Ngập Tràn Trong Tâm Trí Ta

Chương 4: Thu phục lũ quỷ.



Tác giả: Louis.

Một đêm bình yên trôi qua, khi những tia nắng đầu tiên xuyên qua bức màn dây leo, Hoàng Tiến cũng tỉnh dậy. Trải qua một đêm ở nơi xa lạ, tinh thần anh không tốt lắm, anh phải dùng năng lực ngoại cảm để xóa tan những mệt mỏi mà hệ thần kinh phải hứng chịu. Mặt khác, vết thương ngoài da phục hồi khá tốt, hầu hết đã lên da non, chỉ có vết thương khá lớn trên lưng thì chưa lành hẳn, nhưng anh đoán, chỉ cần đến ngày mai thôi là nó đã đóng vảy rồi, quả là tin mừng.

Bước ra bên ngoài tắm nắng, tâm tình của Tiến tương đối tốt, anh tính rồi, nếu có bị lũ Ma Tu kia đuổi cùng gϊếŧ tận đánh đến đây, anh đã có cách cho bọn chúng một bài học nhớ đời, à không, tởn đến già. Đầu tiên, anh lôi thi thể của gã Ma tu và lá cờ đen ra từ trong túi trữ vật, dựa vào trí nhớ của gã mà thả lũ quỷ ra.


Khi ba con quỷ được thả ra, chúng tràn đầy hưng phấn khi gã Ma Tu từng ngày ngày tra tấn chúng nó chết rồi, chúng chỉ muốn nhào lên cắn cơ thể gã cho thỏa hận, thế nhưng khi thấy Hoàng Tiến thì cả lũ mặt cứng đờ, căng cứng người không dám cử động. Hoàng Tiến rướn mày nhìn chúng nó:

"Muốn ăn không?"

Lũ quỷ nghệt mặt ra, chẳng lẽ tên này muốn cho chúng ăn xác gã chủ khốn khϊếp. Hình như là thế thật, thành ra cả ba liên tục gật đầu như gà mổ thóc.

"Muốn ăn thì cũng được thôi, nhưng ở đời này chẳng có cái đạo lý

'không làm mà lại có ăn', muốn ăn thì phải làm."

"Ngao ~ Ngao!"

"Nghe đây, bây giờ các ngươi đào một cái hố ở chỗ này cho ta, khi ta bảo được thì dừng. Rõ chưa?"

Lũ quỷ nghe tới đây thì ngớ người ra, chúng nó chỉ là quỷ cấp thấp, chẳng khác nào những bóng ma không có thực thể. Cái cách chúng có thể bắt lấy hồn phách người khác đều dựa vào việc lá cờ kia xô linh hồn lệch ra khỏi cơ thể một chút, chúng men theo khe hở lôi linh hồn ra, chứ bản thân chúng nó nào có chạm vào được ai đâu.


Thứ duy nhất chúng cầm nắm được cũng là lá cờ đen, chẳng lẽ tên này muốn chúng dùng cán cờ là que để đào hố? Hoàng Tiến liếc mắt nhìn bọn quỷ, thấy thế lũ quỷ không hẹn mà gật đầu lia lịa.

"Thế còn lề mề cái gì nữa, làm đi."

Dứt lời, anh quay người vào trong vệ sinh cá nhân rồi làm một bữa sáng đơn giản, hôm nay anh muốn đi tìm nguồn nước, bắt cá và tìm một loại hạt giàu tinh bột và xơ để nấu cháo. Xử lý bữa sáng xong xuôi, anh ra ngoài, hài lòng nhìn ngắm tác phẩm của lũ quỷ, đó là một cái hố 20cmx30cmx40cm, thấy đã đạt tiêu chuẩn, anh bảo lũ quỷ dừng lại, công việc của chúng đã hoàn thành.

Ngao, mệt chết chúng nó rồi, có ai đời bắt đào hố vuông vức với cái cán cờ bé tẹo như thế không, còn tình người không chứ hả. Thôi, đánh không lại thì phải nghe theo chứ biết làm thế nào bây giờ, nghĩ tới phần thưởng, cả ba con bổ nhào về phía xác gã chủ cũ.


Cách Hoàng Tiến gϊếŧ gã Ma tu rất đặc biệt, nó không chỉ không mất máu mà còn đục rách rồi ghim luôn linh hồn gã dính chặt vào cơ thể, chết nhưng hồn vẫn kẹt trong thân xác. Nó tương tự như cách người Nhật xử lý cá vậy, một phát chày vào đầu cá để làm cá choáng, hạn chế tạo ra axit lactic trong thịt cá, giúp món cá tươi ngon hơn nhất. Linh hồn tàn tạ của gã Ma tu khiến gã rơi vào trạng thái tương tự chết não, vừa gần giống vật chết, vừa vẫn là sinh vật sống, đồng thời bảo lưu tinh huyết, máu thịt và linh hồn, chẳng khác nào tiệc lẩu buffet tươi sống bày ra trước mặt lũ quỷ.

Khi chúng đang ngấu nghiến "bữa ăn" thịnh soạn nhất từ trước đến giờ, thình lình giọng nói lạnh lùng cất lên:

"Để lại xương."

Một con quỷ trong số chúng định kháng nghị thì một đòn công kích tâm linh vụt tới, làm cho nó hét lên một tiếng rồi im thít, im lặng tiếp tục ăn thịt. Hai con còn lại thấy thế cũng thành thật hơn nhiều, nhoáng một cái, chỉ còn lại bộ xương trơ trọi.
"Đem đống xương lại đây."

Sau khi cắn nuốt xác Ma Tu, sức mạnh của chúng nó được tăng cường, giờ đây, chúng nó đã có thể hợp sức lại với nhau để cầm nắm vật thể khối lượng nhẹ. Chúng thành thật vận chuyển đống xương lại vị trí cái hố, dựa theo mệnh lệnh của Hoàng Tiến mà đống xương, cuối cùng, chúng đặt cái hộp sọ trên đỉnh. Hoàng Tiến thì đi bứt mấy cái cây bụi xung quanh lấp lên đống xương. Khi đã xong việc, Hoàng Tiến nói:

"Các ngươi vốn từng là người, nhưng do nguyên nhân khác nhau mà chết thảm, hồn phách hóa bị tách ra rồi bị thu và những lá cờ như này. Giờ đây, các ngươi đã hấp thu tinh huyết của tu sĩ, cho dù ta có thả các ngươi ra thì các ngươi cũng khó tránh khỏi việc bị Ma Tu khác thu phục hoặc bị tu sĩ đuổi gϊếŧ.

Thế nên bây giờ, sao các ngươi không thử cân nhắc tạm thời đi theo ta, phản kích lại lũ Ma Tu từng hành hạ các ngươi, rồi ta giúp các ngươi trừ đi một thân huyết khí, lệ khí cùng với sát khí, đi vào luân hồi, một lần nữa đầu thai làm người."
Lũ quỷ nghe vậy thì ngẩn người ra một lúc, vốn sau khi cắn nuốt tinh huyết làm bọn chúng thanh tỉnh đôi chút, sức mạnh tăng tiến một chút, lệ khí trên thân cũng tan bớt nhưng mang thêm một thân huyết khí thì chẳng có gì tốt đẹp cả. Nhưng khi nghe thấy có thể đi đầu thai, chúng hiểu.

Đầu thai là thoát khỏi nỗi khổ giày vò chúng bấy lâu nay, đập tan hắc khí trên người chúng, khiến chúng có lại thần trí minh mẫn, một lần nữa làm người. Dẫu biết bản thân bị tính kế, ngay lúc này đây, chúng có hợp sức cũng đánh không lại. Nếu thế thì chẳng phải đắn đo gì nữa, cơ hội ngàn năm có một này, chúng phải nắm cho chắc.

Bên cạnh đó, tự nguyện luôn tốt hơn bị ép buộc. Chưa kể đến việc bản thân chúng có nhiều hơn một sự lựa chọn sẽ khiến cho tâm lý chúng được thoải mái. Một con quỷ bay lên phía trước làm đại diện thay mặt cho hai con còn lại nói:
"Mo...mong ng...ngài chiiiiiiiiỉ dạy thêmmm."

Thấy được kết quả không khác với những gì bản thân đoán, Hoàng Tiến hài lòng. Thực ra anh không ngại chỉnh đốn bọn chúng bằng bạo lực, thế nhưng nếu việc dùng lời nói hiệu quả hơn hành động thì anh càng nhàn xác.

Thế là lũ quỷ chính thức trở thành tay sai vặt của Hoàng Tiến, phụ trách gom nhặt thức ăn, nhu yếu phẩm cần thiết như muối, đầu ăn,... và thảo dược các loại trợ giúp anh nhanh chóng hồi phục. Chớp mắt cái, hai tháng đã trôi qua, nhìn bằng mắt thường, những vết thương trên cơ thể đã không còn một dấu vết, cả người anh giờ đây đã có da có thịt chứ không phải là thằng nhóc 12 tuổi gầy tong teo nhìn như 10 tuổi nữa. Vết rạn ở xương sườn đã lành cách đây khoảng hai tuần, còn vết nứt trên hộp sọ thì vẫn đang lành lại, giờ đây anh đã có thể tập luyện nhẹ nhàng cho cơ bắp trên người, dự rằng cơ thể này sẽ phát dục bình thường. Lúc này đây, lũ Ma Tu kia cũng tìm đến rồi.
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Louis: Những chương sau chính là phân đoạn Hoàng Tiến xử lý đám Ma Tu, chuẩn bị sẵn tinh thần lót dép hóng nhé các bạn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.