Tâm cảnh của Đạm Đài Liên ở một khắc sau khi ảo cảnh tiến đến xuất hiện gợn sóng thật lớn, tầng tầng gợn sóng chồng chất, nhấc lên sóng lớn ngập trời, hầu như làm cho nàng nháy mắt tâm thần thất thủ. Chấp niệm trong lòng nàng làm cho nàng không cam lòng bị đánh bại. Nàng cảm giác được mình trong ảo cảnh, bị lửa nóng từng chút công hãm.
“Ác...”
Lúc Trần Hạo thật cẩn thận từng chút tiến tới, Đạm Ðài Liên đã không thể khống chế được mình liền thân thể rung động, run run, nhất là vùng kín phản ứng theo tự nhiên, làm Trần Hạo cố nén phát ra thanh âm xúc động, chỉ có tiếng rên trong cổ, chứng minh Trần Hạo giờ phút này chịu gian khổ tương tự, loại cảm giác này là thích đến mức tận cùng nhưng phải kiềm chế làm một cách từ từ nên nghẹn khuất.
“Dừng! Dừng! Phải dừng!”
Rốt cuộc, sau khi Trần Hạo nằm ngửa hoàn thành tư thế Quan Âm tọa liên giống trong truyền thuyết, cố nén vô hạn xúc động, cảm thụ được bao dung lửa nóng, gắt gao kia, dùng tất cả động tác. Cái này nếu không có định lực siêu mạnh, tuyệt đối không nhịn được. Tương tự, nếu không phải lo lắng tâm cảnh Đạm Đài Liên sụp đổ mà thất bại trong gang tấc, Trần Hạo sẽ không nhịn vì khó mà nhịn được, người đàn ông nào lúc này đều phải tiến lên.
Trần truồng vẫn duy trì tư thế khoanh chân, đây chính là Quan Âm tọa liên thật sự, thân thể mềm mại uyển chuyển, da thịt trong suốt, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ..v..v.. Nhìn Đạm Đài Liên càng hấp dẫn vô cùng, khó có ai có thể nhịn.
Nhưng Trần Hạo nhịn xuống, vì thắng lợi lớn hơn nữa, vì Đạm Đài Liên, hắn nhịn.
Ước chừng giày vò mười lăm phút, thời điểm cảm ứng được nơi nào đó của Đạm Đài Liên kìm lòng không được đè ép rung động, hoàn toàn ngừng lại, Trần Hạo biết Đạm Đài Liên lại lần nữa thành công chiến thắng tâm ma ảo cảnh.
“Hô... Con mẹ nó, cái này thật không phải là việc cho con người làm... Lại có cơ hội như vậy, lão tử cũng không làm nữa, không phải là cắt ngang tâm cảnh cảm ngộ, một lần nữa bắt đầu sao? Có thể trì hoãn bao nhiêu thời gian? Mười ngày? Một tháng? Tính cái chim, trì hoãn thì trì hoãn, cứ làm trước xong nói sau... Ta thật sự là đau trứng!”
Trần Hạo là đau trứng thật. Lúc này cũng không bội phục mình anh minh thần võ nữa. Nhưng đã tiến hành đến một bước này, không lý do trước khi thắng lợi đến lại từ bỏ.
Cho nên Trần Hạo lập tức giao hòa quan hệ, nhưng lấy tần suất cực thấp, cực chậm, phương thức so với lão già làm chuyện ấy cũng không bằng.
Nghẹn sắp hộc máu.
Dù vậy, Đạm Đài Liên phản ứng vẫn kịch liệt vô cùng, mấy lần Trần Hạo sợ tới mức thiếu chút nữa héo. Lúc này Đạm Đài Liên nếu thất thủ, vậy tâm huyết của hắn sẽ uổng phí. May mà theo thời gian chuyển dời, tâm cảnh, chấp niệm của Đạm Đài Liên thích ứng hẳn lên, dù là thân thể không chịu khống chế, dù Đạm Đài Liên cảm giác mình sắp tinh thần phân liệt, sắp bị lửa dục thiêu thân, một chút thanh minh cùng chấp niệm lại chưa làm cho nàng hoàn toàn luân hãm.
Mà Trần Hạo cũng thật cẩn thận không ngừng đẩy nhanh tiết tấu của mình.
Đây là một quá trình rèn luyện, quá trình thích ứng, quá trình giày vò.
Từ lúc bắt đầu giao hòa đến bây giờ ước chừng hơn một canh giờ, Trần Hạo bắt đầu thật sự thích, tuy không thể lên tiếng, nhưng hắn đã từ mệt mỏi biến thành khoẻ mạnh dũng mãnh.
Đạm Đài Liên phản ứng cũng càng lúc càng kịch liệt, nhưng tựa như hình thành nhất tâm lưỡng dụng, một tia tâm thần thanh minh thủ vững bản tẩm của mình không bị tâm ma ảo cảnh của mình công hãm, một tia tâm thần không thể ngăn chặn bị Trần Hạo từng lần xung phong nhấc lên càng mãnh liệt.
Chân thật đáng sợ. Bởi vì ở dưới loại thân thể giao hòa mà nàng cho là tâm ma ảo cảnh này, nàng cảm giác được khí tức của Trần Hạo, khí tức bổn nguyên tuyệt đối, khí tức chân thật tuyệt đối. Tuy trong lòng thanh minh cùng lý trí nói cho nàng tất cả cái này đều là giả, là tâm ma tiềm tàng trong lòng mình, nhưng nàng cũng tìm không ra bất cứ sơ hở nào. Cái này không phải cảnh giới khí tức, mà là khí tức thật sự làm cho linh hồn nàng sinh ra giao hòa, tuy đây không phải là lần đầu tiên giao hòa, nhưng loại cảm giác này là Trần Hạo, loại linh nhục bổn nguyên này là Trần Hạo.
Nàng bắt đầu vẫn duy trì một tia thanh minh cuối cùng của linh đài, hưởng thụ thân mật cùng người yêu thương.
Đương nhiên, cảm giác này tuyệt đối chân thật, nàng như trước nhận định là tâm ma tiềm tàng của mình đang quấy phá, vì chỉ có nàng mới biết được khí tức linh hồn bổn nguyên của Trần Hạo, tâm ma là lấy ký ức nàng, tiềm tàng mà sinh ra.
...
“A? Biến mất rồi...”
Ngay lúc Trần Hạo cùng Đạm Ðài Liên tiến vào trong thế giới cực lạc thân mật, bên ngoài, trong phi hành khí, Long Đình theo thói quen mỗi ngày bóp vỡ một cái thông tin phù cảm ứng khí tức của Trần Hạo, bỗng nhiên kinh ngạc nói.
“Tiểu Trí số một, khí tức của Trần Hạo hoàn toàn biến mất rồi!”
“Chủ nhân là an toàn, không cần kinh hoảng.” Tiểu Trí số một khẳng định nói.
“Sao ngươi biết? Ngươi lại không tra xét được khí tức của hắn...”
“Ta đã là trí não, cũng là linh bảo. Chủ nhân nếu có gì bất trắc, lạc ấn của chủ nhân trên Hoa Hạ số một sẽ biến mất, bây giờ vẫn tốt không tổn hao gì.” Thanh âm máy móc của Tiểu Trí số 1 giải thích.
“Ồ... Ta trái lại quên ngươi còn là linh bảo... Thời điểm này biến mất, hẳn là hắn hướng chỗ càng sâu hơn, vượt qua phạm vi cảm ứng của phù văn... Cái đại cơ duyên này thật sự là kỳ quái chút, cũng một tháng rồi, cửu trọng huyền hỏa thủ hộ vẫn còn! Đến cùng phải duy trì bao lâu nữa... Không được, Tiểu Trí số một, ta muốn đi xem tình huống...”
“Chủ nhân bảo ngươi ở chỗ này chờ.”
“Ta không chờ được nữa, ta lại không cướp cơ duyên của đạo lữ hắn, vào nhìn một chút là được, một chút tin tức cũng không có. Nếu cái đại cơ duyên này duy trì một năm một năm rưỡi, vậy nói thế nào? Ta đồ ăn, dược vật ngâm tắm đều sắp hết rồi... Cứ quyết định như vậy, ta đi xuống xem tình huống một chút! Mở cửa!”
“Được rồi...”
Xẹt!
Trong hư không, một tia sáng chợt xuất hiện.
Người tu luyện vẫn không giảm bớt một chút, ở một khắc này đều ầm ầm kinh ngạc ngẩng đầu lên, bởi vì bọn họ cảm ứng được một cỗ khí tức khủng bố, khí tức cường hãn tuyệt đối không thua gì Quách Nộ.
“Ai vậy?”
“Là ai ngụy trang? Á Dĩnh Tinh khi nào có cao thủ như vậy?”
Ở nháy mắt nhìn thấy người tới, người ở đây đều toát ra nghi vấn. Đối phương một bộ áo bào đen, mang theo mũ trùm đầu màu đen, khí tức quanh thân cũng là ngụy trang, thân hình cao lớn thô kệch, hoàn toàn là mọi người đều không quen biết.