Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 4: Báo danh và Người cuối cùng (2)



Dịch giả: HoaHoa
Biên: Linh Đế

Tuy là thế, nhưng tên Tiêu gia đệ tử dẫn đường, vẫn không có dừng lại mà là như cũ dẫn Trần Hạo đi thẳng vào sâu bên trong.Tuy rằng khó hiểu, nhưng Trần Hạo vẫn không có hỏi mà tiếp tục đi theo sau, tên Tiêu gia đệ tử kia đi thẳng vào trong. Qua vài lần rẽ, trong mắt Trần Hạo lại xuất hiện một loạt phòng nhỏ. Nhưng so sánh với vừa rồi nhìn thấy ngoài đại viện thì rõ rang nhỏ hơn rất nhiều, hơn nữa còn thập phần cũ nát, trụi lủi, không có hàng rào trúc, gần nhất một gian càng là khoa trương, trên tường đều lộ ra lỗ thủng, nóc nhà tựa hồ cũng xơ xác không còn ra hình thù gì.

Tại lúc Trần Hạo còn đang nghi hoặc, tên Tiêu gia đệ tử đã mang theo hắn đi tới phòng ngay phía trước, bất ngờ quay lại nói với Trần Hạo:

“Tiểu tử, căn nhà rách nát gần nhất kia chính là nơi ở mới của ngươi đó.”

Qua một hồi ngạc nhiên Trần Hạo vẫn cảm thấy khó hiểu, tuy nhiên khó hiểu thì khó hiểu nhưng hắn vẫn không nói gì. Khom người với tên Tiêu gia đệ tử kia nói một tiếng "Cảm ơn ".Tên Tiêu gia đệ tử hừ lạnh một tiếng, quay người đi luôn.

“Hừ, nghèo kiết xác, đắc tội Cát Hàn sư huynh,về sau sẽ có người thu thập ngươi, từ đệ nhất biến thành đếm ngược thứ nhất, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi...”

Tên Tiêu gia đệ tử quay người rời đi hắn nói rất nhẹ dường như là lầm bầm tự nói tuy vậy nhưng vẫn bị Trần Hạo nghe được.

Trong nháy mắt khi nghe thấy, khuôn mặt của Trần Hạo chuyển biến từ mê mang, ngạc nhiên thành phẫn nộ mãnh liệt.

Tên đệ tử kia nghĩ rằng Trần Hạo không nghe thấy, bởi vì thanh âm của hắn chính xác là rất nhỏ rất nhỏ, thế nhưng hắn lại không biết, Trần Hạo khác hẳn với thường nhân, thính lực của hắn hơn người thường rất nhiều, thị lực của hắn thì càng là kinh người, trong đêm tối có thể rõ ràng chứng kiến tại phía xa 10m có con muỗi.

“Tiêu Cát Hàn? Hắn là ai?”

Cố gắng đè nén lửa giận trong long, Trần Hạo hướng ngôi nhà cũ nát kia đi tới.

Trách không được chính mình không có cái chìa khóa, phòng xác xơ thế này thì cần gì đến khóa nữa.

Chỉ là hắn không biết, vì cái gì chính mình mới vừa tiến vào Tiêu gia, liền đắc tội cái tên Tiêu Cát Hàn kia? Hắn còn không biết người này là ai.

"Ồ?" Ngay thời điểm Trần Hào chuẩn bị bước vào phòng, tại ngay gian phòng bên cạnh khá hơn một chút, đi ra một tiểu nữ hài bằng tuổi Trần Hạo, tựa hồ nhận thức Trần Hạo, có chút kinh ngạc khi nhìn thấy Trần Hạo.

“Ta biết ngươi, kỳ quái... Ngươi như thế nào sẽ ở nơi này? Đây là chỗ ở dành cho người cuối cùng à. Hình như ngươi là người thứ nhất thông qua Tiêu gia khảo thí a?”

Nữ hài xem rất linh cơ, một đôi mắt sâu sắc, tràn ngập mê hoặc, tựa hồ nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì Trần Hạo sẽ được an bài ở chỗ này.

“Người cuối cùng?”

“Ân, chẳng lẽ ngươi không biết sao? Người ngụ ở chỗ này đều là những kẻ có thành tích khảo sát cuối cùng.”

“Thành tích khảo sát càng tốt, ở phòng ở càng tốt. Thời điểm người vừa tới thấy dãy nhà đánh số không? Cái dãy số đều là theo thứ tự khảo thí mà đánh đó. Ta... Ta là miễn cưỡng thông qua khảo thí đấy. Đây là cho mình người cuối cùng đây này... Không nghĩ tới... Thế nhưng không có lẽ như vậy ah. Ngươi hẳn là đệ nhất danh tài? Kỳ quái, thật là kỳ quái... Ah, ta gọi Lý Hiểu Linh... Ah, không, ta hiện tại có lẽ gọi Tiêu Tường Linh, ngươi tên là gì?”

Nữ hài bô bô nói một tràng, nữ hài biết Trần Hạo, nhưng cũng chỉ là biết rõ cái thân vải thô áo gai, về phần danh tự nhưng lại không biết.

Thông qua lời nói của nữ hài, Trần Hạo hiểu rõ một điều chính là thành tích khảo sát càng tốt ở càng tốt.

Chính mình được an bài ở chỗ này, ý nghĩa thành tích khảo sát chính mình là đếm ngược đệ nhất. Mình rõ ràng là người đầu tiên thông qua khảo thí, như thế nào giờ trở thành đếm ngược đệ nhất?

Trần Hạo kìm không được trong đàu hiện lên một cái tên - Tiêu Cát Hàn!

Bất quá, Trần Hạo cũng nghe loáng thoáng được them một điều đó là tiến vào Tiêu gia danh tự đêu phải thay đổi.

“Ta gọi Trần Hạo.”

“Trần Hạo? Tiêu Tường Hạo, không êm tai bằng Trần Hạo.”

“Chúng ta phải đổi danh tự sao? Ta đối với quy củ của Tiêu gia không có hiểu nhiều.” Trần Hạo nói.

“Hì hì... Quy củ Tiêu gia ta cũng biết một ít đấy! Ta cho ngươi biết.”

Nữ hài mỉm cười đắc ý, thập phần đáng yêu, nói:

“Trở thành Tiêu gia đệ tử, sẽ được Tiêu gia ban thưởng họ Tiêu. Tiêu gia đệ tử lại chia làm nội môn đệ tử cùng ngoại môn đệ tử, như chúng ta là ngoại môn đệ tử. Đây cũng là quy củ 24 năm trước mới bắt đầu có. Ngoại môn đệ tử ngoại trừ sửa họ Tiêu bên ngoài, còn có chữ viết bối phận, ‘Thiên Thu Vạn Đại, Vĩnh Thế Cát Tường’, là ngoại môn đệ tử theo một đời đến bát đại đệ tử chữ lót, chúng ta là bát đại đệ tử, cho nên, tên của chúng ta…”

Nói đến chỗ này, nàng dừng lại một lát, sau đó lại tiếp tục: “Sẽ có hai chữ cố định là ‘Tiêu Tường’ mà ta nguyên lai tên là Lý Hiểu Linh, cho nên, ta gọi Tiêu Tường Linh á! Không thích cũng không có biện pháp, đây là quy củ Tiêu gia, trừ phi...”

“Trừ phi cái gì?

“Trừ phi trở thành Tiêu gia khách khanh, mới có thể khôi phục tên thật.”

Tại thời điểm nữ hài nói đến hai chữ “khách khanh” trong ánh mắt tràn đầy ước mơ cùng tôn kính.

“Khách khanh? Đó là cái gì?”

Trần Hạo tràn đầy nghi hoặc hỏi.

Tiêu Tường Linh một hồi im lặng, xem ra kẻ trước mặt này không biết gì về Tiêu gia. Khá tốt, đây là một trong những sở thích của nàng, đó là được vì người khác giải đáp nghi vấn, giải thích nghi hoặc. Nàng kiên nhẫn giải thích:

“Tiêu gia khách khanh, là tồn tại gần với Tiêu gia gia chủ, chỉ có đạt tới Cửu phẩm Võ Hoàng tuyệt đỉnh cao thủ, mới có thể trở thành Tiêu gia khách khanh. Đến lúc đó mới không bị hạn chế, có thể khôi phục lại tính dnah của chính bản thân mình. Bất quá điều này quá khó khăn, ta chỉ muốn trở thành nội môn đệ tử là được rồi. Nội môn đệ tử, không thể sửa họ, nhưng danh tự nhưng cũng có thể tùy ý sửa, không cần dựa theo ngoại môn chữ lót. Hiểu chưa?"

“Đã minh bạch.”

Tiêu gia khách khanh sao? Vô luận có nhiều gian khó thế nào, Trần Hạo ta nhất định trở thành Tiêu gia khách khanh, khôi phục tên thật!

“Còn có vấn đề gì sao? Ta Tiểu Linh Nhi không gì không biết... Hì hì.” Tiêu Tường Linh rất đắc ý chính mình có cơ hội biểu hiện, nàng rất ưa thích loại cảm giác này.

“Ngươi, biết rõ Tiêu Cát Hàn sao?”

Nhìn Tiểu Linh Nhi trương mặt ra cái gì cũng biết, Trần Hạo hỏi nghi vấn trong lòng.

“Tiêu Cát Hàn?”

Tiểu Linh Nhi hơi kinh hãi, trong ánh mắt dần hiện ra một tia hâm mộ, nói:

“Ta đương nhiên biết rõ, một trong số đệ nhất Tiêu gia ngoại môn đệ thất đại đệ tử, thất đại đệ tử có hi vọng về sau trở thành thiên tài nội môn đệ tử nhân vật. Chỉ là, ta chỉ là biết rõ hắn, cũng chưa thấy qua chân nhân. Chẳng lẽ ngươi nhận thức hắn?

“Không biết!”

Nhìn Tiểu Linh Nhi vẻ mặt hâm mộ, Trần Hạo vốn là cưỡng chế lửa giận, lập tức lần nữa bốc lên, nắm chặt hai tay lại, lạnh giọng nói. Nói xong, không có để ý tới Tiểu Linh Nhi kinh ngạc, liền trực tiếp đi về hướng căn phòng cũ nát.

...

Đẩy ra một cước kia liền có thể đạp bay phá cửa, Trần Hạo đi vào nơi ở thuộc về mình. May mà, trong phòng coi như sạch sẽ, tuy nhiên trên tường có không ít lỗ thủng, nóc nhà cũng có mấy cái cái sổ nhỏ, nhưng so với khu nghèo hắn song trước đây thì tốt hơn nhiều, quả thực tựu "Tứ phía thông gió, năm mặt lấy ánh sáng ". Hơn nữa cũng không có ẩm ướt.

Một chiếc giường gỗ đơn giản, trên giường cũng có đệm chăn. Góc phòng bày biện một vài đồ vật cá nhân Căn phòng chỉ đơn giản có thế.

Đơn giản xếp lại đệm chăn,trong ao cách chỗ ở trăm mét múc mấy thùng nước. Trần Hạo cởi bỏ bộ quần áo vải thô gấp lại chỉnh tề, bỏ vào góc giường. Lau qua thân thể, đổi lại bộ quần áo và trang sức Tiêu gia cung cấp.Từ trong tới ngoài đều là màu ngà sữa, nhu hòa, mặc lên người cảm giác thật thoải mái, ngực trái thêu lên một chữ "Tiêu" màu đen. Bên dưới chữ Tiêu có them hang chữ "Cửu Cửu"

Hắn là người cuối cùng, nói cách khác, năm nay tuyển nhận Tiêu gia đệ tử tổng cộng 99 người

Người dựa vào ăn mặc mã dựa vào yên. Trần Hạo thay đổi bộ quần áo này, cả người lập tức lộ ra tinh thần rất nhiều, rốt cuộc nhìn không ra một tia tiểu tử nghèo kiếp xác nữa. Vốn là thanh tú, tràn ngập linh tính giơ càng thêm phần tuấn mỹ.

Lục tục đến lúc chạng vạng tối, chạy đến báo danh đệ tử Tiêu gia toàn bộ đều đến đông đủ, được an bài phụ cận phòng Trần Hạo cũng là một thành viên đến sau. Tổng cộng có mười gian phòng cuối, để cho Trần Hạo không nghĩ đến là, trừ mình ra vậy mà toàn bộ đều là nữ sinh, chính mình trở thành nam nhân duy nhất. Hơn nữa còn là người cuối cùng.

Dựa vào cái gì chính mình là người đầu tiên thông qua khảo thí, ngược lại trở thành người cuối cùng?

Tại thời điểm Tiêu gai sơ thí, căn bản không có đề cập đến việc phải đi học đường, vì sao chính mình trở thành Tiêu gia đệ tử ngược lại liên quan đến?

Tiêu Cát Hàn!

Hết thảy đều là do cái tên Tiêu Cát Hàn!

...

“Tất cả thành viên mới nghe lệnh, một phút đồng hồ sau, Tiêu gia Diễn Võ Trường tập hợp, không được muộn.”

Ngay tại Tiểu Linh Nhi cùng tám cái nữ hài líu ríu nói không ngừng, tại thời điểm Trần Hạo một người trong phòng nhìn xem cái mà hắn nhận thức con số trong đó ngay cả một chữ cũng không biết. Một thanh âm uy nghiêm truyền vào trong tai mọi người, thanh âm không lớn, nhưng lại như là tại vang lên bên tai. Trần Hạo vội vàng đi ra khỏi phòng, đi theo bọn người Tiểu Linh Nhi bước nhanh đi ra ngoài.

“Trần Hạo... Ngươi vừa rồi làm sao vậy?”

Tiểu Linh Nhi chứng kiến Trần Hạo, nhịn không được hỏi.

“Không có gì. Không có ý tứ... Đi nhanh đi.”

Trần Hạo di chuyển mở lời nói.

...

Diễn Võ Trường, trên đài cao. Một thân hắc y Tiêu Quan đứng chắp tay, ánh mắt sắc bén nhìn chăm chú lên thành viên mới, trong nội tâm có chút thoả mãn, bởi vì, năm nay trúng tuyển đệ tử chỉnh thể trình độ muốn vượt qua bất luận những l ần trước, hơn nữa còn có mấy thiếu niên xuất sắc, nhất là thiếu niên tên là Trần Hạo, càng làm cho Tiêu Quan khiếp sợ cùng cao hứng.

Ánh mắt của hắn quét mắt khắp đám người, tựa hồ đang tìm kiếm cái gì, chỉ là lại thủy chung không có xuất hiện.Taih thời điểm số 1 xuất hiện lông mày hắn có chút nhíu, chuyện gì xảy ra?

Số 1 hẳn là nam hài quần áo vải gai thô mới đúng, chẳng lẽ... Hắn không có tới báo danh sao?

Trong nội tâm Tiêu bay lên một tia nghi hoặc, quay đầu nhìn lại lão giả ngồi phía sau.

Lão giả này đúng là phụ trách tiếp đãi mới đệ tử tên lão giả kia, Tiêu gia Lục trưởng lão, Tiêu Bác, gần với địa vị Tiêu gia khách khanh, nhưng so với Tiêu gia khách khanh không trọng yếu hơn.

Bởi vì, khách khanh ý nghĩa tự do, đối với Tiêu gia chỉ là một loại hình thức bên trên cùng đạo đức bên trên ước thúc, vui vẻ liền làm, không vui có thể vỗ vỗ bờ mông rời đi. Mà trưởng lão thì là thật sự là người Tiêu gia.

Cái nào nặng cái nào nhẹ, tự nhiên xem xét liền biết!

Tiêu Quan, chỉ là Tiêu gia tổng huấn luyện viên ngoại môn đệ tử, chênh lệch nhau một cấp, do hắn trực tiếp chưởng quản.

"Lục trưởng lão, đệ nhất danh như thế nào không đúng?" Tiêu Quan quay người hỏi.

“Không đúng cái gì? Ý ngươi là Trần Hạo sao?” Lông mi Tiêu Bác chau lại, lạnh giọng nói.

“Phải, thiên phú của hắn cực cao, chỉ bằng vào lực lượng thân thể, liền có thể phá vỡ kỷ lục của cửa khảo thí đầu tiên, hơn nữa, hắn có chấp niệm mà hài tử bình thường không có, hắn không phải đệ nhất thì là ai nữa!”

“Đệ nhất? hắn chưa từng đi học, một chữ bẻ đôi không biết, làm sao mà xứng với danh đệ nhất? Hừ! nếu không phải xem trọng thiên phú của hắn thì ta đã xóa tên hắn rồi! ta thấy là đệ nhất đếm ngược thì đúng hơn!”

“Ta cho hắn ba tháng, nếu hắn có thể nhớ được tất cả chữ trong sách ‘Học Hải Vô Nhai’, thì sẽ cho hắn cơ hội học võ, bằng không sẽ đuổi hắn ra khỏi Tiêu gia!” Tiêu Bác lạnh lùng nói.

“Lục Trưởng Lão!” Nghe được lời của Tiêu Bác, Tiêu Quan có chút khó hiểu hỏi lại: “ lần tuyển nhận đệ tử trước không phải chỉ nhìn thành tích thôi sao? Khi nào thì thêm yêu cầu phải biết chữ?”

“Hừ! không biết chữ thì nói gì đến ngộ tính? Tâm quyết công pháp, nhất là tâm quyết cao cấp, đều là khó hiểu vô cùng, chỉ có thể dựa vào ngộ tính mà lĩnh ngộ, nếu một chữ đều không biết thì lĩnh ngộ như thế nào? Cho dù thiên phú kinh người, thì có thể đạt được bao nhiêu thành tự?” ngôn ngữ phản kích của Tiêu Bác vô cùng sắc bén: “ý ta đã quyết, Tiêu Quan ngươi không cần nhiều lời nữa!”

Nghe được lời của Tiêu Bác, trong lòng Tiêu Quan vô cùng phẫn nộ, nhưng nhất thời lại không tìm được lý so phản bác. Hắn cũng vô cùng rõ ràng, võ công càng cao thâm, tâm quyết tu luyện càng tối nghĩa, lĩnh ngộ được bao nhiêu đều là dựa vào ngộ tính của bản thân. Thế nhưng, dù học văn có thể tăng cường ngộ tính, nhưng cũng không được bao nhiêu, chẳng liên quan gì đến ngộ tính cả, nếu không thì cần gì sư phụ? Bổn phận của sư phụ là giúp đệ tử giải thích những nghi hoặc, là đem tâm đắc của mình truyền cho đệ tử.

Hơn nữa, nếu như văn học thật sự trọng yếu như thế, thì những nhà nho đương đại kia chẳng phải đều trở thành cao thủ hết hay sao? Thậm chí là trở thành cao thủ truyền thuyết!

Thế nhưng! Tiêu Bác đã nói đến nước này, cho dù Tiêu Quan bất mãn, cũng chẳng thể làm được gì. Chỉ là điều kiện Tiêu Bác đưa ra có chút hà khắc, phải biết, ‘Học Hải Vô Nhai’ ngoại trừ có ba ngàn bốn trăm chữ thường dùng ra, còn bao gồm hơn sáu vạn loại chữ khác nhau, trong đó có chữ giáp cốt cổ, đại triện, tiểu triện, thậm chí là tiên văn Thượng Cổ, vô cùng phức tạp. dùng ba tháng để học hết, đâu có dễ như vậy!



Chín mươi chín tên đệ tử, dưới sự chỉ huy của ba tên đệ tử ngoại môn chữ Thiên của Tiêu gia, chia làm ba phương trận, từng phương trận gồm ba mươi tên, tạo thành một đại phương trận, dùng phương thức rút số để phân tổ, phân phối như vậy có thể tránh làm thực lực các tổ chênh lệch quá nhiều. Trần Hạo và Tiểu Linh Nhi đúng thật là có duyên, được phân phối cùng một tổ, hơn nữa lại đứng cạnh nhau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.