Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 438: Thiên Phạt Không Thể Áp Chế



Không qua bao lâu sau, từng đạo hào quang huyền ảo bỗng dưng xuất hiện, Mạc Vô Tâm, Hướng Thiên Tiếu..v..v.. toàn bộ đệ tử bước vào di tích chưa ở trong vượt ải mất mạng, đều hóa thành một dải ánh sáng biến mất ở trong di tích.

Tê tê tê...

Cùng thời gian, trong đại sảnh chờ di tích mở ra của di tích số chín mươi ba, từng bóng người xuất hiện trong đó.

“Ha ha ha... Ta tấn thăng đến hậu kỳ rồi! Cái di tích số chín mươi ba này vậy mà cường đại như thế, quá sung sướng!”

“Ta cũng tấn thăng rồi! Mẹ, thiếu chút nữa mất mạng, lúc ấy còn mắng bọn cao thủ kia, bây giờ lại cảm kích bọn họ, hắc hắc, nếu không phải bọn họ cường độ di tích này thì sẽ không cao như thế, quả nhiên là một phần trả giá một phần thu hoạch... Ha ha...”

Có người hưng phấn, có người ưu sầu. Hưng phấn là tu vi tăng lên, ưu sầu là đồng bạn ngã xuống.

“Chúc mừng các vị thành công bước ra khỏi di tích! Mời mọi người đem lệnh bài người thủ hộ thúc giục, liên minh cần làm công tác thống kê đơn giản”

Đúng lúc này, thanh âm một lão giả xuất hiện trong đại sảnh.

Tê tê tê...

Thời điểm mọi người ở đây lấy ra lệnh bài, đám người Mạc Vô Tâm nhanh chóng ở trong đại sảnh hội hợp, nhưng bọn hắn trên mặt mỗi người biểu cảm rất kỳ quái, nhanh chóng ở trong đại sảnh nhìn quét, thẳng đến nhìn khắp mọi người tu luyện trong đại sảnh, thời điểm xác định không có Trần Hạo tồn tại, trên mặt Mạc Vô Tâm dần hiện ra cực độ hưng phấn, hận không thể ngửa mặt lên trời cười dài.

“Chết rồi... Chết rồi... Tiểu tử đó chết rồi...”

Mạc Vô Tâm gắt gao siết nắm tay, cố nén xúc động cười to, tâm tình kích động không cách nào hình dung. Hắn không biết đến tột cùng đã xảy ra cái gì, nhưng biết Trần Hạo tuyệt đối đã chết. Nếu không, ở thời khắc di tích đóng cửa, phải hiện ra ở đại sảnh này.

“Quá tốt rồi... Tiểu tử kia khẳng định là lúc giết người của chúng ta cũng bị thương nặng không thể khôi phục, mới chết ở trong lúc vượt ải!”

“Ừm, hẳn là như vậy, vậy không cần lo lắng nữa...”

“Vô Tâm sư đệ, tiểu tử này chết rồi, chúng ta có thể tiếp tục đối phó đám người kia của hắn, hắc hắc, mấy mỹ nữ đấy...”

“Yên tâm, một đứa cũng không bỏ sót! Chờ chúng ta đi ra ngoài, liền bắt đầu sưu tập tin tức bọn chúng. Chẳng qua, cần tìm cơ hội, hơn nữa cần cực kỳ kín đáo mới được...”

...

Thời điểm đám người Mạc Vô Tâm hưng phấn, Hướng Thiên Tiếu lại đem vẻ mặt của mọi người thu hết vào đáy mắt. Vốn chú ý việc này, hắn phát hiện đám người Mạc Vô Tâm thiếu bốn người, mà Trần Hạo hắn tương đối xem trọng lại chưa đi ra, cũng làm cho hắn hơi cảm thấy tiếc hận cho Trần Hạo.

“Có thể cùng bốn cao thủ Tạo Vật cảnh hậu kỳ đỉnh phong đồng quy vu tận, thật là đáng tiếc...”

...

“Tiến vào năm trăm tám mươi tư người, trở về năm trăm hai mươi ba người. Tỉ lệ tử vong ước 10.4%. Chúc mừng các vị, bây giờ có thể rời khỏi.”

...

“Đáng tiếc, đáng tiếc...”

Sau khi người tu luyện thông qua cửa truyền tống rời khỏi đại sảnh, nhân viên công tác liên minh quản lý di tích số chín mươi ba nhìn tư liệu thống kê ra, mỗi người tiếc hận nói.

“Có thể hay không những đệ tử kia của Vô Cực Ma Cung làm? Lúc trước bọn họ hơn hai mươi người theo sát sau Trần Hạo kia. Thời điểm cùng nhau đến đã có chút kỳ quái, bộ dáng vừa rồi tựa như rất có vấn đề! Hơn nữa, Trần Hạo đó đã được tổng bộ liên minh đặc biệt phê chuẩn thành người thủ hộ tinh anh, tuyệt đối có được chiến lực trên Tạo Vật cảnh trung kỳ, khả năng chết trong lúc vượt ải không lớn...”

“Loại chuyện này chúng ta dù biết lại có thể thế nào? Trần Hạo này cũng thật là đoản mệnh, mới trở thành người thủ hộ tinh anh đã ngã xuống, vẫn là báo lên tổng bộ đi...”

“Đợi chút. Liên hệ người đề cử hắn xem một chút trước. Đừng quên, bất cứ di tích nào cũng có thể có ngoại lệ phát sinh...” Đúng lúc này, một lão giả nói.

“Có ý tứ gì? Ngươi nói Trần Hạo này có khả năng đã kích phát ra truyền thừa tiềm tàng của di tích?”

“Các ngươi nghĩ một chút, nếu đám đệ tử kia của Vô Cực Ma Cung chém giết Trần Hạo, lúc bọn họ ở đại sảnh, sao hưng phấn như vậy? Hiển nhiên, bọn họ cũng vừa mới phát hiện Trần Hạo chưa đi ra. Nói cách khác, bọn họ có thể không biết Trần Hạo ngã xuống, mà bọn họ hai mươi lăm người còn lại hai mươi mốt người... Cái di tích số chín mươi ba này tuy nhiều tuổi, tuy chưa có tình huống đặc thù phát sinh, nhưng cũng không thể bài trừ... Cho nên vẫn là liên hệ người đề cử hắn trước, thiên tài như vậy, không có khả năng không có đại nhân vật chống đỡ, tất nhiên có trường sinh bài...”

“Được rồi.”

...

Đắm chìm ở trong tu luyện, Trần Hạo căn bản không biết chuyện xảy ra bên ngoài.

Nhưng hiển nhiên, lo lắng tồn tại trong lòng hắn sẽ không xảy ra. Vô luận nhân viên công tác của di tích báo lên hay không cũng sẽ không phát sinh. Bởi vì hắn sống chết, Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn có thể xác định.

Nhân viên công tác của di tích thông qua quyền hạn tuần tra tư liệu trong liên minh, liên lạc đến người đề cử Trần Hạo Mông Nghị Trùng. Mà Mông Nghị Trùng sau khi biết được tình huống này, liền đi gặp Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn.

Cuối cùng, ba người cùng nhau đến chỗ di tích số chín mươi ba.

Xác định Trần Hạo còn ở trong di tích, hơn nữa đã mở ra cấm chế truyền thừa chưa từng xuất hiện của di tích số chín mươi ba.

Hàn Mai tiên tôn, Vân Vi tiên tôn cùng Mông Nghị Trùng vừa kinh hỉ, vừa lo lắng. Dù sao bất cứ cấm chế truyền thừa nào muốn đạt được đều không phải đơn giản mở ra như bình thường, cũng không ý tứ hàm xúc có thể đạt được, khả năng ngã xuống ở trong đó không phải không có.

Nhưng bọn họ có có thể làm chỉ có chờ tin tức.

...

Năm trăm mười hai cái, năm tháng!

Bảy trăm sáu mươi ba cái, sáu tháng!

Theo Trần Hạo lĩnh ngộ càng ngày càng nhiều, phiêu đãng ở trong huyền lực tràng càng ngày càng tự nhiên, thời gian mười một canh giờ rưỡi, hơn phân nửa thời gian hắn có thể thoải mái tự nhiên khống chế được thân thể mình, không chịu huyền lực tràng ảnh hưởng.

Chỉ có thời điểm chưa lĩnh ngộ trận đồ bắt đầu vận chuyển mới có thể làm hắn lâm vào bên trong dẫn kéo không chịu khống chế.

Cái này cũng làm tốc độ lĩnh ngộ của Trần Hạo càng lúc càng nhanh.

Tháng thứ bảy, lúc tiến hành đến ngày thứ hai mươi tám, thời gian duy trì của huyền lực tràng còn chưa hết, Trần Hạo đã nhẹ nhàng hạ xuống trên đất, mặc cho huyền lực tràng biến ảo ngàn vạn cũng không ảnh hưởng đến hắn chút nào.

“Phá cho ta! Ha ha ha ha...”

Xẹt Xẹt Xẹt!

Theo tiếng cười điên cuồng hưng phấn của Trần Hạo, từng đạo khí tức huyền ảo chợt từ trên người hắn bốc lên, từng cái huyền lực trận đồ vô hình phát ra, rất nhanh cùng huyền lực trận đồ của không gian mật thất dung hợp, lúc Trần Hạo thành công phát ra một ngàn cái trận đồ hoàn hoàn chỉnh chỉnh, từng đạo hào quang rực rỡ bao phủ đến trên người hắn.

Ngay sau đó, Trần Hạo đã biến mất ở trong cung điện.

“Ha ha ha... Luyện thành rồi, ta luyện thành rồi! Ha ha ha...”

Tiếng cười điên cuồng không kiêng nể gì từ trong miệng Trần Hạo vang lên.

Bảy tháng, suốt bảy tháng thời gian, không có một khắc dừng lại, không có một tia thả lỏng, dù điểm không có huyền lực tràng, tâm thần hắn cũng ở dưới vận chuyển tốc độ cao, từ trên vách tường lĩnh ngộ từng cái trận đồ.

Giờ phút này, rốt cuộc bước ra khỏi huyền lực không gian, không thể không hưng phấn.

Càng làm cho hắn hưng phấn là thời điểm huyền lực tràng trói buộc hoàn toàn từ trên người hắn biến mất, Trần Hạo có loại cảm giác một bước lên trời, hắn rõ ràng cảm giác được khí tức của mình đang cuồng bạo tăng vọt, một cỗ tinh khí nồng đậm thoáng như thực chất không chịu hắn khống chế dâng lên, hướng thẳng phía chân trời, như muốn xé rách bầu trời, quán thông tinh không, không gì có thể ngăn cản!

“Thiên phạt... Thế mà muốn tự động dẫn phát thiên phạt? Ở trong này chẳng lẽ có thể dẫn động thiên phạt? Ặc... Đây không phải đại sảnh lúc tiến vào sao?”

Đắm chìm ở trong hưng phấn cùng kinh hỉ, Trần Hạo lúc này mới phát hiện mình trực tiếp đi tới đại sảnh lúc tiến vào di tích. Cái này ngược lại có chút ra ngoài hắn đoán trước. Ban đầu cho rằng di tích là một năm mở ra một lần, dù hắn có gặp gỡ đặc thù, chỉ sợ cũng phải chờ tới lần sau mở ra mới có thể đi ra ngoài. Nhưng hắn đã xem nhẹ năng lực của chủ nhân di tích.

...

“Tích tích tích tích...”

Thanh âm dồn dập chợt ở trong phòng làm việc của liên minh vang lên, giờ phút này di tích chưa tới thời gian mở ra, rất nhiều nhân viên công tác đã rời khỏi, chỉ có ba lão giả đóng tại nơi này, trách nhiệm cũng chỉ một cái.

“Xuất hiện rồi?”

Lão giả trực ban đang đắm chìm ở trong đả tọa tĩnh tu, lúc nghe thấy tiếng cảnh báo dồn dập, đột nhiên bừng tỉnh lại, kinh ngạc nhìn về phía thông đạo hẹp dài.

“Dao động thật mãnh liệt... Sao có thể lao ra khỏi cấm chế? Chẳng lẽ là... Thiên phạt?”

Lão giả sau khi cảm ứng được trong thiên địa bỗng nhiên truyền đến chấn động, kinh ngạc mở to hai mắt nhìn.

“Không tốt... Mở cho ta!”

Xẹt!

Lão giả không dám do dự gì liền lấy ra một tấm lệnh bài kỳ dị, đem năng lượng cuồng bạo rót vào trong đó. Trong phút chốc, cuối thông đạo hẹp dài lóng lánh hào quang màu trắng ngà, cửa truyền tống mở ra!

“Trần Hạo sao? Mau chóng đi ra!”

Thanh âm lão giử liền xuất hiện ở trong đại sảnh.

Tê!

Vừa dứt lời, một tia sáng liền từ trong cánh cửa ánh sáng truyền tống lao ra như tia chớp.

Cả người Trần Hạo lúc này đều tản ra một luồng khí cường đại khủng bố mờ mịt, cho người ta một loại cảm giác muốn phá không mà đi, hơn nữa, khí tức cả người đều quán thông thiên địa.

“Dẫn động thiên phạt... Ngươi tiểu tử này... Mau, mau, đi ra ngoài cung điện trước!” Trong lòng lão giả kinh hãi tột đỉnh, tương tự Trần Hạo gia hỏa này như muốn tè ra quần, không còn lời nào. “Ngươi muốn dẫn động thiên phạt, nói như thế nào cũng cần ra khỏi cung điện, ngay cả mấy phút đồng hồ này cũng không chờ được?” Cùng lúc nói, lão giả phất tay phát ra một đạo năng lượng bao vây Trần Hạo, hắn không muốn cho lôi kiếp khủng bố đem toàn bộ cung điện phá hủy.

Tính xuyên thấu của thiên phạt dù cung điện mạnh hơn nữa cũng sẽ hoàn toàn oanh kích đến trên người Trần Hạo. Cái này không thể giải thích lẽ thường. Ðối với người, vật bên ngoài người dẫn động thiên phạt đều có lực lượng hủy diệt.

Chỉ là...

Làm lão giả kinh hãi trừng lớn mắt là hắn cảm giác rõ ràng đã bao bọc chặt Trần Hạo, nhưng Trần Hạo trong nháy mắt biến mất ở trong vòng vây của hắn, hóa thành một tia sáng, lao ra ngoài cung điện.

“Tiền bối đừng lo, không khống chế được, không áp chế được... Ta cũng không phải cố ý...”

Người đã biến mất, nhưng thanh âm Trần Hạo lại phiêu đãng ở bên người lão giả.

“Ðã xảy ra cái gì? Ði ra rồi?”

Ngay lúc này, bóng người hai lão giả từ phòng khác của cung điện nhanh chóng đi ra, bọn họ cũng cảm ứng được trong thiên địa truyền đến chấn động kịch liệt.

“Đi ra rồi, tiểu tử này đã dẫn động thiên phạt, đi đến nhìn xem...”

“Không phải chứ? Khí tức mãnh liệt như thế...”

“Ta cũng rất kinh ngạc...” Vẻ mặt của lão giả trực ban tràn ngập biểu cảm khó có thể tin, nói. Cùng lúc nói, đã lao ra bên ngoài.

...

Vù vù... Ô Ô... Xẹt xẹt...

Trong hư không, phạm vi mấy ngàn dặm đều xuất hiện thiên địa năng lượng dao động kịch liệt, trong chốc lát đã ngưng tụ thành từng đám kiếp vân chạy chồm quay cuồng, năng lượng gào thét, ánh mặt trời đang rực rỡ trong khoảnh khắc liền biến mất hoàn toàn, một cỗ uy áp làm cho ba lão giả kinh hãi từ trên chín tầng trời cuồn cuộn áp chế.

Hơn nữa lấy tốc độ kinh người tăng cường tiếp.

Ba lão giả đều là cao thủ Nhân Tiên cảnh sơ kỳ, nhưng một khắc này nhìn thấy khí tức trước khi thiên phạt của Trần Hạo tiến đến, làm bọn họ kinh ngạc tột đỉnh, cảnh tượng rất nhiều thiên tài dẫn động thiên phạt, bọn họ từng kiến thức không ít. Bọn họ năm đó cũng là thiên tài khó gặp, trên thực tế có thể tấn thăng đến Nhân Tiên cảnh, chắc chắn là thiên tài.

Nhưng thiên phạt của Trần Hạo vừa mới bắt đầu bày ra uy áp cùng phạm vi bao phủ, đã vượt qua bọn họ tưởng tượng. Cái này giống như không phải là nửa bước Tạo Vật cảnh dẫn động thiên phạt.

Tuy không mạnh bằng lúc bọn họ nửa bước Nhân Tiên dẫn động thiên phạt, nhưng ba người có thể khẳng định thiên phạt của Trần Hạo tuyệt đối so với thiên phạt của nửa bước Tạo Vật bình thường mạnh hơn mấy chục lần!

“Trần Hạo, xa một chút nữa! Xa một chút nữa!”

Ba lão giả hoảng sợ xa xa kinh hô với Trần Hạo.

“Còn chưa đủ?”

Tê!

Trần Hạo giờ phút này đã cách xa cung điện liên minh ngàn dặm, nhưng dù là hắn cũng đã xem nhẹ lực lượng lần dẫn động thiên phạt này của mình bày ra. Nghe được lão giả la lên, Trần Hạo chỉ có thể lần nữa hướng về xa xa bay đi.

“Xa nữa! Xa nữa!”

Sau khi đi xa hai ngàn dặm, Trần Hạo vừa mới dừng lại, ba lão đầu lại hô.

“Sát, cũng hai ngàn dặm rồi, khí tức thiên phạt của ta tuy bao phủ mấy ngàn dặm, nhưng hẳn không thương tổn đến cung điện chứ?” Trần Hạo nói thầm trong lòng, thân hình bay đi lần nữa. Hắn có thể cảm giác được khí tức thiên phạt đã lên đến đỉnh phong, tùy thời đều có thể buông xuống. Giờ phút này hắn trận địa sẵn sàng đón quân địch, nhưng ở dưới ba lão đầu kinh hoảng hô quát, chỉ có thể rời xa trước.

Bốn ngàn dặm.

Một hơi chạy đi thêm hai ngàn dặm, Trần Hạo lại ngừng lại, sau khi không nghe thấy ba lão đầu hô quát, rốt cuộc thở phào thật dài, ngạo nghễ nhìn phía hư không, tinh khí thần nháy mắt trở nên càng thêm cô đọng, hướng thẳng phía chân trời.

Oành đùng đùng...

Gió mây biến ảo, ám lôi dâng tràn. Thiên phạt còn chưa buông xuống, thiên địa năng lượng dao động khủng bố đã thanh thế kinh người phát ra tiếng sấm cuồn cuộn. Kiếp vân đen xì vắt ngang mấy ngàn dặm, điên cuồng hướng về hư không trên Trần Hạo hội tụ, càng lúc càng đen, càng lúc càng đậm...

Thời gian mấy hơi thở liền ở trong dự đoán của Trần Hạo thay đổi màu sắc, từng đạo quang mang bảy màu huyễn lệ từ trong kiếp vân đen xì nảy sinh, phạm vi mấy ngàn dặm cũng bao phủ ở dưới quang mang bảy màu huyễn lệ.

Kẽo kẹt kẽo kẹt... Rắc rắc... Roạt roạt...

Trong vòng ba ngàn dặm sông núi ở một khắc này cũng phát ra thanh âm quỷ dị. Núi cao chấn động, con sông quay cuồng. Thiên địa linh khí ẩn chứa trong đó không chịu nổi lực hút khủng bố của kiếp vân, cuồn cuộn trào về phía hư không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.