Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 74: Hồng Nhan Họa Thủy



“Trần Tư, Tiêu Hà, chính là Long Khiếu quốc sư đích thân chọn, Trần Hạo, Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật chính là Phương Nguyên hội trưởng đích thân chọn. Năm người các ngươi, tất nhiên có thiên phú đặc thù, không thể nghi ngờ. Nhưng điều kiện cơ bản của Tân Tú đường chúng ta là hoàng cấp! Cho nên, trước khi các ngươi bước vào hoàng cấp, toàn bộ thí luyện không có tư cách tham gia, đây là xuất phát từ bảo hộ đối với các ngươi. Phúc lợi tạm thời hưởng thụ, cũng là phúc lợi cơ bản. Chờ sau khi các ngươi bước vào hoàng cấp, có được tư cách thí luyện, mới có thể căn cứ thành tích các ngươi thí luyện bình định cấp bậc phúc lợi! Hiểu chưa?”

“Hiểu!”

Năm người trầm giọng đáp. Hiển nhiên năm người đều không ngoài ý muốn. Ba người bọn Trần Hạo cũng từ Hoàng Khởi biết qua điều này.

“Vậy thì tốt. Hy vọng các ngươi có thể mau chóng tấn thăng hoàng cấp, đuổi kịp bước chân đệ tử khác. Về đội!”

Sau khi lão giả nói xong, liền bắt đầu cùng đệ tử mới vào giới thiệu quy tắc của hoàng gia Tân Tú đường, cũng đơn giản giới thiệu tình huống cơ bản của Lãnh Nguyệt điện, sau đó liền bảo vài tên quản sự phân phát quần áo đồ dùng cùng phúc lợi cơ bản tháng thứ nhất cho đám người Trần Hạo, sau đó an bài ký túc xá.

...

“Không hổ là hoàng gia Tân Tú đường, mỗi tháng phúc lợi cơ bản là một viên linh đan cấp sáu, năm viên linh đan cấp năm...”

Sau khi trước mặt mọi người lĩnh được phúc lợi tháng thứ nhất, trừ số rất ít người biết tình huống, đại bộ phận moi người đều lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng. Phải biết, đây vẫn là phúc lợi cơ bản. Nếu bắt đầu tham gia thí luyện, thành tích tốt mà nói, cấp bậc phúc lợi liền sẽ tăng lên, khi đó sẽ là bao nhiêu?

“Xem ra phải tấn thăng đến hoàng cấp mới được, có gia tộc, Lý Nhiên, Gia Cát Thừa Phong ban thưởng, lại thêm bây giờ mỗi tháng có thể lĩnh được phúc lợi cơ bản, chỉ cần lão gia hỏa kia không quấy rối, hẳn là không cần tới bao lâu nhỉ? Nơi này thiện địa linh khí nồng hậu như thế, mặc dù không có linh dược, hiệu quả tu luyện cũng tốt hơn mấy lần...”

Trần Hạo thầm nghĩ trong lòng, nghĩ đến đây Trần Hạo nhìn về phía Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật giống như hũ nút.

Hai người đều không chút do dự theo hắn chọn Lãnh Nguyệt điện, Hách Liên Vũ Tử ngoài miệng nói là vì “báo thù”, nhưng thực tế tình huống như thế nào, chỉ có nàng rõ, về phần Mặc Vũ Dật hiển nhiên là vì hắn cùng Hách Liên Vũ Tử mới lựa chon theo.

Cùng nhau ra khỏi huyện Vân Châu, tựa như vô hình trung, đã làm ba người thành một thể. Nhất là ở nơi nhân sinh địa không quen này. Tuổi nhỏ nhất, nhưng trầm ổn lão luyện nhất, lại chiến lực mạnh nhất, Trần Hạo rất tự nhiên liền trở thành trung tâm của ba người.

“Ði thôi, về ký túc xá, cố gắng tu luyện! Chúng ta phải mau chóng bước vào võ hoàng...”

“Ừm” Mặc Vũ Dật lên tiếng.

“Ta bước vào võ hoàng trước, thì ngươi liệu hồn...”

Hách Liên Vũ Tử trừng mắt nhìn Trần Hạo thấp giọng nói. Nàng lạnh lùng, tựa như sau khi chọn điện Lãnh Nguyệt, biểu cảm trên mặt hơi có một tia thay đổi, ít nhất so với lúc trước phảng phất không có bất cứ cảm tình gì tốt hơn rất nhiều.

“Không sợ bị ăn đậu hũ, tùy thời hoan nghênh!”

Khóe miệng Trần Hạo hơi cong lên, nhìn Hách Liên Vũ Tử một cái, ào ào nói. Nói xong, liền dẫn đầu đi về phía trước.

“Ngươi...”

Hách Liên Vũ Tử biến sắc, nhưng chưa nói tiếp, hung tợn trừng mắt nhìn bóng lưng Trần Hạo, cùng Mặc Vũ Dật theo lên....

“Tiểu Vũ sư muội, chào muội!"

Lúc ba người nhanh chóng hướng khu ký túc xá đi đến, bốn thiếu niên bỗng nhiên chen đến phía trước ba người, chặn đường ba người, trong đó thiếu niên cầm đâu trên mặt mang theo một cái mỉm cười, tựa như đã quen biết nhìn Hách Liên Vũ Tử, hô. Ba người không thể không dừng bước chân.

Hách Liên Vũ Tử khẽ nhíu mày.

“Ha ha... Tiểu Vũ sư muội, ta tên là Ðông Phương Tuấn, thủ tịch đại đệ tử Lãnh Nguyệt điện lần này, không phải ta thì là ai. Trước khi đến hoàng gia Tân Tú đường, từng nghe đường huynh không nên thân kia của gia tộc chúng ta nói muội, may mắn hắn chưa thể làm gì muội... Nếu không, sư huynh ta cũng sẽ không buông tha hắn... Ha ha. Thật không nghĩ tới, Tiểu Vũ sư muội lại xinh đep như thế, mà tư chất thượng thừa, sư huynh ta đối với muội thật sự là vừa gặp đã thương! Về sau có chuyện gì, cứ việc tìm sư huynh, chỉ cần sư huynh ta có thể làm được, cam đoan giúp muội hoàn thành...”

“Không cần!”

Hách Liên Vũ Tử lạnh giọng nói.

Lời của Ðông Phương Tán, làm sắc mặt Hách Liên Vũ Tử càng lúc càng lạnh như băng, ngay cả khí tức quanh thân lúc này cũng tản mát ra một cỗ băng hàn cực độ. Bộ dáng như thế, hiển nhiên là đối với gia hỏa tự xưng Đông Phương Tuấn tương đối khó chịu, hai chữ “không cần” đã là cực hạn.

Nếu không phải thực lực không bằng đối phương, chỉ sợ trực tiếp ra tay rồi. Vừa mới lúc chọn điện, nàng đã biết bốn người này là đệ tử Đông Phương gia, mà Ðông Phương Tuấn càng là cao thủ cảnh giới cửu phẩm võ hoàng.

Người Ðông Phương gia sao lại đáng ghét như vậy? Sao lại cùng ruồi bọ giống nhau, đến nơi nào cũng có thể gặp được?

Một tên Đông Phương Tán nhị hóa, không thể nói rõ Ðông Phương gia rác rưởi, nhưng bây giờ lại toát ra tên thứ hai, hay là cái lệ sao? Nếu thời điểm ba người biết, điện Liệt Dương còn có một tên Ðông Phương Kiếm càng cường đại cũng là loại điểu nhân này, chỉ sợ liền có thể trực tiếp kết luận Ðông Phương gia...

Mặc Vũ Dật một tay gắt gao nắm đại kiếm, ánh mắt lúc này trở nên sắc bén như kiếm, vẻ mặt càng thêm lạnh lùng. Duy nhất vẻ mặt, khí tức không có bất cứ biến hóa gì, đó là Trần Hạo, đứng ở chính giữa Hách Liên Vũ Tử cùng Mặc Vũ Dật.

“Ha ha... Tiểu Vũ sư muội, sư huynh ta người này thích nhất muội nữ hài cá tính như vậy, đương nhiên, ta thẳng thắn thành khẩn, muội có thể cảm thấy rất đường đột, không sao, về sau muội sẽ phát hiện, sư huynh ta chính là xưa nay...”

“Không có hứng thú!”

Không đợi Đông Phương Tuấn nói xong, Hách Liên Vũ Tử liền lạnh giọng nói: “Chúng ta đi!”

Hách Liên Vũ Tử nói xong, liền nói với Trần Hạo cùng Mặc Vũ Dật, dẫn đầu vòng ra khỏi Ðông Phương Tuấn, đi về phía trước.

“Ha ha...”

Ðông Phương Tuấn nhìn bóng lưng thướt tha của Hách Liên Vũ Tử, đối với chạm phải cái đinh không chút phật lòng, nữ nhân hắn nhìn trúng, còn có thể chạy trốn sao? Chỉ là vấn đề thời gian sớm hay muộn. Chỉ cần Hách Liên Vũ Tử tấn thăng đến võ hoàng đạt được tư cách thí luyện, vậy hắn liền có vô số cơ hội chinh phục con ngựa son phấn kiệt ngạo bất tuân này...

“Hồng nhan họa thủy”

Lúc ba người bọn Trần Hạo đi tới khu ký túc xá, Trần Hạo khóe miệng hơi cong lên, bỗng nhiên nói ra bốn chữ đối với Hách Liên Vũ Tử.

“Ngươi mới là họa thủy!” Hách Liên Vũ Tử hơi sửng sốt, nhưng lập tức sắc mặt ửng đỏ, giận dữ trừng mắt nhìn Trần Hạo nói. Vừa rồi đối chọi với Đông Phương Tuấn, nàng chính là nhận thấy rõ Mặc Vũ Dật cũng có ý giúp mình, nhưng Trần Hạo lại vân đạm phong khinh, không có chút tính toán giúp mình. Không giúp còn chưa tính, lúc này còn nói một câu như vậy, thật sự là quá đáng giận...

“Ta thật ra nghĩ: nếu có nữ nhân xinh đẹp giống Ðông Phương Tuấn như vậy tìm tới ta, ta nghĩ đầu mày ta hẳn là sẽ không nhíu một chút...” Trần Hạo nhún vai, rất tùy ý nói.

“Ngươi... Ngươi chờ, trong vòng một tháng ta tất nhiên tấn thăng võ hoàng, cho ngươi biết tay!”

Hách Liên Vũ Tử tức giận đến thân thể mềm mại run loạn, mặc dù là thời điềm vừa rồi đối mặt Đông Phương Tuấn, nàng cũng không phẫn nộ như thế.

“Ừm, chúng ta xem ngươi sau khi tiến vào võ hoàng bắt đầu thí luyện, không có ta cùng Tiểu Mặc, Đông Phương Tuấn sẽ dùng thủ đoạn gì thu phục ngươi!”

Trần Hạo bỗng nhiên nhìn thẳng Hách Liên Vũ Tử nói rõ ràng từng chữ, nói xong thân hình nhoáng lên một cái, liền nhanh chóng đi về phía ký túc xá của mình.

Mà vốn bị tức lửa giận công tâm Hách Liên Vũ Tử lại kinh ngạc nói không ra lời...

Mặc Vũ Dật bị Trần Hạo xưng là “Tiểu Mặc”, tựa như đối với cái xưng hô này không có bất cứ cảm giác gì, không chút nào cảm thấy Trần Hạo chỉ có mười ba tuổi gọi hắn Tiểu Mặc có gì không ổn, chỉ nhìn thoáng qua Hách Liên Vũ Tử, bỏ lại một câu “Hắn nói đúng”, liền cũng nhanh chóng hướng cùng Trần Hạo ngăn cách một cái ký túc xá phóng đi...

Hách Liên Vũ Tử sau khi dại ra trong chốc lát, cắn cắn môi mềm mê người, “Hừ” một tiếng, ngay cả chính nàng cũng chưa phát hiện, trên khuôn mặt nhỏ băng lạnh tưa như có một tia mỉm cười chợt lóe rồi biến mất, lửa giận vừa mới bốc lên cũng nháy mắt tắt, đi đến ký túc xá giữa Trần Hạo cùng Mặc Vũ Dật.

Nói là ký túc Xá, nhưng đều là một người một gian, sắp xếp sát xây lên, so với ký túc xá Tiêu gia lúc trước lớn hơn không chỉ gấp mười. Ký túc xá của ba người cũng là sát nhau.

...

Trần Hạo cầm lấy chìa khóa màu vàng mang theo một tia tinh thần lạc ấn, mở ra cửa lớn của ký túc xá. Ký túc xá rộng rãi có phòng tu luyện, phòng ngủ, phòng sách, phòng tắm, buồng vệ sinh.

Các loại phương tiện đầy đủ mọi thứ. So với Tiêu gia lúc trước ký túc xá bốn bề thông gió năm mặt lấy ánh sáng kia không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Ký túc xá xa hoa như vậy, đời này, Trần Hạo thật đúng là chưa từng ở. Nhất là phòng tu luyện, tài liệu xây dựng đều là khoáng thạch ẩn chứa thiên địa linh khí, cũng có cao thủ ở trong toàn bộ phòng tu luyện bày ra tụ linh trận, khiến cho thiên địa linh khí của phòng tu luyện càng thêm nồng hậu.

Liên tục hơn mười ngày trôi nhanh, đến hoàng gia Tân Tú đường ngay cả thở mạnh cũng chưa kịp, đã là chọn điện, cho tới bây giờ, Trần Hạo mới rốt cuộc có thời gian của mình.

“Hô...”

Nháy mắt tiến vào phòng, Trần Hạo thở ra một hơi thật dài, sau khi khóa trái cửa lại, qua lại nhìn nhìn, liền trực tiếp đi vào phòng tắm.

Bể tắm cũng không lớn, hoàn toàn có thể chứa một người nằm, đá bạch ngọc trong suốt xây lên, sau khi mở van nước, nhất thời nước suối nóng hầm hập liền ào ào rót vào bể, phiêu đãng dược hưong nhàn nhạt, hiển nhiên, nước suối này cũng là đã bỏ thêm dược thảo trân quý, hơn nữa so với nhà tắm của Tiêu gia khẳng định tốt hơn vô số lần, chỉ khoảng nửa khắc đã đổ đầy bể...

“Đây chính là chỗ tốt của gia nhập thế lực lớn...”

Trần Hạo tán thưởng khóa van lại, lập tức cởi quần áo và vào trong bể.

Nhâm tắm, tự hỏi. Là thói quen trước đây của “hắn” kia, mà bây giờ, Trần Hạo cần sửa sang lại suy nghĩ của mình, hoàn cảnh mới, thiên tài như rừng, cao thủ nhiều như mây, mà cảnh giới của hắn thật sự là quá thấp, nếu không vừa rồi lúc gặp Ðông Phương Tuấn, lấy tính cách Trần Hạo, quả quyết không có khả năng là chấm dứt như vậy. Hắn cần làm ra kế hoạch mới, để nhanh chóng tăng lên bản thân!

* * *

Lúc hoàng cấp đệ tử đều nhận được nhiệm vụ thí luyện, bắt đầu cuộc sống thật sự của hoàng gia Tân Tú đường, mà Trần Hạo cùng Hách Liên Vũ Tử, Mặc Vũ Dật cùng với hai người khác còn chưa đạt tới cảnh giới võ hoàng, lại đắm chìm trong bế quan tu luyện...

Cuộc sống của Trần Hạo trở nên cực kỳ đơn giản, chân không ra khỏi phòng, trừ tu luyện vẫn là tu luyện, trừ mỗi ngày kiên trì luyện tập điêu khắc một canh giờ, thời gian khác đều tu luyện Trường Sinh Quyết cùng Luyện Thần Tâm Kinh!

Luyện Thần Tâm Kinh chính là Phương Nguyên nhắc nhở Lý Nhiên truyền thụ, tổng cộng chín tầng. Trần Hạo tuy sớm biết phương pháp tu luyện, nhưng cho tới bây giờ mới hạ quyết tâm bắt đầu tu luyện. Làm hắn vui mừng là, cũng không xuất hiện tình huống Phương Nguyên cùng Lý Nhiên lo lắng. Rèn luyện niệm lực cùng nguyên lực, chưa phát sinh chút xung đột!

Hơn nữa, càng làm cho Trần Hạo kinh hỉ là, tốc độ tiến cảnh hắn tu luyện Luyện Thần Tâm Kinh cực nhanh, xa xa vượt qua tốc độ lúc vừa mới bắt đầu tu luyện Trường Sinh Quyết, chỉ hai mươi ngày thời gian đã mạnh mẽ tấn thăng đến tam phẩm ý sư, đuổi sát cảnh giới võ đạo của hắn! Đương nhiên Trần Hạo cũng từng nghe Lý Nhiên nói, niệm lực trời sinh của hắn đã đạt tới cảnh giới ý sư, nêu không quả quyết sẽ không tấn thăng nhanh như vậy!

...

Trong phòng tu luyện.

Giờ phút này, Trần Hạo khoanh chân ngồi, nguyên lực trong đan điền mênh mông mãnh liệt, quanh thân lóng lánh hào quang màu đỏ đậm rực rỡ, loáng thoáng có thể nghe được sâu trong đan điền khí hải của hắn truyền đến tiếng “Oành oành” trầm thấp, liên miên không dứt, như là sóng lớn vỗ bờ, nếu lúc này cao thủ ở đây mà nói, tất nhiên sẽ khiếp sợ tròng mắt rớt xuống đất, bởi vì hào quang nguyên lực màu đỏ rực kia trên người Trần Hạo, thế mà ngẫu nhiên sẽ cực kỳ quỷ dị thay đổi màu sắc, không phải đậm nhạt loại thay đổi màu sắc kia, mà là hoàn toàn thay đổi màu sắc!

Cái này tuyệt đối là chuyện không thể tưởng tượng!

Dưới cấp bậc võ thánh, võ giả bất cứ cấp bậc nào, một khi bước vào cấp bậc nọ, bản sắc nguyên lực của nó là giống nhau, khác nhau chỉ là đậm nhạt. Ví dụ như, cửu phẩm võ sư có thể thúc giục nguyên lực của mình làm cho màu sắc của nó ở màu đỏ tới đỏ đậm đỉnh phong, đó là cực hạn của hắn. Nói cách khác, một cửu phẩm võ sư, muốn che giấu thưc lực mà nói, nhiều nhất, làm cho người ta cảm thấy hắn là nhất phẩm võ sư, nhưng tuyệt không thể biến thành nguyên lực màu xanh lục của võ sĩ.

Nhưng, giờ phút này nguyên lực đỏ đậm kia của Trần Hạo thay đổi màu sắc lại từ màu trắng, màu vàng, màu xanh lục, màu tím, màu rám nắng, màu lam... Thậm chí màu đen căn bản không có, cũng có thể quỷ dị xuất hiện...

Đây là khái niệm gì? Đây chính là thất thải(bảy màu) nguyên lực chỉ có võ thánh có được, mới có thể có được năng lực tùy ý thay đổi màu sắc nguyên lực của mình!

“Hô...”

Trần Hạo thở phào một hơi, chậm rãi mở to mắt, hai đạo hào quang rực rỡ chợt lóe rồi biến mất, ánh mắt hắn mang theo một tia hưng phấn, thầm nghĩ:

“Ý võ song tu lại có năng lực tuyệt diệu như thế, về sau, ta chẳng phải là có thể ngụy trang bất cứ cảnh giới nào dưới bao gồm võ thánh? Giả heo ăn thịt hổ, giả hổ dọa người... Quá thực là quá sung sướng...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.