Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 473: Xuất Trướng



“Tổ ba ngàn bốn trăm lẻ một đến ba ngàn bốn trăm sáu mươi hai! Mời lôi đài đối ứng ra sân!”

“Hạo ca cố lên!”

“Ca ca, ngươi tất thắng!”

“Lão đại, giết giết giết!”

Đây là quyết đấu sáu mươi hai tiểu tổ cuối cùng, sau mười phút đồng hồ, tiểu tổ hỗn chiến đấu loại sẽ toàn bộ chấm dứt, tiến vào lượt kiểm tra tiếp theo. Đây cũng là thời điểm Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn ra màn. Lãnh gia hoa tỷ muội, đám người Trần Nam, Trần Yến, cùng Hô Diên Ngạo Bác tâm tình lạc quan chiến thắng, từng người nói với Trần Hạo.

“Trần Hạo, không thể khinh thường, làm việc tùy theo hoàn cảnh, nếu không nắm chắc thì từ bỏ! Lấy thiên phú của ngươi, sang năm vô luận như thế nào cũng có thể tiến vào, hơn nữa, không cần bao lâu liền có thể bước vào Nhân Tiên, không thể được ít mất nhiều, biết không?” Hàn Mai tiên tôn cùng Vân Vi tiên tôn lại không có lạc quan như mọi người. Nghé con mới sinh không sợ hổ, đám người Hô Diên Ngạo Bác đối với Trần Hạo đều có tín nhiệm mù quáng, nhưng hai người bọn họ khác, sinh mệnh dài lâu ở tu luyện giới tàn khốc, các nàng đã trải qua rất nhiều tình huống núi cao còn có núi cao hơn, cho nên các nàng cũng không lạc quan như đám người Hô Diên Ngạo Bác. Trần Hạo có thực lực ẩn giấu cường đại, Đông Phương Hàn cũng có thể có được như thế.

Không có gì không có khả năng...

“Vâng!”

Trần Hạo gật gật đầu với hai vị tiên tôn, cả người liền biến thành một tia sáng lao về phía lôi đài tiểu tổ tương ứng với hắn.

...

“Ngưng Băng, việc này không thể nói với bất luận kẻ nào, sự tình liên quan to lớn... Hắn một khi thành công, tin rằng không ai có thể nhìn ra được, đến lúc đó sẽ đạt được chỗ tốt thật lớn...”

“Nhưng hắn cũng sẽ đạt được rất nhiều nữ nhân...”

“Những kẻ đó đều là đối tượng hắn lợi dụng mà thôi. Ngươi để ý cái này? Huống chi, căn cứ tư liệu, thiên phú thân thể của tiểu tử đó còn mạnh hơn, nếu không phải linh hồn bị thương nặng, mười năm sau tới hôm nay chính là Phương Hàn Đông cũng không so được với hắn... Cái này đối với ngươi chính là chuyện tốt...”

“Cái này ta biết, nếu không cũng sẽ không đồng ý hắn làm như vậy...”

“Ừm, sắp bắt đầu rồi, tiểu tử đó biết rõ Hàn Đông đã có được chiến lực Nhân Tiên, còn không từ bỏ thi đấu, hiển nhiên cũng có chỗ dựa vào, chỉ là hắn khẳng định không ngờ tới linh hồn, tâm cảnh các phương diện của Hàn Đông tu vi đã đến...”

“Trần huynh ra sân rồi, ta kháo... Gặp Phương Hàn Ðông...”

“Hẳn phải chết không thể nghi ngờ.”

“Phải, dù hắn mạnh như ngươi nói, ẩn tàng thực lực, cũng không có khả năng là đối thủ của Phương Hàn Đông!”

Trong đám người, Lý Triều cùng Trần Hạo từng có duyên hai lần gặp mặt, lúc nhìn thấy Trần Hạo ra sân, cùng hai người bên cạnh nghị luận.

“Đáng tiếc... Thật không nghĩ tới thi đấu tuyển chọn của Tinh Anh học viện cũng có thể gian lận, Vô Cực ma cung thật đúng là vô sỉ...”

“Hư... Ngươi muốn chết?”

“Sợ cái gì, lại không chỉ một mình ta nói, tình huống vừa rồi rõ ràng bao nhiêu, người nghị luận nhiều thế nào. Thiên hạ đen như quạ, Tinh Anh học viện thánh địa chí cao này cũng bị ô nhiễm, thật sự làm người ta khinh bỉ! May mà mọi người của Hàn Mai điện cùng Vân Vi điện rất khôn khéo, hơn nữa toàn bộ chiến đấu phía trước, biểu hiện cũng tương đối không tồi, chừng hai mươi tám người thông qua vòng thứ nhất... Hy vọng Trần huynh lần này cũng có thể xuất hiện kỳ tích!”

“Đừng hy vọng, Trần Hạo là người bọn Toái Tâm điện năm đại điện hận nhất, nếu không cũng sẽ không an bài cho Phương Hàn Ðông! Có thể không chết đã không tệ rồi. Phương Hàn Ðông chính là người được cung chủ Vô Cực ma cung ưu ái, chỉ cần làm không quá rõ ràng liền sẽ không có ai truy cứu trách nhiệm...”

“Ài, đáng tiếc... Ðó là Trần Hạo mười năm trước trở thành người thủ hộ tinh anh của liên minh chúng ta?”

“Ừm. Năm đó đơn thuần bằng vào tư liệu, chưa trải qua bất cứ khảo hạch gì đã đặc biệt trở thành người thủ hộ tinh anh. Nếu là mười năm trước linh hồn hắn không bị thương nặng, tất nhiên sẽ trở thành đối tượng liên minh chúng ta trọng điểm bồi dưỡng...”

“Nhìn, nhìn đi, ta cảm giác tiểu gia hỏa này không đơn giản như tưởng tượng, ít nhất ở trên khí tức linh hồn, ta không cảm giác hắn có chỗ nào thiếu hụt...”

“Đó là hắn trước kia linh hồn rất mạnh, linh hồn khí tức tuy mạnh, nhưng cũng không đại biểu linh hồn không có chỗ thiếu hụt... Cái này ở thời điểm dẫn động thiên phạt so với linh hồn đầy đủ nguy hiểm hơn gấp trăm lần ngàn lần... Hơi vô ý sẽ là hình thần câu diệt.”

“Cái đó cũng đúng... Chẳng qua, mặc dù hắn không được, đệ đệ Trần Nam, muội muội Trần Yến của hắn, còn có Lãnh Ngưng Hoan, Lãnh Ngưng Nhạc vừa tấn thăng đến Nhân Tiên cảnh không bao lâu, cũng đều có tư cách trở thành người thủ hộ tinh anh, Hàn Mai điện, Vân Vi điện mấy năm qua cũng thật... Năm nay lại có một phần mười ra từ hai đại điện bọn họ...”

Diễn võ trường, trên một chỗ khách quý gần lôi đài, mấy lão giả nhìn chằm chằm đám người Trần Hạo cùng Phương Hàn Đông vừa mới ra màn, lặng lẽ trao đổi, bất cứ một ai ở trong liên minh Vô Cực đại lục cũng là tồn tại cao cao tại thượng.

...

“Bắt đầu!”

Xẹt! Xẹt! Xẹt...

Theo phó viện trưởng Nguyên Như Thiên Tôn ra lệnh một tiếng, lôi đài chỗ sáu mươi hai tổ cuối cùng nhất thời nổ bắn ra từng đạo chân nguyên dao động khủng bố.

Mà toàn bộ diễn võ trường hầu như ánh mắt mọi người đều hội tụ đến lôi đài chỗ Phương Hàn Ðông cùng Trần Hạo, đương nhiên, đại đa số người chú ý đều là Phương Hàn Đông danh chấn Vô Cực đại lục.

Oành Oành...

Vị trí Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn ở dưới sự cố ý an bài, vốn cách nhau không xa, thời điểm Nguyên Như Thiên Tôn chưa tuyên bố bắt đầu, ánh mắt hai người tựa như hai thanh kiếm sắc bén đan vào cùng một chỗ, giờ phút này theo Nguyên Như Thiên Tôn ra lệnh một tiếng, hai người nhất thời giống như ngựa hoang thoát cương cuồng bạo xông ra ngoài.

“A...”

“Chiến ý thật mạnh! Uy áp thật khủng khiếp...”

“Sao có thể mạnh như vậy? Trời ạ...”

Trong phút chốc, hai cỗ chiến ý cùng uy áp xông lên tận trời từ trên thân hai người bốc lên, nháy mắt bao phủ không gian mấy trăm dặm. Một ít người tu luyện cách Trần Hạo cùng Đông Phương Hàn tương đối gần đều hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, ở dưới uy áp khủng bố này, hành động đều chịu ảnh hưởng nghiêm trọng.

Điểm ấy, ở thời điểm chưa bắt đầu thi đấu, người tu luyện cùng một tổ với Phương Hàn Đông liền sớm đoán trước, đối với trận đấu này cũng không ôm hy vọng gì. Nhưng mọi người đều không nghĩ tới Trần Hạo chưa nổi danh, giờ phút này cũng bộc phát ra khí tức cường hãn khủng bố như thế.

“Cường độ linh hồn thế mà đã đến Nhân Tiên cảnh? Quả nhiên che giấu rất sâu! Hừ! Như thế càng tốt!”

Ánh mắt Ðông Phương Hàn lạnh lẽo, vừa cuồng bạo lao về phía lệnh bài chỗ trung tâm, vừa thầm nghĩ.

Nhiều năm như vậy, Ðông Phương Hàn luôn ẩn nhẫn, cầu sống trộm, tuy hầu như tuyệt vọng, nhửng hắn chưa bao giờ từ bỏ, không lúc nào là không điên cuồng tu luyện, quân tử báo thù mười năm không muộn, mười năm không được, vậy thì trăm năm. Mười năm, trăm năm, đối với sinh mệnh dài lâu của người tu luyện chẳng tính là cái gì. Hắn tin chỉ cần hắn tiến bộ, tu vi tăng lên, sẽ có một ngày có cơ hội. Ở dưới loại lòng tin này thúc giục, hắn mai danh ẩn tích không có tiếng tăm gì, hầu như lúc nào cũng đều ở trong điên cuồng tu luyện.

Mà nay, ở dưới cơ duyên xảo hợp, hắn rốt cuộc đã vượt qua Trần Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.