Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 37: Võ Sư Nhị phẩm!



Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế

Thật thần kỳ..”

Nét hưng phấn lóe lên trong mắt Trần Hạo, hắn chăm chú nhìn lên nguyên lực gần như thực chất trên đỉnh đầu, nói thầm ở trong lòng.

“Tường Hạo, Tiểu Phi, chúng ta cách nhau ra một đoạn rồi tiến vào. Nguyên lực cùng khí Băng hàn sẽ ùa trên người chúng ta sau khi đến khu vực trung tâm, mà khi năng lực thừa nhận của các ngươi đến cực hạn thì nhanh chóng đi ra khu vực trung tâm, đừng gắng gượng, nhớ đó!” Tiêu Cát Sơn lần nữa nhấn mạnh.

“Uh”. Trần Hạo cùng Tiêu Cát Phi gật đầu, sau đó ba người tách nhau ra, theo thứ tự tiến vào khu trung tâm Nguyên Linh Động.

“Tê, tê, tê…”

Trong chớp mắt khi ba người bước vào khu trung tâm, Thiên Địa Nguyên lực đậm đặc cùng khí Hàn băng lao đến như có sinh mệnh, tụ tập trên đỉnh đầu ba người rồi áp xuống.

Cơ thể cả ba bị đông cứng trong nháy mắt, không hề do dự, ba người nhanh chóng khoanh chân bắt dầu tu luyện.

“ Tê, tê…”

Trần Hạo thúc động tầng thứ tư của Trường Sinh Quyết vừa đột phá gần đây, phun ra nuốt vào Thiên Địa Nguyên lực hùng hậu, men theo tâm pháp tầng thứ tư tuần hoàn trong kinh mạch, chuyển đổi từng tia thành nguyên lực của bản thân.

“Chẳng trách cả Tổng giáo đầu lẫn Cát Sơn sư huynh đều bảo ta muốn nắm bắt cơ hội này..”

Mới tu luyện được một lát, Trần Hạo kinh ngạc phát hiện khi nguyên lực tràn vào kinh mạch vận chuyển một vòng thì hắn rõ ràng cảm giác đươc nguyên lực của bản thân hùng hậu thêm một ít.

Cùng với đó, Trần Hạo cũng hiểu ra tại sao tu luyện giả không kiên trì được thời gian dài ở trong động.

Khí Băng hàn đó khi xâm nhập vào cơ thể, dù là Trần Hạo cũng cảm thấy rét lạnh tận xương, mỗi một tế bào giống như bị đông cứng. Mà khí hàn băng xâm nhập vào cơ thể lại ngày càng tăng lên theo thời gian.

Trần Hạo biết rõ, khi da thịt hắn không chống chịu được với khí Hàn băng này nữa thì chắc chắn hắn sẽ phải phân phối tâm thần ra thành hai, một nửa dùng nguyên khí chống đỡ với khí Hàn băng, nửa còn lại thì tu luyện. Khi không thể nào chống đỡ được nửa thì cùng là thời điểm hắn nên rời khỏi Nguyên Linh Động.

Tiểu Đỉnh đã nói rất rõ ràng những vấn đề này trước khi tiến vào trong động.

Thời gian từng phút trôi, trong Nguyên Linh Động tràn đầy tĩnh mịch, chỉ có mười cái bóng người đang bàn tọa ở trong khu vực trung tâm, tranh thủ từng phút, từng giây mà tu luyện.

Trong chớp mắt, hai ngày đã trôi qua.

Trên đỉnh Thiên Lộ Sơn, đám người Tiêu Đỉnh ngồi xép bằng trên đài cao.

Đồng dạng tại trên Diễn Võ Trường to lớn, khi bắt đầu đến ngày thứ ba đã có một ít đệ tử Tiêu gia lục đục kéo nhau chạy tới xem náo nhiệt dồn dập nghị luận, suy đoán xem ai sẽ là người đi ra sau cùng.

Không ngoài dự đoán, Võ Sư Ngũ phẩm Tiêu Cát Hàn là người được nhắc đến nhiều nhất. Trần Hạo rốt cuộc chỉ là Võ Sư Nhất phẩm, mặc dù thiên phú của hắn còn mạnh hơn cả Tiêu Cát Hàn nhưng khác biệt về cảnh giới của hai người là quá lớn.

“Tê, tê…”

Đám người Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn đã kiên trì tu luyện trong Nguyên Linh Động được hai ngày, nhục thân sớm đã không chống đỡ được hàn băng chi khí, một nửa bọn họ lúc này đang vô cùng thống khổ chịu đựng khí Hàn băng xâm lấn, nửa kia thì đang kiên trì tu luyên. Bỗng nhiên trong lúc này có một trận ba động đầy kịch liệt từ một phương hướng nào đó truyền đến, đồng thời nguyên lực cùng khí Băng hàn bao quanh người bọn họ đều phảng phất bị rút đi một bộ phận

Nhóm người Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn ngay lập tức kinh ngạc mở mắt nhìn đến phương hướng truyền ra ba động.

Trần Hạo!

Trần Hạo lại là người tạo ra ba động đó, điều này thật khiến bọn họ chấn kinh

Trần Hạo lúc này như kẻ không sợ chết, hắn đang điên cuồng thôn phệ Thiên Địa Nguyên lực xung quanh. Đáng kinh ngạc hơn nữa là thân thể của hắn, khuôn mặt, cổ, hai tay… tất cả giống như đều ngưng tụ thành khối băng, tỏa ra ánh sáng rực rỡ!

Tiêu Cát Hàn, Tiêu Cát Sơn cùng đám người trừng thật to hai mắt, như không tin tưởng điều mà mình nhìn thấy!

Sao có thể như thế được?

Khí Băng hàn trong cơ thể của Trần Hạo đã dày đặc đến mức cực điểm, đáng lẽ ra hắn đã bị đông thành người băng mới đúng. Nhưng từ sự ba động kịch liệt của nguyên khí cùng sự điên cuống thôn phệ của hắn lại khiến mọi người thấy rõ ràng rằng Trần Hạo đang thanh tỉnh và đang tiến hành tu luyện.

“Phá!”

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thanh âm trần thấp của Trần Hạo vang lên, đồng thời trên người hắn phát ra một cổ nguyên lực ba động mạnh mẽ.

“Rắc”

Từ trên người Trần Hạo phát ra âm thanh nhỏ bé như khối băng vỡ ra, cùng lúc đó quanh thân thể hắn có một đạo hộ thể cương khí màu hồng nhạt đang hình thành đầy chậm rãi, màu hồng của cương khí cũng ngày càng thêm đậm và dừng hẳn lại sau vài nhịp hô hấp.

Hộ thể cương khí màu hồng phát ra một cổ uy áp hùng hồn, to lớn.

Võ Sư Nhị phẩm!

Không thể nghi ngờ gì, Trần Hạo đã bước vào cảnh giới Võ Sư Nhị phẩm

“Lợi hại!”

Tiêu Cát Sơn thì thào nói một cách đầy kinh ngạc.

Ánh mắt đám người Tiêu Cát Phi, Tiêu Thế Thanh trở nên nóng rực.

Trần Hạo đột phá Võ Sư Nhị phẩm không ngờ lại đơn giản như thế!

Đây là loại thiên phú gì?

Cả ngộ tính nữa?

Phải biết rằng, từ khi Trần Hạo tấn thăng làm Võ Sư Nhất phẩm đến nay cũng chỉ có ba ngày mà thôi.

Trần Hạo giống như không biết được sự kinh hãi của mọi người, sau khi đột phá đến Võ Sư Nhị phẩm, cương khí hộ thể nhập thẳng vào trong đan điền, hắn nhanh chóng nhập đinh lại rồi tiến vào trạng thái tu luyện.

Tiêu Cát Hàn cắn răng kèn kẹt cưỡng chế kinh hãi trong long. Hơn nửa năm nay hắn đột phá từ Võ Sĩ Thất phẩm lên đến Võ Sư Ngũ phẩm… thiên phú như thế cho dù là khi nhìn thấy Trần Hạo đột phá đến Võ Sư Nhất phẩm thì hắn vẫn cho rằng thiên phú của mình không kém Trần Hạo. Rốt cuộc, bức tường ngăn trở sau khi bước vào cảnh giới Võ Sư mới là thời gian để khảo nghiệm ngộ tính. Nhưng hiện tại, Tiêu Cát Hàn không thể không thừa nhận, thiên phú, ngộ tinh của Trần Hạo đã vượt xa hắn!

“Ta tuyệt đối sẽ không thua hắn, tuyệt đối không!” Tiêu Cát Hàn gào thét điên cuồng ở trong lòng, tâm thần trong nháy mắt trở nên trống rỗng rồi triệt để tiến hành tu luyện.

Không thể không nói, thiên phú tu luyện của Tiêu Cát Hàn cũng rất kinh người, chỉ trong nháy mắt có thể gạt bỏ hết tạp niệm, nếu là người bình thường chắc chắn rất khó làm được.

Đám người Tiêu Cát Sơn thấy vậy cũng không chịu thua, cắn răng tu luyện tiếp.

Nhưng bọn họ không phải là Trần Hạo, mặc dù liều mạng, không chịu thua nhưng vấn đến giới hạn cuối mà bọn họ có thể chịu đựng được.

Sau gần hai canh giờ, hai người đệ tử chữ ‘Thế’ không chống chịu được khí Hàn băng xâm nhập, mang theo cơ thể bị đông cứng cất bước gian nan đi ra khu vực trung tâm.

Trong nháy mắt khi bước ra khỏi khu vực trung tâm, hai người bị một cỗ lực lượng huyền ảo, khủng bố, không thể kháng cự bao bọc lại rồi đẩy ra hưóng cửa vào Nguyên Linh Động.

Ngày thứ ba, Tiêu Thế Thanh xuất động.

Ngày thứ tư, ba tên đệ tử Võ Sư Tam phẩm chữ ‘Thế’ cùng Tiêu Cát Sơn theo nhau trước sau xuất động.

Mười đệ tử, chỉ còn lại Tiêu Cát Hàn, Trần Hạo cùng Tiêu Cát Phi

Việc Tiêu Cát Hàn cùng Trần Hạo còn trụ lại đươc đều nằm trong dự tính của mọi người. Thế nhưng Tiêu Cát Phi vẫn trụ lại được khiến cho mọi người đều cảm thấy ngoài ý muốn, điều này cũng gây nên náo động không nhỏ.

Theo thời gian trôi qua, đỉnh Thiên Lộ Sơn, Diễn Võ Trường, số người đến càng lúc càng tăng. Không hề nghi ngờ, thời gian càng trôi về sau mọi người lại càng chăm chú, càng hiếu kỳ hơn.

Đến ngày thứ năm, đám người đông đúc đã vây quanh Diễn Võ Trường, Tiêu Cát Sơn cùng mấy tên đệ tử đi ra sớm đều ngồi xếp bằng trên đài cao, quan sát biến hóa của cửa vào Nguyên Linh Động, những người khác thì không sao, nhưng lông máy của Tiêu Cát Sơn thì nhíu lại, khuôn mặt hiện lên một chút lo lắng

Người khác không biết, nhưng hắn là kẻ hiểu rõ nhất Tiêu Cát Phi lại rất rõ ràng. Tiêu Cát Phi cầm cự được đến giờ hoàn toàn là do chấp niệm ở trong lòng. Mặc dù hắn đã hai lần nhắc nhở nhưng vẫn không ngăn cản được sự điên cuồng của Tiêu Cát Phi.

“Năm ngày rưỡi, Cát Hàn cùng Tường Hạo chịu được còn ở trong dự tính, nhưng không ngờ Tiêu Cát Phi cũng kiên trì lâu như vậy, thật đáng ngạc nhiên a..”

Khuôn mặt Tiêu Đỉnh đầy vẻ an vui, nhẹ giọng nói.

“Năm đầu tiên gia nhập Tiêu Gia, Tiêu Cát Phi đã là thiên tài trong đám đệ tử chữ ‘Cát’. Đáng tiếc lại bị Tiêu Cát Hàn làm trọng thương kinh mạch, tu vi tròn một năm không hề tiến thêm. A…, Tiêu Tường Hạo thiên phú lại càng cao, sợ rằng kết cục càng thê thảm hơn Tiêu Cát Phi..” Nhị trưởng lão Tiêu Cương, là phụ thân của Tiêu Cát Sơn bỗng nhiên nhìn về phía lục trưởng lão, như có ám chỉ nói.

Nếu không có phụ tử hai người trợ giúp Tiêu Cát Phi đã không thể có được như ngày hôm nay. Chuyện đã qua, hắn cũng không muốn nhắc lại, nhưng hiện tại có Tiêu Đỉnh khơi ra, lại thêm vào chuyện của Tường Hạo và Tiêu Cát Hàn đã khiến hắn nhịn không được nói ra.

“Tiêu Cương! Ngươi có ý gì?” Lục trưởng lão nói đầy bất mãn.

“Trong lòng ngươi biết rõ ràng mà, cần gì phải hỏi ta!”

“Ngươi…”

“Được rồi!” Tiêu Đỉnh khoát tay, ngăn lại hai người đang định gây chuyện, trầm giọng nói: “Chuyện đã qua, tranh luận làm gì! Chỉ cần không vi phạm gia quy Tiêu gia, ta đều nhắm mắt cho qua! Võ giả muốn trưởng thành phải trải qua biết bao chông gai cùng đau khổ, đây là nguyên nhân mà Tiêu gia chúng ta không ngăn cấm các đệ tử khiêu chiến, tranh đấu với nhau. Nghịch cảnh mới là yếu tố quan trọng nhất rèn giũa tâm tính người luyện võ! Hiện tại Tiêu Cát Phi không phải càng tốt hơn trước sao? Chỉ là…”

Nói đến đây, Tiêu Đỉnh hơi dừng lại, nhìn về Lục trưởng lão, nói: “Mọi việc đều phải có chừng mực… Đúng không Lục trưởng lão?”

Tiêu Đỉnh tuy nhiên không nói rõ nhưng ai cũng hiểu rõ là đang cảnh cáo hắn.

Khuôn mặt già của Tiêu Bác nghẹn đến đỏ bừng, nhưng nhìn vào ánh mắt thong dong, bình tĩnh của Tiêu Đỉnh, hắn chỉ phải đem bất mãn trong lòng nén xuống: “Gia chủ nói đúng!”

“Vậy là đươc…Ân?” Tiêu Đỉnh chưa dứt lời, lạp tức thần tình hơi biến: “Có người đi ra”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.