Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 754: Đại Thiên Phạt



Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

Hơn nữa, chính như nàng nói, Tứ Cuồng Long cùng đám Thiên Tiên đó chết sống, nàng căn bản không để ý. Có thể đem đám người Bàn Long chém giết hết hay không, nàng đã sớm biết hy vọng không lớn, kết quả tốt nhất đó là đồng quy vu tận, như vậy cũng bớt cho nàng tương lai còn phải chia bảo vật cho những cao thủ Thiên Tiên cảnh đó. Ở nàng xem ra loại khả năng này vẫn rất lớn.

Dù sao, Hách Liên Vũ Tử tuy mạnh, nhưng cùng Đạm Đài Liên và Hạ U U liên thủ, trong khoảng thời gian ngắn cũng rất khó đem Tứ Cuồng Long chém giết. Ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh vây công Bàn Long, Trần Linh và Lý Dương, đối phó ba người này đang dẫn động thiên phạt thì chỉ cần hình thành thế vây kín liên hợp công kích, trong khoảng thời gian ngắn có thể làm được.

Nhưng nàng lại không biết, Tứ Cuồng Long tuy cuồng, lại không tính liều mạng vì nàng. Ở thời điểm nàng rời khỏi, bọn chúng đã muốn bỏ chạy.

Nếu không phải như thế, Hách Liên Vũ Tử quả quyết sẽ không thi triển ra lực lượng năng lực cấm kỵ của nàng, nếu không, có lẽ kéo dài một chút thời gian, Bàn Long, Trần Linh và Lý Dương thật đúng là nguy hiểm.

Nhưng Tứ Cuồng Long muốn chạy trốn, mà Hách Liên Vũ Tử đã sớm biết được bốn người này hai lần muốn chém giết Trần Hạo, hơn nữa đem Trần Hạo đẩy vào hiểm cảnh, làm nàng hận thấu xương đối với bọn họ, liền không tiếc bị thương nặng sử dụng lực lượng cấm kỵ, liên hợp Đạm Ðài Liên và Hạ U U trong khoảnh khắc đem Tứ Cuồng Long chém giết. Tứ Cuồng Long vừa chết, gần ba mươi cao thủ Thiên Tiên cảnh liền bị dọa vỡ mật, không dễ hình thành thế bao vây liên thủ công kích, nháy mắt tự tan rã, điên cuồng chạy ra bốn phía. Kế tiếp tất nhiên liền bị giết đơn giản.

Đây là chuyện Hồ Mị Nương cùng Trần Hạo đều không nghĩ đến.

“Đủ ác!”

“Phải không? Rất nhanh ngươi sẽ biết, cái gì gọi là ác hơn! Hừ!” Ðôi mắt Hồ Mị Nương nở rộ ra một vầng hào quang kỳ dị, thanh âm lạnh lẽo nói.

...

“Sát thần Trần Hạo, thánh nữ Hồ Mị Nương? Thế mà đều là thiên phạt tiểu cảnh giới... Tốt lắm! Tốt lắm! Trời cũng giúp ta! Lục U Minh đạt được rồi! Khặc khặc khặc khặc...” Lục U Minh đầu đội kiếp vân, lúc xa xa nhìn thấy Trần Hạo cùng Hồ Mị Nương, nhất thời lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng chợt lại hưng phấn khôn cùng, âm trầm cười to.

“Đến đúng lúc! Xuống dưới đi!”

Rắc!

Oành đùng đùng...

Thiên lôi cuồn cuộn từ trên trời giáng xuống. Thân hình Lục U Minh chợt tăng tốc, lao về phía Trần Hạo cùng Hồ Mị Nương. Hắn đối với thiên phạt cực kỳ nghịch thiên của mình rất tin tưởng. Ở hắn xem ra, chỉ cần tới gần hai người, liền có thể đem Hồ Mị Nương cùng Trần Hạo chém giết, cái này đối với hắn tuyệt đối là đại khí vận. Ban đầu hắn muốn sau khi bước vào Thiên Tiên cảnh, bằng vào thần thông thiên phú ẩn nấp của U Linh tộc cùng tuyệt kỹ ám sát cường đại của bản thân hắn, mới có hy vọng chém giết Hồ Mị Nương cao thủ đứng đầu như vậy. Về phần Sát thần Trần Hạo, tuy vấn đề cảnh giới không đủ gây sợ hãi, nhưng hắn cũng biết bên người Trần Hạo có mấy đại cao thủ. Nhưng bây giờ không phí sức thổi bụi là có thể bắt được hai người. Ðoạt được Ngưng Ðạo Tiên Quả Hạch cùng Hồ Mị Nương khiến ngàn vạn thiên tài khom lưng của Nhân tộc. Nên hắn rất hưng phấn.

...

“Cao thủ U Linh tộc?” Trần Hạo sau khi nhìn thấy tướng mạo dữ tợn đội thiên lôi cuồn cuộn mà đến, nhất thời lộ ra một cái mỉm cười, như vậy liền không còn bất cứ gánh nặng nào trong lòng. Nếu là người tu luyện Nhân tộc, hắn quấy rầy người ta dẫn động thiên phạt, chung quy là chuyện có chút không phúc hậu. Nhưng đối với dị tộc, đừng nói quấy rầy, dù là chém giết cũng là đương nhiên.

Xẹt!

Trần Hạo chợt đẩy nhanh tốc độ lao về phía khu vực thiên phạt của Lục U Minh.

Rắc! Rắc...

Oành đùng đùng...

Thiên phạt tiểu cảnh giới của Trần Hạo nhất thời cùng thiên phạt khủng bố của Lục U Minh chồng chất chung một chỗ, cuồng bạo oanh kích ở trên người Trần Hạo.

“Thiên phạt rất cường đại!” Cảm thụ được lực lượng cùng uy áp khủng bố đến từ sấm sét, Trần Hạo đột nhiên cuồng bạo thúc giục tinh khí thần của bản thân, tốc độ chẳng những chưa yếu bớt, ngược lại tốc độ càng nhanh hướng về Lục U Minh tới gần. Khoảng cách Lục U Minh càng gần, thừa nhận uy lực thiên phạt tất nhiên càng lớn.

“Hừ! Giãy giụa chịu chết mà thôi!” Ánh mắt Hồ Mị Nương lạnh lẽo, thân hình như chớp, đối mặt uy lực hai tầng thiên phạt, nàng đuổi theo không bỏ, hoàn toàn không có e ngại.

“Các ngươi đây là tự tìm đường chết! Quá coi thường Lục U Minh ta rồi!” Lục U Minh nhìn thấy Trần Hạo sau khi bước vào trong khu vực thiên phạt của hắn, lại còn dám chủ động tới gần, cái này là quá coi thường thiên phạt của hắn. Mặc dù là đúng tâm ý hắn, nhưng bị xem nhẹ như thế cũng rất khó chịu.

“Đây chẳng qua là thiên phạt tầng đầu tiên của ta mà thôi, ta cũng muốn xem các ngươi dám tới gần tới trình độ nào! Hừ!”

Nhưng chỉ sau một lúc, sắc mặt Lục U Minh liền thay đổi. Trong thiên lôi cuồn cuộn, Trần Hạo và Hồ Mị Nương đều như bị điên, không chút để ý thân thể cùng linh hồn thừa nhận áp lực khủng bố, trong giây lát đã lao tới cách hắn chỉ có vài trăm dặm.

Vài trăm dặm khoảng cách hầu như đã là trung tâm thiên phạt của hắn. Dù thiên phạt của hai người không mạnh như thiên phạt hắn thừa nhận, cũng kém không bao nhiêu, mà hai người còn đều chống đỡ thiên phạt của mình. Có thể nói, giờ phút này, áp lực của hai người tuyệt đối không nhỏ hơn hắn thừa nhận, nhưng tốc độ của hai người vẫn nhanh như tia chớp.

“Sao có thể mạnh như vậy? Không được, tạm thời tuyệt đối không thể để bọn chúng đến gần nữa! Nếu không, ta sẽ có nguy hiểm!”

Xẹt!

Lục U Minh không dám chậm trễ, chợt hướng về bên cạnh, nhanh chóng rời đi. Nhưng Lục U Minh vừa động, Trần Hạo cũng liền thay đổi phương hướng. Ngay sau đó, Hồ Mị Nương cũng thay đổi phương hướng theo.

Trong phút chốc biến thành Lục U Minh ở phía trước, Trần Hạo ở giữa, Hồ Mị Nương theo đuôi, cùng với thiên lôi cuồn cuộn, tốc độ kinh người hướng phía sâu bên trong mà đi, nháy mắt đã ngàn dặm.

Hưng phấn ban đầu của Lục U Minh đã biến mất, thay vào đó là bất an cùng buồn bực. Hắn xưa nay tự tin, tuy lúc trước kiến thức được thực lực của Sát thần Trần Hạo cùng Hồ Mị Nương, nhưng cũng chỉ là cùng hắn lực lượng ngang nhau, dù Hồ Mị Nương đang dẫn động thiên phạt tiểu cảnh giới bước vào Thiên Tiên cảnh trung kỳ, hắn cũng không để ở trong lòng, hắn tin tưởng thiên phạt của hắn.

Nhưng hiện tại, bộ dáng hai người thoải mái, lại còn thừa nhận thiên phạt của bản thân, so với hắn còn thoải mái hơn. Thẳng đến lúc này, hắn mới cảm thấy nguy cơ.

“Không được! Chỉ có làm cho tốc độ thiên phạt nhanh hơn, mau chóng tiến vào tầng thứ chín!”

Xẹt!

Khi nhìn thấy Trần Hạo cách hắn càng ngày càng gần, Lục U Minh tuy không cam lòng, nhưng phải làm ra lựa chọn. Hắn chỉ có bỏ qua ngạnh kháng thiên phạt tôi luyện, làm cho tầng thiên phạt thứ hai càng thêm cường đại buông xuống. Không có quá nhiều do dự, hắn liền một kiếm chém về phía kiếp vân trên hư không phía trên đỉnh đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.