Không hiểu là vì cái gì, cho dù hắn không biết những Tiên văn này, nhưng mỗi khi nhìn đến thì trong lòng hắn vẫn dấy lên cảm giác vô cùng đặc biệt. Tuy Tiên văn nhìn rất phức tạp vằn vèo, nhưng lại tràn ngập sự trôi chảy tự nhiên, tạo cho Trần Hạo cảm giác rất thoải mái khi xem nó, tựa hồ mỗi lần xem, lại là một lần cảm nhận khác nhau. Suy nghĩ của bản thân giống như muốn dung nhập vào trong đó.
Ngay tại thời điểm Trần Hạo đang xem rất chăm chú, một đạo thân ảnh hiện ra bên cạnh hắn. Bất quá, đang chìm đắm bên trong Tiên văn nên Trần Hạo không phát hiện được.
Người tới hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, nhất là khi thấy Trần Hạo đang xem Tiên văn trong ‘Học Hải Vô Nhai’ một cách nhập thần, vẻ kinh ngạc trên mặt càng đậm.
“Khục khục…” Người tới bỗng ho nhẹ một tiếng.
Trần Hạo lập tức bừng tỉnh, khi thấy bên người bỗng dưng xuất hiện một lão giả, hắn lập tức học theo bộ dạng của Nhị cẩu khi nhìn thấy lão sư của mình, cung kính khom người, thấp giọng nói ra: “Tiên sinh, ngươi khỏe!”
Ánh mắt của lão giả dừng lại trước mặt của Trần Hạo. Sau một lát, mới nói:
“Tựa hồ, ngươi là người vừa mới thông qua Tiêu gia kháo thí đời thứ tám, Tiêu Tường Hạo”
“Đúng thế,thưa tiên sinh.”
Trần Hạo cung kính nói. Lời này của hắn là phát ra từ nội tâm. Hắn cảm nhận thấy trong ánh mắt của lão giả khong hề có sự xem thường. Trứơc khi tới đây hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần hứng chịu sự khinh thường lạnh nhạt giống như Lục trưởng lão Tiêu Bác cùng với sự đãi ngộ không công bình.
“Ngươi có hiểu được gì không? Ta thấy vừa rồi ngươi khá tập trung vào nó đấy.”
Lão giả mỉm cười chỉ chỉ vào quyển sách “Biển học vô biên” (Huyết Hải Vô Nhai đó) mà Trần Hạo mới xem lúc nãy vẫn còn đang dở ra chưa gấp vào.
“Thưa tiên sinh, ta... xem không hiểu.”
“Thế tại sao ngươi lại tập trung vào nó như thế?”
Nhận ra Trần Hạo vẫn còn câu nệ, lão giả vỗ nhẹ lên đầu Trần Hạo, cười khẽ nói:
“Hài tử, không cần phải câu nệ như thế đâu.”
Toàn thân lão giả là một bộ đồ rộng thùng thình màu xám trước ngực không có chữ Tiêu màu vàng như những người Tiêu gia khác.
Nhìn thoáng qua vị lão giả hiền lành, Trần Hạo liền nói:
“Ta đọc những chữ này có cảm giác...Mà cảm giác đó ta cũng không biết nên nói thế nào.Tựa hồ vô cùng thoải mái.”
Cũng không biết là nên miêu tả cảm giác ấy như thế nào, Trần Hạo chỉ có thể dùng hai từ thoải mái để miêu tả.
“Ah?”
Sau khi nghe được câu trả lời của Trần Hạo lão giả liền sáng mắt lên, mất một lúc sau lão giả mới lên tiếng:
“Rất tốt, rất tốt, sau này ngươi có thể theo ta học.”
Sau khi lão giả nói xong hai chữ rất tốt, Trần Hạo vẫn không hiểu là lão giả tại sao sau khi nghe mình trả lời nhưng hắn lại biết lão giả không hề có ác ý đối với hắn. Đây chính là một loại trực giác của hắn giống như ngày trước cảm giác của hắn đối với Nhị Cẩu Tử cùng với mẹ của hắn tuy rằng chanh chua nhưng rất đồng tình với hắn. Trực giác của hắn nói cho hắn biết lão giả cũng giống như vậy, lão hoàn toàn có thiện ý với hắn.
“Tiên sinh, ngươi có thể dạy ta biết chữ sao?”
Cố gắng lấy hết dũng khí ra, Trần Hạo ngẩng đầu lên nhìn lão giả với khuôn mặt hiền lành kia.
“Đó là điều đương nhiên. Giờ thì đi theo ta vào trong thôi.” Lão giả nói.
Đúng lúc này, từ bên ngoài đi vào vài đạo thân ảnh tiến và Văn Uyên Các. Khi tất cả còn đang mải đàm tiếu thì có người ngẩng mặt lên nhìn thấy lão giả thì liền cung kính kêu lên:
“Tiêu lão”
Khi thấy cả đám người này thì khuôn mặt hiền lành đã biến mất thay vào đó là vẻ mặt bình tĩnh. Sau khi ánh mắt lão giả dạo quanh một vòng đám người, thì dừng lại trước một vị trung niên, liên nói:
“Văn Vũ, từ giờ trở đi, hắn không cần phải tới chỗ ngươi đọc sách nữa. Từ giờ trở đi hắn sẽ theo ta học.”
Trung niên nhân tên là Văn Vũ hơi sững sờ nhưng vẫn cung kính không có một chút không tình nguyện nào trả lời:
“Vâng, Tiêu lão.”
Qua cuộc nói chuyện của lão giả cùng với trung niên, Trần Hạo nhận ra đc một điều là tất cả đám trung niên đều là giáo viên của lớp học Sơ cấp và trung niên tên Văn Vũ kia là giáo viên của Trần Hạo. Tuy nhiên đã bị lão giả cải biến.Ngoài ra Trần Hạo còn nhận ra một điều nữa trong Tiêu gia lão giả có địa vị rất coa nhưng không biết là cao tới đâu mà thôi.
“Tường Hạo theo ta đi vào trong thôi.”
Sau khi phân phó xong lão giả quay lại nhìn Trần Hạo nói với một khuôn mặt hiền lành không giống như với trung niên kia.
Lão giả dắt theo Trần Hạo đi vào bên trong. Nhưng làm Trần Hạo bất ngờ là lão giả không hề dẫn hắn tới học đường Sơ cấp hhay Trung cấp mà lại dẫn hắn tới học đường Cao cấp.
...
Khi Trần Hạo được lão giả dẫn đi cả đám người trung niên nhân đều cảm thấy bất ngờ nhất là trung niên nhân tên Văn Vũ.
“Văn Vũ, hài tử vừa nãy là ai thế”
Khi cả đám còn đang chìm trong sự khiếp sợ, bỗng nhiên có một người lên tiếng hỏi.
“Là một trong số những người thông qua khảo thí Tiêu gia đệ tử đời thứ tám”
“Kỳ quái, nếu hắn là người thông qua khảo hạch thì làm sao lại được phân vào chỗ các ngươi.”
“Hắn không có được đi học nên được phân vào chỗ ta để học chữ.”
Nhìn theo lão giả và Trần Hạo, Tiêu Văn Vũ có một cảm giác bất an. Bỗng nhiên nói với một vị lão sư bên cạnh:
“Văn Viễn, hôm nay nguơi thay ta trông lớp nha! Ta phải về uông thuốc bệnh cũ lại tái phát rồi.”
“Ừ thế thì ngươi đi đi” Không nghi ngờ gì hết, Tiêu Văn Viễn liền nói luôn.
Những người trong Tiêu gia có mang tên lót là “Văn” đều là những người được giao cho trách nhiệm dạy làm người trong Tiêu gia.
Sau khi Tiêu Văn Vũ rời đi cả đám lại tiếp tục nhao nhao lên bàn luận về việc Trần Hạo được Tiêu lão nhận dạy dỗ.
“Hài tử kia thật là may mắn khi được Tiêu lão coi trọng.”
“Ta cảm thấy rất là kỳ quái là hắn đã mười một mười hai tuổi rồi, nhưng vẫn không biết chữ, tại sao lại được Tiêu lão coi trọng chứ?”
...
Đối với tất cả mọi người trong Tiêu gia mà nói được gọi một tiếng Tiêu lão là một điều vô cùng vinh hạnh. Trong cả Tiêu gia không một ai biết tên thật của Tiêu lão cùng với năm nay Tiêu lão bao nhiêu tuổi. Tất cả chỉ biết là Tiêu lão là người Tiêu gia dòng chính, kể cả Tiêu gia gia chủ tiền nhiệm đều phải xưng hô một tiếng “Lão tổ tông”
Tiêu gia Là dùng võ mà tạo nên.
Tại huyện Vân Châu, bốn mươi năm về trước, Tiêu gia hoàn toàn chỉ là một tiểu gia tộc không hề có học đường như hiện tại. Nhưng bất ngờ xảy ra, lão tổ tông thường xuyên không hỏi tới thế sự của Tiêu gia, bỗng nhiên thành lập Văn Uyên Các, chính là học đường của Tiêu gia hiện tại. Cùng với đó yêu cầu tất cả đệ tử của Tiêu gia đều phải đi học. Tuy rằng khó hiểu nhưng phụ thân của Tiêu gia gia chủ tiền nhiệm vẫn thực hiện quy củ mà lão tổ tông đề ra. Hiện tại, là bốn mươi năm sau khi lão tổ tông đề ra quy củ trên, Tiêu gia đã có sự chuyển biến thật lớn. Hiện tại nằm trong hàng ngũ tứ đại gia tộc tại Vân Châu.
Tuy rằng là người sáng lập ra Văn Uyên Các chính là Tiêu gia học đường hiện tại, lấy thân phận của hắn, sẽ không cần lo nghĩ đến việc đê tử Tiêu gia đi học. Tiêu lão chỉ muốn hàng năm kiểm tra qua trình độ văn chương của tất cả đệ tử vào Tiêu gia mà thôi.
Tuy nhiên, có một bất ngờ là tại sáu năm trước, Tiêu lão tìm được Tiêu Cát Yên, sau đó thu vào làm môn hạ của mình, tự mình chỉ dạy. Trong số tất cả đệ tử, Tiêu Cát Yên là người đầu tiên lọt được vào mắt của Tiêu lão.
Hiện tại thì có thêm một người nữa đó là Trần Hạo.
Việc Trần Hạo được lọt vào con mắt của Tiêu lão, làm cho cả đám lão sư hết sức hâm mộ và tràn đầy nghi hoặc, vì lý do gì hắn không được đi học mà lại được lọt vào mắt xanh của Tiêu lão?
...
Trước khi Trần Hạo tới báo danh, Lục trưởng lão Tiêu Bác đã hướng Tiêu lão báo cáo, đệ tử ngoại môn chữ “Tường ”tổng cộng có chín mươi chín người. Trong đó có chín mươi tám người vào Trung cấp học đường, chỉ có một đệ tử duy nhất tiến vào Sơ cấp học đường cùng với danh tự của mỗi người. Sau khi nhận được tất cả danh sách trên Tiêu lão phân phối các lão sư giảng dạy đệ tử nào luôn.
Trong hai mươi tư năm, Trần Hạo cũng là đệ tử duy nhất không được đi học mà lại có thể thông qua được khảo thí, cùng với việc chỉ có duy nhất Trần Hạo được phân tới lớp Sơ cấp. Chính điều này khiến cho Tiêu lão khắc sâu ấn tượng về cái tên Tiêu Tường hạo này. Cho nên mới có một màn trên.
...
Dưới sự dẫn dắt của Tiêu lão Trần Hạ hết sức kinh ngạc, có cảm giác thụ sủng nhược kinh. Tiến vào trong Cao cấp học đường với tâm thần rất không ổn định. Khi lên tới tầng cao nhất của Cao cấp học đường, đập ngay vào mắt Trần Hạo là một gian phòng nhỏ được thiết kế một cách đơn giản. Cái nhìn thấy đầu tiên là một cái bàn thấp bằng gỗ không biết làm bằng gỗ gì. Trên bàn chỉ có giấy bút cùng với mực và hai cái bồ đoàn. ở bên cạnh là một cái bàn trà. Đối diện với cửa là một bức tranh chữ cổ xưa không biết thuộc niên đại nào.
Bên trên bức tranh chữ chỉ có một chữ duy nhất TIÊN. Sau khi nhìn vào chữ này Trần Hạo nhận ra nó nhưng lại đọc không ra được một chữ ấy. Ngay khi hắn nhìn đến chữ này trong chớp mắt hắn đã bất tri bất giác bị nó hấp dẫn. Hắn cảm nhận được một cỗ khí tức trầm trọng trong một chữ này, khí tức của Phiêu Miễu!