Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 24: Xâm nhập



Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế

“Hô.. hô..hô…”

Lúc này, trong một sơn động tự nhiên rộng rãi mà kín đáo, một đạo thân ảnh nhỏ gầy đang trằn trọc xê dịch. Thân hình này quyền đấm cước đá khắp nơi mang theo tiếng xé gió khe khẽ. Quần áo của hắn đã sớm ước đẫm mồ hôi nhưng hình như vẫn chưa hề có ý tứ dừng lại.

Ánh lửa đỏ rực hừng hực trong sơn động chiếu rọi làm lộ ra khuôn mặt non nớt của một thiếu niên, thiếu niên này chính là Trần Hạo.

Trong gần hai tháng này, Trần Hạo ở trong rừng sâu ngày đêm lịch lãm rèn luyện. Ngày đêm khổ tu, tất cả thời gian đều dành cho việc tu luyện.

Ban ngày thì săn bắt hung thú cấp thấp. Ban đêm thì lại ẩn nấp ngồi tu luyện suốt đêm không nghỉ.

Tu luyện điên cuồng như thế này thì bất kỳ người nào cũng không thể chịu đựng được. Ngoài nghị lực cùng ý chí kiên cường ra còn phải chống chọi với khảo nghiệm tự hành hạ bản thân. Chắc chỉ có Trần Hạo là có thể chịu được loại hình khổ tu như thế này, cũng chỉ với thân thể cường hãn như hắn mới có thể chấp nhận được mà thôi. Đổi lại là người khác thì dù cho có nghị lực cùng quyết tâm như thế nào đi chăng nữa thì cũng sẽ chết trong loại tu luyện này.

Đã cùng với Tiêu Cát Hàn ước định sinh tử chiến, nên trong vòng hai tháng hắn đem quyền pháp, cước pháp, bộ pháp mà đệ tử Tiêu gia đều phải học nhanh chóng học xong hết. Sau đó liền đưa ra ý định lịch lãm cùng Tiêu lão. Điều kiện để được phép ra ngoài lịch lãm của đệ tử Tiêu gia là phải đạt đến cấp bậc Võ sĩ. Hơn nữa, dưới tình huống bình thường thì tất cả đều phải tổ đội lại với nhau thành một đội thì mới được đi lịch lãm rèn luyện.

Đây cũng là bất đắc dĩ, cùng với việc ước định quyết chiến với Tiêu Cát Hàn ngày càng đến gần thì áp lực lên hắn ngày càng tăng cao. Gần hai tháng thời gian Tiêu Cát Hàn bế quan khổ tu, dưới sự ủng hộ của Linh Dược bổn gia cùng với Linh Dược mà Tiêu gia cung ứng Tiêu Cát Hàn đã thành công tiến vào Cửu phẩm Võ Sĩ.

Theo Tiêu lão phỏng đoán trong vòng bốn tháng sau Tiêu Cát Hàn rất có thể bước vào hang ngũ Võ Sư. Bản thân Trần Hạo cũng có chút rõ ràng Võ Sư cường đại như thế nào. Hiện tại hắn tuyệt đối không phải là đối thủ của cấp bậc Võ Sư. Điều này khiến cho Trần Hạo không thể không thừa nhận, hắn vẫn còn đánh giá thấp Tiêu Cát Hàn khá nhiều.

Với loại tốc độ tu luyện như hiện tại thì trong vòng bốn tháng nữa Trần Hạo hắn sẽ không thể nào là đối thủ của Tiêu Cát Hàn được.

Vì thế nên hắn chỉ có thể lựa chọn tiến vào Ma Vân Sơn Mạch tràn đầy các loại hung thú một mình lịch lãm rèn luyện.

Chỉ như vậy thì hắn mới có thể nhanh chóng tăng lên thực lực của chính mình được.

Có hai nguyên nhân chủ yếu khiến cho hắn chọn hình thức một mình tu luyện này.

Thứ nhất, trong Ma Vân Sơn Mạch tràn đầy nguy hiểm, trong bất kỳ thời khắc nào cũng đều có thể gặp phải uy hiếp về tính mạng. Đây chính là phương thức tôi luyện tốt nhất.

Thứ hai, đó là cổ võ thuật Trung Hoa.

Đây mới chính là nguyên nhân khiến cho Trần Hạo nhất quyết chọn Ma Vân Sơn Mạch làm nơi tu luyện. Trong hai tháng thời gian tu luyện tại Tiêu gia hắn cũng không có tu luyện qua cổ võ thuật Trung Hoa, bởi vì hoàn cảnh không cho phép. Có thể nói cổ võ thuật Trung Hoa hoàn toàn không thuộc về thế giới này, và Trần Hạo cũng không có ý định để cho bất kỳ kẻ nào biết đến bí mật này. Nếu bị phát hiện, hắn cũng không cách nào nói rõ được là những công pháp này hắn lấy được từ đâu. Nhận thức của Trần Hạo đối với cái thế giới này vẫn còn quá mơ hồ, cho nên hắn cũng không cách nào so sánh công pháp tu luyện của Tiêu gia cùng với cổ võ thuật Trung Hoa cái nào mạnh cái nào yếu.

Trong khoảng thời gian hai tháng học tập công pháp trụ cột của Tiêu gia, Trần Hạo một mực so sánh nó với cổ võ thuật Trung Hoa. Sau một thời gian so sánh rốt cục hắn cũng không chút do dự hướng Tiêu lão nói đến sự tình ra ngoài lịch lãm rèn luyện.

Đối với Trần Hạo hiện tại mà nói thì không thể nghi ngờ là võ thuật Trung Hoa cổ rất có lợi đối với hắn.

Ngay từ đầu Tiêu lão đã không đồng ý với ý kiến của Trần Hạo, vì lịch lãm ở Ma Vân Sơn Mạch đối với Trần Hạo là hết sức nguy hiểm. Tuy nhiên Tiêu lão lại không chịu được Trần Hạo cứ quấn quýt với các loại lý do kiên định để đi lịch lãm tại Ma Vân Sơn Mạch. Cuối cùng dưới sự cam kết của Trần Hạo là sẽ không xâm nhập vào sâu trong Ma Vân Sơn Mạch lúc đấy Tiêu lão mới đáp ứng.



“Hô…”

Trần Hạo cắm đầu chăm chú tu luyện mãi đến lúc trời bắt đầu tờ mờ sáng, cả người đầy mồ hôi thì mới chịu dừng lại.

“Hai tháng thời gian. Thành tích thế này đã tốt hơn khá nhiều so với Lý Nguyên trước kia rồi. Cái thế giới này có vẻ thích hợp để tu luyện hơn Trái Đất rất nhiều. Có lẽ do phát triển khoa học kỹ thuật khá nhanh nên đã khiến cho môi trường tu luyện của Trái Đất bị ô nhiễm dẫn đến việc không thể tu luyện được nữa. Cùng một công pháp lại tu luyện ra hiệu quả khác nhau. Có lẽ đối với Đạo gia công pháp ở cái thế giới này có thể tu luyện được…”

Nằm trong động Trần Hạo toàn thân mỏi mệt không còn sức tự nhủ.

Tuy rằng năm đó tại một di tích Viễn Cổ Đạo gia Lý Nguyên phải dung hết sức lực mới có thể lấy được một cuốn Đạo gia bí tịch, nhưng cuối cùng lại không thể nào đạp bước lên được con đường tu luyện trong cuốn bí tịch đó. Tuy nhiên bây giờ Trần Hạo lại cảm giác được không phải là Lý Nguyên xem không được mà là môi trường của Trái Đất đã hoàn toàn không thích hợp cho việc tu luyện nữa. Nếu không cũng không như hiện tại, người tu đạo đã hoàn toàn tuyệt tích cùng với cổ võ thuật và đạo thuật cùng tuyệt tích theo.

“Còn hai tháng thời gian nữa là tới sinh tử quyết chiến không biết rốt cuộc Tiêu Cát Hàn có bước được vào cảnh giới Võ Sư không nữa. Không ngờ cảnh giới Võ Sư lại cường đại như thế.” Trong đầu Trần Hạo hiện ra lực lượng của Võ Sư mà Tiêu lão biểu diễn qua cho hắn xem. Nghĩ tới đây Trần Hạo liền phát lạnh.

Hai cấp bậc Võ Sĩ và Võ Sư chỉ có chênh nhau một chữ không ngờ lại giống như Chỉ Xích Thiên Nhai. Nguyên lực hung hồn tại bên ngoài cơ thể ngưng tụ thành hộ thể cương khí màu đỏ nhạt, mặc cho Trần Hạo sử dụng bao nhiêu khí lực đều không có một chút lay động. Đây mới chỉ là Nhất phẩm Võ Sư mà Tiêu lão mô phỏng thôi.

Điều này làm cho Trần Hạo nhận thức một điều, nếu như Tiêu Cát Hàn có thể bước vào hàng ngũ Võ Sư thì cho dù đến lúc đó Trần Hạo có sử dụng bao nhiều lực lượng thì đều không thể công phá được, nói gì đến việc đả thương Tiêu Cát Hàn.

Ngoài ra Võ Sư còn có một kỹ năng nữa đó là dùng Nguyên lực cách không giết người.

Điều này khiến cho Trần Hạo đối với lợi thế về tốc độ cũng không còn. Dù tốc độ của hắn có nhanh hơn nữa thì có thể nhanh hơn Nguyên lực công kich từ xa sao.

Đây đơn thuần chính là chịu chết à.

“Một lần cuối cùng. Nếu như “Trường Sinh Quyết” không thể có tiến triển gì nữa thì ta sẽ chuyển qua tu luyện “Đạo Tạng Bí Yếu” bên trong Đạo gia công pháp kia à” Hít một hơi thật sâu Trần Hạo nói.

Tại Tiêu gia từng bước tu luyện trong thời gian hai tháng, lại tu luyện trong hai tháng nữa tại Ma Vân Sơn Mạch, tổng cộng là bốn tháng trôi qua rồi. Trong khoảng thời gian này hắn cũng không có vi phạm bất kỳ ý nguyện nào của Tiêu lão. Ngoại trừ “Trường Sinh Quyết ” ra hắn không tu luyện thêm bất kỳ công pháp nào khác. Trần Hạo cũng tinh tường các loại công pháp rất kị chuyện pha tạp vào với nhau. Nhưng Trần Hạo khó hiểu chính là, hắn dùng chưa đến hai tháng thời gian đã tu luyện “Trường Sinh Quyết ” tầng thứ nhất đến đại viên mãn. Tại trong đan điền ngưng tụ ra Nguyên lực viễn siêu hơn Tiêu lão tưởng tượng, giúp cho hắn tấn thăng lên Cửu phẩm Võ Đồ đỉnh phong.Vung quyền hay vận chuyển Nguyên lực đều có thể tán phát ra đạo đạo quang mang Nguyên lực màu trắng. Nhưng đến khi tu luyện tâm pháp tầng thứ hai của “Trường Sinh Quyết” thì hễ mỗi lần sau khi ngưng tụ ra được Nguyên lực bàng bạc xong liền đột nhiên biến mất mà không thể nào rõ được nguyên do. Khiến cho hắn đến hiện tại vẫn dừng lại ở Cửu cấp Võ Đồ đỉnh phong.

Mà từ giờ đến thời điểm đệ tử ngoại môn Tiêu gia quyết đấu lúc cuối năm chỉ còn có hai tháng thời gian. Mà ý nghĩa của hai tháng sau chính là quyết chiến sinh tử giữa Tiêu Cát Hàn và Trần Hạo. Không có Nguyên lực cường đại chống đỡ thì cho dù là thân thể Trần Hạo có cường đại đến mấy thì làm sao có thể chiến thắng được người đã bước vào hang ngũ Võ Sư như Tiêu Cát Hàn.

Đây chính là chỗ khiến cho Trần Hạo nhận áp lực nặng nề. Tuy hắn đánh giá thấp năng lực của Tiêu Cát Hàn nhưng nếu không phải do “Trường Sinh Quyết” gặp vấn đề thì cho dù là Tiêu Cát Hàn bước vào cảnh giới Võ Sư thì thế nào?

Trần Hạo không hề biết rằng ngay sau khi hắn nói một lần cuối cùng thử tu luyện “Trường Sinh Quyết ” thì ở chỗ sâu nhất trong đầu hắn liền xuất hiện một chấn động rất nhỏ không thể nào phát giác ra được.

Chậm rãi ngồi xuống xếp bằng tiếp tục bắt đầu tu luyện “Trường Sinh Quyết ” tầng thứ hai, rất nhanh hắn liền dứt bỏ hết tạp niệm tiến nhập vào trạng thái tu luyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.