Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 36: Chấn nhiếp, nhuyễn đản!



Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế

Ở trong thông đạo hẹp hòi đi xống thêm trăm trượng nữa thì tbỗng nhiên thông đạo lại mở rộng ra. Đi tiếp xuống nữa liền tới một động đá vôi to do thiên nhiên tạo nên.

"Mẹ nó, không ngờ lại lạnh thế này..." Tiêu Cát Sơn đi đến phía sau Trần Hạo, cảm nhận được sự rét lạnh đến tận xương không khỏi mắng thầm một câu. Quay lại phía sau nhìn Tiêu Cát Phi, khẽ nhíu mày nói: "Tiểu Phi, ngươi không nên cố gằng chống đỡ, nếu không có thể chết đó..."

"Ân" Tiêu Cát Phi nhẹ nhàng lên tiếng.

Tuy là như thế nhưng trong ánh mắt hắn vẫn kiên định như cũ tràn đầy lửa nóng không có một chút nào thay đổi. Trực giác của Trần Hạo mẫn tuệ cảm nhận được tuy rằng Tiêu Cát Phi trầm mặc ít nói nhưng bên trong thâm tâm của hắn lại tràn đầy sự quyết tâm.

"Cố gắng còn có thể được sao? Thật là không nghĩ tới, tiểu tử như ngươi lại có thể ẩn nhẫn. Võ Sư Nhất phẩm, cũng coi như không đơn giản đi. Đáng tiếc, chỉ cần có ta ở đây thì các ngươi cũng chỉ có thể làm kẻ cúp đuôi mà thôi. Không phải nói là cả hai các ngươi mới đúng. Hahaha..."

Làm Trần Họa không thể ngờ tới đó là Tiêu Cát Hàn ở tịt đằng trước lại xoay người lại, tràn đày khinh thường nói. Tiêu Cát Phi thì còn không tính nhưng đến cả hắn mà cũng nói đến. Nhìn bộ dạng của Tiêu Cát Hàn cần bao nhiêu sự ngang ngược càn quấy thì có bấy nhiêu ngang ngược càn quấy. Cuồng vọng hết mức!

Trắng trợn khiêu khích!

Sắc mặt Tiêu Cát Phi nháy mắt trở nên hết sức khó chịu, hai nắm tay năm chặt không buông. Thân thể cũng bắt đầu run rẩy theo sự lửa giận đang bốc lên trong lòng hắn. Ánh mắt cũng tràn đầy sự cừu hận cùng ủy khuất nhưng hắn lại không thể không nhẫn.

Thực lực chính là tất cả!

Hắn không phải là đối thủ của Tiêu Cát Hàn.

"Tiêu Cát Hàn ngươi bất quá mới chỉ là Võ Sư Ngũ phẩm thôi, ngươi sủa cái gì mà sủa? Nếu không phải năm đó ngươi tiểu nhân vô sỉ hạ độc thủ với Tiêu Cát Phi thì ngươi có thể đạt được cái danh hiệu đệ nhất thiên tài này sao? Còn nữa, lão tử năm nay cũng chỉ mới mười lăm tuổi mà thôi, giờ này năm sau cũng không hề kém ngươi bây giờ đâu.. Cho dù hai người chúng ta không bằng ngươi thì ngươi có thể so được với Tường Hạo sao? "

Tiêu Cát Sơn không hề sợ hãi phản kích lại nói: "Ngươi chỉ có một chút thủ đoạn như vậy mà muốn bầy ở trước mặt ta sao. Sợ sao? Muốn chọc giận bọn hắn nhân cơ hội này để động thủ sao? Có dũng khí thì hãy động tủ với lão tử này!"

"Thì ra là như vậy..."

Trần Hạo nghe được lời của Tiêu Cát Sơn liền hiểu được chuyện gì xảy ra với Tiêu Cát Phi, khẽ nhíu mày. Trong hai tròng mắt bắn ra hai đạo tinh quang, nói: "Cát Sơn sư huynh, Cát Phi sư huynh tại sao các ngươi lại cùng với một tên bỏ đi đấu võ mồm thế?"

"Ách..." Lời nói Trần Hạo vô cùng cuồng ngạo khiến cho Tiêu Cát Sơn cũng phải nhăn mày.

Tiêu Cát Sơn tuy bề ngoài to lớn nhưng tâm tư lại rất nhạy bén. Sở dĩ lúc nãy nói rõ ra chính là lo rằng Trần Hạo không nhịn được liền tức giận mà động thủ. Đối với Tiêu Cát Phi hắn cũng không không hề lo lắng. Dù sao, Tiêu Cát Phi nếu như không biết ẩn nhẫn thì trong hai năm qua có thể trở thành phế nhân rồi.

Nếu như tại đây động thủ, lấy Võ Sư Ngũ phẩm như Tiêu Cát Hàn cả ba người họ dù là liên thủ cũng không nắm chắc phần thắng. Tuy rằng Tiêu Cát Hàn không làm được gì mình nhưng Tiêu Cát Phi cùng Trần Hạo thì lại khác.

"Ngươi mắng ta là rác rưởi, ta xem ra ngươi là muốn chết? Ha ha ha..."

"Oanh..."

Quả nhiên không ngoài sự dự liệu của Tiêu Cát Sơn, Tiêu Cát Hàn bỗng dưng dừng bước quay người lại, theo bạch quang từ trên vách động xuất hiện, sắc mặt Tiêu Cát Hàn tràn ngâp sự âm trầm. Cùng lúc đó, quanh thân Tiêu Cát Hàn tràn ra Nguyên lực hùng hồn.

"Như thế nào? Ngươi không tin? Vậy thì hiện tại ta cho ngươi đi chầu trời!"

Bất ngờ Trần Hạo quay đầu lại, thanh âm như từ trong kẽ răng phát ra. Cùng với đó là một hơi thở lạnh lẽo từ trên người Trần Hạo phát ra. Hai tròng mắt tối đen kia như hai thanh lợi kiếm được tuốt ra khỏi vỏ vậy. Tại trong hang động tối om này phát ra lưỡng đạo tinh quang.

Khí thế!

Khí thế trước nay chưa từng có!

Tự tin, cuồng ngạo, khí thế coi trời đất như không!

Vốn Tiêu Cát Sơn định giữ Trần Hạo lại nhưng ở dưới khí thế của Trần Hạo kimg không được động tác liền dừng lại. Vẻ mặt hắn dại ra. Hắn đã kiến thức việc Trần Hạo bộc phát khí thế hai lần, nhưng hai lần trước hoàn toàn không thể so sánh được với bây giờ.

Thâm chí, là cả Tiêu Cát Hàn với Tiêu Cát Phi hay các đệ tử khác tại ngay khoảnh khắc này đều không cảm nhận được tu vi chênh lệch giữa Trần Hạo và Tiêu Cát Hàn. Bọn họ chỉ cảm nhận được Trần Hạo tất thắng.

Đây hoàn toàn không có lý do gì nhưng lại tin tưởng rằng hắn có thể thắng được Tiêu Cát Hàn.

Ngay khi hai người đối mặt các đệ tử liền liền lui hết về sau, khuôn mặt tràn đầy khiếp sợ.

Không ai có thể nghĩ rằng hai người có thể xảy ra xung đột vào lúc này.

"Ngươi..."

Nguyên vốn Tiêu Cát Hàn định ra tay nhưng lại bị khí thế của Trần Hạo làm cho khiếp sợ. Sắc mặt liền trở nên âm tình bất định, ngây người mấy giây mới hít một hơi thật sâu, nói:

"Ngươi muốn chết, sao có thể dễ dàng như vậy chứ. Ta sẽ trước mặt đông đảo mọi người đem tên tạp chủng ngươi bóp chết! Ngươi cứ chờ đó... Hừ!"

Thanh âm Tiêu Cát Hàn tràn đầy sự lạnh lẽo. Vừa nói xong thân hình liền nhoáng lên, không hề dừng lại hướng tới khu vực trung tâm Nguyên Linh Động tiến tới.

Mà cùng với đó hơi thở lạnh lẽo trên người Trần Hạo cũng dần dân thu liễm lại. Đem dục vọng muốn chiến đầu kia mạnh mẽ áp chế xuống...

Nhìn thấy đám người Tiêu Cát Sơn dùng ánh mắt khác lạ nhìn về phía mình, Trần Hạo cũng cảm thấy bất đắc dĩ, nội tâm của hắn cho hắn biết rằng bây giờ hắn không phải là đối thủ của Tiêu Cát Hàn. Lúc nãy khi mà Tiêu Cát Hàn dùng lời nói cố ý chọc tức, nhưng hắn thì tuyệt đối không hề có chút tức giận nào. Nhưng hắn vẫn chọn đối chọi gay gắt, vì hắn hiểu với loại tính cách của Tiêu Cát Hàn lần này đi Nguyên Linh Động nhất định hắn sẽ tìm mọi cách để ra tay.

Đã như thế thì ẩn nhẫn cùng với nhún nhường thì có tác dụng gì chứ?

Không bằng thống khoái đánh một trận có gì phải sợ?

Nhưng Trần Hạo tuyệt đối không ngờ rằng tên Tiêu Cát Hàn này lại không có dũng khí như thế chưa gì đã bị hắn dùng khí thế dọa chạy rồi.

Mặc dù nói thế nhưng Trần Hạo lại không biết rằng cái loại khí thế vừa nãy của hắn kinh người đến như thế nào. Nên dù Tiêu Cát Hàn không có dũng khí ứng chiến cũng không có bị mọi người khinh bỉ.

Ngược lại là bọn họ cũng phải bỏ đi không dám chiến đấu.

"Sư huynh, chúng ta cũng phải nhanh chóng đi vào tu luyện đi thôi" Trần Hạo đã lại khôi phục lại bộ dáng bình tĩnh như cũ giống như không có chuyện gì xảy ra vậy, hướng về phía Tiêu Cát Sơn cùng Tiêu Cát Phi nói.

"Được... Tường Hạo, ta tin tưởng ngươi sẽ chiến thắng được cái đồ rác rưởi kia "

"Ta cũng muốn tự tay làm thịt hắn...Đáng tiếc, chỉ sợ ngươi sẽ người đầu tiên làm thịt hắn rồi" Ánh mắt của Tiêu Cát Phi dừng lại ở trên người Trần Hạo, trong ánh mắt mang theo từng tia cảm xúc phức tạp, thấp giọng nói: "Nếu ngươi thành công thì ta nợ ngươi một món nhân tình, còn nếu ngươi thất bại sẽ có một ngày ta bao thù cho ngươi..."

"Haha, Cát Phi sư huynh ta sẽ cho ngươi một phần vậy, cùng nhau cho hắn trả lại gấp đôi..." Trần Hạo cười khẽ, hai tròng mắt hiện lên sự kiên định: "Chúng ta cũng nên nhanh chóng bắt đầu thôi"

Trần Hạo bằng vào cảm giác mẫn tuệ, cảm ứng được chung quanh Nguyên lực nồng hậu cùng với hơi thở lạnh lẽo xung quanh, cùng Tiêu Cát Sơn và Tiêu Cát Phi nhanh chóng hướng tới bên trong chỗ sâu nhất tiến tới.

Theo bọn họ tiến vào càng sâu Nguyên lực càng nồng đậm hơn, cùng với đó khí hàn băng cũng càng lạnh thấu xương hơn.

Đáng tiếc, Trần Hạo thất vọng khi không khám phá ra được điều gì bất thường nào ở đây cả.

"Thiên địa Nguyên lực trong Nguyên Linh Động không ngờ lại hùng hậu như vậy, thế nhưng lại không thể nào cảm ứng được Linh Dược gì hết. Có lẽ ở đây quá nhiều khí hàn băng nên không có bất cứ sinh cơ nào tồn tại được cả". Trong lòng Trần Hạo có chút tiếc hận nói.

Trong bốn tháng ở Ma Vân Sơn Mạch, Trần Hạo sở dĩ có thể đủ để bước vào Võ Sư Nhất phẩm cũng khẳng định siêu việt hơn người thường gấp bội rồi, cũng điên cuồng tu luyện hơn người khác cả trăm lần rồi cùng với tư chất của chính bản thân cũng không hề kém.

Nhưng chỉ có như thế thì làm sao lại có được thực lưc kinh người như bây giờ.

Trong thời gian bốn tháng hắn từ Võ Đồ Cửu phầm lên Võ Sư Nhất phẩm, đây là vượt qua ba đại cảnh giới cùng mười chín phẩm cấp mới có thể có thực lực như vậy. Đây là cái ý niệm gì cơ chứ?

Thời gian bốn tháng, Trần Hạo không những chỉ săn giết dã thú không mà lấy được một ít Linh Dược Nhất phẩm, Nhị phẩm. Lần cuối cùng lại lấy một gốc cây Linh Dược Tứ phẩm ở chỗ của Ma Tượng Chu Cáp. Đối với người khác đây chính là một chuyện không thể nào ngờ tới, chỉ cần được xưng là Linh Dược cho dù là Linh Dược Nhất phẩm đều là vô cùng hiếm có. Có thể trong thời gian lịch lãm mà hắn có thể đạt được số lượng Linh Dược như vậy đã có thể vượt qua được một đoàn hái thuốc chuyên nghiệp gồm trăm người rồi.

Trần Hạo cũng không hiểu tại sao mình đối với Linh Dược lại mẫn cảm như vậy. Trong phạm vi trăm trượng hắn đi qua thì chỉ cần là có Linh Dược hắn liền có thể cảm ứng được.

"Tới rồi, chính là chỗ này!"

Ba người liền nhìn thấy đám người Tiêu Cát Hàn cũng đám đệ tử khác đều đã tự chiếm cho mình một chỗ đang ngồi xếp bằng ở phía trước. Trên đỉnh đầu mỗi người đều có một dòng thác nước Nguyên lực như ẩn như hiện. Tiêu Cát Sơn dùng bước nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.