Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 405: Một Cước



Cho nên, dưới tình huống bình thường, chính là tình huống cùng đàn quái thú tiếp cận đến trong vòng trăm dặm vẫn như trước chưa phát giác, cũng không ngạc nhiên.

Hoàng Văn Húc có thể trước hai trăm dặm cảm ứng được đã là tương đối trâu bò.

“Sợ chết, các ngươi cứ lăn trở về đi!” Trần Hạo bỗng nhiên xoay người nhìn chằm chằm Hoàng Văn Húc cùng Giang Hải nói, hai mắt lóng lánh quang mang sắc bén như kiếm, vẻ mặt lạnh lùng, rõ ràng đã thu liễm khí tức quanh thân, nhưng làm Hoàng Văn Húc và Giang Hải đều chấn động tâm thần, càng nhịn không được lui về phía sau một bước.

“Đại sư huynh, nhị sư huynh, các ngươi đã muốn đi theo thì phục tùng Hạo ca an bài. Nếu các ngươi cảm thấy nguy hiểm thì trở về đi...” Trần Tuyết cũng nhíu mày nói.

Sắc mặt Hoàng Văn Húc trở nên dị thường khó coi, trước mặt Trần Tuyết, hắn bị ánh mắt của Trần Hạo dọa, sợ tới mức lui một bước, mà giờ phút này nghe được Trần Tuyết nói càng là cảm giác trên mặt nóng rát, ánh mắt sau khi tràn ngập khiêu khích oán độc nhìn Trần Hạo một cái, cưỡng chế lửa giận, nói với Trần Tuyết: “Sư muội, ta là lo lắng an nguy của ngươi, ngươi đã không sợ, vậy chúng ta liền tiếp tục tiến lên! Đến lúc đó bọn chúng ngã xuống, cũng đừng trách ta...”

Oành!

Không có bất cứ dấu hiệu gì, Hoàng Văn Húc cảm giác trước mắt hoa lên, căn bản không kịp phản ứng liền cảm giác mông đau nhức một trận, cùng với một cỗ lực lượng khủng bố làm hắn như là đạn pháo bay ra ngoài.

“Con mẹ nó chít chít nữa, bây giờ cút ngay cho ta!” Thanh âm lạnh lùng cuồng ngạo của Trần Hạo vang lên.

Ai cũng không ngờ tới Trần Hạo bỗng nhiên nổi bão, càng không nghĩ tới Hoàng Văn Húc nửa bước Tạo Vật đỉnh phong hơn nữa là đệ tử siêu cấp thiên tài của Vô Cực Tiên Cung Hàn Mai điện, thế mà ngay cả phản ứng cũng không có, bị Trần Hạo một cước đạp bay. Tuy Trần Hạo ra tay bất ngờ, nhưng vẫn làm mọi người ở đây kinh ngạc. Trong nháy mắt đó tốc độ bày ra đã hoàn toàn vượt qua mọi người tưởng tượng, chính là Hô Diên Ngạo Bác bọn gia hỏa mỗi ngày cùng Trần Hạo chung một chỗ cũng hít ngược một ngụm khí lạnh. Mà Trần Tuyết kinh ngạc tương tự, tuy nàng hiểu biết Trần Hạo biến thái nhất, nhưng tách ra một năm, Trần Hạo đến tột cùng tiến triển đến tình trạng nào lại không phải nàng có thể tưởng tượng ra...

Giang Hải cảm giác lông tơ của mình cũng dựng ngược lên, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Trần Hạo không ai bì nổi, không tin đây thực chỉ là Nguyên Thần cảnh hậu kỳ. Hắn có thể khẳng định một cước bất ngờ của Trần Hạo, nếu là đá hắn, hắn cũng phản ứng không kịp, hơn nữa tình huống tuyệt đối sẽ không so với Hoàng Văn Húc tốt hơn bao nhiêu.

“Ngươi... Ngươi muốn chết!” Thân ở giữa không trung, Hoàng Văn Húc dại ra một lát mới hiểu được là chuyện gì, lần này quả thực vô cùng nhục nhã, hắn đường đường nửa bước Tạo Vật cảnh đỉnh phong, nhị đệ tử Vô Cực Tiên Cung Hàn Mai điện, thế mà bị một tiểu tử vô danh Nguyên Thần cảnh hậu kỳ một cước đạp bay. Nếu không tìm về mặt mũi, mặt không còn hướng nơi nào để nữa. Dưới cơn thịnh nộ, hoàn toàn quên hắn là bay lên như thế nào.

Năng lượng cuồng bạo trong nháy mắt từ trên người hắn bốc lên.

“Nhị sư huynh, ngươi nếu còn muốn đi theo thì dừng tay!” Trần Tuyết biết, để Hoàng Văn Húc ra tay nữa, chỉ sợ quái thú còn chưa săn giết, sẽ nội chiến trước. Đương nhiên, kết quả khẳng định là Hoàng Văn Húc vô cùng thê thảm. Trần Tuyết đối với hai người Hoàng Văn Húc cùng Giang Hải tuy không có hảo cảm, nhưng dù sao cũng là đồng môn, hơn nữa cũng vì nàng mà đến, mặc dù không cho bọn họ mặt mũi, cũng phải cho phó điện chủ một chút mặt mũi. Nếu làm thành đối địch sinh tử, không phải nàng muốn nhìn thấy, “Ngươi không phải đối thủ của Hạo ca!”

“Sao.... Sao có thể?” Hoàng Văn Húc nhìn Trần Tuyết che ở trước mặt, không tin nói.

“Đừng tự rước lấy nhục... Chúng ta đều xem thường rồi...” Ngay tại lúc này, sắc mặt khó coi tương tự, Giang Hải truyền âm nói với Hoàng Văn Húc.

Ngao ngao ngao!

Oành Oành Oành!

Ngay tại giờ phút này, bóng dáng một mảng quái thú đông nghìn nghịt, cuồng bạo hướng phía mọi người lao tới. Hiển nhiên khí tức Hoàng Văn Húc nở rộ dẫn tới đàn quái thú ngoài hai trăm dặm đã phát hiện bọn họ.

“Tốc độ tiểu tử đó lại mạnh như thế? Nguyên Thần hậu kỳ đã có thể so với Tạo Vật cảnh sơ kì... So với thời điểm ta nửa bước Tạo Vật còn mạnh hơn không ít...”

Ở chỗ phía sau đám người Trần Hạo năm trăm dặm, trong một đám người tu luyện hoàn toàn thu liễm khí tức, một cái bóng người dẫn đầu có chút kinh ngạc nói.

“Sư huynh, làm sao vậy?” Nghe được bóng người đó nói, đệ tử khác tu vi tương đối thấp, nhất thời hỏi.

Những người này chính là đệ tử thiên tài của Vô Cực Ma Cung, ở thời điểm đám người Trần Hạo vừa bước ra khỏi điểm tiếp tế tiếp viện số một trăm sáu mươi, đã xa xa theo tới. Vì không để đám người Trần Hạo phát giác, bọn họ trước sau duy trì khoảng cách năm trăm dặm. Khoảng cách như vậy chỉ có người tu luyện Tạo Vật cảnh sơ kỳ lại có cảm ứng lực tương đối cường hãn mới có thể cảm ứng được. Mười tám người ở đây cũng chỉ có người dẫn đội được xưng là sư huynh có thể cảm ứng được tình huống đám người Trần Hạo.

“Không có gì. Hoàng Văn Húc và Giang Hải cùng người của Ngạo Thiên thủ hộ đoàn cấp ba kia cũng không phải là một bọn. Hoàng Văn Húc vừa mới cùng đoàn trưởng Trần Hạo kia phát sinh xung đột, không nghĩ tới Trần Hạo đó thực lực lại không kém hơn Hoàng Văn Húc...ở trên tốc độ. Chẳng qua, không đủ gây sợ hãi, bọn hắn đã bị một đàn quái thú phát hiện... Chừng gần vạn con, ít nhất có một quái thú thống lĩnh Tạo Vật cảnh sơ kì! Hắc hắc... Đám gia hỏa này thật sự là tự tìm đường chết! Nói không chừng căn bản không cần chúng ta ra tay! Bây giờ các ngươi hẳn là có thể cảm ứng được rồi...”

“A?”

Nghe được người cầm đầu nói, mọi người đều phóng ra cảm giác lực của mình. Bởi vì đám người Trần Hạo cùng đàn quái thú khí tức nở rộ, mọi người rất nhẹ nhàng liền cảm ứng được tình trạng đám người Trần Hạo.

“Bọn họ thế mà không chạy?” Có người kinh ngạc nói.

“Đám gia hỏa này khẳng định là siêu cấp thiên tài địa phương nhỏ đến, hơn nữa là lần đầu tiên bắt đầu ở nội bộ Trung đại lục lịch luyện. Đều là những gia hỏa lòng tin bành trướng, không biết trời cao đất dày...”

Mọi người nghị luận.

“Đi thôi, chúng ta tới gần chút nữa, bọc đánh qua, chú ý ẩn giấu khí tức, theo dõi chặt đối thủ an bài cho các ngươi, nghe mệnh lệnh ta. Giang Hải và Hoàng Văn Húc phải một kích tất sát, nếu không, bọn chúng khởi động Tiên Tôn ý chí, ta sẽ phải tiêu phí một phen công phu...”

“Vâng!”

“Tiểu Tuyết, quái thú thống lĩnh Tạo Vật cảnh sơ kì giao cho ngươi, có vấn đề không?”

Nhìn quái thú lấy tốc độ kinh người xông tới, vẻ mặt Trần Hạo lộ ra một tia ngưng trọng, nói.

“Không thành vấn đề!”

Tê!

Thanh âm Trần Tuyết chưa dứt, cả người nhất thời vô thanh vô tức biến mất, ngay cả một tia khí tức cũng không lưu lại. Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc nhất thời lộ ra một chút kinh ngạc, đây là một trong những tuyệt học ẩn nấp chí cao của Vô Cực Tiên Cung, đáng tiếc hai người tuy thiên phú kinh người, cũng từng ý đồ tu luyện, nhưng trước sau không thể nhìn thấy con đường, chỉ có thể lực bất tòng tâm. Lại không nghĩ tới thực lực cùng bọn họ chênh lệch không có mấy Trần Tuyết đã tu luyện thành công.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.