“Cái đó không đơn giản, Nguyên Như thiên tôn là đệ tử được Vô Cực lão tổ coi trọng nhất, đã quản lý Vô Cực Tinh nhiều năm, khẳng định người tiết lộ tin tức là muôn đoạt quyền!”
“Ừm, có lẽ là vậy... Được rồi, ta bây giờ truyền tin cho Tây Môn gia!”
...
“Ha ha, xác nhận không sai, chỉ đợi thu lưới nữa thôi! Lần này nếu có thể thành công hủy diệt Nguyên Như thiên tôn, bí mật giúp đỡ Hoàn Nam Triều, khiến hắn tạm thời giành được quyền khống chế Vô Cực Tinh, mọi chuyện coi như hoàn mỹ! Tây Môn gia chúng ta có thể sở hữu Vô Cực Tinh sớm... Ha ha...”
“Tam thúc, có người đến nơi rồi?”
“Ừm, Mặc Vũ thiên tôn và Hắc Long thiên tôn của Hắc Nham Tinh đã đến rồi. Chúng ta còn một ngày thời gian nữa là có thể đến nơi! Đợi ba hướng còn lại tới toàn bộ chính là lúc chúng ta thu lưới... Ha ha ha... Không ngờ lần hành động này có thể diễn biến hoàn mỹ như vậy. Tam thúc ta thực sự phải cảm tạ lão già Hoàn Nam Triều...”
“Ồ...” Tây Môn Phong ứng một tiếng, nhìn chằm chằm lên màn hình hiển thị, ánh mắt sáng quắc, nói: “Tam thúc, nếu có thể bắt sống toàn bộ, đến lúc đó đem Trần Hạo giao cho con đi... Con rất muốn biết tên đó dựa vào cái gì mà mạnh như vậy dù hắn chỉ là một thành viên của Vô Cực Tinh, lại còn có thể khởi động điều kiện bí mật của sân thi đấu trong thế giới thứ hai...”
“Hả? Cái này không được!”
“Tại sao?”
“Không phải tam thúc không đáp ứng con, mà là không thể đáp ứng! Trần Hạo này là người bốn nhà còn lại muốn giết, cho dù bắt sống cũng giết chết tại chỗ. Nếu không, bọn họ sao có thể cam tâm?”
“Mục đích của bọn họ không phải là chỉ là thay thế vị trí của Vô Cực Tinh sao, giết hay không giết Trần Hạo đâu có gì khác biệt? Ðể Trần Hạo làm nô lệ của con, hắn không có bất cứ hi vọng gì được nhân vật cao tầng thật sự nhìn trúng, nếu họ không chịu, trả cho họ một chút thù lao, có lẽ không thành vấn đề?”
“Tiểu Phong... Con nói không sai, nhưng điểm này bọn họ chắc chắn sẽ không đáp ứng. Hơn nữa, tam thúc ta cũng không thể làm như vậy, lần liên thủ này, một là có khế ước trước, hai là Trần Hạo không phải nhân vật in dấu ấn nô lệ là có thể ngăn cản trưởng thành... Con phải biết nô lệ một khi tấn thăng thành Đại La Kim Tiên, dấu ấn nô lệ sẽ mất đi tác dụng, lúc đó sẽ như thế nào? Chuyện này con đừng nói nữa, là không có khả năng... Không nói cái khác, thiên phú trước mắt tiểu tử này thể hiện, trở thành Đại La Kim Tiên trên cơ bản không cần lo lắng, nếu không, Tây Môn gia chúng ta và bốn thế lực còn lại đã không coi trọng như vậy...”
“Tam thúc, vậy thì cho con mượn dùng một khoảng thời gian cũng được chứ? Con sẽ trồng dấu ấn nô lệ cho hắn để tìm kiếm thứ con cần, tam thúc, người nghĩ mà xem, hắn chỉ là huyết mạch của Vô Cực Tinh, có thể có thiên phú cao như vậy, trên người khẳng định có bí mật rất lớn, thiên tài như vậy nếu như giết chết thực sự quá đáng tiếc, cho con một năm thời gian, đợi học được thứ cần học từ trên người hắn, giết hắn cũng không muộn... Tam thúc, con phải dùng tốc độ nhanh nhất biến mạnh! Con thực sự là nghiêm túc... Người không giúp con, vị trí gia chủ sau này khẳng định thuộc về Tây Môn Quang... Tam thúc...” Tây Môn Phong nắm lấy cánh tay Tây Môn Lưu Vân, một mặt thành thật, bộ dạng đáng thương nói.
“Chuyện này... Được rồi, đến lúc đó ta sẽ cùng bọn họ thương lượng, nếu như được...”
“Không không, tam thúc, cho dù phải cho bọn họ một chút lợi ích cũng được, nhất định phải làm được việc này, con có một loại cảm giác nếu có thể để con lấy được bí mật trên người Trần Hạo, tu vi của con khẳng định sẽ đột phi mãnh tiến! Không nói cái khác, tam thúc, người có lẽ cũng đã nghe chuyện hắn ở sân thi đấu thắng liền một vạn trận, hơn nữa gần như đánh ngang tay với Vô địch Nhân Tiên Long Dực. Đây không phải là chuyện quan trọng nhất, quan trọng nhất là ba loại kiếm đạo ý chí mà hắn thể hiện cùng thiên phú chiến đấu tinh diệu vô cùng... Tam thúc, không giấu gì người, lần này con đến, mục đích chủ yếu chính là cái này!” Tây Môn Phong nhìn thấy tam thúc nhả ra, lập tức tiến công lần nữa.
Tây Môn Lưu Vân có chút ngạc nhiên nhìn Tây Môn Phong, mấy giây sau, trên mặt lộ ra một nụ cười hưng phấn xen lẫn yêu thương, nói: “Tiểu Phong, bộ dạng con bây giờ mới giống tam thúc ta... Ừm, con trưởng thành rồi, cũng thực sự hiểu thực lực mới là tất cả! Cái này rất tốt! Tam thúc đáp ứng con, nhưng nhiều nhất cho con ba năm thời gian!”
“Ừm ừm, tam thúc còn tốt hơn cả cha con!”
“Khục khục...” Tây Môn Lưu Vân ánh mắt lóe ra một tia quỷ dị, cố nén tâm trạng kích động, nói: “Tam thúc là nhìn con trưởng thành, đương nhiên phải tốt với con. Được rồi, con đi tu luyện đi!”
Canh giờ thứ hai sau khi Hắc Ưng hiệu khóa định Ngân Dực Hào, thanh âm của lão Thần vang lên trong não hải Trần Hạo.
“Ừm!”
Trung tâm điều khiển không đóng, Trần Hạo chỉ dùng mười lăm phút thời gian là có thể dễ dàng đem máy tăng cường tín hiệu, máy phóng đại, đều tiếp thu, các loại sản phẩm kết hợp giữa khoa học kĩ thuật và thần thông mà hắn luyện chế dung nhập vào trong hệ thống thăm dò của Ngân Dực Hào.
Ầm!
“Nếu không có gì bất ngờ, phạm vi thăm dò có thể tăng lên mười lần, lên khoảng năm trăm vạn dặm... Hả?”
Ánh mắt chăm chú nhìn lên cảnh vật nhanh chóng kéo dài trên màn hình điều khiển, đang định nghiệm chứng hiệu quả sau khi cải tạo, ánh mắt Trần Hạo đột nhiên co lại.
“Có phi hành khí?” Nguyên Như thiên tôn bên cạnh nhất thời cũng nhíu mày nói.
“Khóa định mục tiêu! Phóng lớn!”
Xẹt!
Chấm đỏ xuất hiện trên màn hình nhất thời biến lớn, ngay sau đó, một chiếc phi hành khí màu đen xuất hiện trên màn hình, đồng thời hiển thị ra tin tức: Cự ly 103.42 vạn dặm, thể tích phi hành khí: 11234*3241*1542(dài, rộng, cao).
Chỉ riêng thể tích đã gấp mười lần Ngân Dực Hào!
“Sư đệ, Chúng ta đã bị khóa định rồi...” Nguyên Như thiên tôn nắm chặt nắm đấm, ánh mắt lấp lánh chiến ý mãnh liệt và nộ hỏa, nói.
“Phù...” Trần Hạo cũng hít một hơi thật sâu, hai con ngươi màu đen thâm thúy lấp lánh tinh quang, nói: “Rõ ràng có thực lực đánh chết chúng ta, hơn nữa còn là tình huống đánh lén, chúng lại án binh bất động, không lẽ muốn bắt sống? Hơn nữa rõ ràng đã cùng mấy thế lực lớn liên thủ... Nếu không, không có lý do làm vậy!”
“Sợ là... Vì muốn giết chết ta..." Nguyên Như thiên tôn lắc đầu nói, tâm trạng lập tức trở nên vô cùng phức tạp nhìn Trần Hạo, nói: “Sư đệ, nếu lúc này ta bỏ rơi các đệ mà bỏ chạy một mình còn có cơ hội... Nếu đợi lát nữa, ta dù biến thành nguyên thần e rằng cũng không thể chạy thoát! Đệ trách sư huynh không?”
Trần Hạo trong lòng thoáng giật mình, nhíu mày, trầm ngâm một lát, trong mắt lóe ra một dải tinh quang, nói: “Sư huynh, huynh sớm đã biết họ sẽ như vậy phải không? Huynh không cần phủ nhận, đệ sớm nên nghĩ ra mới đúng... Lúc đệ thu thập nguyên liệu trở về, huynh có lẽ đã biết kết quả như vậy... Sư huynh, cảm ơn!”