“Tiểu tử, ngươi không được để ta thất vọng... Một món hạ phẩm thánh khí đối với ta không phải là con số nhỏ, nếu để cho ta thua, lão phu sẽ khiến ngươi chết một trăm lần!” Bên dưới khuôn mặt bình thản lão của đầu, rõ ràng không phải là một trái tim bình thản. Sở dĩ hắn đồng ý cùng lão đầu kia cược, hoàn toàn là vì ngay từ lúc bắt đầu, hắn đã nhìn thấy cảnh tượng Trần Hạo bị một đòn kiếm long phá của Gia Cát Minh xuyên thủng, lúc đó lão đầu kia còn đang bận dụ dỗ hắn đánh cược nên không lưu ý. Đây là nguyên nhân duy nhất hắn dám cược.
Nhưng bây giờ, biểu hiện của Trần Hạo là quá chật vật, hoàn toàn không mạnh như hắn tưởng tượng...
Lão đầu thậm chí cho rằng giờ phút này Trần Hạo hoàn toàn vì tránh né mà tránh né, không có cảm ứng trận đấu giữa Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần, nếu không, thế nào cũng phải chịu một chút dư âm công kích. Chiến tích không có cộng thêm biểu hiện vụng về khiến lão đầu cho rằng Trần Hạo không những lần đầu tiên đến sân thi đấu, hơn nữa không có bất cứ kinh nghiệm gì...
Nếu không, không thể lãng phí một trăm viên tiên nguyên tinh lên lôi đài làm trò.
Nhưng Trần Hạo né Đông né Tây như vậy, chắc chắn có thể khiến hắn kiên trì được lâu hơn, đây chính là điều lão đầu muốn nhìn thấy...
...
Theo hai nhân vật chính đúng là cực chẳng đã, không ngừng bộc lộ từng con át chủ bài, người quan sát bên trong lôi đài, nhân số rút lui càng lúc càng nhiều, càng lúc càng nhanh.
“Ha ha... mười tám người, chỉ còn mười tám người nữa, không, biến thành mười bảy rồi, lão Uông, ngươi sắp thua rồi...”
“Đừng đắc ý, nhìn thấy tiểu tử tên Trần Hạo không? Những người khác không được, nhưng hắn khẳng định có thể kiên trì đến cuối cùng!”
“Trần Hạo? Tên nhóc né Ðông né Tây kia? Ta sớm đã nhìn thấy rồi, ngươi đang đùa à? Tên nhóc đó hoàn toàn là đang né Ðông né Tây, đợi sức mạnh của Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh thăng cấp đến mười phần, dù là dư ba hắn cũng không chịu nổi...”
“Vậy sao? Vậy ngươi đợi mà xem...” Lão đầu được gọi là lão Uông, rõ ràng không có ý định nói ra việc hắn đã nhìn thấy Trần Hạo chịu được một kiếm long phá. Cho dù lúc ấy Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh chỉ thi triển năm sáu phần thực lực, nhưng Trần Hạo là hứng chịu toàn bộ, lão Uông tin chỉ cần Trần Hạo tiếp tục né Ðông né Tây, cho dù Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần sử dụng toàn thân công lực phát ra tuyệt học, dư ba cũng không thể đem Trần Hạo ép khỏi lôi đài...
...
“Mười sáu người!”
“Mười lăm người!”
“Hừ, Túy Hồng Trần, ta vẫn là đánh giá thấp ngươi, vốn tưởng dùng bảy phần lực đã có thể đánh bại ngươi... Bây giờ xem ra không xuất toàn lực thì không được! Hãy sử dụng sức mạnh thật sự của ngươi đi!”
Xùy!
Trong lúc lão đầu còn lại đắc ý đếm số người đang giảm dần, Gia Cát Minh trong đại chiến đột nhiên di chuyển, hoành không dịch đến vị trí cách đó một ngàn trượng, sau khi ngưng tụ, cuối cùng đem sức mạnh của mình nâng lên mười phần.
“Toàn lực thì đã làm sao? Bại vẫn là ngươi!”
Ầm ầm! Xùy Xùy Xùy Xùy!
“A...”
“Mẹ kiếp... tránh!”
Trong khoảnh khắc, đám đông cuối cùng cũng không chịu nổi hai người đột nhiên tăng vọt phạm vi công kích, lần lượt kinh hoảng biến mất trên lôi đài.
Ầm ầm!
Bịch!
Trần Hạo đang nhanh chóng di chuyển, cuối cùng cũng không tránh được bị công kích dư ba của hai người đánh trúng.
“Đây mới là lực lượng mạnh nhất của họ? Đúng là rất mạnh...”
Uy áp cực lớn, cảm giác đau nhức mãnh liệt, tâm cảnh lập tức hỗn loạn... đủ loại cảm giác không thoải mái xâm nhập thần kinh não của Trần Hạo, nhưng Trần Hạo lúc này đã không còn khiếp sợ như trước nữa, thay vào đó là cảm giác hưng phấn đối với quyết đấu đặc sắc của hai nguời. Hắn kiên trì đến bây giờ chính là muốn nhìn thấy sức mạnh thật sự và tuyệt kĩ của hai người. Và bây giờ cũng đã bắt đầu.
“Ồ? Tiểu tử này vẫn chưa xuống? Thêm chút nữa có lẽ hắn cũng không chịu đựng nổi...”
“Không, hắn khẳng định có thể kiên trì đến cuối cùng!” Lão Uông dán chặt mắt vào Trần Hạo, giờ phút này càng thêm kiên định.
“Không thể nào... Nhưng, lão Uông, Trần Hạo này, ngươi biết hắn sao? Sao ngay từ đầu đã biết hắn làm được? Có thể kiên trì đến bây giờ, dù hắn né Đông né Tây, nhưng vừa rồi hứng chịu dư ba mạnh nhất vẫn không rút lui, tâm tính đúng là không tệ...”
“Không quen biết, nghe cũng chưa từng nghe qua. Không nhìn thấy chiến tích của hắn là 0 sao?”
“Vậy sao ngươi cho rằng hắn làm được?”
“Ha ha...Lo lắng rồi hả? Sớm đã nói với ngươi rồi, đừng đắc ý quá sớm... Nói cho ngươi biết, ngay từ ban đầu ngươi vì bận dụ dỗ ta đánh cược mà bỏ qua một cảnh tuợng vô cùng đặc sắc. Ha ha ha... lão Lam, một món hạ phẩm thánh khí a, chậc chậc...”
“Mẹ kiếp! Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Ðừng nóng, cùng lắm hai phút nữa sẽ kết thúc trận đấu, đến lúc đó ngươi có thể xem hình ảnh ghi lại, hắc hắc...”
...
Trần Hạo không biết vô ảnh vô hình chỉ là quan sát trận đấu hắn, còn mọi hành động vẫn bị nhân viên điều khiển giám sát. Đương nhiên, cho dù biết, Trần Hạo cũng không quan tâm, hắn bỏ tiền vào đây học tập, bất luận thế nào cũng không thể bỏ qua cơ hội này.
Ðến bây giờ, Trần Hạo sâu sắc cảm nhận được xứng đáng!
Nếu không xem trận đấu này, Trần Hạo e rằng sẽ trực tiếp bắt đầu hành trình khiêu chiến, còn bây giờ hắn lại có một quyết định mới. Suy cho cùng, thẻ tài phú của hắn cũng chỉ có một vạn viên tiên nguyên tinh, chẳng chiến được bao nhiêu trận. Xác suất chiến thắng cũng chẳng có bao nhiêu. E rằng chẳng được mấy ngày đã tiêu hao hết, hắn còn phải ở lại Ngân Dực Vô Cực Hào hơn nửa năm nữa.
Đương nhiên, không phải là trong thế giới thứ hai không thể kiếm thêm tiên nguyên tinh. Thế giới thứ hai tương đương thế giới thực, nhưng là có rất nhiều thương cơ tồn tại, ví dụ tửu quán, cửa hàng đấu giá tuyệt học, cửa hàng ăn uống và một ngành công nghiệp giải trí nào đó mà đàn ông rất thích, hoặc ngành công nghiệp giải trí mà nữ nhân lẳng lơ thích, đồng dạng cũng tồn tại. So với thế giới thật sự cũng chỉ thiếu chút trang bị, vũ khí, nguyên liệu pháp báo... các loại ngành nghề.
Nhưng Trần Hạo không có hứng thú làm những việc đó, về phần đấu giá tuyệt học càng không thể. Một là tuyệt học hắn học được ở thế giơi thứ hai không dùng được, gần như không có tư cách đấu giá. Hai là ba ngàn đại đạo khẳng định có tư cách đấu giá, đánh chết Trần Hạo cũng không thể lấy ra đấu giá, dù rất nhiều thứ không có tác dụng với hắn, vì đó là bí mật lớn nhất của hắn, hắn không muốn trở thành mục tiêu chỉ trích của mọi người.
“Chết đi!”
Rắc! Ầm ầm ầm...
Gia Cát Minh cuối cùng cùng đem sức mạnh của mình nâng lên tới cực điểm, đồng thời phát ra một kiếm mạnh nhất của hắn.
Vạn đường kiếm quang đột nhiên ngưng tụ thành những đường sấm sét lớn giống như trời phạt, điện quang lóe sáng phát tán khí tức đáng sợ hủy thiên diệt địa, trong nháy mắt cuốn sạch cả lôi đài, phong tỏa bất cứ phương hướng nào mà Túy Hồng Trần có thể tránh né.
“Hừ! Phá cho ta!”
Trong mắt Túy Hồng Trần lóe lên sắc thái cuồng nhiệt, ngạo nghễ xuất chưởng.
Chưởng lực mênh mông hùng hồn hóa thành chưởng ảnh đen kịt, phảng phất giống như những cái lỗ đen ngòm điên cuồng xoay tròn, ảo diệu ngàn vạn, như muốn nuốt chửng vạn vật!
Kiếm quang vạn đường, chưởng ảnh trùng điệp!
Một kiếm đối một chưởng!
Sấm sét nổ, lỗ đen nuốt!
Có chưởng ảnh vỡ vụn, có kiếm quang biến mất, khoảnh khắc này dù là mấy thiếu niên thiên tài mà lão Lam chỉ định, gặp phải kiếm quang sấm sét hoặc hắc động chưởng ảnh cũng đều sợ hãi rút khỏi lôi đài.
Nhưng...
Trần Hạo vẫn đang chật vật, lúc này lại lộ ra chiến ý mạnh mẽ và thần sắc vô cùng hưng phấn, bộ dạng đó nếu không phải hắn chỉ là người quan sát, hai vị lão đầu khẳng định cho rằng hắn đang cùng Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần chiến đấu, may mà đối với hai bên giao chiến, Trần Hạo giống như không khí, bất luận hắn thế nào đều không ảnh hưởng đến đối phương.
Rắc rắc... ầm ầm...
Năng lượng đáng sợ đối oanh theo tiếng nổ kinh thiên động địa lan tràn toàn bộ lôi đài. Vô số đường kiếm quang đánh lên người Túy Hồng Trần, đồng dạng, vô số đường chưởng ảnh cũng hung hăng đánh lên người Gia Cát Minh.
Sau vài giây ngắn ngủi, toàn bộ người quan sát trên lôi đài chỉ còn lại duy nhất một người, Trần Hạo!
Kể cả những thiên tài lão Lam chỉ định đều thi nhau biến mất trên lôi đài, không ai ngờ thực lực của Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần lại đáng sợ đến mức độ này!
Hai lão đầu cũng không nghĩ đến.
“Không thể nào... Không thể nào, Trần Hạo này sao có thể chống cự được? Sao có thể chịu đựng được?” Lão Lam thần sắc cực kỳ phiền muộn, bi thương, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm Trần Hạo đang chạy trong công kích đáng sợ.
“Khục khục... Lão Lam, mẹ nó, nói thật ta cũng không ngờ... Không ngờ Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần lại mạnh như vậy, càng không ngờ Trần Hạo này... ha ha ha.... nhân phẩm tốt, được trời thương...” Lão Uông cũng sợ hãi nói. Trên thực tế, sau khi nhìn thấy một đòn cuối cùng của Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần, hắn đã cho rằng mình đã thua...
Nhưng không ngờ khi tất cả mọi người đều rời khỏi lôi đài, lại còn Trần Hạo nghé con mới đẻ này ương ngạnh kiên trì giữ vững cương vị!
Bất luận là lão Lam hay lão Uông giờ khắc này cảm giác duy nhất chính là cuộc sống thay đổi nhanh đến chóng mặt...
...
Xùy Xùy!
“A...”
“A...”
Hai tiếng hét không cam lòng lần lượt phát ra từ miệng Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh, đáng tiếc, hai người ai cũng không cản được cái chết giáng lâm, lần lượt hóa thành một đường bạch quang biến mất trên lôi đài.
Tít!
Thanh âm nhắc nhở vang vọng toàn bộ lôi đài.
“Gia Cát Minh và Túy Hồng Trần hòa!”
“Mạnh quá...Mạnh thật đấy, thật không ngờ thực lực của hai người lại tăng lên cảnh giới này, e rằng đều có thực lực tiến quân top 10 thậm chí top 5”
“Đúng vậy, bất luận nói có thể tiến vào top 10, chí ít có năm mươi phần trăm hi vọng... Đương nhiên, tiền đề là thập đại cao thủ đều không có tiến bộ kinh nhân”
“Đợi đấy mà xem, còn hai tháng thời gian nữa là đến lúc hoạch định bảng xếp hạng mới, khoảng thời gian này, sân thi đấu sẽ rất náo nhiệt...”
“Đúng vậy đúng vậy, ta yêu cầu không cao, chỉ cần có thể vào được top 100 là được, top 100 có thể đi vào Á Dĩnh Tông, hắc hắc...”
“Ðừng nằm mơ nữa, đến ta ngươi còn không đánh thắng được, còn muốn vào top 100? Á Dĩnh Tông là đệ nhất tông môn của Á Dĩnh Tinh chúng ta, phàm là đệ tử tiến nhập, tu vi tương lai của họ kém nhất cũng có thể đến Thiên Tiên cảnh đỉnh phong! Thông thường đều có thể đến bán bộ đại la, ưu tú khẳng định có thể bước vào hàng đại la kim tiên. Hơn nữa, trong cảnh giới đồng đẳng cơ bản đều là cao thủ...”
...
Trong lúc tất cả tu luyện giả đứng xem bắt đầu thi nhau nghị luận, Hách Liên Vũ Tử, Hạ U U và Phí Lệ Na đi cùng đều trợn to mắt kinh ngạc nhìn Trần Hạo vừa xuất hiện bên cạnh. Nhất là Phí Lệ na càng kinh ngạc đến không thể hình dung, phải biết nàng cũng vào trong lôi đài quan sát, nhưng một phút trước nàng đã không chịu được áp lực đáng sợ nên phải rời khỏi lôi đài.
Còn Trần Hạo lại có thể kiên trì đến cuối cùng!
...
“Trần Hạo, không ngờ tâm tính của ngươi lại tốt như vậy... Hai người họ chiến đấu, ta dám đảm bảo có thể kiên trì ở trong đó xem đến trận đấu kết thúc, tuyệt đối có thể đếm trên đầu ngón tay! Không có tâm cảnh tu vi vững như bàn thạch căn bản không chịu nổi công kích và uy áp của hai người, cố gắng chịu đựng ngược lại còn khiến tâm cảnh tổn thương... Còn ngươi tựa hồ... Vẫn chưa đến cực hạn?” Phí Lệ Na cao to vạm vỡ cúi xuống nhìn Trần Hạo, đơn thuần từ khí tức phán đoán, Trần Hạo chỉ sàn sàn với nàng, đây cũng là nguyên nhân ngay từ đầu nàng muốn đấu với Trần Hạo, một là kiểm nghiệm đạo lữ của bạn mình có thực sự xứng với Hách Liên Vũ Tử hay không, hai là rèn luyện bản thân. Nhưng bây giờ xem ra...
Chí ít, trong thế giới thứ hai, xác suất nàng có thể chiến thắng Trần Hạo rất ít...
“Ha ha, cũng không có gì. Thân pháp của ta tương đối tốt, cho nên đơn thuần tránh né, vẫn là vấn đề không lớn. Muốn xem trận đấu này phải mất một trăm viên tiên nguyên tinh, thế nào cũng phải kiên trì đến cùng?” Khóe miệng Trần Hạo nhếch lên một nụ cười nhẹ. Lúc này Trần Hạo cũng không để ý thấy người xung quanh hắn đều nhìn hắn bằng ánh mắt kì dị, rõ ràng việc hắn có thể kiên trì đến cùng đã thu hút sự chú ý của không ít người, điều này hắn chưa từng nghĩ qua, “Đi thôi, chúng ta đến nơi khác xem sao...”
“Ừm...”
Hách Liên Vũ Tử và Hạ U U cũng biết không nên tiếp tục ở lại chỗ này, hai người tự nhiên khoát tay Trần Hạo, thân hình nhoáng một cái liền nhanh chóng di chuyển đến sân thi đấu khác. Phí Lệ Na cũng nhanh chóng đi theo.
...
Cả ngày hôm đó, Trần Hạo chỉ quan sát trận đấu, hắn không khiêu chiến ở bất cứ lôi đài nào, Hách Liên Vũ Tử, hạ U U cùng Phí Lệ Na sau khi nhìn thấy những lợi ích mà hắn thu hoạch được, cũng bỏ ra mười viên tiên nguyên tinh vào trong quan sát.
Mắt thấy thời gian tiến nhập đã gần hai mươi canh giờ, Trần Hạo liền dẫn theo hai nữ rời khỏi sân thi đấu.
“Hạo Hạo, tại sao ngươi chỉ xem mà không muốn khiêu chiến?” Sau khi rời khỏi sân thi đấu, Hạ U U không kìm được, hỏi.
“Vốn dĩ muốn khiêu chiến, nhưng... Sau khi chứng kiến trận đấu giữa Túy Hồng Trần và Gia Cát Minh, ta phát hiện bây giờ khiêu chiến quá lãng phí...”
“Là ý gì vậy?” Hách Liên Vũ Tử hơi nhíu mày.
“Ta bây giờ muốn tấn thăng lên Nhân Tiên cảnh trung kì trước, sau đó mới bắt đầu!”
“Cái này... ngươi bây giờ không phải đang ở Ngân Dực Vô Cực Hào sao? Không thể cảm ứng được sự tồn tại của ngoại giới thiên địa pháp tắc, cho nên không thể cộng minh, dù ngươi lĩnh ngộ được ở thế giới thứ hai cũng rất khó đột phá lên Nhân Tiên trung kì...”
“Ha ha... ta còn thiếu chỉ là chân nguyên mà thôi, Nhân Tiên cảnh cửa ái đó đối với ta đã là phù vân rồi, căn bản không cần ngoại giới thiên địa pháp tắc hô ứng...” Trần Hạo tràn ngập tự tin. Thiên phạt vượt xa đồng cấp của hắn đem cho hắn rất nhiều thu hoạch, mà người thường khó có thể tưởng tượng, hắn có thể cảm nhận được dù ở trong Ngân Dực Vô Cực Hào, bước vào Nhân Tiên cảnh trung kì cũng không có bất cứ vấn đề gì.