Chu Tước kêu to một tiếng, từ mi tâm Trần Hạo bay ra, mỏ treo bình ngọc viên đan dược thứ hai, xuất hiện ở trước mặt Trần Hạo, nhanh như chớp trốn đến một góc.
Nhiệm vụ của nó rất đơn giản, nếu thời khắc Trần Hạo không chịu nổi dục hỏa thiêu thân, đốt thần hai tầng thống khổ, lâm vào đánh mất toàn bộ lý trí, đó là thời khắc nó lấy ra viên linh đan thứ hai.
Cái khác không cần nó quản.
Chỉ cần lấy ra linh đan, linh đan ẩn chứa tinh huyết của Long Đình, liền sẽ bị Trần Hạo coi là Long Đình, trực tiếp hấp thu.
Ðây cũng là chuyện Trần Hạo đã sớm an bài tốt.
Bởi vì muốn tôi luyện bản thân trình độ lớn nhất, thì phải đánh sâu vào cực hạn của mình, nhưng điểm cực hạn của mình ở nơi nào rất khó nắm chắc chính xác, càng khó kẹt ở trên điểm vừa đứng. Một khi không khống chế được sẽ trực tiếp đánh mất lý trí, thời điểm có lý trí thì ý nghĩa còn chưa tới cực hạn, đơn thuần bằng vào bản thân thì không nắm chắc như thế nào. Chính bởi như thế, Trần Hạo mới giao cho Chu Tước, để nó ở nháy mắt mình sụp đổ mà ra tay. Như vậy sẽ chuẩn xác hơn.
Trên thực tế, cũng chỉ có Trần Hạo biến thái, mới lựa chọn phương thức tàn phá biến thái, áp bức mỗi một phần tiềm lực của mình như thế. Loại dục hỏa rèn luyện, thiêu thân, đốt thần hai tầng thống khổ này, ở thời điểm ngươi còn lý trí thì đã không chịu nổi, chứ chưa nói đến kiên trì đến thời điểm hoàn toàn đánh mất lý trí. Long Đình thì quả quyết sẽ không làm như vậy, cũng thừa nhận không được.
...
Xẹt xẹt xẹt!
“Rống!”
Thịch! Oành...
Nhìn không thấy sờ không được, nhưng ngọn lửa dục vọng hừng hực thiêu đốt, gần như làm Trần Hạo nổ tung, tràn ngập đến mỗi dây thần kinh, mỗi cái tế bào của Trần Hạo, trầm thấp, tràn ngập dã tính cùng nguyên thủy triệu hồi rống lên một tiếng, trở nên càng lúc càng vang dội, không khống chế được chân nguyên dâng trào, liền đem quần áo quanh thân chấn thành bột phấn, biến thành người trần truồng.
Long Đình vốn thân hình uyển chuyển, xinh đẹp động lòng người, ở trong đầu Trần Hạo càng thêm thiên kiều bá mị, theo Trần Hạo ảo tưởng, bày ra đủ loại tư thế dụ hoặc ngàn vạn. Làm cho Trần Hạo tuy duy trì một tia lý trí biết rõ tất cả đều là ảo cảnh, đều là mây bay, đều là phán đoán, nhưng vẫn không khống chế được thân thể mình, làm ra các loại động tác uy mãnh tượng trưng cho nam nhân.
Chu Tước viễn cổ thần đã thú đúc lại kim thân này, ở một bên nhìn mà trợn mắt há hốc miệng, tuy nó không có cảm tình cùng dục vọng của loài người, nhưng Trần Hạo điên cuồng làm cho nó kìm lòng không được nghĩ đến là nếu Long Ðình có mặt thì sẽ bị Trần Hạo chà đạp thành thế nào.
“Tội lỗi tội lỗi, trò hề của chủ nhân cùng chủ mẫu, ta sao có thể phỏng đoán lung tung... May mà chủ nhân giờ phút này không có thời gian để ý tới, sẽ không cảm ứng được ý nghĩ của ta... Hô...”
Chu Tước phun ra một ngụm huyền hỏa, thở ra một hơi thật dài, liền thu nhiếp tinh thần, không nhìn, không nghe, không nghĩ. Chỉ lưu lại một tia thần niệm, cảm ứng khí tức của Trần Hạo.
...
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Trần Hạo như dã thú nổi điên, ở trong phòng tu luyện điên cuồng vũ động, đỏ bừng. Nhưng không phải đỏ bừng lúc huyền hỏa rèn luyện, mà là máu thiêu đốt cuồn cuộn chảy xuôi đỏ bừng, hầu như làm cho da thịt Trần Hạo nhỏ ra máu, linh hồn liền bị lửa dục hừng hực thiêu đốt, rèn luyện. Trần Hạo vẫn duy trì một tia chấp niệm cùng lý trí thừa nhận hai tầng thống khổ càng lúc càng khủng bố.
Loại thống khổ này cùng thống khổ bình thường khác nhau, không thể dùng ngôn ngữ hình dung. Duy nhất có thể làm đó là nhịn.
Thời điểm qua hai canh giờ sau, dược hiệu ban đầu như núi lửa phun trào rốt cuộc bắt đầu yếu bớt, mất đi, đủ loại ảo giác biến mất, lửa dục mất đi.
Thân thể Trần Hạo đã như biến thành bàn ủi, cũng bắt đầu dần dần khôi phục bình thường, ánh mắt dần dần trong trẻo, linh hồn dần dần thanh minh, lý trí dần dần khôi phục.
Cùng với một loại cam lộ tưới nhuần thân thể, linh hồn sảng khoái, Trần Hạo há to miệng thở hổn hển, thẳng nhỏ hướng lên trời, tứ chi mở ra, nằm ngửa, thằng nhỏ dần dần đình chỉ mạch đập nhảy lên triều lui, mềm xuống.
Tinh khí thần, chân nguyên đều bị thiêu đốt không còn, nhưng Trần Hạo giờ phút này rõ ràng cảm giác được linh hồn, thân thể, tâm thần, ý chí của mình, như đã thừa nhận một lần thiên phạt rửa tội, nhưng không phải lễ rửa tội lần thiên phạt đại viên mãn không có bất cứ tác dụng gì, đây là có tăng lên rõ ràng, trở nên càng thêm cô đọng tinh thuần.
“Hô... Chống chịu qua rồi... Một lần này phát tác so với lần trước mạnh hơn gấp trăm lần... Mạnh hơn một chút nữa mà nói, ta chỉ sợ sẽ hoàn toàn đánh mất lý trí, không chịu nổi... Chẳng qua, chỗ tốt của loại lửa dục thiêu thân, đốt thần này, hiệu quả lại tốt như thế...”
Trần Hạo cảm ứng bản thân biến hóa, trong lòng kích động nói.
Roạt...
Cực phẩm linh tuyền phiêu đãng ra, Trần Hạo liền đắm chìm ở trong đó, bắt đầu khôi phục. Chẳng qua, Trần Hạo cũng chưa chủ động rèn luyện, mà là đắm chìm trong đó, lẳng lặng hưởng thụ sảng khoái của khôi phục tự nhiên. Lần trước ở trong không gian hỗn loạn cùng với Long Đình, hắn hưởng thụ được chỗ tốt do dược hiệu mang đến, hắn lúc ấy dù khẩn trương nữa cũng sẽ ở trong thời gian nhất định, cố ý thả lỏng bản thân, mà bây giờ, hắn muốn ở trong linh tuyền, thật thoải mái ngủ một giấc, cái gì cũng không nghĩ, cái gì cũng không làm, thật sự thả lỏng bản thân.
...
Vốn tưởng rằng sau lần phát tác này, Trần Hạo còn có thể kiên trì một đoạn thời gian rất dài sẽ không phát tác. Nhưng làm Trần Hạo không nghĩ tới là ba ngày thời gian sau, hắn liên tục phát tác hai lần, hơn nữa một lần mãnh liệt hơn một lần, thời gian duy trì cũng lâu hơn, nhưng đối với bản thân rèn luyện tựa như đã đến bão hòa, hiệu quả trở nên cực kỳ bé nhỏ.
Ðiều này làm cho Trần Hạo rõ ràng, tác dụng của viên đan dược thứ nhất đã đến trạng thái bão hòa, nếu không dùng viên thứ hai, tần suất phát tác của hắn sẽ càng ngày càng cao, nhưng lại không có nhiều hiệu quả.
Cho nên Trần Hạo không do dự, liền nuốt viên thứ hai.
Sau khi dùng viên đan dược thứ hai, Trần Hạo liền trải qua lễ rửa tội của dược lực lần đầu, sau đó, cuối cùng là khôi phục bình thường, không bạo phát nữa.
Trần Hạo cũng đầu nhập đến trong tu luyện.
...
Thời gian hiện thực ở hai tháng sau.
Thế giới thứ hai, cạnh kĩ trường Ðông Lưu thành, khu vực Ðịa Tiên cảnh sơ kì.
“Lãnh Huyết! Lãnh Huyết! Lãnh Huyết...”
“Lãnh Huyết! Lãnh Huyết! Lãnh Huyết...”
Chung quanh một cái lôi đài có vô số người tu luyện vây tụ, càng có vô số người tu luyện vung tay hô to “Lãnh Huyết”, tình cảm quần chúng xúc động. Người nào không hiểu rõ chuyện khi nghe la lên như vậy thì tưởng rằng mọi người đang chửi rủa người nào, nhưng vẻ mặt mọi người không giống chửi rủa, nhất là ánh mắt nhìn về phía trên lôi đài trung ương tràn ngập hào quang như sùng bái.
Lãnh Huyết là tên của một người ở ngắn ngủn hai tháng thời gian, trong thế giới thứ hai là không đến hai năm thời gian, đã danh chấn cạnh kĩ trường Đông Lưu thành.
Lãnh Huyết, tựa như cái tên, hắn lãnh huyết vô tình. Thế giới thứ hai gần hai năm thời gian, mỗi ngày hắn đều xuất hiện ở cạnh kĩ trường, sau mỗi lần chiến đủ mười trận liền rời khỏi sân thi đấu. Không ai biết bộ dáng thật sự của hắn, từ đầu đến cuối là hắn đều một bộ hắc bào, mang theo đấu lạp màu đen. Dù ở trong chiến đấu cũng chưa từng có ai có thể đem đấu lạp của hắn tháo xuống, càng không ai có thể vén lên cái khăn che mặt thần bí của hắn.
Mọi người từ khí tức hắn chỉ phán đoán ra tuổi cũng không lớn, ở tu luyện giới chỉ là dạng thiếu niên.
Ngay từ đầu, không có bao nhiêu người chú ý hắn.
Theo chiến tích toàn thắng của hắn mỗi ngày gia tăng 10 trận thì theo thời gian tốc độ tăng vọt, cùng với toàn bộ người tu luyện từng chiến đấu với hắn, người tu luyện từng xem cuộc chiến xem phương thức chiến đấu của hắn mà truyền bá ra, cái tên Lãnh Huyết bắt đầu ở trong cạnh kỹ trường lan tràn.
Ðến hôm nay đã đạt tới đỉnh cao trước đó chưa từng có.
Hôm nay đối tượng khiêu chiến Lãnh Huyết, vì trận chiến hôm nay khó hòa giải, càng bởi vì người khiêu chiến Lãnh Huyết ở trước mặt ngàn vạn người tu luyện của Ðông Lưu thành, nói ra một câu:
“Ta không biết bộ dáng ngươi, không biết thân phận thật sụ của ngươi, càng không biết quá khứ của ngươi... Nhưng ta biết ngươi là người ta đang chờ đợi! Lãnh Huyết, ta muốn làm đạo lữ của ngươi, được không?”
“Lãnh Huyết, ta muốn làm đạo lữ của ngươi, được không?” Câu này đối với mọi đệ tử trẻ tuổi của Ðông Lưu thành, thì tuyệt đối là thanh âm như tiên nhạc, liền dẫn bạo toàn bộ cạnh kĩ trường. Đặt mình vào hoàn cảnh người khác, nếu thiếu niên ở đây không phải Lãnh Huyết mà là bất luận kẻ nào, sẽ không chút do dự đáp ứng vô điều kiện, bởi vì người nói ra những lời này là thiếu nữ thiên tài số một nghìn năm qua của Ðông Lưu thành, diện mạo của nàng không phải nghiêng nước nghiêng thành, nhưng ở dưới vầng ánh sáng của đệ nhất thiên tài thiếu nữ, lại có được ma lực làm cho bất cứ nam nhân nào cũng không thể kháng cự.
Mà bây giờ, thần tượng, nữ thần trong cảm nhận của mọi người, lại ở trước mặt ngàn vạn người tu luyện, trước mặt mọi người thổ lộ tình cảm.
Ðối với một thiếu niên thần bí đến mức mọi người đối với tình huống của hắn hoàn toàn không biết gì, ngay cả thanh âm của hắn cũng chưa từng nghe thấy.
Hắn giống như một người máy chiến đấu hoàn mỹ. Mỗi ngày mười trận, kiên trì, đến là chiến, chiến xong liền đi. Từng vô số người ý đồ theo dõi, muốn hiểu biết, lại không có ai thành công. Nếu bắt được khí tức của hắn thì hắn liền ra khỏi thế giới thứ hai.
...
Ngay từ đầu, đại đa số người tu luyện trẻ tuổi sau khi nghe nữ thần trước mặt mọi người thổ lộ, đều là kinh ngạc, mất mát, bàng hoàng. Nhưng sau đó, nghĩ đến điều kiện của mình, lại nhìn đến Lãnh Huyết ngạo nghễ đứng, lạnh lùng chống đỡ, cùng với nữ thần vẻ mặt thấp thỏm, tràn ngập chờ mong ngóng nhìn Lãnh Huyết. Rốt cuộc có người dẫn đầu hô lên tên của Lãnh Huyết. Từng luồng suy nghĩ: “Nữ thần sao có thể bị từ chối? Còn dưới tình huống trước mặt mọi người thổ lộ? Nữ thần lại há là bọn hắn xứng đôi? Có lẽ chỉ có Lãnh Huyết thần bí, Lãnh Huyết khó thua một lần, dù là nữ thần ra tay cũng chưa thể đem hắn đánh bại, mới xứng đôi nữ thần...”
Thậm chí có người hoài nghi là nữ thần đã biết thân phận của Lãnh Huyết.
Dù như thế nào, giờ phút này, bọn họ cũng không muốn nhìn thấy nữ thần bị từ chối, càng hy vọng Lãnh Huyết đáp lại.
Hai thiên tài đứng đầu kết hợp, không thể nghi ngờ là hoàn mỹ nhất.
“Lãnh Huyết! Lãnh Huyết! Lãnh Huyết...”
Tiếng hô càng lúc càng mạnh. Không khí càng lúc càng khẩn trương.
Một bên là ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng thấp thỏm của nữ thần, một bên là Lãnh Huyết thần bí giấu ở trong đấu lạp màu đen, trầm mặc chống đỡ, thậm chí mọi người không biết giờ phút này vẻ mặt Lãnh Huyết là như thế nào.
“Người ngươi chờ đợi là thiên tài chiến lực, tuổi xứng đôi với ngươi, không phải ta. Tạm biệt...”
Tê!
Chưa phân ra thắng bại, nhưng Lãnh Huyết thần bí liền hóa thành một đạo bạch quang, biến mất ở trên lôi đài, chiến tích dừng ở 5999 thắng,0 hòa, l thua.
Toàn bộ thanh âm ồn ào náo động biến mất, vẻ mặt mỗi người đều ngạc nhiên. Bọn họ rốt cuộc nghe được thanh âm của Lãnh Huyết thần bí, nhưng vô luận như thế nào cũng không nghĩ tới, thanh âm hắn lại già nua như vậy, tuy rõ ràng là thanh âm giả, nhưng mọi người tin rằng đối mặt nữ thần thổ lộ, không có người trẻ tuổi nào sẽ cố ý làm bộ như già nua. Có thể khí tức sinh mệnh trên người phát ra ngay từ đầu cũng là ngụy trang.
Ðây là ý nghĩ của đại đa số người vây xem.
Dù sao, nữ thần năm nay đã nhất định trở thành đệ tử Hạo Vũ thánh điện, chẳng có ai có dũng khí từ chối nữ thần thổ lộ.
Trừ phi người đó có nguyên nhân khiến hắn không thể lời, mà tuổi chênh lệch thật lớn là một cái trong đó. Không phải người trẻ tuổi, vậy hắn hiện tại biểu hiện mạnh hơn nữa, ở trên tiềm lực là kém một chút.
“Ta chờ là thiên tài chiến lực, tuổi xứng đôi với ta... Là như thế nào?”
Nữ thần vẻ mặt kinh ngạc ngóng nhìn phương hướng Lãnh Huyết biến mất, thì thào, ước chừng trầm mặc nửa phút đồng hồ thời gian sau, trên khuôn mặt không xinh đẹp nhưng rất có khí chất vầng sáng, liền hiện ra một cái mỉm cười, nói: “Có lẽ là vậy... Nhưng ta thực bị ngươi hấp dẫn rồi... Tuy thanh âm của ngươi ra ngoài ta đoán trước... Ngươi là người tốt, đại thúc...”
Bá!
Nữ thần mỉm cười với người xem dưới đài, không có mất mát cùng đau lòng khi bị từ chối, chợt biến mất ở trên lôi đài.
Ở tình huống hoàn toàn không biết đối phương là già hay trẻ, là đẹp hay xấu, xuất thân là tốt hay xấu, hết thảy không biết, duy nhất biết là thiên phú chiến đấu của đối phương cực kỳ cường hãn, càng hấp dẫn nàng là khí tức trên người thần bí này là lãnh khốc. Trên thực tế, nàng đã quan sát lâu, thẳng đến hôm nay mới xuất chiến. Trong quá trình chiến đấu, loại cảm giác vui vẻ đầm đìa đó làm cho nàng kích động, càng làm cho nàng sinh ra cảm giác tiếc lẫn nhau, nhất là dưới cái khăn che mặt của đối phương nháy mắt ngẫu nhiên hiện lên, càng làm cho nàng tin rằng đây là một người có chuyện xưa, có nội hàm, có thiên phú, nếu không thì không có ai xuất hiện lâu như vậy mà một câu cũng chưa từng nói. Nếu không thì không có ai sẽ ở dưới tình huống rõ ràng có thể kiếm lấy số mệnh thật lớn mà mai danh ẩn tích.