tháng Chín, hồi III
Lư Lương Tuấn cho Dịch A Lam thời gian suy nghĩ.
Hắn cầm lấy một chùm nho từ trong kệ trái cây, sau khi ăn xong thì nhàn nhã hỏi: "Suy xét tới đâu rồi?"
Dịch A Lam chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt hãy còn kinh ngạc và bất lực; song ánh mắt khiến Lư Lương Tuấn – kẻ đã trông thấy vô số hạng người, đọc được lời khẳng định.
Y là một người vừa thông minh vừa tài giỏi, biểu hiện của Dịch A Lam không khác mấy so với nhận định của Lư Lương Tuấn dựa trên hồ sơ lý lịch của y.
Tất nhiên Dịch A Lam không ngốc, y chỉ quá nhạy cảm với những điều mình chưa từng tiếp xúc.
Khi Lư Lương Tuấn chỉ ra lợi hại, y đã biết mình nên lựa chọn như thế nào.
Bởi tái tạo hoàn toàn thế giới vật chất, ngày 32 đã xác định tính bất khả xâm phạm trên hiện thực của nó.
Nó không phải là một phó bản trò chơi tầm thường, cũng không chỉ là chiến trường của một vài người, mà là "trận chiến" của cơ quan có lợi ích cao nhất thế giới với quốc gia là đơn vị.
Trong "trận chiến" vô tiền khoáng hậu này, con người nhỏ như vỏ ốc, sẽ bị cỗ máy khổng lồ nghiền nát bất cứ lúc nào.
Chi bằng, ta nhảy lên cỗ máy đó.
Không chỉ bảo vệ chính mình và người thân, mà ta còn phải đứng cao hơn, nhìn rõ hơn, theo đuổi câu trả lời cho bí ẩn ngày 32, rồi sau cuối mới đưa ra lựa chọn "viên đỏ hay viên xanh" (1).
(1) Thuốc đỏ và thuốc xanh: Thuật ngữ "red pill" (thuốc đỏ) đề cập đến lựa chọn sẵn sàng chấp nhận một sự thật không mấy dễ chịu hoặc thậm chí có thể thay đổi cuộc đời, còn "blue pill" (thuốc xanh) là lựa chọn phớt lờ đi sự thật và tiếp tục sống một cuộc đời an nhàn.
Thuật ngữ này bắt nguồn từ bộ phim Ma trận (1999) của chị em nhà Wachowski.
Dịch A Lam gật đầu, "Tôi đồng ý tham gia."
"Tốt." Lư Lương Tuấn vỗ tay.
"Hôm này mùng 3; mùng 6, chúng ta sẽ khởi hành đến Bắc Sơn.
Chúng tôi cho cậu ba ngày để chuẩn bị.
Ngoài ra cậu cứ yên tâm, từ lúc này trở đi sẽ có nhân viên luôn âm thầm bảo vệ cậu và gia đình 24/7, tuyệt nhiên không quấy rầy đến cậu."
Dịch A Lam buột miệng: "Nhanh vậy?"
Lư Lương Tuấn cười: "Cậu trai trẻ, Trần Nhữ Minh ước gì tôi đưa cậu trở về ngay đấy.
Nên biết đủ đi."
"Trần Nhữ Minh, nguyên bộ trưởng Bộ An toàn Thông tin, hiện là phó tổ trưởng Tổ công tác khẩn cấp Ngày 32." Châu Yến An thì thầm bên tai Dịch A Lam.
Dịch A Lam khẽ gật đầu.
Lư Lương Tuấn đứng dậy: "Tôi đi đây.
Nếu còn ở lại, cụ bà chắc sốt ruột lắm.
Thay tôi gửi lời xin lỗi đến cụ nhé."
Dịch A Lam vội hỏi: "Tôi có thể nói với gia đình về ngày 32 không?"
"Đương nhiên có thể.
Nhưng sau hôm nay, những gì cậu làm trong ngày 32 phải giữ kín với họ." Lư Lương Tuấn gật đầu cho phép.
Họ đã thảo luận nội bộ từ sớm, rằng sự tồn tại của ngày 32 tạm thời không tiết lộ trước công chúng trong thời gian này, để tránh gây ra nhiễu loạn.
Song, sự lan tỏa cục bộ giữa cá nhân ắt hẳn khó tránh khỏi.
Vì thế, trừ phi có tình huống đặc biệt, họ không cần giấu giếm người nhà khi tham gia tổ chức; để người nhà biết sơ lược trạng huống còn có ích cho sự hợp tác và thúc đẩy chính phủ thi hành công vụ.
Trước khi rời đi, Châu Yến An nắm tay thành quyền, chạm nhẹ vào vai Dịch A Lam – có lẽ, đây là một nghi thức đặc biệt nào đấy.
Anh cười và nói: "Sau này, chúng ta chính là đồng nghiệp."
Dịch A Lam mỉm cười đáp lại, vỏn vẹn một câu mà đã mang đến cho y sự ấm áp khó tả.
Có lẽ vì biết rằng vẫn còn người đồng hành với mình trong tương lai đầy sương mù, chăng?
Nhưng làm thế nào đối mặt với gia đình, đặc biệt là mẹ, khiến Dịch A Lam không khỏi đau đầu.
Cụ bà vội vã trở về: "Lam Lam, mấy người vừa rồi đến làm gì vậy con?"
Dịch A Lam an ủi: "Họ là quan chức chính phủ, không phải người xấu đâu ạ.
Họ đến đây mời con làm việc trong đơn vị của họ."
Cụ bà tức khắc cười tươi như hoa: "Lam Lam định làm việc cho nhà nước ư?"
Dịch A Lam cười khổ, "Cụ thể thì chờ mẹ trở về, con sẽ nói kỹ càng hơn ạ."
Nhạc Khê Minh về sớm hơn thường lệ vài giờ.
Dáng vẻ hấp ta hấp tấp, về đến nhà chưa kịp thay giày bà đã hô lớn: "A Lam ơi? Có chuyện gì hả con? Hôm nay viện trưởng gọi mẹ, muốn điều mẹ đến Bệnh viện Quân khu Bắc Sơn, còn bảo có liên quan đến con."
Viện trưởng cũng chẳng biết nguyên nhân cụ thể, chỉ biết rằng văn bản lưu chuyển nhân sự được ban hành rất gấp, dù sao đây cũng không phải là một cuộc điều chuyển bình thường.
Dịch A Lam đã suy nghĩ rất lâu nên bắt đầu chuyện này như thế nào.
Y nhẹ giọng: "Mẹ, mẹ ngồi xuống trước, con sẽ từ từ nói với mẹ.
Bà ơi, bà cũng ngồi đi, kẻo mệt ạ."
Nhạc Khê Minh ngớ ra.
Bà cứ ngỡ đây là một sự hiểu lầm, con trai bà sao có thể liên quan đến công việc của mình.
Nhưng thái độ bây giờ của Dịch A Lam lại nằm ngoài dự đoán, bà bỗng nhiên nhận ra đứa con trai được mình chăm nom ngay dưới mí mắt chỉ có thể coi là một người ưu tú trong số những kẻ bình thường, đang ôm trong lòng một bí mật lớn.
"Hmm...!Để xem, con bắt đầu từ lần đầu tiên ngày 32 xuất hiện nhé.
Đó là một ngày cuối tháng Năm đầu tháng Sáu, chính xác là lúc 2 giờ 34 phút sáng ngày 1 tháng 6..." Dịch A Lam thoáng sửng sốt, hóa ra đã bốn tháng rồi ư? Họ đã trải qua bốn lần ngày 32, và mỗi lần như thế họ đều định hình lại cuộc sống của mình bằng cách này hoặc bằng cách khác.
Có những người càng đặc biệt hơn, vì ngày 32 đã viết lại hoàn toàn số phận của họ.
Bi thảm nhất chắc chắn là những người bỏ mình trong thế giới ấy, chẳng hạn như chú của y – Dịch Hiểu Sơn.
Mặc dù câu chuyện này thoạt nghe vô cùng nhảm nhí, song Nhạc Khê Minh và cụ vẫn tin vào nó mà không hề do dự.
Chẳng những tin vào Dịch A Lam, mà tất cả họ đều biết Dịch Hiểu Sơn đột ngột qua đời vào rạng sáng ngày 1 tháng 6 và, sớm hôm đó, Dịch A Lam còn gọi điện thoại hỏi thăm Dịch Hiểu Sơn – một hành vi hết sức kỳ lạ; chưa kể, họ đọc được khá nhiều tin tức về những điều không thể giải thích nổi trên kênh thời sự hàng ngày; và cuối cùng là sự kiện ấy, người phụ nữ mang thai gây rối vô cớ tại bệnh viện của Nhạc Khê Minh.
Cụ bà sụt sùi: "Hiểu Sơn, Hiểu Sơn à, con chết oan uổng quá..."
Nhạc Khê Minh cụp mắt, ưu tư nói: "Vậy, lần đó con nói đang phỏng vấn ở thành phố Nam Thiết..."
"Vâng ạ." Dịch A Lam khẽ đáp.
"Sao con không nói thật với mẹ?"
"Con sợ mẹ và bà lo lắng."
Nhạc Khê Minh chúi người về trước, giọng bà vẫn nhẹ nhàng như cũ: "Chuyện gì xảy ra tiếp theo? Hứa Tuấn Bân đâu rồi?"
"Con..." Dịch A Lam mấp máy môi.
Lần đầu tiên trong đời, y thành thực với mẹ.
"Con giết gã, tiêm thuốc độc."
Cụ bà bật khóc nức nở, vươn tay ôm ghì lấy Dịch A Lam.
Cụ vỗ về tấm lưng nhỏ bé của y: "Đừng sợ, đừng sợ! Gã ta nên xuống địa ngục, con làm rất đúng! Chú con dưới suối vàng mà biết, cũng sẽ vui mừng vì con đã trả thù thay nó! Nó nhất định phù hộ cho con an khang mạnh khỏe!"
Dịch A Lam kiềm lòng chẳng đặng bắt đầu nghẹn ngào.
Đây có thể là lý do vì sao y chọn nói ra sự thật trước mặt gia đình, dẫu y có làm gì chăng nữa thì trong mắt họ, chỉ cần y làm vì chính mình là chẳng có gì sai cả.
Y vĩnh viễn là đứa con ngoan, là cháu trai hiếu thảo của họ.
Khi nỗi xúc động lắng xuống, Dịch A Lam mới hay đôi mắt mẹ đỏ hoen tự lúc nào.
Ánh mắt bà bấy giờ đong đầy trìu mến và cảm thông.
Song nghĩ đến những gì Dịch A Lam phải chịu đựng, Nhạc Khê Minh càng đau lòng, càng không chấp nhận nổi.
Bà buông tiếng thở dài, giọng điệu quan tâm nhưng không thiếu phần trách móc: "Chuyện đã lâu thế này, sao con không nói cho mẹ biết? Mẹ là mẹ của con mà, A Lam! Tính mạng gặp nguy hiểm, sao con lại phải chống chọi một mình? Nếu, nếu có chuyện gì xảy ra, con tính bỏ rơi mẹ mà không lời từ biệt luôn sao?"
"Con sợ..."
"Con sợ mẹ lo ư?" Nhạc Khê Minh cướp lời, giọng bà nghèn nghẹn.
"Đã đến lúc này rồi...!Làm mẹ mà không lo cho con, thì cả đời này còn gì đáng cho mẹ phải lo nữa? Con thực ra không phải sợ mẹ lo, mà con không dám đối mặt với nỗi lo lắng của mẹ."
Dịch A Lam biện hộ trong vô lực: "Mẹ, con không có."
Cụ bà hốt hoảng, nhưng chẳng thể làm gì trước cuộc chiến ngầm vốn đã hiện hữu rất lâu giữa hai mẹ con họ.
Tiếng nói thoảng nét kích động của Nhạc Khê Minh dần trở nên yếu ớt đáng thương: "A Lam à, có phải do mẹ vẫn chưa làm tốt vai trò của một người mẹ hay không? Là do mẹ tạo áp lực quá lớn cho con sao? Có phải..."
Vài con chữ run rẩy nơi đầu môi, tựa như đứng chênh vênh trên mép núi cao, rùng mình trước ngọn gió se buốt.
Dịch A Lam không dám đối diện với ánh mắt rực nóng của bà, chừng như trong ánh mắt ấy là một nỗi trông mong mà y khó lòng đáp ứng.
Bẵng đi thật lâu, Nhạc Khê Minh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Thở ra một hơi tê tái, bà nuốt hết những lời chênh vênh trên núi, nuốt hết ngọn gió đông phều phào, và để cho chúng tiếp tục âm thầm ăn mòn lòng bà.
Bà lại trở về là một người mẹ hiền như thuở ấy: "Hôm nay Tổ công tác khẩn cấp đến, vậy họ có chắc bảo đảm an toàn cho con không?"
Chẳng biết nên nói thất vọng hay là may mắn khi mẹ đã dừng lại ngay lúc ấy, Dịch A Lam vẫn nhẹ nhàng thưa: "Chắc ạ.
Thế giới bình thường được bảo vệ bởi chính phủ quốc gia.
Không có nhiều người trong ngày 32; nếu hành động, con sẽ làm cùng người khác."
"Châu Yến An kia sao?"
"Vâng.
Anh ấy từng công tác trong quân đội, rất giỏi."
Nhạc Khê Minh gật đầu.
Bà thẫn thờ đứng dậy đi tới bên cửa sổ, quay lưng về phía Dịch A Lam: "Mẹ hiểu.
Mẹ cũng hiểu bản thân không thể giúp gì cho con, chỉ mong rằng mẹ và bà không liên lụy đến con là tốt rồi.
Ba ngày sau, mẹ theo con đến Bắc Sơn.
Chỉ cần con khỏe mạnh, mẹ không để bụng chuyện gì cả."
Bà thầm nghĩ, rằng cái gọi là ngày 32 hệt như một hố sâu không đáy nằm giữa sự sống và cái chết, chia cắt những người vốn đã cách biệt nay càng xa hơn nữa.
Dịch A Lam tuồng như vẫn sống trong không gian của họ: 99% thời gian nhận thức tại thế giới bình thường, nhưng trọng tâm cuộc đời y đã nghiêng về ngày 32.
Thế giới huyễn hoặc ngắn ngủi ấy, đủ làm đảo lộn một hiện thực tươi đẹp.
Dịch A Lam đã không sống ở Nam Lâm trong thời gian dài, mối quan hệ với bạn bè thời trung học cũng chẳng còn mặn mà; nếu mẹ và bà theo y đến Bắc Sơn, vậy người duy nhất mà y cần chào tạm biệt có lẽ chỉ mình hắn – Giản Thành.
Vì biết đâu, họ sẽ chẳng còn cơ hội gặp lại.
Thời điểm lái xe đến tòa cao ốc Giản Đan, Dịch A Lam những chú ý đội-ngũ-chuyên-nghiệp mà Lư Lương Tuấn nói sẽ bảo vệ mình 24/7; song tiếc rằng, y chẳng trông thấy ai cả.
Giản Thành đang ở công ty, chỉ là có ít việc phải làm.
Thư ký của hắn biết Dịch A Lam, bèn mỉm cười bảo y chờ một chốc.
Ngay sau đó, cửa văn phòng chủ tịch được mở ra.
Giản Thành ra ngoài, cùng một người phụ nữ trạc tuổi mặc váy đen với mái tóc suông dài; cả hai đều nở nụ cười lịch sự.
"Hôm nay bạn tôi đến, không tiễn em nữa nhé." Giản Thành nói với người phụ nữ ấy, khi nhìn thấy Dịch A Lam.
Người phụ nữ cười nhẹ: "Anh Giản khách sáo rồi, hẹn gặp lại."
Thư ký tiễn người phụ nữ đến thang máy.
Giản Thành nghiêng đầu, mỉm cười với Dịch A Lam: "Tìm tôi có việc gì sao? À, cậu nghĩ ra muốn tôi cảm ơn thế nào rồi ư? Ngay cả cổ phần Giản Đan, tôi cũng không tiếc đâu."
Dịch A Lam nói: "Cũng không phải chuyện gì lớn.
Tôi đến đây chào tạm biệt cậu.
Tôi phải tới thành phố Bắc Sơn, chưa biết khi nào sẽ trở lại."
Giản Thành dừng bước, người hắn cứng lại trong một thoáng.
Đoạn hắn nói: "Bắc Sơn à? Bắc Sơn cũng tốt."
Dịch A Lam thầm nghĩ, thật may khi Giản Thành không hỏi nguyên nhân y đột ngột chuyển đến Bắc Sơn, giống như hắn chưa từng hỏi y rằng Hứa Tuấn Bân rốt cuộc như thế nào.
Giản Thành biết tất thảy, song hắn sẵn lòng tôn trọng cảm nhận của y.
"Quà cáp thì thôi, không cần đâu.
Tôi cũng chẳng muốn tiền.
Thực ra khi giúp cậu, tôi cũng học được nhiều điều lắm."
Hai người bước vào văn phòng Giản Thành, mọi thứ bên trong vẫn được trang trí theo phong cách như khi Giản Từ Minh còn sống, hầu như không hề thay đổi.
Giản Thành bỗng hỏi: "Cô gái vừa rồi, cậu thấy thế nào?"
Dịch A Lam gật nhẹ: "Xinh lắm."
Giản Thành nói: "Tôi có lẽ phải kết hôn với cô ấy."
"Ừ?" Dịch A Lam ngạc nhiên.
"Chúc mừng cậu nhé, tiếc là tôi không thể tham dự lễ cưới của hai người."
Giản Thành nhìn y, chợt cười: "Chỉ là liên hôn thôi.
Cô ấy là "trâm anh thế phiệt" thứ thật của Thanh Vân Capital, rất có tham vọng và độc lập.
Cha tôi từng từ chối đề nghị rót vốn của Thanh Vân, nhưng cái chết đột ngột của ông ấy đã khiến giá cổ phiếu của Giản Đan rung chuyển, dòng vốn phát sinh một ít vấn đề.
Để tiếp tục duy trì dự án cảm biến, tôi phải tìm đến sự trợ giúp từ nguồn vốn bên ngoài.
Có lẽ kế hoạch của Thanh Vân là rót vốn vào tập đoàn Giản Đan trên danh nghĩa liên hôn; sau đó ăn sâu bén rễ, và cuối cùng là tu hú chiếm tổ."
Dịch A Lam nói: "Nhưng cậu sẽ không để điều này xảy ra, đúng chứ?"
Giản Thành cười: "Chuyện tương lai đâu ai biết trước, đây là ván cờ giữa tôi và cô ấy.
Chẳng qua nghĩ đến việc hôn nhân bị lợi dụng vào tình huống này, nó khiến tôi cảm thấy bất lực.
Dù tôi và cô ấy thực sự đưa cuộc liên hôn trở về dáng vẻ nên có; dù tôi và cô ấy cố gắng tìm điểm chung trong âm nhạc, hội họa, triết học hay văn học,...!thì ngoại trừ chủ nghĩa hiện sinh của Sartre (2), còn lại đều khác một trời một vực."
(2) Chủ nghĩa hiện sinh của Sartre: là một chủ nghĩa nhân đạo; nó không phải là lý thuyết đề cao "lòng thương người", mà là một học thuyết về con người – một triết học về sự tồn tại của thực thể người trong thế giới.
Dịch A Lam không lên tiếng, y chẳng biết phải nói gì ngay lúc này.
Giản Thành cúi đầu, khẽ khàng sắp xếp đồ đạc trên bàn.
Hắn vờ như tìm một chủ đề nào đấy, "A Lam à, có bao giờ cậu thắc mắc tại sao trong ngày 32, cha tôi lại có thể thông qua camera trên xe không người lái mà nhận ra cậu không?"
Dịch A Lam sửng sốt: "Không phải cậu nói ông ấy tham dự farewell party, nhìn thấy tôi lúc đang đọc bài phát biểu tốt nghiệp sao?"
Giản Thành vẫn cúi đầu: "Nhưng cũng lâu lắm rồi, ngót nghét sáu năm."
Sáu năm qua, đối với một Giản Từ Minh bận rộn không ngớt việc, đối với một vị chủ tịch từng gặp ít nhất hàng vạn người, thì không phải người nào trong số họ cũng có thể được ông nhớ rõ và lâu đến vậy.
Dịch A Lam im lặng, chờ Giản Thành nói tiếp.
Giản Thành mải nhìn vào chồng giấy tờ trước mặt: "Lúc ấy cậu đang phát biểu trên sân khấu, tôi và cha ngồi hàng ghế thứ ba.
Hai cha con tôi có thể nhìn rõ, cũng như nghe rõ từng câu từng chữ.
Tôi không biết có điều gì đã thôi thúc mình ngay khi đó, tôi đã nói với cha rằng: con thích chàng trai ấy, thích chàng trai trên sân khấu."
Mí mắt nhảy dựng, song vẻ mặt Dịch A Lam tuồng như đang lắng nghe câu chuyện của người khác.
"Cha tôi bảo rằng ông thường phải tiếp xúc với nhiều đối tác đồng tính trong công việc, nên không phản đối.
Ông còn cảm thấy chàng trai trên sân khấu rất ưa nhìn, diễn thuyết rõ ràng, quan điểm độc đáo; có thể đại diện sinh viên đọc bài phát biểu tốt nghiệp chứng tỏ chàng trai ấy rất giỏi, nhất định có nhiều người theo đuổi.
Chàng trai ấy không phải xứng với Giản Thành, mà là Giản Thành xứng với cậu ấy."
Giản Thành thoáng chững lại.
Hắn kéo từng sợi hồi ức ra khỏi máu thịt, với nỗi đau đã chôn chặt nhiều năm: "Rồi ông quay đầu nhìn thẳng vào mắt và nói với tôi: nhưng con không phải Giản Thành, con là Giản Thành của tập đoàn khoa học kỹ thuật Giản Đan."
Đến tận bấy giờ, Giản Thành mới ngước mắt nhìn Dịch A Lam: "Mãi tới hôm nay, tôi mới hiểu hết lời cha nói.
Tôi không phải Giản Thành, không phải một cá nhân riêng biệt nào.
Tòa cao ốc lộng lẫy này, hàng chục nhà máy hoạt động suốt đêm, hàng trăm công ty chi nhánh trải đều cả nước và trên dưới hàng nghìn công nhân viên, tất cả đã trở thành một phần của tôi.
Họ giữ tôi trên đỉnh cao vinh quang, và họ cũng kéo tôi xuống những con đường khốn khổ.
Cản trở tôi trong tình yêu chưa bao giờ là giới tính, mà là giai tầng."
Dịch A Lam lặng lẽ nhìn một điểm nào đấy trong hư không, dường như y vĩnh viễn không muốn đáp lại lời của hắn.
Song, y vẫn phải nói: "Cô ấy biết không? Người phụ nữ vừa rồi."
Giản Thành đưa mắt nhìn xuống, thái độ im lặng đến lạ này đã thay hắn đưa ra câu trả lời.
"Nói với cô ấy đi." Dịch A Lam bảo.
"Ngay cả khi hai người đều biết không tồn tại tình yêu trong mối hôn nhân này, thì cậu vẫn nên nói với cô ấy trước khi kết hôn, rằng mình đã từng thích một người đàn ông.
Hãy xem như, đây là yêu cầu của tôi.
Xem như đây là món quà cảm ơn mà tôi muốn."
Giản Thành nhìn Dịch A Lam một lúc lâu, ánh nước mà y không trông thấy dần hiện lên nơi mắt hắn.
Hắn khẽ gật đầu, nhìn giọt nước mắt nong nóng rơi trên mặt bàn mang họa tiết tinh xảo.
Hắn đáp lời y, bằng một giọng trịnh trọng: "Được, tôi hứa với cậu.".