam Đầu Kim Quan Mãng, đừng nói ngươi chỉ là Kim Đan trung kỳ, mặc dù là Kim Đan hậu kỳ đỉnh phong cũng phải bức lui ba xá, Nguyên Anh canh cũng chỉ có thể viễn chiến, ngươi lại muốn cận thân chiến đấu, không phải muốn chết là cái gì? Nọc độc đó nháy mắt có thể đem thân thể ngươi phá hủy...” Truyền công trưởng lão nhìn chằm chằm Trần Hạo nói: “Ngươi lịch duyệt như vậy vẫn là không nên lịch lãm một mình, đi theo nội môn cao thủ lịch lãm một đoạn thời gian trước, gia tăng chút kiến thức, nếu không chết cũng không biết chết như thế nào...”

“Ðại trưởng lão... Ngươi luôn theo ta?” Biểu cảm trên mặt Trần Hạo mang theo một tia cổ quái, tránh lời truyền công trưởng lão, hỏi ngược lại.

“Ngươi chính là thiên tài hiếm có của Trích Tinh Môn chúng ta, không có bất cứ lịch duyệt gì, còn có Phạm Phóng kẻ thù này, môn chủ sao có thể yên tâm ngươi một mình đi ra?”

“Ta sớm nên nghĩ tới... Mẹ kiếp...” Nghe được đại trưởng lão nói, Trần Hạo buồn bực thầm mắng trong lòng, sau khi trầm ngâm một chút, nói: “Ða tạ môn chủ cùng đại trưởng lão quan tâm, nhưng...các ngươi làm như vậy, ta lịch lãm liền không có bất cứ ý nghĩa gì, vẫn là mời đại trưởng lão trở về đi...”

Đại trưởng lão khẽ nhíu mày, tất nhiên hiểu ý nghĩ của Trần Hạo. Lần này hắn thật là ra tay quá sớm, hơn nữa Trần Hạo rõ ràng không biết Tam Đầu Kim Quan Mãng lợi hại, đổi là ai sợ là cũng sẽ khó chịu. Nhưng không có cách nào, độc tính của Tam Đầu Kim Quan Mãng thật sự quá mạnh mẽ, Trần Hạo cận chiến, một khi xảy ra ngoài ý muốn, mặc dù là hắn chỉ sợ cũng không kịp cứu Trần Hạo.

“Tình huống lần này đặc thù. Tam Đầu Kim Quan Mãng tuyệt không thể cận chiến, bị nọc độc dính một chút, mặc dù là ta cũng không thể nào cứu được ngươi, nếu không, ta sẽ không can thiệp của ngươi... Có thể không can thiệp, ta tận lực không can thiệp, ngươi tiếp tục lịch lãm, cẩn thận một chút! Nội đan, vảy của Tam Đầu Kim Quan Mãng, ngươi thu hồi đi...” Ðại trưởng lão nói xong, liền biến mất ở trước mặt Trần Hạo.

Trần Hạo buồn bực đem một viên nội đan còn có da rắn thật lớn cắt xuống, thu vào trữ vật không gian.

“Phải cắt đuôi hắn. Cái này quả thực là đem ta làm chim nuôi... Ta đã cận chiến, khẳng định có thể ngăn được độc tố, mẹ kiếp...” Chiến ý hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang của Trần Hạo như bị giội một chậu nước lạnh, tâm tình lịch lãm đều không còn, ở trong đầu nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.