Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 760: Tân Ngạo Thiên



Dịch giả: Ngạo Thiên Môn Group

“Đoàn trưởng, ngươi cũng đừng khô sở... Sống chết do số, thời điểm bước vào Nguyên thủy bí cảnh, đã định sẵn là gió tanh mưa máu, thật sự có thể khải hoàn mà về lại có thể có bao nhiêu? Nếu chúng ta có thể có thực lực thành viên Ngạo Thiên... Thì tốt rồi...”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ... Sát thần Trần Hạo sớm danh chấn Nguyên thủy bí cảnh. Hắn xây dựng Ngạo Thiên, ngắn ngủn không đến nửa năm thời gian, đã trở thành ác mộng của Dị Tộc, chém giết bao nhiêu đại quân Dị Tộc? Cứu bao nhiêu người tu luyện Nhân Tộc?”

“Vô số kể... Ta tin rằng lần này bước ra khỏi Nguyên thủy bí cảnh, Ngạo Thiên tất nhiên trở thành tồn tại chói mắt nhất Hạo Vũ tinh hệ! Đáng tiếc... Sát thần Trần Hạo, nghe nói từ sau lần trước bị Hồ Mị Nương đuổi giết bỏ chạy, liền không còn xuất hiện, càng không có bất cứ tin tức nào truyền ra. Hồ Mị Nương kia cũng không có bất cứ tin tức gì...”

“Vô luận hắn sống hay chết, đều nhất định là niềm kiêu ngạo của Nhân Tộc! Tên sát thần Trần Hạo cũng sẽ trở thành truyền thuyết của Hạo Vũ tinh hệ!”

“Ta tin rằng Sát thần Trần Hạo không dễ dàng chết như vậy... Ðịa Tiên cảnh trung kỳ, ở dưới Phong Tiên Cửu Cấm, đã có thể chém giết thiên tài đứng đầu Thiên Tiên cảnh. Thời điểm Phong Tiên Cửu Cấm biến mất, trừ Hồ Mị Nương, Tứ Cuồng Long, thiên tài Thiên Tiên cảnh đứng đầu khác cũng không phải đối thủ của hắn... Thiên tài yêu nghiệt như thế, hội tụ khí vận lớn bao nhiêu? Lại có cơ duyên lớn bao nhiêu?”

“Hồ Mị Nương kia cũng yêu nghiệt, tập hợp ngàn vạn số mệnh cùng một thân... Cái này cũng khó mà nói! Chẳng qua, hiện tại hai người đều không có bất cứ tin tức gì, cũng rất kỳ quái... Mặc kệ ai đạt được thắng lợi cuối cùng, đều nên là xuất hiện một người mới đúng, lấy thực lực hai người bọn họ, như thế nào cũng không thể không có tin tức gì...”

“Đừng đoán, những cái này không phải tầng thứ chúng ta có thể chạm đến, chúng ta vẫn là tìm một chỗ ẩn nấp, nhanh chóng chữa thương đi! Sau khi thương thế lành, chúng ta liền ở bên ngoài tu luyện, chờ đợi rời khỏi thánh địa lịch luyện này thôi. Còn sống... Quan trọng hơn!”

“Ừm...”

...

Ngạo Thiên là cái tên Hàn Mai tiên tôn đề nghị mọi người cố ý tuyên dương ra. Nguyên nhân rất đơn giản, đám người Trần Hạo đã chém giết thiên tài rất nhiều thế lực đứng đầu của Nhân tộc, một khi bước ra khỏi Nguyên thủy bí cảnh, tất nhiên sẽ dẫn tới rất nhiều thế lực đứng đầu điên cuồng trả thù. Cái quy tắc gì cũng không thể bảo vệ bọn họ. Nhưng nếu có thể trở thành tồn tại chói mắt nhất Hạo Vũ tinh hệ, hơn nữa đạt được giá trị cống hiến vô thượng, vậy liền có thể đạt được thánh điện ban cho vinh dự chí cao, được che chở chí cao của thánh điện. Nói trắng ra là lấy công bù tội.

Khẩu hiệu vì Nhân tộc mà chiến càng cố ý tuyên dương.

Ngay từ đầu, vô luận là Bàn Long hay đám người Trần Linh, đều không để ý như thế nào, loại khẩu hiệu lời nói rỗng tuếch này ở bọn họ xem ra không có ý nghĩa gì. Nhưng theo chiến hỏa giữa mười đại tinh hệ càng ngày càng dày đặc, hung tàn, câu khẩu hiệu này lại trở thành vinh quang người tu luyện cả Nhân tộc.

Mặc dù là bọn người Bàn Long nói cũng đúng lý hợp tình, phát ra từ phế phủ.

Nơi này không có đúng cùng sai, không có thiện cừng ác, chỉ có giết hết Dị tộc.

Đây là cạnh tranh giữa tinh hệ, trời sinh đã đứng ở mặt đối lập, có ngươi thì không có ta.

...

“Ðỗ Kinh, ngươi tới thử một chút đi! Nơi này hẳn là thích hợp ngươi!” Thu thập xong chiến trường, Hách Liên Vũ Tử nhìn về phía Ðỗ Kinh, nói.

“Được! Ða tạ tẩu tử!” Ðỗ Kinh có chút hưng phấn nói.

Bất diệt luân hồi, truyền thừa ký ức, làm Hách Liên Vũ Tử có được ưu thế mà mọi người không có, mỗi lần đều có thể nối thẳng nơi truyền thừa, hơn nữa là nhằm vào thiên phú đặc thù của mọi người. Ngắn ngủn nửa năm thời gian, đây đã là cái thứ năm.

Trong mọi người, Bàn Long, Trần Linh, Lý Dương, bởi vì Cực Đạo truyền thừa, đã mất đi tư cách đạt được Viễn cổ đại năng truyền thừa khác, bởi vì nơi này là thật sự Y bát truyền thừa, không phải là tuyệt học truyền thừa thông dụng thành trì cung điện trong khu vực Phong Tiên Cửu Cấm. Hách Liên Vũ Tử, Đạm Ðài Liên cùng Hạ U U, tương tự cũng không có khả năng đạt được Y bát truyền thừa nữa.

Chỉ dùng nửa canh giờ, cửa vào nơi truyền thừa liền lóng lánh ra cánh cửa ánh sáng màu trắng ngà, Đỗ Kinh liền biến mất ở trước mặt mọi người.

Đỗ Kinh sau khi tiến vào nơi truyền thừa của Viễn cổ đại năng, Hách Liên Vũ Tử dẫn đội, mọi người tiếp tục hành trình.

Khu trung tâm này tổng cộng có ngàn vị Viễn cổ đại năng truyền thừa, mặc dù là tình huống Hách Liên Vũ Tử quen thuộc, cũng phải giành giật từng giây. Nếu không liền có thể bị người khác giành trước.

Về phần nửa năm qua, Trần Hạo không có bất cứ tin tức gì, mọi người cũng chỉ có chờ.

Có lẽ chỉ có truyền thừa của thánh địa lịch luyện này hoàn toàn bị đạt được, sau khi thời không chi môn mở ra mới có thể gặp lại lần nữa.

Bọn họ tin tưởng vững chắc, Trần Hạo không có vấn đề.

...

Thời gian cực nhanh.

Trong nháy mắt, kỳ hạn một năm sắp tới.

“Một ngày cuối cùng... Vận mệnh của ta... Chẳng lẽ chung quy là phải bị hủy diệt sao?”

Thần thức của Hồ Mị Nương chăm chú nhìn Trần Hạo như điêu khắc đứng sừng sững ở không gian trong đầu nàng.

Hai tháng trước, thất tình lục dục mỗi một cảnh thì Trần Hạo đều trải qua, nhưng Trần Hạo cũng không có bất cứ động tĩnh nào nữa, dù là thần niệm dao động cũng không có, như lâm vào tĩnh lặng tuyệt đối, ý thức dừng lại. Đến hiện tại vẫn chưa có bất cứ dấu hiệu nào tỉnh lại. Mười ba tấm bia bạch ngọc tinh lóng lánh hào quang đã yếu bớt đến tình trạng rất mỏng manh, khi hào quang biến mất thì ý nghĩa Trần Hạo thất bại.

Đây là kỳ hạn thời gian bia bạch ngọc tinh cho mọi người tu luyện cảm ngộ là một năm. Một khi đến hạn mà chưa thành công, vậy liền ý nghĩa không có tư cách tu luyện Hồng Trần Tâm Kinh.

Trần Hạo nếu là thất bại, cũng liền ý nghĩa Hồ Mị Nương thất bại. Hơn nữa, e rằng không còn cơ hội thành công.

Mà bây giờ đã sắp đến kỳ hạn.

Tê...

Mười ba tấm bia bạch ngọc tinh rốt cuộc thu liễm một tia tinh mang cuối cùng, biến thành màu sắc xám xám.

“Hô...”

Ngay tại lúc này, Trần Hạo chậm rãi mở mắt, chau mày nhìn về phía Hồ Mị Nương.

“Ngươi... Đi đi!”

“Đi?” Trần Hạo nghi hoặc nói.

“Khế ước linh hồn cộng sinh sẽ lập tức giải trừ, ngươi cũng tự do rồi. Ngươi là người thiên phú mạnh nhất ta từng gặp. Nếu là không chết, tương lai Hạo Vũ tinh hệ, ngươi hẳn là có thể nở rộ ra hào quang cực kỳ rực rỡ, trở thành nhân vật đứng đầu thật sự...” Hồ Mị Nương chậm rãi đứng dậy, không nhìn Trần Hạo, mà nhìn phía vô tận hư không, thì thào nói.

Bóng người vẫn là thân hình linh lung kia, nhưng giờ phút này không còn loại cao cao tại thượng, rực rỡ chúng tinh phủng nguyệt, ngược lại tràn ngập cô đơn, cô tịch, dáng vẻ già nua nặng nề.

“Ðáng tiếc, ngươi như trước chưa thể thành công...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.