Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 527: Nguyên Như Thiên Tôn Tiếc Hận, Tuyệt Vọng



Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Nhưng theo từng tảng đá lớn bay lên, dung nhập vào trong không gian não hải của bản tôn Trần Hạo. Lão Thần mới bừng tỉnh đại ngộ.

Cái này đúng là ba thợ giày còn hơn cả Gia Cát Lượng!

Mỗi một người đúng là chậm hơn rất nhiều, chỉ bằng một phần ba tốc độ vốn có của Trần Hạo, nhưng năm người tích lũy lại so với Trần Hạo lúc đầu đã nâng lên thêm hai phần năm.

Điều này có nghĩa là công việc thu thập vốn dĩ cần năm ngày mới có thể hoàn thành. Bây giờ chỉ cần ba ngày là có thể hoàn thành.

“Không đúng, không đúng. Ta còn có thể nhanh hơn...”

Trần Hạo nhất tâm ngũ dụng, đại não nhanh chóng vận chuyển, điều dụng từng sợi thần kinh, cái này trước kia là tình huống không thể xuất hiện. Nhưng giờ phút này Trần Hạo đã làm được. Không thể không nói, chỉ có áp lực thực sự mới có thể kích phát tiềm lực một người ở mức độ lớn nhất.

Trần Hạo không ngừng điều chỉnh tâm cảnh của mình, mỗi một phân thân đều từ từ tiếp cận trạng thái tâm vô bàng vụ, vô pháp vô niệm. Cái này dẫn đến kết quả là tốc độ đào bới của năm đường thân ảnh càng lúc càng nhanh, càng lúc càng trôi chảy.

...

“Được rồi!” Một ngày rưỡi sau, lão Thần hưng phấn nói: “Chủ nhân, con người quả nhiên là ép mà ra... Không ngờ tốc độ của ngươi lại có thể nhanh như vậy! Tiết kiệm ba ngày rưỡi thời gian!”

“Thực sự đủ rồi?”

“Ừm, khẳng định là đủ rồi.”

“Tốt, vậy chúng ta lập tức quay về!”

Sưu!

Năm đường thân ảnh của Trần Hạo hợp nhất, cả người hóa thành một đường lưu quang vọt lên từ trong động huyệt u thâm, bay về phía Ngân Dực Vô Cực Hào đang dừng ở cách đó không xa.

“Sư đệ... Thu thập được không?”

Khoảnh khắc Trần Hạo vừa tiếp cận Ngân Dực Vô Cực Hào, một đường quang mang lấp lánh lóe lên, bên hông Ngân Dực Vô Cực Hào mở ra một cánh cửa nhỏ, đem Trần Hạo trực tiếp hút vào trong phòng điều khiển, Nguyên Như thiên tôn nói.

“Sư huynh, huynh làm sao vậy?”

Trần Hạo ngạc nhiên hỏi. Giờ phút này Nguyên Như thiên tôn thần sắc bình tĩnh, nhưng thực sự là quá bình tĩnh đến mức có chút chán chường, có chút hiu quạnh, thậm chí tuyệt vọng.

“Không có gì... Sư đệ, đệ muốn làm thế nào? Sư huynh có thể giúp đỡ, sẽ toàn lực giúp đỡ...”

Nguyên Như thiên tôn lắc lắc đầu nói, ánh mắt nhìn Trần Hạo, dù cố gắng duy trì bình tĩnh nhưng Trần Hạo vẫn có thể cảm ứng được một loại khí tức quái dị nói cho hắn biết nhất định xảy ra chuyện gì đó. Hơn nữa, nhất định là chuyện liên quan đến bọn họ. Mặc dù Nguyên Như thiên tôn không nói, Trần Hạo vẫn có thể đoán được vì sao. Có lẽ những suy đoán mà hắn đưa ra khi nói muốn cải tạo Ngân Dực Vô Cực Hào đều đã biến thành khả năng, cũng chính là nói Nguyên Như thiên tôn đã cho rằng họ không còn sinh lộ nào nữa.

Chỉ có điều Trần Hạo không biết là thực sự khiến Nguyên Như thiên tôn tuyệt vọng không phải như hắn nghĩ, mà là đến từ trụ cột tinh thần của hắn, Vô Cực lão tổ.

“Yên tâm đi, sư huynh, chỉ cần cải tạo thành công, chúng ta sẽ có hi vọng! Ông trời không tuyệt đường sống của ai, cho dù không cải tạo thành công, chúng ta cũng không nhất định phải chết!” Khuôn mặt tuấn dật của Trần Hạo ánh lên tự tin tuyệt đối, trầm giọng nói. Giờ phút này hắn khiến Nguyên Như thiên tôn dù biết rõ không có hi vọng cũng phải có chút động dung.

“Ừm, sư huynh tin đệ!” Khóe miệng Nguyên Như thiên tôn lộ ra một nụ cười chua chát. Hắn thực sự không nỡ đả kích tiểu sư đệ mà hắn yêu quý cùng mang đến cho hắn vô số kinh hỉ. Dù thời gian họ ở chung với nhau rất ngắn, dù giữa họ có chênh lệch tuổi tác rất lớn, nhưng cũng không ảnh hưởng đến yêu thương và bội phục hắn dành cho tiểu sư đệ. Chỉ là giờ phút này trong lòng càng thêm tiếc hận thay cho tiểu sư đệ.

“Nếu hắn sinh sớm ngàn năm... thậm chí là trăm năm, Vô Cực Tinh chúng ta chắc đã thoát khỏi hiểm cảnh lần này? Nếu hắn có thể thực sự trưởng thành, Vô Cực Tinh chúng ta chắc đã cường đại hơn so với thời điểm huy hoàng? Đáng tiếc...” Nguyên Như thiên tôn trong lòng thầm nghĩ.

“Ừm, sư huynh, ta muốn thực sự hiểu rõ cấu tạo của Ngân Dực Vô Cực Hào, đơn thuần dựa vào tâm thần của ta không thể làm được, cho nên phải cùng huynh dung hợp, cho ta quyền điều khiển!”

“Được, không vấn đề gì...” Nguyên Như thiên tôn nói. Trong lúc nói, một luồng khí tức vô cùng cường hoành phát ra từ mi tâm hắn, khoảnh khắc tiếp cận mi tâm Trần Hạo, nhất thời trở nên nhu hòa vô cùng.

Xuy!

Trần Hạo cũng phát ra tâm thần của mình hướng về phía Nguyên Như thiên tôn.

Ầm!

Dù Nguyên Như thiên tôn đã thu liễm đến cực hạn, khoảnh khắc tâm thần hai người giao dung, não hải Trần Hạo vẫn truyền đến một tiếng rung lớn, khoảnh khắc đó, cảm tri của Trần Hạo giống như bành trướng vô hạn, cùng lúc đó, Ngân Dực Vô Cực Hào khổng lồ phức tạp hoàn toàn nằm dưới tâm thần khống chế của Trần Hạo.

Chậm rãi nhắm mắt, Trần Hạo cảm ngộ từng tấc không gian, từng món linh kiện, từng đường phù văn của Ngân Dực Vô Cực Hào.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, khó khăn nhất chính là phù văn phức tạp vô cùng, dù là ngộ tính của Trần Hạo, muốn hoàn toàn hiểu rõ ảo diệu của những phù văn này cũng không phải một chốc lát có thể làm được. Dù những phù văn này đều là tồn tại lão Thần xì mũi coi thường, nhưng đó là lão Thần. Lão Thần thân là thượng cổ linh khí, trước sau bị thượng cổ linh bảo cấm chế chế ước chồng chất, khi tu vi cảnh giới của Trần Hạo và dung hợp của hắn chưa đạt thành điều kiện, hắn không thể giúp Trần Hạo công việc vượt cấp. Cho nên, chỗ dựa duy nhất vẫn là lĩnh ngộ phá giải của bản thân Trần Hạo, tiến hành cải tạo. Lão Thần có thể giúp đỡ Trần Hạo chính là dựa theo chỉ lệnh của Trần Hạo, hoàn mỹ luyện chế ra những thứ mà hắn cần. Cùng lắm rót vào một số phù văn cao cấp mà Trần Hạo có thể lý giải.

“Thì ra là vậy... Ừm, cái này không tệ... Ðược, tiếp tục...”

Trần Hạo quên mình phá giải ảo diệu của từng đường phù văn, từ một mảnh đến một phiến, dần dần trong não hải hình thành một hệ thống càng lúc càng hoàn chỉnh, loại cảm giác này rất tốt, khiến Trần Hạo quên mất cả thời gian, giống như được quay trở về Địa Cầu, chìm đắm trong một nan đề khoa học kĩ thuật mũi nhọn nào đó.

Nhưng những phù văn này hoàn toàn không liên quan đến khoa học kĩ thuật...

Mỗi lần lĩnh ngộ được phù văn đều khiến Trần Hạo hưng phấn, linh cảm, kích tình càng phát ra lợi hại, đến bản thân hắn cũng không ý thức được linh hồn của hắn giờ phút này giống như đang trải qua một loại tẩy lễ biến thành trong suốt lấp lánh.

Cùng một thời gian, một luồng khí tức kì dị cũng phát tán ra trên người hắn, hoàn toàn không thuộc phạm trù khí tức tu luyện.

Nguyên Như thiên tôn mặc dù tâm thần đang cùng Trần Hạo hợp nhất, hay nói cách khác là đem niệm lực, tinh khí thần của mình đều cho Trần Hạo mượn dùng, cũng không hề phát giác.

Nguyên Như thiên tôn chỉ cảm thấy mục tiêu Trần Hạo chú ý, tốc độ biến huyễn càng lúc càng nhanh, có thể phán đoán ra những nơi đi qua đều là những nơi Trần Hạo đã lý giải khống chế.

Điều này khiến cho hắn càng lúc càng tiếc hận thay cho Trần Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.